Si Tướng Công

Chương 32: Chương 32: Yêu quân không dời




“Hắn có thể cho ngươi cái gì?” Phạm Trù sắc mặt tái nhợt, gằn từng tiếng, “Hắn nếu không có dị năng, có thể cho ngươi cái gì?”

“Vậy ngươi có năng lực cho ta cái gì?”

La Chẩn chùi sạch nước mắt lên vạt áo của tướng công nhà mình, lạnh lùng quay đầu, nói: “Nếu ngươi không có mấy ngàn năm tu hành, thì ngươi như thế nào? Ngươi suốt ngày mặc sức trêu hoa ghẹo nguyệt, khắp nơi lưu tình. Ban đầu cưới vợ, còn biết thu liễm che dấu, đến cuối cùng thì dứt khoát bỏ mặc thê tử ngươi thương tâm. Ngươi như vậy, có cái quái gì đáng để nhờ cậy hả?”

“Ta không có bỏ mặc ngươi thương tâm! Ta chính là….” Chính là cho rằng, thê tử sẽ hiểu rõ là: Nàng không cần để ý đến những nữ nhân này, bất luận năm tháng vô tận ra sao, bất luận hắn trải qua muôn hồng ngàn tía thế nào, vĩnh viễn không có bất kỳ người nào có thể thay thế được nàng….

Mãi đến lúc thê tử rời đi, bất luận nữ nhân tuyệt sắc kiều mỵ kiểu gì đều không thể làm lòng hắn nổi lên vui thích, hay chinh phục được nữ nhân cương liệt kiêu ngạo đến đâu cũng không làm hắn động tâm thỏa mãn, rốt cuộc hắn mới bừng tỉnh biết rằng, chính mình đã đánh mất trân bảo độc nhất vô nhị……

“Nương tử, đừng nhìn hắn, đừng nói chuyện với hắn, hắn là người xấu nha.” Chi Tâm xoay mặt nương tử lại, vỗ về dụ dỗ, “Nương tử nàng khóc lại đi a… Chi Tâm phù phù cho nàng.”

Ngốc tử này, ngốc tử này…. mình sao có thể gặp được ngốc tử này chứ? Là ông trời thương xót nàng sao? La Chẩn cười như hoa nở, hai mắt sương mù đẫm lệ, rồi nhón chân hôn lên đôi môi mỏng hồng của tướng công.

“Ngô……” Nương tử sao không khóc nữa ta? Nương tử dựa vào Chi Tâm khóc, thật tốt a, tuy rằng tim Chi Tâm thật đau đau a… nhưng Chi Tâm không sợ đau, Chi Tâm muốn nương tử dựa vào Chi Tâm…. Tuy rằng được nương tử hôn nhẹ cũng thật tốt a….

Hai người thân mật không coi ai ra gì khiến Phạm Trù lại khó nhẫn nhịn, phi thân muốn tiến lên, lại bị “Người” vừa vặn ngăn lại. “Nguyệt huynh, ngươi làm cái gì?”

“Phạm huynh, ‘nhân duyên do trời định, duyên tận chớ cưỡng cầu’.”

“Ngươi là thần tiên giúp người thành duyên, nhưng lại đi làm cái việc chia rẽ phu thê sao?”

“Ngươi là một người ích kỷ, làm việc không khỏi cực đoan bỉ ổi. Ngươi thế mà lại thiết lập xuân cục* cho Lương Chi Tâm cùng Trân Châu công chúa, nếu Lương Chi Tâm không được vạn vật tương trợ, ngươi đã hại cả đời một nữ nhi vô tội!”

(* xuân cục: bẫy tình)

Phạm Trù lơ đễnh xem thường nói, “Ta bố trí xuân cục kia, đã nghĩ tới khả năng không cản trở được Lương Chi Tâm. Nhưng nếu có thể vây khốn hắn, cũng không thành toàn cho một đoạn nhân duyên sao?”

“Nhân duyên của thế gian đều do ta dẫn dắt, nhân duyên của Lương Chi Tâm là chính tay ta dệt lên tác thành hắn cùng với La Chẩn thành vợ chồng, cũng là duyên định ở kiếp trước, không phải ngươi muốn can thiệp là có thể cắt đứt được đâu.”

“Kiếp trước?”

“Lương Chi Tâm mấy đời làm việc thiện, tích lũy thiện duyên vô số. Ba kiếp trước, hắn vì cứu một con Bạch Hồ bị thợ săn bắn bị thương, nên lấy máu của mình mớm cho nó ăn. Trước khi Bạch Hồ kia đầu thai làm người, đã ưng thuận hai nguyện vọng: Thứ nhất, vĩnh viễn không muốn gặp ngươi; Thứ hai, báo ân cứu mạng. Kiếp này nàng trở thành thê tử Lương Chi Tâm, chính là cầu nhân đắc nhân, ngươi há có thể can thiệp quá nhiều?”

“Nàng nói vĩnh viễn không muốn gặp ta, nhưng vẫn gặp không phải sao?” Phạm Trù ánh mắt chợt trầm xuống, “Nói như vậy, chỉ cần cắt đứt sợi dây tơ hồng của bọn họ, liền vô sự?”

“Phạm huynh, không nói đến tiểu thần có cho ngươi cơ hội cắt đứt hay không, ngay cả dù ngươi có cắt đứt rồi, thì ngươi và nàng cũng đã duyên tận, cố ý cưỡng cầu tất vô Thiện quả (kết quả tốt đẹp).”

“Vô Thiện quả, vậy đó chính là Ác quả (kết cục thảm hại) rồi đúng không?” Phạm Trù cười lạnh, “Ác quả, chung quy so với Vô quả (không có kết quả) còn tốt hơn.”

“Phạm huynh!” Vị thần tiên luôn luôn trầm ổn rốt cuộc trở nên nóng nảy, “Cố ý cưỡng cầu, chỉ có thể nhận được nghiệt duyên khiến vợ chồng bất hoà, chẳng lẽ ngươi muốn như vậy sao?”

“Coi như là báo ứng, thì cứ để cho Phạm mỗ tự thực nghiệm xem Ác quả nó là cái dạng gì? Phạm mỗ không sợ tiêu tốn ngàn năm để đổi lấy tâm ý của Trân Nhi, tìm về ái thê của ta!” Phạm Trù vững tâm như sắt, không thể hồi chuyển.

“Ngươi…. Aiz—, quên đi.”

Nguyệt lão biết nhiều lời vô ích, cũng không muốn tốn thêm nước miếng. Thật là hối hận mà. Người này có thể biết được chuyện này, từ đầu đến cuối cũng không phải là không có liên quan đến mình; say rượu tiết lộ Thiên Cơ, đến mượn Kính để thức tỉnh thê tử, đều là sơ xuất của mình.

Nguyên tưởng rằng, với nhận thức của Phạm Trù, hẳn là nên biết ‘sự chớ cưỡng cầu, thuận theo thiên ý’ mới là đạo lý. Chẳng ngờ đến, ngược lại còn khiến cho hắn càng kiên quyết hơn……

Tóm lại, mình không thể đứng ngoài cuộc mà không quan tâm được. “Nếu ngươi cố ý như thế, tiểu thần cũng không thể bàng quan, đến lúc đó vì các hạ mà dẫn tới tai họa, xin đừng oán trời trách đất.”

“Phạm mỗ đã mất ái thê, dù sống cũng như chết, ngay cả dẫn đến Thiên Khiển (trời phạt), thì như thế nào?”

Aiz—!…. “Phạm huynh, lúc trước nếu không phải ngươi ‘dụng tình không chuyên’, tham hoan ngoài giá thú thì làm sao có ngày hôm nay? Dây tơ hồng kia không phải một khi Tiểu thần dẫn dắt thì sau đó không cần lo nữa. Tơ hồng cũng cần song phương hai người cả đời lấy tâm gắn bó a. Nếu người trong cuộc không biết quý trọng, thì một dây tơ hồng có năng lực trói buộc cái gì? Aiz…”

Thừa dịp Yêu tinh – Thần tiên hai người đang đối thoại dưới mái hiên kia, La Chẩn để tướng công lôi kéo mình bỏ trốn mất dạng.

Đợi ra khỏi rừng rậm, trước mắt vừa rộng mở thông suốt thì La Chẩn lại thấy trong mạch suy nghĩ có chỗ bị lấp kín, đợi sau khi ý thức thanh tĩnh lại, liền cảm giác có chút chuyện gì đó, bị giữ lại trong đoạn ký ức bị bưng kín kia.

“Tướng công, Trân Châu đâu?”

“Hừ, Chi Tâm nhờ Phong ca ca đưa nàng về phủ rồi!”

“Thị vệ công chúa đâu?”

“Cũng tiễn bước luôn rồi!”

“Vậy chúng ta đã viếng miếu Uyên Ương chưa?”

La Chẩn mắt nhìn ánh tà dương treo ở phía tây, mà trong đầu chỉ nhớ rõ khi nàng cùng tướng công đến đây mặt trời mới nhô lên ở hướng đông, lúc hắn hướng về phía vị thần trên bàn thờ trong miếu Uyên Uơng – Nguyệt lão mà lẩm bẩm trò chuyện, thì nàng dẫn Trân Châu lững thững đi dạo ra sau điện…… Một đoạn ký ức không hề có chút dấu hiệu lưu lại rõ ràng, nàng đoán chừng trong không gian này tất có kỳ quái, vì thế quay qua định hỏi tướng công đang tức giận thở phì phò bên cạnh.

“Không bái hắn, Nguyệt gia gia là một lão già xấu, Chi Tâm và nương tử không bái hắn!”

Ủa! La Chẩn chớp chớp đôi mi thanh tú, không nói nửa lời. Mặc dù không hiểu được “lão già xấu” kia đã chọc tướng công cái gì, nhưng mà gả chồng theo chồng, nàng nghe lời tướng công cũng không có sai phải không……

Trong đầu nương tử ý niệm ‘hiền lương thục đức’ đang xoay chuyển thì người nào đó hồn nhiên không biết, hé đôi môi mỏng, cười hì hì, muốn ôn lại phần đắc ý kia. “Nương tử, nàng lại dựa vào Chi Tâm khóc được không?”

“…. Hở?”

“Nương tử dựa vào Chi Tâm khóc a…, nương tử dựa vào Chi Tâm khóc thật tốt nha.”

“Chàng muốn cho ta khóc?” Còn…. “thật tốt” sao?

“Đúng nha, nương tử khóc đi a…. dựa vào Chi Tâm….”

“Thối ngốc tử muốn ăn đòn có phải không? Nương tử là để yêu thương còn không đủ, chàng còn muốn cho nương tử chàng khóc hả?”

“Ai da… Nha, đau á… nương tử…. Nương tử khóc đi…. Nha, đau a….”

***

“Cạc cạc… Ha ha… Di di…”

“Béo tiểu tử nặng như vậy, di di bế ngươi không lên nổi rồi, vẫn là để cho ngốc thúc thúc mặt lạnh của ngươi chơi với ngươi đi.”

“Hắc cạc cạc…… Di bôn (trốn)….”

“Cái gì? Béo tiểu tử ngươi mắng di di bổn (ngốc)?”

“….Hắc… hắc… cạc cạc….”

Tiến vào cửa lớn Lương gia, Chi Tâm còn đang mè nheo quấn lấy nương tử đòi nàng dựa vào hắn mà khóc lại lần nữa, thì tiếng hoan hô nói cười trong đại sảnh đã mơ hồ lọt vào tai.

“….Đoạn Nhi?” Đôi mi thanh tú của La Chẩn khẽ nhăn lại, “Một thanh âm khác là….”

Chi Tâm nhảy lên kêu to: “Bảo Nhi! Là Bảo Nhi!”

“Bảo Nhi?”

Có hạ nhân vui vẻ báo lại: “Đúng vậy ạ, thiếu gia thiếu phu nhân, thật là tiểu thiếu gia đã trở lại. Nhị thiếu gia cùng di tiểu thư……”

Chi Tâm cùng La Chẩn nhìn nhau, ngay lập tức này cùng thả tay chạy gấp.

Cuối con đường lát đá xanh, trong đại sảnh Lương gia rộng rãi hoa lệ, nha hoàn Hiệt Nhi của La nhị tiểu thư đang đứng hầu ở cửa. Giữa phòng, có người đang vây quanh Lương Chi Hành vừa nhảy nhót vừa la hét: “Tiểu tử thúi không có lương tâm, ngốc mặt lạnh ngươi bắt hắn cho ta, bổn cô nương muốn đánh nát cái mông béo ú của tiểu tử thúi này!”

“….Di bôn ….Cạc cạc ….Bôn bôn…” trên đỉnh đầu Lương Hành là một cục thịt béo được bọc trong bộ quần lụa áo gấm, không sợ hãi mà khua khua cánh tay béo, oa oa chít chít khiêu khích cái người đang ở dưới đất kia.

“Bảo Nhi!” La Chẩn, Chi Tâm cùng kêu lên vui mừng.

Cục thịt béo từ trên cao nhìn xuống, tròng mắt đen tròn lúng liếng liếc liếc nhìn hai người vừa vào đến cửa một cái, đầu nhỏ kiêu căng hất qua một bên, “….Thúc cao cao ….Bảo cao cao!”

“Mấy tháng nay, Lương bá phụ, Lương bá mẫu và cha mẹ ở cùng một chỗ rất hoà thuận vui vẻ, vui đến quên cả trời đất, dự định là trong thời gian ngắn chưa trở về Hàng Hạ quốc. Nhưng lại lo lắng cho tỷ phu cùng tỷ tỷ, còn sợ tiểu tử béo này thời gian lâu quá không nhận ra hai người, cho nên liền kêu muội thừa dịp áp tải hoàng hóa, mang hắn về thăm tỷ tỷ cùng tỷ phu một chút.”

La Đoạn ở một bên huyên thuyên kể lể, La Chẩn lại cùng cục thịt nhỏ ở trên đùi mình bốn mắt nhìn nhau, đánh giá lẫn nhau.

“….Di um!”

“Hắn đang nói cái gì?” Xa cách mấy tháng con đã bi bô tập nói, La Chẩn khó hiểu ý nghĩa, đành phải cầu hỏi nhị muội.

“Muốn di di ta ôm hắn a.”

La Chẩn nhìn thẳng mặt tiểu béo, quả quyết lắc đầu, ôn nhu phủ quyết, “Không được.”

Đôi má nhỏ phồng lên, “…. Bảo Nhi ….Miu di di um!”

Học một biết mười, La Chẩn hiểu tiểu tử béo ý nói là “Bảo Nhi muốn di di ôm”, nhưng vẫn ôn nhu nói: “Không được.”

“Di um!”

“Không được.”

Liên tục tố cầu mà không có kết quả, Bảo Nhi thất bại không nhỏ, bĩu bĩu cái miệng nhỏ nhắn giống phụ thân, chớp chớp đôi mắt to giống mẫu thân, chực khóc để đòi cho bằng được.

La Chẩn bất vi sở động, vẫn nói: “Không được.”

Bảo Nhi đại mâu chớp chớp, một giọt nước mắt đã trượt ra.

La Chẩn vẫn bình tâm tĩnh khí mà nói: “Tướng công.”

Chi Tâm đang lôi kéo Chi Hành tố cáo kể lể chính mình hết lần này đến lần khác chịu khổ như thế nào rồi liên quan đến một đám người đáng ghét ra sao, nương tử gọi, tất nhiên là nhảy đến tuân mệnh, “Trân Nhi.”

“Béo tiểu tử này không nghe lời, chàng ôm hắn ra ngoài cửa, hắn mà khóc chàng cũng khóc, xem ai khóc to hơn ai.”

Chi Tâm nhảy cẫng, “Chơi thật vui a, hi hi, Chi Tâm ôm Bảo Nhi! Bảo Nhi, để phụ thân ôm nha.”

“Tỷ tỷ?” La Đoạn không biết nên khóc hay cười, “Tỷ ‘cải lão hoàn đồng’ khi nào vậy?” Tỷ tỷ trước giờ kiên cường khôn khéo, nhưng tính tình vẫn luôn có ba phần u buồn, từ lúc gả cho tỷ phu, càng trở nên sáng sủa vui tính hơn nha.

“Vi nương ta ‘cửu tử nhất sinh’ sinh ra hắn, dám không nhận cha mẹ, đại nghịch bất đạo, nên phạt.” La Chẩn điểm điểm lên chóp mũi Bảo Nhi đang sụt sùi, rồi tống hai cha con bọn họ ra cửa.

Xét thấy người ta là mẫu tử chí thân, La Đoạn mạnh mẽ quyết tâm không để ý tới ánh mắt của Bảo Nhi đang đau thương hề hề cầu cứu di di hắn, nàng giương mắt nhìn chung quanh “Khởi Nhi đâu rồi? Muội ấy viết thư muốn muội áp giải hàng hóa lại đây, sao không thấy muội ấy đến nghiệm thu? Số hàng lớn như vậy, là nhà ai đặt vậy tỷ? Tiền đặt cọc đã thu chưa? Lợi tức có bao nhiêu?”

“Lấy bản tính Khởi Nhi, nếu tiền đặt cọc không có doanh thu, không có lợi nhuận, dễ gì muội ấy hạ đơn đặt hàng?” La gia nữ nhi đều như thế a, “Là Quốc hậu giới thiệu một mối làm ăn, tài lực của người mua ở Hàng Hạ quốc cũng không thua gì Lương gia, hơn nữa….” Khởi Nhi gần đây phát sinh phiền não so với mình cũng không ít đâu, tình hình chiến tranh giữa Triều công tử và Ngọc hoàng tử gần đây thật là kịch liệt a!

“Khởi Nhi, bộ quần áo này của ngươi là gấm Yên La sao?” Trong áo choàng của giai nhân hiện ra quần áo sắc tím sáng bóng, Triều Ninh chỉ cảm thấy trước mắt chợt sáng ngời, kinh hỏi.

La Khởi nhẹ nhàng chân đi ngả nghiêng một vòng, dừng chân giơ tay áo lên, cười yếu ớt hỏi: “Thế nào? Yên La đẹp như vậy, La Khởi có từng nói quá sự thật?”

“Đẹp, thật là là đẹp.” Không biết là khen người, hay là quần áo, Triều Ninh vuốt cằm, khen không dứt miệng.

Yên La, ‘La’ như tên gọi, nhẹ như khói mỏng, mềm như không có gì, sắc tím sáng rực, ôn nhu dán chặt dáng người thiếu nữ yêu kiều nhỏ nhắn, phiêu dật, thanh tú, vạt áo dao động như muốn bay, không chỗ nào chê được…. Về phần là người đẹp, hay là quần áo đẹp, có gì trọng yếu chứ?

“Yên La này tuy mềm mại nhẹ nhàng, nhưng tính hoa chất quý, hơn nữa màu tím này lại là màu cao quý, trong ba người tỷ muội chúng ta, chỉ có tỷ tỷ mặc vào mới có thể… toát ra khí chất đẹp nhất.” La Khởi huơ tay áo, y phục bằng gấm dưới nắng chiều phản xạ ra một mảnh chói mắt rực rỡ, “Hàng năm khi may cung trang, chỉ cần tỷ tỷ của ta mặc Yên La vào trong cung đi một vòng, bảo đảm nhóm cung phi nương nương không chọn nhà khác.”

“Lệnh tỷ thanh nhã cao quý, khí độ không tầm thường. Khởi Nhi tú ngoại tuệ trung, khôn khéo xinh đẹp. Mỗi người một vẻ thôi. Gấm Yên La này mặc trên người Khởi Nhi, cũng có phong độ tư thái riêng. Được Khởi Nhi biểu diễn như thế, Triều mỗ đối với quyết định đặt trăm tấm Yên La càng thêm tin tưởng rồi.”

La Khởi ung dung tự tin mỉm cười một cái, “Hàng hóa của La gia chưa từng làm cho khách thương thất vọng qua……”

Lúc Ngọc Vô Thụ bước vào đình ngắm cảnh, chứng kiến được tình cảnh đẹp đến chói mắt: Khởi Nhi cùng người khác hai mắt đối diện nhìn nhau, mà đối phương vẻ mặt si mê không chút che dấu. Ngọn lửa kiềm chế ở trong lòng kia đã muốn nổi lên bốc cháy mãnh liệt, Ngọc Vô Thụ mặt giãn ra cười nói: “Khởi Nhi, đã vất vả một ngày, mệt mỏi không?”

“Vô Thụ?” La Khởi quay đầu hơi ngạc nhiên, “Ngươi không phải được mời đến hoàng cung Hàng Hạ dự lễ rồi sao, sao về sớm vậy? Ngươi làm sao biết ta ở đây?”

Tình thế trước mặt nghiêm trọng, làm sao có thể an tâm đi dự lễ chứ? Về phần tại sao biết được nơi này, đó tất nhiên là……

“Ngọc hoàng tử đương nhiên biết được Khởi Nhi ở đâu rồi, chung quanh an bài hộ vệ như vậy cũng không phải là giả a.” Triều Ninh tựa tiếu phi tiếu, giơ ngón tay lên từ xa điểm ‘những vị khách’ đang ẩn nấp dưới đình, “Ngọc hoàng tử vì Khởi Nhi có thể nói là hao tổn tâm cơ. Chẳng qua là sớm biết như thế, trước kia hà tất phải làm vậy?”

“Triều công tử.” Ngọc Vô Thụ mắt đẹp híp thành một đường, “Các hạ bất quá là chỉ khách thương của Khởi Nhi, nhưng ngươi can thiệp vào có hơi quá rồi đấy.”

Triều Ninh chậm rãi phản miệng nghênh đón, “Tại hạ không chỉ là khách thương của Khởi Nhi, mà còn là bằng hữu. Sự tình liên quan đến hạnh phúc Khởi Nhi, tất nhiên sẽ nhiều lời đôi câu, Ngọc hoàng tử hẳn nên thông cảm mới đúng.”

“Hạnh phúc của Khởi Nhi tại hạ sẽ gánh vác, không nhọc các hạ quan tâm.”

“Ngươi muốn gánh vác, Khởi Nhi liền cho ngươi gánh vác sao? Các hạ thật không hổ là xuất thân Hoàng gia, bản lĩnh ‘một bên tình nguyện’ này có thể nói là vô cùng thuần thục đây.”

Ngọc Vô Thụ ánh mắt hơi trầm xuống, đôi môi nhếch lên đường cong sắc bén, “Triều công tử, ‘minh nhân bất thuyết ám thoại’(*), ngươi đối với Khởi Nhi có ý đồ gì Bổn vương đã quá rõ ràng. Khởi Nhi là vị hôn thê của Bổn vương, muốn hoành đao đoạt ái, ngươi cho rằng, Bổn vương thật sự tha cho ngươi sao?”

(* người quang minh chính đại không nói lời ám muội, khó hiểu)

Triều Ninh biết vị Hoàng tử Ngọc Hạ này phát cáu đã đến ranh giới bùng nổ rồi, nhưng vẫn khí định thần nhàn như cũ, “Như vậy, các hạ không tha, chính là vì thân là nam nhân kiêu ngạo, hay là vì ngươi yêu Khởi Nhi đến không mức phải nàng thì không được?”

“Các hạ lấy thân phận gì tới hỏi lời này?”

“Các hạ chỉ cần trả lời……”

Đôi mắt to xinh đẹp của La Khởi nhìn qua rồi nhìn lại hai nam nhân này, âm thầm lấy làm ngạc nhiên, hai người này đả kích dù ngấm ngầm hay công khai cũng đã được một lúc lâu rồi, sao chưa thấy ai nghĩ đến việc tới hỏi ý kiến của mình nhỉ? Mắt thấy chính mình đã thành nhân vật dư thừa, thì thức thời nói: “Chúc mừng hai vị ‘nhất kiến như cố’, hứng thú nói chuyện lan tràn, thứ cho La Khởi không muốn quấy rầy, xin cáo từ.”

“Khởi Nhi!”

Giai nhân nhẹ nhàng lướt qua sải bước xuống thềm, hai nam tử theo sau đuổi sát. Lông mày của Ngọc Vô Thụ chợt tụ thành ngọn núi nhỏ, “Triều công tử, ngươi sửa lại xưng hô với Khởi Nhi như vậy khi nào? Lấy thân phận của ngươi, gọi Khởi Nhi là La tam tiểu thư mới thỏa đáng nhất!”

“Các hạ quản có hơi nhiều chuyện đó, Khởi Nhi cũng không phải là thê tử của các hạ.”

“Nếu không có phát sinh biến cố, Ngọc mỗ cùng Khởi Nhi sớm hoàn thành đại hôn……”

“Đã chưa thành hôn, Khởi Nhi vẫn là người tự do. Huống hồ với tài cán của Khởi Nhi, gả cho thương gia mới có thể thi triển hết sở trường, gả vào Hoàng gia ngươi đồng nghĩa với vào nhà giam có gì khác nhau đâu?”

“Triều Ninh, ngươi đê tiện!”

Lời này, chính là điểm yếu giữa Ngọc Vô Thụ và La Khởi.

Nguyên nhân cửa Hoàng gia thâm sâu như hải, La Khởi đáng ra đã sớm bước qua ngưỡng cửa kia nhưng vì vậy mà mũi chân thủy chung vẫn chần chờ chưa hạ xuống. Không khỏi khiến cho Ngọc Vô Thụ chờ đợi từ nhiệt tình tràn đầy đến sinh ra nguội lạnh, khiến hai người sinh ra khoảng cách. Đúng lúc này, Phạm Dĩnh xuất hiện, làm cho hắn sinh ra một tia dao động. Mà Khởi Nhi đối lại chính là không tranh không đoạt, tiêu sái mà bỏ đi xa, cho hắn cảm giác dường như trong tình yêu này, từ đầu đến cuối chỉ có hắn là một người cố gắng mà thôi……

La Khởi cước bộ dưới chân càng vội vàng không dừng lại.

Ngọc Vô Thụ thấy vậy thì vẻ mặt suy sụp, dừng chân lại, cười khổ nói: “Họ Triều kia, ngươi muốn theo đuổi liền theo đi, nếu mệnh trung thuộc về ta, ngươi có đuổi theo cũng không đến được; nếu mệnh trung không phải là ta, ta đuổi theo cũng vô dụng…….”

Tình địch phân giải hào phóng như vậy, Triều Ninh mặc dù bất ngờ, cũng không khách khí, ôm quyền, “Đa tạ .”

Lời nói của Ngọc Vô Thụ… truyền hết vào tai La Khởi, thân hình chạy gấp hơi khựng lại, cắn chặt môi, khi một giọt nước mắt từ thủy mâu sắp trào ra, lại tiếp tục bước đi, không có nửa điểm do dự.

“… Cạc cạc… Ha ha…”

“Cạc cạc.”

“… Hắc cạc cạc… Ha ha “

“Cạc cạc.”

Nằm trên giường gấm ấm áp, một đôi phụ tử ‘cạc cạc’ không ngừng, thi nhau kêu gào.

“Bảo Nhi, lại đây.” La Chẩn giơ bộ quần áo thêu hoa văn mà nàng phải dùng mấy ngày mới thêu xong, cho tiểu tử kia thử.

“… Ha ha… Bắt cạch cạch Bảo Nhi… Cạch cạch…”

“Bắt không được ngươi?” Mới là lạ nha. Đã hiểu rõ ngôn ngữ của con trai, La Chẩn một phen giơ tay chộp qua , túm được tứ chi đang bò bò đi trốn của tiểu béo, giả vờ cắn lên hai má phúng phính chắc nịch một ngụm, lại vỗ nhẹ lên cái mông nhỏ núc ních thịt, “Ngoan nào!”

“Mẹ… hắc hắc!” Không đến ba ngày, lại trải qua lúc ban đầu mới sinh, Bảo Nhi đã xác nhận người trước mắt này chính là người thân cận nhất của mình, cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào hết sức lấy lòng, dẫn dụ môi thơm của mẫu thân đưa tới.

Có người rất nhanh đã bò qua, “Bảo Nhi, cũng kêu cha, mau gọi phụ thân a.”

“… Cha… Hi Ha…” Đối với phụ thân có thể cùng mình vui đùa này, Bảo Nhi cũng thực yêu thích a, liền đem bàn tay phì nhiêu nhỏ bé vỗ vỗ vào khuôn mặt đẹp của phụ thân.

La Chẩn luồn cái tay nhỏ bé kia nhét vào trong tay áo, “Thử quần áo rồi lại chơi nữa.”

Bảo Nhi hiếu động không chịu yên, đôi mắt to đen nhánh thoáng chốc lóe lên, có lẽ là nhận rõ tình thế bức người thực tại, nên nhu thuận cúi đầu chui vào trong lồng ngực thơm nức, ngậm ngón tay mình, mặc cho mẫu thân xoay qua dời lại chỉnh áo sửa quần, làm Chi Tâm cực kỳ hâm mộ không thôi, “Nương tử, Chi Tâm không cái quần áo mới nào cả.”

La Chẩn trừng ngốc tử giả vờ ủy khuất liếc mắt một cái, “Đồ mới chàng cũng có ít sao?”

“Nhưng mà, Chi Tâm còn muốn a…. Bảo Nhi có, Chi Tâm cũng muốn.”

“Đợi ta mặc xong cho con, liền làm cho chàng.”

“Nhưng mà, Chi Tâm muốn mặc cùng lúc với Bảo Nhi a.”

La Chẩn giơ tay hướng đỉnh đầu ngốc tử vỗ vỗ, “Ngoan đi!”

Bảo Nhi học theo, bàn tay nhỏ nhắn cũng muốn ‘thăm hỏi’ đầu phụ thân, bị mẹ hắn nghiêm mặt ngăn lại, “Bảo Nhi, nếu con dám khi dễ phụ thân, mẹ sẽ đánh cái mông nhỏ của con!”

Người nào đó vẫn còn đang che mặt vờ khóc, “Hu hu, nương tử, Chi Tâm cũng muốn quần áo mới, nương tử thương Bảo Nhi không thương Chi Tâm, hu hu……”

La Chẩn thay quần áo cho tiểu béo xong, nhét vào trong ngực ngốc tử, “Ôm con.”

Chi Tâm ôm con tố khổ, “Hu hu, Bảo Nhi, phụ thân thật đáng thương, Bảo Nhi có quần áo mới, phụ thân không có.”

“… Cha… Cha… Bảo Nhi phù phù—……” khuôn mặt nhỏ nhắn của Bảo Nhi dán lên gương mặt anh tuấn của lão cha, chu mỏ phun nước miếng, phù phù thành thực an ủi.

“Bảo Nhi thật ngoan, chỉ có Bảo Nhi thương phụ thân, nương tử không thương Chi Tâm……”

Đối với hai cha con như người nhà trời này! La Chẩn nín cười, trốn ra cửa phòng thanh tĩnh. Nhưng mà, ngốc tử nào đó không chịu bỏ qua, ôm con xuống giường, đuổi sát theo sau, “Nương tử, Chi Tâm thật đáng thương…. Bảo Nhi, phụ thân thật đáng thương, mẹ con không thương phụ thân… Nương tử, nàng thương Chi Tâm được không……”

“Thối ngốc tử, chàng nếu không im lặng, ta sẽ đánh luôn cả chàng.” La Chẩn nổi giận quát.

Chi Tâm lúc này liền ngậm miệng, chỉ dùng đôi mắt đẹp đen bóng như ngọc đầy oan ức, ủy khuất. La Chẩn tuyệt thân lại đi, ngốc tử vẫn đi theo, không dám nói, nhưng lại lầm bà lầm bầm muốn nương tử cấp cái công bằng.

Bảo Nhi cho là phụ thân đang đùa với hắn, vì thế cạc cạc chíp chíp hòa cùng hắn, đồng thời bất ngờ giơ bàn tay nhỏ bé níu lấy mái tóc đang xõa sau vai của mẫu thân. La Chẩn vừa ‘đánh đại nhân vừa phòng tiểu nhân’, một nhà ba người cứ một đoàn dây dưa như vậy, từ nội viện ra ngoại viện, từ ngoại viện đến thư phòng……

“Ngươi có ánh mắt kia là ý gì? Tiểu thư người ta một nhà ba người hoà thuận vui vẻ như vậy, ngươi ít động cái tâm tư không đứng đắn gì đó cho ta!” Hoàn Tố mắt hạnh trợn lên, quát nạt đe dọa người bên cạnh.

Mấy ngày nay, nàng vì đề phòng thằng nhãi này làm hại tiểu thư, hầu như là dùng hết tâm tư. Cũng bởi vì vậy, nguyên lai sớm chiều chung đụng, hai người mỗi lần gặp mặt nhau, vẫn tiếp tục sắc mặt không hòa hảo, hứng thú nảy sinh khi đấu võ mồm chọc tức nhau cũng ít đi không còn như trước. Tình cảm mơ hồ của đôi trẻ nhỏ lay động, dĩ nhiên bản chất thay đổi.

“Ta nhớ rõ, mẹ ta cũng từng ôm ta như vậy, nhưng nàng hiện tại, chỉ nhớ rõ đứa con trong lòng nàng mà thôi.”

“Ngươi còn chưa hiểu rõ ràng sao?” Hoàn Tố lông mày dựng thẳng, “Cho dù ngươi nói là sự thật, tiểu thư là ngươi…. Mỗi người đều có Luân Hồi, đều có kiếp trước kiếp này, nếu người người ai cũng giống ngươi cứ mãi dây dưa chuyện kiếp trước kiếp này không tha như vậy. Đây chẳng phải là làm rối loạn thứ tự Luân Hồi sao? Vậy bát canh Mạnh bà trong truyền thuyết kia chẳng phải thùng rỗng kêu to sao?”

“Ngươi….” Phạm Trình trong lòng tràn đầy chua xót không có được một tia an ủi, ngược lại còn bị trách móc dồn dập, tất nhiên là buồn bực, “Ngươi thì biết cái gì? Ngươi trừ bỏ dùng mọi cách bảo hộ tiểu thư nhà ngươi, còn có thể làm cái gì?”

“Ta đương nhiên là không hiểu. Ta chỉ là một người bình thường, không nhìn thấy quá khứ tương lai, lại càng không biết cái gì ‘mệnh số huyền bí’. Ta chỉ biết, tiểu thư hiện tại chính là tiểu thư, nếu có quan hệ gì với ngươi, thì cũng chỉ là mối quan hệ giữa nương tử của ân nhân và người chịu ơn mà thôi. Ngươi không thể bởi vì bản thân ngươi bất thường liền muốn quấy rầy cuộc sống bình thường của người khác được!”

“Thật là một tiểu nha đầu khéo mồm khéo miệng.” Tuyết y thanh thoát, tóc đen như bộc, Phạm Trù giống như thần tiên hạ xuống, “Nếu ngươi muốn, ngươi cũng có thể trở thành người bất thường, cùng Trình Nhi, cùng tiểu thư nhà ngươi, vĩnh viễn gần nhau.”

Phạm Trình gương mặt căng thẳng, “Cha, ngài không thể thương tổn nương tử của ân nhân!”

Đôi mắt của Phạm Trù bỗng trầm xuống, “Ngươi không phải thực hoài niệm mẹ ngươi sao?”

“Nhưng mẹ đã chết rồi……”

“Nói bậy!” Phạm Trù con ngươi đầy phẫn nộ, “Vi phụ sẽ đem mẹ ngươi về!”

“Mang về thì có thể thế nào đây?” khuôn mặt Phạm Trình chán nản nhợt nhạt, lắc đầu ai thán: “Mẹ ở trong nhà của chúng ta, thời điểm chân chính khoái hoạt có được bao nhiêu? Từ lúc bản thân bắt đầu hiểu chuyện, con chỉ nhìn thấy mẹ đó là khóc nhiều cười ít, con làm sao có thể vì sự ích kỷ của chính mình mà cướp đi hạnh phúc của mẹ chứ?”

“Ngươi nói cái gì?” Phạm Trù vẻ mặt phi biến. Thê tử không khoái hoạt sao? Nguyệt lão đã từng nói qua, La Chẩn cũng đã từng nói qua, nhưng hắn đều có thể cho phép chính mình không tin. Nhưng chính nhi tử của mình sao có thể cũng nghĩ như thế?

“Ai nói cho ngươi, mẹ ngươi không khoái hoạt? Mẹ ngươi yêu nhất là cha, thương nhất chính là các ngươi, ở chung một chỗ cùng cha và các ngươi, nàng sao lại không khoái hoạt chứ?”

“Con có mắt, có thể tự nhìn thấy. Gương mặt đầy nước mắt của mẹ, tổn thương khổ sở của mẹ, tất cả đều rõ mồn một trước mắt. Cũng là bởi vì mẹ yêu cha nhất, nên cha mới trở thành người… thương tổn mẹ nhất. Thương tổn đến mức mẹ tình nguyện vứt bỏ không cần hai chị em mà mẹ thương nhất; dùng phương thức thê thảm, quyết liệt nhất mà rời đi, đổi lấy khởi đầu mới……”

Có “Người” lắc lư đong đưa bay tới, “Con của ngươi so với ngươi còn hiểu chuyện hơn, một tiểu nha đầu lại càng biết nhận thức hơn ngươi, các hạ vẫn không thể tỉnh ngộ sao?”

Phạm Trù đột nhiên trừng mắt tức giận, “Ngươi bất quá chỉ là một Phong Thần nho nhỏ, đừng ở một bên huyên náo!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.