Siêu Cấp Biến Thái Của Tôi

Chương 6: Chương 6: Trò chơi \"Xoắn não\"! Thách cậu dám chơi!




Anh ơi? Có độc giả muốn gặp em?” Tử Xi lại nhận được bức thư và tin nhắn gần như tương tự lúc Thần Ngôn muốn gặp cô.

“Em muốn có một Thần Ngôn thứ hai không?” Một kẻ nào đó thấy người thương của mình có quá nhiều độc giả nam tán tỉnh bằng thư từ, tin nhắn zalo và số điện thoại từ facebook lại trở nên vô cùng giận giữ, khuôn mặt nhăn nhúm khó coi, chưa kịp quấn khăn tắm cũng phải chạy ngay ra uy hiếp, tránh hậu quả sau này.

Sau khi được ở chung một nhà với Thần Ngôn, mọi chuyện từ ăn uống, sinh hoạt và học tập của Tử Xi đều được sắp xếp có kế hoạch chi tiết, tỉ mỉ. Công việc viết sách của Tử Xi thì vô cùng thuận lợi và trên đà phát triển một cách chóng mặt, mỗi ngày cô nhận được rất nhiều lời nhận xét tích cực và cả tiêu cực cho mỗi chương trong tác phẩm, kèm theo đó cũng khiến lời nhận xét trở nên yêu thương hơn từ những độc giả nam.

Chính vì nhận thấy được khả năng tiềm ẩn nên Thần Ngôn luôn kè kè bên Tử Xi không rời, ngay cả lúc chở đi học và đón về, ngồi trên lớp học và giờ ra chơi, đi đâu làm gì Thần Ngôn cũng kiểm soát chặt chẽ, một phần tránh sự hiện diện không ngờ tới, phần khác là Thần Ngôn sợ mất Tử Xi.

“Anh lạnh lùng quá đấy!” Tử Xi biểu hiện khuôn miệng bĩu môi, sau chuyển sang phồng má trợn mắt tỏ thái độ không chút hài lòng, nhưng cô vẫn phải công nhận cơ thể Thần Ngôn thực rất đẹp, mặc dù chẳng hề có sáu múi như sao Hàn, anh có sự săn chắc, cường bạo và mạnh mẽ, bàn tay to lớn của anh có thể ôm trọn lấy đùi và nhấc bổng em lên bế vào nhà tắm vì em nói nhiều, còn hành động đáng yêu khiến anh không chỉ đứng nhìn.

“Ha ha ha…” Trong đêm tối, tiếng cười của Tử Xi thật giật mình, Thần Ngôn chẳng thể ngủ được, bực một nỗi rằng anh cũng không còn sức ngồi dậy, nhìn cô nàng xem hoạt hình và cười mắt híp tịp lại.

Giọng anh khô khốc cất lời: “Em cho anh ngủ một chút!” Yếu đến nỗi tiếng cười của Tử Xi lấp liếm một cách thuần khiết, như gió thoảng mây bay, anh đành nhượng bộ dùng sức cuối kéo mạnh cánh tay cô ngã nhào vào lồng ngực mình, anh giận dỗi lật người cô lại, hôn nồng hậu cuồng nhiệt, cắn nhẹ vào môi cô đến bật máu vì tội làm anh thức giấc.

Tử Xi ngưng cười, ngưng nghĩ tới bộ kinh dị mới xem, trong miệng cô mùi máu tanh làm cổ họng nhờ nhợ và cơn buồn nôn khiến cô đẩy mạnh anh và chạy ngay vào nhà tắm. Thần Ngôn nhíu lông mày nhìn cũng mau chóng theo sau cô.

“Em bị làm sao? Khó chịu chỗ nào? Cần vào viện không?” Anh không biết lý do cô biểu hiện như vậy là gì, nhưng ngừng lại vài giây anh thông minh một chút.

“Không lẽ em…” Câu còn chưa kết đã bị sự phản bác. “Không? Em xem hoạt hình kinh dị, khi nãy mùi máu tanh cộng với cái dĩa chọc thẳng vào con ngươi kéo ra cho vào miệng ăn. Làm em…” Tử Xi không nghĩ là đàn ông cũng biết nghén.

“Ọe…” Thần Ngôn nghe thôi cũng đủ buồn nôn, Tử Xi thật buồn cười, chạy ra ngoài xem tiếp bộ đang dang dở, tuy nhiên lúc này laptop đã rơi xuống đất do cả hai đạp nhau mạnh quá, cô đành để dành hôm khác xem, nằm dài ra nệm kéo chăn đắp ngang người ngủ.

Sáng!

“Em định đi đâu… mà ăn mặc đẹp thế kia?” Đập vào mắt Thần Ngôn là Tử Xi trong bộ váy xòe khoét hở vai màu đen huyền bí, tô điểm cho làn da trắng hồng của cô, mà anh chưa bao giờ thấy cô mặc như vậy khi đi chơi với mình nên có nhiều phần ghen vô cớ.

“À. Em đi gặp Mạn Sa! Lâu rồi chưa đi thư viện và ăn uống với cô bạn thân.” Tử Xi rất vô tư ngồi tô một chút môi màu cam, mím môi vào nhau để màu son đều và đẹp hơn, mắt không nhìn kẻ nào kia đang hằm hằm.

“Mới có bốn tháng mà lâu, đi gặp bạn thân có cần mặc sexy hở bạo như thế không? Hừ!” Liếc nhìn từ trên xuống và nhìn rất lâu, càng nhìn Thần Ngôn rất là giận, rất là giận, anh nghĩ không chỉ là gặp bạn thân, chắc chắn đi cùng trai.

Không cần đôi co với cô, anh mau chóng vào nhà vệ sinh sạch sẽ mọi chỗ, sau đó thay bộ cánh đẹp mắt và lấy cả xe ra đợi sẵn, anh còn cố tình khóa trái cửa và cầm chìa vào nhà tắm.

“…” Tử Xi tỏa ra mồ hôi.

“Ting…” Trong đầu cô nảy ra ý định mờ ám dụ dỗ Thần Ngôn ở nhà, vì cô đi xem mắt cùng Mạn Sa, nếu anh đi thì chắc chắn sẽ tỏ thái độ lườm nguýt, liếc xéo, mặt u ám, khoanh tay soi xét người kia, bằng mọi giá cô phải để anh ở nhà.

“Thần Ngôn, em có trò này, anh có dám chơi không?” Dùng hết chất xám để nghĩ ra trò chơi.

“Hừ, có gì mà anh không dám? Em cứ nói đi.” Thần Ngôn vận dụng hết não bộ để tiếp nhận trò chơi.

“Anh hiểu như thế nào gọi là xoắn não? Hoặc anh kể một câu chuyện mà khiến anh nhũn não nhất?” Tử Xi sẽ làm một bài toán thôi miên và để anh xoáy sâu vào câu hỏi, làm cho đầu óc quay cuồng và anh sẽ ngủ một giấc tới trưa.

“Em lấy ví dụ cho anh xem?” Thần Ngôn hỏi ngược, mặc dù anh là người thông minh hơn Tử Xi, nhưng không phải lúc nào anh cũng vậy, cũng có lúc anh cần đến sự ngây thơ nào đó.

“Ok! Em đọc qua bài viết hài hước thế này. Xin tự giới thiệu, tôi là Sói “đẹp trai”, 23 tuổi xuân mà vẫn ế, được mệnh danh là Sói già và ế. Tự thấy mình tưng tửng, lâu lâu hâm hâm đột xuất, siêng năng tốt tính cũng có mà tốt đủ dùng, đôi lúc tốt quá sức tưởng tượng... Hiện tại đang là một member rất mê Đam Mỹ, là một Phúc hắc công thực thụ, một kẻ biến thái có tổ chức, nghĩa là tổ chức biến sang Thái hoặc đơn giản là biết lúc nào để biến thái... Thích làm người khác hiểu lầm và tò mò về bản thân mình. Không tin thì “Xoắn não” với Sói.”

“Còn cái nào xoắn hơn không em?” Thần Ngôn ngoáy lỗ tai.

“Vậy chúng ta sẽ hỏi – đáp nhé!” Tử Xi mỉm cười tản ra toàn cơ thể, vì cô từng đọc nhiều sách hại não trong thư viện, cô sẽ hỏi anh vài câu hại não nhất.

“Câu 1: Khi anh tự đấm mình một cái, nếu anh ngất là do anh yếu hay anh quá khỏe?” Tử Xi miêu tả, nhưng hành động đấm không hề mạnh để chứng minh thật giả, chỉ để anh hiểu câu hỏi.

“Anh nghĩ là do anh quá khỏe, vì anh từng học võ, đấm em em còn ngất ấy chứ, nhưng nếu như là trẻ con một đến hai tuổi cho dù đấm hết sức cũng không thể ngất được. Còn đối với người lớn thì tỉ lệ ngất cao hơn, điều đó chứng tỏ càng khỏe thì khả năng ngất càng cao.” Thần Ngôn cũng là một thần đọc sách hại não.

“…”

“Coi như anh thông minh, câu tiếp: Café giúp tỉnh ngủ, nhưng thuốc ngủ giúp buồn ngủ, vậy anh bỏ thuốc ngủ vào café thì uống xong sẽ ngủ hay thức?”

Thần Ngôn cười cười: “Anh từng thấy vụ án bỏ thuốc ngủ vào café, và trên thực tế đã chứng minh, bỏ thuốc ngủ trong café khi uống xong thì ngủ là cái chắc.”

“…”

“Câu này em không thua đâu. Số 0 trong la mã viết như thế nào?” Tử Xi cười mỉm vì đây là câu đố mẹo.

“Không viết như thế nào cả? Vì bảng la mã đâu có số 0.”

“Hừm! Câu cuối đây.” Tử Xi nhìn đồng hồ cũng sắp muộn giờ, vội vã hỏi: “Thuốc độc mà hết hạn sử dụng, thì uống vào có chết không?”

“Chết hay không thử uống rồi biết, nhưng nếu biết đó là thuốc độc, lại hết hạn sử dụng mà vẫn uống thì kẻ đó đúng là chết… vì ngu.” Thần Ngôn dùng một tay che nắng mặt trời, cả hai đang nhận vitamin e vào bảy giờ sang, cũng cảm thấy khá thích thú vì Tử Xi cũng đọc mấy câu… ngớ ngẩn đấy.

Sau màn đối đáp thì bọn họ đi cùng tới địa điểm xem mặt của Mạn Sa, trên suốt đường đi, Tử Xi dặn dò kỹ lưỡng với Thần Ngôn không được tỏ thái độ dò xét, mặt phải cười, tư thế ngồi phải thoải mái đặc biệt anh không nên nói gì? chỉ nghe thôi.

Thần Ngôn đúng là một diễn viên và nhập vai rất tốt, anh còn làm việc tuyệt vời hơn cả hai cô nàng hơn mình tận hai năm kinh nghiệm, cuộc xem mặt thành công và chàng trai kia cũng rất cảm ơn những lời nhận xét, bới móc từ chính kẻ nhìn mặt đã không ưa.



The end

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.