Từ thật xa đã nghe thấy tiếng ầm ầm bịch bịch rúng động, đến khi bước
chân vào vườn thì thấy bồn đổ hoa rơi lá rụng tả tơi khắp nơi, hỗn độn
rải khắp mặt đất. La Khởi được nha hoàn đỡ cẩn thận từng bước chân, đi
vào trong đình, “Đây là ai làm vậy?”
La Đoạn vẫn vùi đầu đùa
giỡn với nữ nhi trắng trẻo hồng hào như ngọc của mình, mặt cũng chẳng
thèm ngước lên, hừ nhẹ một tiếng: “Còn ai vào đây? Là Bảo Nhi du côn cắc ké kia chứ ai. Hễ tỷ tỷ đi vắng là không ai có thể trị được hắn, ông
trời con kia lập tức phá tan Thưởng Xuân Viên ra nông nỗi này nè.”
“Bảo Nhi đâu rồi?” Có thể dám chắc rằng Bảo Nhi nghịch dại đến thế này mà
không có ai trị được đảm bảo không thoát khỏi có được sự “hỗ trợ” của
Nhị tỷ: Bảo Nhi chạy phía trước, Nhị tỷ đuổi phía sau, một chạy một
đuổi, tuồng này không ngừng được trình diễn liên tục từ khi đại tỷ trở
về thăm người thân, cả nhà bọn họ nhìn xem đến phát mệt.
“Phương Tốn hạ triều trở về, đem hắn đi rồi.”
“Vậy sao không kêu gia đinh tới dọn dẹp?”
“Dọn dẹp cái gì? Dù sao dọn dẹp xong, tiểu tử đó quay về lại tiếp tục phá
phách đẩy trái ngã phải nữa, cứ để đó chờ ngày mai tỷ tỷ trở lại thì mời tỷ ấy nhìn xem con trai bảo bối của tỷ đã làm những việc tốt gì, để cho cái mông nhỏ của tiểu tử đó cin mấy dấu tay cũng tốt!”
La Khởi
lắc đầu: Nhị tỷ làm đã làm mẹ mà tâm tính cũng không lớn hơn được bao
nhiêu so với Bảo Nhi. “Cũng không biết Bảo Nhi giống ai nha. Tỷ tỷ hướng nội xinh đẹp nho nhã, tỷ phu lại thuần khiết thiện lương ngây thơ , thế mà sinh ra Bảo Nhi lại là một Hỗn Thế Ma Vương đến thế?”
“Hừ,
theo tỷ thấy đó hả, tất nhiên là tỷ tỷ đem những tính tình vốn được ém
sâu trong lòng của tỷ ấy giờ truyền cho Bảo Nhi chứ gì nữa. Cái tên du
côn kia thật sự là rất đáng giận, hôm nay dám mang cây trâm hoa đào của
tỷ đến hiệu cầm đồ đồi lấy hai trăm lượng bạc, rồi sau đó nói là sẽ lấy
lời ba phần đưa cho tên tiểu nhị họ Lý trong tiệm trà cách vách cửa hàng số một của La gia, chỉ vì trong nhà tên tiểu nhị đó gặp chuyện mà vay
tiền không được.
May mắn chưởng quầy hiệu cầm đồ và Nhị tỷ phu
của muội có giao tình quen thuộc, từng thấy hắn đặt tiệm vàng bạc chế
tác cho tỷ cây trâm kia, bằng không làm sao tìm được?” La Đoạn càng nói
càng sầu, tức giận lan đầy trên gương mặt hoa đào, nếu giờ phút này mà
tên du côn kia đứng ngay trước mặt chắc nàng sẽ bóp chết quách cho xong
việc.
La Khởi nghe xong không trách cứ gì, chỉ hỏi: “Nói vậy
chắc tiểu nhị kia nhất định đã bị Bảo Nhi ép phải làm một cái gì khác
nữa, chứ nếu không với tính tình của tên trời sinh đã là tiểu gian
thương kia thì làm sao có thể không công vay tiền cho người ta? Cho dù
là có ba phần lợi.”
“Đương nhiên rồi, tên tiểu nhị họ Lý kia đem khối ngọc đeo trên cố đưa cho hắn.” Nói tới đây, La Đoạn lại bất bình,
“Cũng không biết tên tiểu hỗn đản kia bắt chước từ đâu? Một khối đen
thùi lùi như vậy, tiểu nhị làm trong hiệu cầm đồ ngay cả xem cũng không
thèm xem mà liền ném ra khỏi quầy hàng, ngay cả bản thân tên tiểu nhị họ Lý kia nếu không phải là đồ gia truyền nhiều thế hệ chắc cũng đã sớm
ném cho xong việc, thế mà thằng oắt kia mới liếc mắt một cái liền biết
ngay đó là Đồng Thượng cố Hắc Ngọc mới hay chứ? Chưởng quầy hiệu cầm đồ
xem xét đồng ngọc kia rồi, hóa ra là trị giá hơn vạn lượng bạc, chẳng
biết tên tiểu hỗn đản kia học ở đâu mà có nhãn lực cao như vậy chứ?”
La Khởi xoa xoa lưng Nhị tỷ, mỉm cười trấn an nói: “Xin Nhị tỷ bớt giận,
đứa nhỏ do tỷ phu sinh ra có ngạc nhiên đến thế nào cũng không đáng để
ngạc nhiên chứ phải không. Về phần hắn bán trâm hoa đào của tỷ… chẳng lẽ tỷ còn không có nghe đại tỷ nói đó sao? Ngay cả thể diện của tỷ phu hắn cũng bán, toàn bộ nữ nhân thôn trấn muốn nhìn tỷ phu chỉ cần bằng lòng
để lại bên ngoài một hai lượng bạc thì có thể đứng trong vòng mười thước mà đắc ý liếc nhìn khuôn mặt của tỷ phu một cái. Hành vi như vậy chẳng
lẽ tỷ không phát hiện ra là rất quen mắt đó ư? Chắc tỷ đã quên, hồi tỷ
mười tuổi đã từng len lén mang những người ngưỡng mộ vào hậu viện để
nghe tỷ tỷ đánh đàn, nghe nói là thu mười hai lượng bạc. Bảo Nhi chẳng
qua là kế tục hoàn toàn tính tình dì Hai mà thôi nha. Lúc này Nhị tỷ
nhìn thì bực bội nhưng không cảm thấy kỳ quái, bởi vì, một người đối với người giống y mình thường thường có một sự bài xích khó hiểu nha.”
“Hừ, tiểu hỗn đản kia làm gì mà…” Cân nhắc cẩn thận, ừm, hình như Khởi nhi
nói có lý, nhưng vẫn tức giận, vì thế giơ lên nữ nhi đang im lặng giương to mắt nhìn, “Quan nhi, con phải không chịu thua kém đó nha, mau mau
lớn lên, sớm vượt qua tên biểu ca hỗn đản của con đi!”
La Khởi
che miệng, “Quan nhi tiểu nhân nhi này, không biết tỷ có càng nhìn càng
quen mắt không đây? Mẹ nói, nàng với đại tỷ khi còn bé giống y chang
nhau đó, cặp mắt kia giống như có thể nhìn thấu tất cả mọi chuyện, lại
biết lúc nào cần hiểu sẽ hiểu, lúc nào nên nói thì sẽ lên tiếng. Tương
lai nhất định sẽ là một kẻ khó lường à nha.”
“Thật không?” La
Đoạn giơ nữ nhi lên nhìn trái ngó phải, nữ nhi cũng mắt đối mắt nhìn
nàng không một tiếng động, thế là khiến cho bà mẹ trẻ con này thấy mà
run lẩy bẩy trong lòng, “Ông Trời ơi, đúng thật nha, tiểu gia hỏa này
hiển nhiên là có hình dáng của đại tỷ nè!”
La Khởi ha ha cười
duyên, “Nhị tỷ sinh Quan nhi giống đại tỷ, đại tỷ sinh Bảo Nhi giống Nhị tỷ, chuyện trong La gia chúng ta xưa nay đều thú vị như vậy đấy.”
Con mắt La Đoạn sáng lên, “Vậy Khởi nhi thì sao?”
“Muội? Muội làm sao?” La Khởi hé miệng cười hi hi, muốn kéo sự chú ý sang
hướng khác, “Hoa trong Thưởng Xuân Viên này đều bị Bảo Nhi…”
“Đừng đánh trống lảng.” La Đoạn đã tìm trở về thần trí vốn bị Bảo Nhi chọc
cho tức đến ngoài cả chín tầng mây, vẻ mặt lão thần ta đây biết hết,
“Muội đừng nói là không biết Phương Tốn lại cầu hôn với cha mẹ đó chứ?
Tiểu tử đó tuổi còn trẻ mà đã làm quan tứ phẩm, thành vị trí đứng đầu
thành Cao Duyên này. Tuy nói rằng La gia chưa bao giờ hiếm lạ ba cái thứ quan lại quyền quý này, nhưng xuất sắc vẫn là xuất sắc, hắn trông cũng
xứng đôi Nhóc Tam nhà ta đấy chứ.”
Từ trước đến nay, chức đứng
đầu Quốc đô là chức khó làm nhất. Tại khu vực này, hoàng thân quốc thích khắp nơi, đệ tử dương dương tự đắc lốn ngốn đầy đường, ngoại trừ vài
chuyện nhỏ, còn phần lớn các chuyện mà để yên không quan tâm là không có khả năng, nếu không chú ý thì trở thành một vị quan không năng lực, còn nếu chú ý sâu thì lại trêu chọc đến con trời, có thể dẫn đến mất quan
lột chức, uổng công mười năm gian khố đèn sách. Thủ Thành khóa trước,
không lúc nào mà không vuốt đuôi mấy người có chức có quyền, khom người
cam chịu nhịn nhục, thà rằng bị chỉ trích là tầm thường chứ không dám có chút sai lầm nào vì sợ bị hủy tiền đồ.
Mà thiếu niên thư sinh
Phương Tốn kia không hề che giấu sự sắc sảo, cũng không hề giấu tài, mới nhậm chứ ngắn ngủi một năm nay mà đã kết huynh đệ với rất nhiều hoàng
thân quốc thích chuyên rêu rao sinh sự ngoài đường, qua lại bằng hữu với không ít đệ tử con nhà quý tộc, các án kiện trong kinh thành liên quan
đến bọn họ vì thế mà bỗng giảm bớt hắn đi, mọi việc khác vốn ùn tắc lại
được triển khai gọn gàng ngăn nắp, các hạng mục thi thố nhanh chóng có
hiệu quả. Từ Quốc Quân, cho tới dân thường, và các quan lại ở giữa xưa
nay khó có được sự đồng thanh nhất trí cũng đều thừa nhận vị Thành Thủ
mới này.
Hiện tại, mỗi khi Thành Thủ đi tuần, hai bên đường
chính của thành Cao Duyên đều đứng chật toàn các khuê nữ các nhà đến
không có một chỗ trống, một đám các nữ tử tô son điểm phấn, vẻ mặt xinh
xắn ngượng ngùng, chỉ trông mong giành được chiếm được một lần quay đầu
chú ý của Thành Thủ tuấn tú. Cũng có vài nữ tử có tác phong phóng
khoáng, đem hoa cầm trong tay ném thẳng vào ngực Thành Thủ. Thế cho nên, mỗi khi tuần tra xong quay về, La Đoạn đều cười nhạo mùi phấn hoa trên
người Thành Thủ đại nhân một trận thật lâu. Mà mỗi khi quay về, Phương
Tốn cũng chỉ nói đúng một câu: “Ta đã có người duy nhất trong lòng.”
Đối tượng của “người duy nhất trong lòng” này đó là La Khởi, Tam tiểu thư chưa lấy chồng của La gia.
“Khởi nhi, muội nói rõ chút coi, tóm lại là muội nghĩ thế nào về tiểu tử đó?”
La Khởi bất đắc dĩ thở dài, “Muội chưa từng có ý nghĩ nhập nhằng gì với
hắn cả. Muội đã nhiều lần nói với cha mẹ rằng Phương Tốn chỉ là đệ đệ mà thôi. Muội cũng đã nói thẳng với Phương Tốn là muội và hắn không có khả năng gì đâu. Hắn xuất sắc, hắn thành công, muội vui mừng dùm hắn, nhưng chỉ thế thôi chứ không hơn được nữa. Với thành tựu và địa vị hiện thời
của hắn thì có khi nữ nhi danh môn thế gia xứng hôn với hắn hơn, tỷ và
cha mẹ cũng đừng có tiếp tục nói dối người ta. Tỷ nhìn đại tỷ đi, chưa
bao giờ tham gia nói ra nói vào gì cả, đại tỷ nói, tâm tình Khởi nhi là
quan trọng nhất.”
Nói mấy câu đã khiến cho hứng thú của La Đoạn
héo rũ như lá úa, chu miệng lẩm bẩm: “Tỷ chỉ muốn ‘nước phù sa không để
lọt ra ruộng ngoài’ mà thôi nha, tại sao phải để người ngoài hưởng lợi
chứ?”
La Khởi không biết nên khóc hay nên cười, “Nhị tỷ!”
“Hì hì, Dì Hai và Dì BA đang nói về Phương ca ca kìa. Phương ca ca, ca ca
còn phải cố gắng nhiều đó nha, Dì Ba không muốn gả cho ca đó.” Tiểu hỗn
đản trong miệng La Đoạn đang nắm tay một vị thiếu niên tuấn tú tiến tới.