Siêu Cấp Ác Bá Thái Tử Phi

Chương 167: Chương 167: Hai ngày nữa chính là cơ hội tốt




ở một nơi khác, bên cạnh hồ, một nam tử lặng lẽ bước đến, đột nhiên nam tử trung niên phía trước quay người lại, chỉ nhìn thấy trên mặt hắn đeo một chiếc mặt nạ bằng sắt, khiến cho bộ dáng lại càng thêm hung dữ lạnh lùng.

Nam tử trẻ tuổi khi nhìn thấy chiếc mặt nạ trên khuôn mặt của Trữ vương, trong ánh mắt lạnh lùng nhất thời có một tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh lại khôi phục lại bộ dáng như ban đầu.

“bổn vương không muốn đợi nữa, hai ngày nữa chính là cơ hội tốt, ngươi có thể hành động rồi.” hắn lạnh lùng nhìn trữ vương nói.

Trữ vương ngạc nhiên hỏi: “hai ngày nữa? đó không phải là ngày BTH và….” Lời còn chưa nói xong, ngay lập tức đã bị nam tử đối diện ngắt lời.

“đủ rồi! bổn vương nói hai ngày nữa là hai ngày nữa, ngươi mau về chuẩn bị đi.” Người nam tử lạnh băng nói, sau đó không nói thêm gì nữa, quay người đi thẳng.

Trữ vương vẫn đứng nguyên chỗ cũ, nhìn theo bóng dáng đang rời đi của hắn, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc lắc đầu.

Buổi chiều, TDD một mình đứng ở trong sân, nụ cười nở rộ trên môi, đang rải thức ăn cho chim ăn, toàn thân không giống bộ giáng trầm mặc trước đây nữa, nàng của lúc này, giống như mùa xuân đang đến, tản ra gió xuân khắp mặt.

Đột nhiên, một trận đau đớn kịch liệt truyền đến, không có dự báo nào trước xộc vào tim nàng, nỗi đau đớn thấm vào tận xương tủy đó, nhanh chóng truyền khắp cơ thể,sắc mặt TDD trở nên trắng bệch, ngay cả thức ăn trong tay cũng rơi vãi khắp mặt đất.

Trên trán nàng không ngừng chảy ra mồ hôi lạnh, căn chặt môi, cả thân người ngã gục trên mặt đất, toàn thân không ngừng run lên.

“đau….đau quá….” TDD căn chặt môi đến nỗi chảy ra các tơ máu.

Bỗng nhiên, một thân ảnh nhanh chóng chạy đến bên cạnh nàng, không chút do dự lấy một lọ dược trong ngực ra, lấy ra một viên thuốc,vội vàng nhét vào mồm nàng.

“DD, nuốt vào sẽ không đau nữa, mau nuốt vào” thanh âm gấp gáp không ngừng vang lên bên tai TDD, cho đến khi TDD đem viên thuốc nuốt xuống, mới ngừng lại.

Nỗi đau đớn kịch liệt đó kéo dài thêm một lúc nữa, sau đó dường như thuốc bắt đầu có tác dụng, cái đau đến tân xương tủy cũng dần dần biến mất, lúc này, TDD mới mệt mỏi mở mắt ra, nhìn khuôn mặt trên đình đầu mình.

“sư phụ” nàng mệt mỏi lau đi mồ hôi trên trán, sau đó rời khỏi ngực hắn, từ từ đứng dậy.

Tu La sát cũng đứng dậy theo nàng, xác nhận nàng không có việc gì, mới cùi đầu nhìn vết mực trên tay mình, đó chính là khi hắn chạm vào tóc TDD bị dính ra.

Đồ nhi ngốc này, để che đi mái tóc trắng của mình, lại dùng mực bôi lên đầu, thật sự thua nàng rồi.

Hắn đưa lọ thuốc cho nàng, nói: “ mỗi khi độc phát tác, thì hãy uống thuốc này vào, như vậy sẽ không ảnh hưởng đến thai nhi trong bụng ngươi, cái đau của Túy hồng nhân, ngươi không cách nào có thể chịu đựng được, lọ thuốc này có thể làm cho cái đau đớn biến mất.”

Tuy túy hồng nhan không có thuốc giải, nhưng hắn cũng đã thúc ép lạc lão đầu chế ra thuốc giảm đau, hắn vừa nãy mới bước chân vào thái tử phủ, ngay lập tức nhìn thấy TDD đang phát bệnh, vừa hay có thể dùng luôn.

Xem ra, thuốc nãy cũng có tác dụng, chỉ là thuốc giải…..

TDD hoang mang nhìn lọ thuốc trên tay, sau đó ngẩng đầu lên nhìn hắn: “sư phụ, người biết rồi?”

“ngươi cảm thấy có thể giấu được ta sao? Thật không biết nên nói ngươi ngốc hay là gì nữa….bỏ đi, ngươi đã đủ đáng thương rồi. không mắng ngươi nữa” Tu la sát đang muốn trách mắng, đột nhiên nhìn thấy khuôn mặt có phần tiều tụy đi của nàng, lại có gắng ép sự tức giận trở lại.

TDD cười cười, vội vàng đem thuốc cất vào trong người.

__Hồng Trần__

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.