Vẫn còn yêu thích ta…
Những lời này vẫn mãi vang vọng trong
đầu La Khởi, đến lúc về tới nhà vẫn ra sức đánh vào màng não, khiến cho
đầu nàng mơ hồ đau nhức khắp nơi.
“Tam tiểu thư.” Tổng quản chào đón, “Tình hình Thành Thủ đại nhân thế nào rồi?”
“Không có gì đáng ngại.” Chăm sóc Phương Tốn một ngày một đêm, La Khởi đã vô
cùng mỏi mệt, “Một khi đã như vậy, phải có người chăm sóc cho hắn, ta
thay mặt phụ thân cho phép ngươi đi sang đó.”
“Dạ.” Tổng quản
liếc qua sắc mặt của Tam tiểu thư, giãy giụa trong lòng. Tuy là Phương
Tốn đùa bỡn bằng một việc lừa đảo nho nhỏ, nhưng vẫn không dám lừa dối,
hơn nữa, hắn cũng khônq nqhĩ là viêc này có thể lừa dối từ đầu đến cuối.
“… Tam tiểu thư, sau khi ngài vừa đi, người của phủ Nhị Hoàng tử đến.”
“Thế à?” La Khởi đang rảo bước tiến vào trong cửa, bước chân tạm dừng lại, “Họ nói gì?”
“Nhị Hoàng tử cưỡi ngựa bị thương, hy vọng ngài có thể qua phủ thăm.”
La Khởi sửng sốt, “cưỡi ngựa bị thương?”
“Dạ, ngài xem xem…”
“… Kêu bọn họ đừng tháo xe ngựa.” Nhớ mang máng, trước kia hắn từng nói
qua, từ nhỏ học văn học võ coi như tạm được, duy chỉ có cưỡi ngựa là
không thể học vào… Mặc kệ tình huống giữa hai người hiện nay ra sao, tóm lại cũng cần đi thăm một lần.
Mang một thân ủ rũ, mang một bụng lo lắng, La Khởi chạy tới phủ Nhị Hoàng tử. Người gác cổng nhận ra vị
La Tam tiểu thư này là người làm cho chủ tử nhà mình nóng ruột nóng gan, không cần nhiều chuyện bẩm báo mà trực tiếp để người đi vào. Nhưng mà
lại thành tốt bụng hóa ra hại người. La Khởi vô thanh vô tức đi vào đại
nhìn về bên kia thì liền thấy:
Giữa đình viện, Nhị Hoàng tử dáng dấp ngọc thụ lâm phong đang nhảy lên ngang dọc, múa kiếm sinh gió, khí
thế như cầu vồng, mạnh như rồng như hổ.
“Ngọc Vô Thụ!”
Một tiếng quát, thanh kiếm Ngọc Vô Thụ cầm trên tay chững lại một chút,
quay đầu, khuôn mặt tuấn tú đầy vẻ lo lắng đột nhiên vui mừng khôn xiết: “Khởi nhi, không ngờ nàng tới?” Bỗng dưng nghĩ lại là mình lại thua tên Phương Tốn kia, lại tỏ vẻ uể oải, “Nàng đi thăm Phương tiểu thư sinh
trước phải không? Vì sao? Chẳng lẽ ở trong lòng Khởi nhi, hắn thật sự
quan trọng hơn ta?”
“Ngươi…” Không quản mệt mỏi chạy tới lại gặp cảnh tượng này, đôi mắt đẹp của La Khởi bỗng dâng đầy nước mắt, “Ngươi
lại dám gạt ta? Với ngươi mà nói, trêu đùa được ta thì có cảm giác rất
thành công có phải không?”
Ngọc Vô Thụ ngơ ngác, “Chẳng phải
nàng đã biết trước rồi sao?” Phương Tốn giả bị thương để lừa gạt Khởi
nhi, nàng không có phát giác ư?
“Ta đã biết! Ta biết từ xưa đến
nay ta đều là một đứa ngốc!” Nước mắt chảy ra khỏi hốc mắt, La Khởi xoay đầu, “Ngọc Vô Thụ, sau này ngươi sống hay là chết sẽ chẳng quan hệ gì
với ta nữa!”
“… Nàng nói cái gì?” Lời nói quyết liệt của nàng
giống như đá cho hắn một cước, nỗi vui mừng như điên của Ngọc Vô Thụ đột ngột biến mất. Lúc trước nghe thấy nàng chọn Phương Tốn bỏ mình, rồi
giờ lại nghe lời nói tốn thương đến thế này, cả hai nỗi kinh ngạc hòa
cùng vào nhau làm cho hắn vô cùng chấn động. Hắn giang tay đứng chắn
trước mặt giai nhân, “Khởi nhi, chẳng lẽ nàng thật sự hy vọng ta gặp
chuyện không may? Thật sự hy vọng ta bị thương? Hay là, nếu ta chết càng đúng với ý của nàng chăng!”
“Ngọc Vô Thụ, ngươi ngươi ngươi…”
Hắn kích động đến tức giận như thế càng khiến nàng vừa tức vừa vội, lệ
rơi càng thêm mãnh liệt, “Ngươi nói hồ đồ cái gì vậy?… Ngươi đáng giận,
ghê tởm hết sức!”
Thấy nàng kiêu ngạo như vậy mà giờ lại khóc
đến đau xót như thế, khiến cho hắn đau lòng nên lòng mềm hẳn đi, ngón
tay xoa lên khuôn mặt nhỏ nhắn lau đi nước mắt, “Khởi nhi, ta…”
“Tránh ra!” La Khởi đẩy hắn ra, nước mắt rơi như mưa, “Ngọc Vô Thụ, ta không muốn gặp lại ngươi, vĩnh viễn đừng gặp lại ngươi!”
***
“Nàng không nên trách hắn… Hoặc là, ta phải nói rõ, cho dù nàng nhất định
phải trách mắng ai đó, thì cũng không nên chỉ đố thừa một mình hắn.”
Được Lương Chi Hành kịp thời trở về tỉ mỉ trị liệu, Phương Tốn đã hoàn toàn
thoát khỏi tình hình nguy hiểm, sau khi nghe La Đoạn nói mới biết được
chuyện của La Khởi sau lần đi đến phủ Nhị Hoàng tử, lúc La Tam tiểu thư
tới cửa thăm hỏi thì mặc dù không phải không có ngượng nghịu nhưng hắn
vẫn nói thẳng sự thật.
“Đồng thời báo cho nàng biết rằng chúng
ta bị thương là muốn buộc nàng lấy tâm mà lựa chọn, là do ta và hắn đồng mưu. Chẳng qua là ta bị tên côn đồ kia đột nhiên xông tới hành hung làm cho giả bị thương trở thành bị thương thật mà thôi.”
“… Vì sao các ngươi phải làm như vậy?”
“Không làm như vậy thì làm sao có thể chấm dứt dày vò giữa ba người?” Phương
Tốn một tay che ngực vẫn còn chút ý đau, một tay cố ý bắt lấy bàn tay
mềm mại của La Khởi, “Khởi nhi, một người bị thương chung quy vẫn tốt
hơn so với cả ba người đều bị thương chứ, phải không?”
“Cho tới nay ta đều trốn tránh cự tuyệt, lại làm tổn thương các ngươi à?”
“Không chỉ chúng ta, mà còn cả chính bản thân nàng nữa. Nàng không phải là một nử tử thích hưởng thụ sự hư vinh khi được nhiều người theo đuổi. Nàng
càng trốn tránh cự tuyệt thì trong lòng càng khốn đốn giãy dụa, từ xưa
đến giờ vẫn thế. Trong ba người chúng ta, rốt cuộc nàng lại là người tổn thương nặng nhất.”
“Phương Tốn…” La Khởi hai mắt đẫm lệ mờ mịt, thiếu niên nhỏ hơn mình ba bốn tuổi trước mắt này sao lại thật sự tri
kỷ đến vậy? “Vì sao ngươi lại nhận định rằng chỉ là ta? Có rất nhiều
phương thức bồi đáp ơn cứu mạng, không nhất định phải bắt ngươi dùng
cuộc đời của mình để đền bù..”
“Ta thích nàng, đúng là vì ơn cứu mạng, nhưng tuy nhận được ơn cứu mạng của nàng nhưng mà khi đó ta lại
hèn mọn như vậy nên không có khả năng nhận thức được sự cao quý của
nàng. Bởi vì biết nàng, mỗi khi nhớ lại lão chủ thuyền kia và những
người trên thuyền đã từng ngược đãi ta thế nào, ta lại tràn ngập cảm tạ.
Bởi vì nàng mà ta không hề hận đời và oán trời trách đất. Lại bởi vì nàng
mà ta đã biết phải hăng hái tiến thủ như thế nào, phải thế nào để nàng
có thể dựa vào. Khởi nhi, ta không phải người sinh ra để đền bù, mà cuộc sống của ta vốn dĩ thuộc về nàng.”
Một thiếu niên tuấn tú hào
hoa phong nhã, khuôn mặt đầy nhiệt thành, ngước một đôi mắt nhiệt tình
mà nói ra những lời tâm tình động lòng người như thế, chọc thẳng vào
điểm yếu nhất trong đáy lòng La Khởi, khiến nàng nước mắt rơi thành
chuỗi, nghẹn ngào nói, “Phương Tốn, bây giờ ta còn không dám kết luận
xem cảm tình của ta đối với ngươi có phải là loại tình cảm nam nữ hay
không, ngươi đối với ta tốt như vậy, nếu ta không thể…”
“Ta có thời gian cả đời chờ nàng làm rõ tình cảm. Hiện tại, nàng chỉ cần để cho ta thích nàng là tốt rồi.” Phương Tốn nói.
Cho tới bây giờ, hễ ở trước mặt nàng thì hắn đều có một dáng vẻ cẩn thận
già dặn từng trải, phải chăng là vì không muốn cho nàng nhớ lại tuổi của hắn? Nhiều năm trôi qua, hắn không hề keo kiệt biểu lộ tình cảm của hắn với nàng, lại chưa từng khiến nàng cảm thấy áp lực bức bách, hắn tuy
nhỏ tuổi hơn nàng, nhưng xử sự không hề có chút nào ngây ngô lỗ mãng… Có một người đối xử với nàng chân thành không chút nào giữ lại cho bản
thân như thế, cố gắng thay đối hết sức như thế, nàng không nên bỏ qua
nữa.
***
“Muội nghĩ kỹ rồi chứ?” La Chẩn hỏi.
Nàng không hề cảm thấy quá bất ngờ về quyết định của tiểu muội. Tình cảm của Phương Tốn nồng nàn như lửa, lại kiên trì bền bỉ không ai bằng, rất ít
người có thể chống đỡ lại sự tấn công nhiệt tình này, Khởi nhi có thể
kiên trì được đến hôm nay không bởi gì khác ngoài chuyện có khúc mắc
trong lòng.
Nhưng, vấn đề mấu chốt lại ở ngay chỗ này. Nếu còn
chưa thật sự vượt qua được “khúc mắc trong lòng”, Khởi nhi đưa ra quyết
định thế này lại không phải là một chuyện may mắn.
“Tỷ tỷ, Khởi
nhi hiểu được ý tỷ muốn nói gì.” La Khởi quét mắt một vòng ngoài đình,
cách đó không xa dưới tàng cây là tỷ phu vừa đối chiếu số sách vừa thỉnh thoảng dùng khóe mắt xác định sự tồn tại của tỷ tỷ, “Nếu cả hai người
cùng có tình cảm chân thành ở với nhau tất nhiên là tốt nhất, nhưng
không phải ai cũng tốt số như tỷ tỷ.
Trên thế gian này, có rất
nhiều đôi vợ chồng chính vì chung sống lâu ngày với nhau mà trở thành
người quan trọng nhất của nhau, vì tương hỗ ứng cứu lẫn nhau trong lúc
hoạn nạn mới tạo dựng được sự kiên định theo nhau cả đời. Giờ phút này,
muội không thể nói là đã có tình nồng ý đậm nam nữ đối với Phương Tốn
hay chưa, thậm chí cũng không dám khẳng định là nhất định trong tương
lai sẽ có.
Nhưng muội nguyện ý gả cho hắn, nguyện ý cùng hắn cầm tay đi hết đời người, nguyện ý cùng hắn xây dựng tình cảm kiến ta lâu
đầy tố. Tỷ tỷ, chúc phúc cho Khởi nhi, được không?”
“Muội tử của ta thành hôn, ta đương nhiên sẽ vô cùng chúc phúc. Nhưng, Ngọc Vô Thụ
thì sao đây? Muội thật sự có thể gạt bỏ được hắn?” Lúc này cả phủ đang
sôi động bố trí mọi nơi vì hôn sự của Tam tiểu thư, La Chẩn cũng không
muốn phá hư phong cảnh, nhưng việc này liên quan đến cả cuộc đời của
Khởi nhi, nàng phải thận trọng.
“Hắn, chính là một giấc mộng lúc còn trẻ của Khởi nhi. Nếu đã là mộng thì có lúc phải tỉnh lại thôi.”