Siêu Cấp Ác Bá Thái Tử Phi

Chương 67: Chương 67: Ngươi cầm đoản kiếm làm gì?




“Thái tử điện hạ, ngươi bị thương rồi, mau truyền thái y…” Tên thị vệ cầm đầu lo lắng phân phó.

Tô Duyệt DUyệt nhìn theo hướng Tu La Sát biến mất, dần dần thu hồi lại tầm mắt, mâu quang phức tạp, ngân châm trên tay lập tức thu hồi vào cổ tay áo, khuôn mặt hồi phục lại nụ cười tà mị, vội vàng đến bên Bắc Thần Hàn.

“Ya! Thái tử gia, võ công của ngươi không phải rất mạnh sao, như nào lại bị thương vậy? xem ra ngươi cũng không lợi hại lắm mà!” Tô Duyệt Duyệt vẻ mặt ngây thơ, cười tà mị nói.

Bắc Thần Hàn trừng mắt nhìn nàng, ra lạnh tất cả các thị về lui xuống, trực tiếp kéo Tô Duyệt Duyệt vào Duyệt Tâm Các.

“Bổn vương bị thương có phải ngươi rất đắc ý hay không? Có phải nếu bổn vương chết rồi, ngươi sẽ càng vui!!” Bắc Thần Hàn phẫn nộ nói.

Nữ nhân này rõ ràng biết hắn bị thương rồi, cũng nói được vài câu dễ nghe để an ủi hắn, cư nhiên còn cười trên nỗi đau của người khác.

“Không thể, ngươi tuyệt đối không thể chết..” Tô Duyệt Duyệt vội nói.

Bắc Thần Hàn nghe thấy lời nói của nàng, sắc mặt nhất thời ấm áp hơn, ngữ khí cũng trở nên ôn tồn hơn: “Ngươi ít ra còn có lương tâm, yên tâm, ám khí này không khiến bổn vương chết được…”

“Ách… Ý của ta là ngươi tuyệt đối không thể chết ở phủ của ta, nếu như chết mời ngươi ra chỗ khác chết, nếu không thì ta lại phải tốn tiến mời đại sư đến trừ tà ma, rất tốn kém a!!!” Tô Duyệt Duyệt mắt chớp chớp nói.

“Tô Duyệt Duyệt, ngươi…” Bắc Thần Hàn sắc mặt tối sầm, phẫn nộ gầm lên.

Đáng chết, hóa ra nữ nhân này không muốn mình chết là có tính toán a!!

“Ta làm sao, câm miệng a!” Tô Duyệt Duyệt nói tiếp, trực tiếp xé y phục trên người hắn ra, để lộ 1 vết đỏ nho nhỏ ở trên ngực.

Tô Duyệt Duyệt quan sát kĩ lưỡng, vội vàng lấy đoản kiếm ra.

“Ngươi cầm đoản kiếm làm gì? Ngươi muốn mưu sát chồng mình a!!” Bắc Thần Hàn trợn mắt nhìn nàng hỏi.

Thực ra bản thân hắn cũng không biết, rõ ràng bị ám khí đâm trúng rồi, lại chỉ có 1 vết đỏ nho nhỏ, xem ra thì không có chuyện gì. Nhưng ngực của hắn đã âm ỷ đau rồi.

“Ngươi biết sợ a?” Tô Duyệt Duyệt khinh thường cười.

“Nực cười, bổn vương như nào phải sợ?” Bắc Thần Hàn nói.

Tô Duyệt Duyệt cười nói: “Không sợ thì tốt…”Sau khi nói xong cầm đoản đao nhanh chóng và chuẩn xác đâm vào ngực Bắc Thần Hàn.

“Tô Duyệt Duyệt… ngươi… Ngươi cư nhiên muốn giết bổn vương…” Bắc Thần Hàn kinh ngạc nhìn nàng, biểu tình như đang đùa cũng nhanh chóng trở nên nghiêm túc, đáng chết, vốn dĩ cho rằng nàng cầm đoản đao chỉ để dọa hăn, nhưng không ngờ nàng thực sự ám sát hắn.

Tô Duyệt Duyệt không thèm để ý đến hắn, tiếp tục cầm đoản đao quay 1 vòng, nhất thời vết thương càng ngày càng lớn, máu tươi trên ngực cũng rơi càng ngày càng nhiều.

Bắc Thần Hàn mặt xanh ngắt, phẫn nộ nhìn nàng hét: “Cút ra, ngươi lập tức dừng tay cho bổn vương… Ngươi… ưm…”

Những lời nói phía sau của hắn đã bị cái miệng nhỏ của Tô Duyệt Duyệt nuốt gọn.

Hắn kinh ngạc mở to mắt, nhìn Tô Duyệt Duyệt, 2 người bốn mắt nhìn nhau, Bắc Thần Hàn nhất thời không biết phải phản ứng như nào, Tô Duyệt Duyệt thì lườm hắn, cái tay nhỏ lại không ngừng khều khều ngực của hắn, cuối cùng khều ra được 1 chiếc ngân châm.

Nàng ung dung rời khỏi cái miệng của hắn, đặt ngân châm vào tay hắn: “Đoản đao của ta sẽ không giết ngươi, nhưng chiếc trâm nhỏ này có thể sẽ lấy mạng của ngươi, ngốc a!!”

Mâu quang của Bắc Thần Hàn hiện lại vẻ hoài nghe, cúi thấp đầu nhìn chiếc ngân châm nhỏ bé trên tay mình, quả thực, nếu không kịp thời lấy được chiếc ngân châm này ra, nó nhất định sẽ ở trong ngực, cuối cùng thì sẽ phát tán ra khắp nội tạng.

Hắn ngẩng đầu nhìn người vừa giúp hắn trị thương, hóa ra mình vừa rồi trách nhầm nàng rồi, hóa ra nàng là muốn cứu hắn a!!

___Lâm HiHi____

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.