Siêu Cấp Binh Vương

Chương 645: Chương 645: Ai Là Gian Tế




Chuyện này có thể lớn cũng có thể nhỏ, tuy đã từng cùng Tạ Đông Bách hợp tác mấy lần, nhưng đối với Diệp Khiêm mà nói, hắn cùng Tạ Đông Bách cũng không có giao tình sâu đậm gì, ở trong thời đại tràn ngập ngươi lừa ta gạt này, Diệp Khiêm không thể không bảo trì tâm phòng bị. Phúc Thanh Bang lớn như vậy, rồng rắn lẫn lộn, khó tránh khỏi sẽ có một ít phần tử bất lương trộn lẫn ở trong đó, tiết lộ ra tin tức gì cũng là chuyện hợp tình hợp lý.

Lời nói của Diệp Khiêm thập phần xảo diệu, hời hợt đem Tạ Tử Y kéo đến bên cạnh mình. Hơn nữa, cũng rất xảo diệu đem chuyện này quy kết là không phải hắn không tin tưởng Phúc Thanh Bang, mà là hắn đang vì Phúc Thanh Bang suy nghĩ, điều tra một chút xem bên trong Phúc Thanh Bang có gian tế hay không.

Lời nói đều đã nói đến phân thượng này rồi, Tạ Tử Y tự nhiên là không có lý do gì để phản đối. Hơn nữa, đối với những lời nói của Diệp Khiêm, Tạ Tử Y nghe cũng cảm thấy hết sức thoải mái, vì vậy cô liền ghi ra danh sách tên cùng địa chỉ của những người Phúc Thanh Bang biết rõ chuyện của Nghiêm Hàm giao cho Diệp Khiêm.

Diệp Khiêm cũng đơn giản từ trong miệng Tạ Tử Y hiểu rõ tình hình của những người này một chút, biểu hiện ra ngoài thoạt nhìn tựa hồ không có một người nào bị hiềm nghi. Bất quá, nếu quả thật là gian tế thì đối phương tự nhiên sẽ phải ngụy trang vô cùng tốt, nếu không thì chẳng phải đã sớm bị phát hiện rồi sao? Chuyện này khiến cho Diệp Khiêm có chút kinh hãi, nếu như chuyện lần này là do gian tế mật báo vậy thì có ý nghĩa là Hắc Long hội đã sớm ra tay với Phúc Thanh Bang rồi, chuyện của Nghiêm Hàm bất quá chỉ là một thu hoạch ngoài ý liệu mà thôi.

“Vì phòng ngừa những chuyện tương tự phát sinh lần nữa. Nghiêm Hàm, anh tạm thời không thể rời khỏi Nhật Bản rồi, đợi đến lúc tôi điều tra rõ ràng mọi chuyện, lại nghĩ biện pháp đưa anh rời khỏi Nhật Bản.” Dừng một chút, Diệp Khiêm nói tiếp, “Tạ tiểu thư, tin tức Nghiêm Hàm ở chỗ này em tạm thời cũng đừng nói cho bất luận kẻ nào, em có thể làm được chứ?”

Nhẹ gật đầu, Tạ Tử Y nói: “Dạ, anh cứ yên tâm, em biết phải làm như thế nào.”

“Mặc Long, mày chiếu cố tốt cho Nghiêm Hàm, có chuyện gì thì nhớ thông báo cho tao biết.” Diệp Khiêm nói, “Nói như thế nào thì Nghiêm Hàm cũng là thủ hạ của Hoàng Phủ Kình Thiên, chúng ta cũng phải cho lão đầu tử này một chút mặt mũi, huống chi...” Nói đến đây, Diệp Khiêm cũng không có nói tiếp. Ngụ ý đã rất rõ ràng rồi, dù sao Hoàng Phủ Kình Thiên là người Mặc Giả Hành Hội, cũng có thể xem như là thủ hạ cùng ân nhân của Mặc Long, trợ giúp người của ông ấy một chút cũng là chuyện nên làm.

Đang khi nói chuyện, âm thanh điện thoại của Tạ Tử Y bỗng nhiên vang lên. Tạ Tử Y lấy điện thoại ra nhìn một chút, sau đó nói với Diệp Khiêm: “Là Vưu sư gia gọi tới, tin tưởng ông ấy đã biết chuyện xảy ra tại bến tàu rồi.”

“Em nghe máy đi, bất quá đừng đem tin tức Nghiêm Hàm ở chỗ này nói cho ông ấy biết.” Diệp Khiêm nói.

Bởi vì lúc trước đã được Diệp Khiêm giải thích, cho nên Tạ Tử Y cũng không có suy nghĩ nhiều, bắt máy, phía đối diện liền truyền đến âm thanh có chút sốt ruột của Vưu Hiên. “Đại tiểu thư, tôi nghe nói bến tàu đã xảy ra chuyện? Mọi người không có sao chứ? Người kia? Không có chuyện gì chứ?” Vưu Hiên nói, “Người đó là do Diệp tiên sinh giao cho chúng ta, nếu như xảy ra chuyện gì thì mặt mũi của Phúc Thanh Bang chúng ta sẽ mất hết ah. Hơn nữa, chúng ta cũng không thể có lỗi với Diệp tiên sinh ah.”

“Hiện tại đã không có việc gì rồi, anh ấy cũng chỉ bị vài vết thương nhỏ mà thôi.” Tạ Tử Y nói.

“Có biết những người kia là ai không?” Vưu Hiên hỏi.

“Không biết, bất quá con sẽ điều tra, dám ở địa bàn Phúc Thanh Bang nháo sự, nếu như không tra ra rõ ràng, thì chuyện này đối với Phúc Thanh Bang chúng ta sẽ là một sự vũ nhục rất lớn a.” Tạ Tử Y nói.

“Đúng vậy a, chuyện này hãy giao cho tôi xử lý a, tôi sẽ đem thân phận của những người đó nguyên một đám móc ra.” Vưu Hiên nói, “Đúng rồi, mọi người bây giờ đang ở đâu? Bên bến tàu xảy ra chuyện như vậy, rất có thể là do bên trong Phúc Thanh Bang chúng ta xuất hiện vấn đề gì rồi, chúng ta cũng không thể lại để cho những chuyện tương tự phát sinh lần nữa a. Đại tiểu thư hãy đem địa chỉ nói cho tôi biết, tôi sẽ phái thêm một ít nhân thủ đi qua bảo hộ.”

Tạ Tử Y quay đầu nhìn Diệp Khiêm, Diệp Khiêm liền lắc đầu. Vưu Hiên cũng là người biết rõ chuyện của Nghiêm Hàm, Diệp Khiêm không thể không hoài nghi hắn a. Mặc dù những lời hắn vừa mới nói không chê vào đâu được, nhưng cũng rất có thể là hắn cố ý nói ra, mục đích là vì bảo đảm thân phận của mình không bị bóc trần, thuận tiện dò xét vị trí của Nghiêm Hàm. Bất quá, lời hắn nói cũng hợp tình hợp lý, cũng không thể bởi vì những lời nói kia, Diệp Khiêm liền hoài nghi hắn, đó là rất không công bình.

“Hiện tại anh ấy rất an toàn, con cũng đã thông tri cho Diệp tiên sinh. Nghiêm Hàm tạm thời sẽ do người của Diệp tiên sinh phụ trách bảo hộ, chúng ta vẫn nên mau chóng nghĩ biện pháp đưa anh ấy rời khỏi Nhật Bản a. Bến tàu xảy ra chuyện như vậy, đã nói lên có người muốn mạng của anh ấy a.” Tạ Tử Y nói.

“Như vậy a, cũng tốt, có người của Diệp tiên sinh bảo hộ chắc có lẽ không có vấn đề gì. Chỉ là, lần này chúng ta thật có lỗi với Diệp tiên sinh rồi. Đại tiểu thư, cô giúp tôi chuyển cáo Diệp tiên sinh một tiếng, thay tôi nói một tiếng xin lỗi, nói cho Diệp tiên sinh biết, tôi sẽ mau chóng điều tra rõ ràng chuyện này.” Vưu Hiên nói.

“Con biết rồi.” Tạ Tử Y nói, “Vưu sư gia, nếu như không còn chuyện gì thì con cúp máy a.”

“Tốt, tốt, gặp lại sau.” Vưu Hiên nói xong, liền cúp điện thoại. Có chút nhíu mày, Vưu Hiên lại gọi một cú điện thoại ra ngoài.

Nhìn Mặc Long, Diệp Khiêm nói: “Mặc Long, nơi đây giao lại cho mày, tao đi trước.” Sau đó lại nhìn Nghiêm Hàm một chút, nói: “Anh cũng chú ý một chút, đừng tùy tiện đi ra ngoài. Anh chết không sao, nhưng nếu để cho Nanh Sói mất mặt thì lão tử sẽ lôi anh từ trong phần mộ ra treo đánh.”

Nghiêm Hàm liếc mắt nhìn hắn, nói: “Nếu như tôi thật sự chết rồi, thì đoán chừng ngay cả thi thể đều tìm không thấy, anh muốn treo đánh tôi thì đoán chừng cũng không có biện pháp a.”

Bất đắc dĩ lắc đầu, Diệp Khiêm âm thầm nghĩ, đặc công Cục Quốc An thật đúng là con mẹ nó rắm thí ah. Bất quá, xem trên phân thượng hắn là người Hoa Hạ, hơn nữa còn là người Cục Quốc An, Diệp Khiêm cũng lười cùng hắn dây dưa làm gì. Bất kể nói thế nào, Hoàng Phủ Kình Thiên đối với Diệp Khiêm cũng coi như là không tệ, Diệp Khiêm ít nhiêu gì cũng phải bán cho ông ấy vài phần mặt mũi. Biểu hiện bên ngoài, thì Diệp Khiêm giống như luôn làm trái ý Hoàng Phủ Kình Thiên, bất quá Hoàng Phủ Kình Thiên đối với hắn thế nào, thì Diệp Khiêm vẫn hiểu rất rõ ràng. Ân oán rõ ràng, Diệp Khiêm chính là người như vậy, có ân báo ân, có oán báo oán.

“Tốt rồi, tôi đi đây.” Diệp Khiêm nói xong, nhìn Lâm Phong, hai người liền đi ra ngoài.

Lúc này, đã hơn mười giờ tối. Ánh trăng bị sương mù che lấp, thoạt nhìn thập phần không thoải mái. Diệp Khiêm nhếch miệng, nói: “Đúng là trăng của quê hương, xem ra đêm nay thật sự không tệ ah.”

Sau đó, nhìn Lâm Phong, Diệp Khiêm nói: “Như thế nào? Cùng ra ngoài đi bộ chứ?”

Có chút nhún vai, Lâm Phong nói: “Bây giờ tôi là hộ vệ của anh, anh muốn đi nơi nào thì tôi đương nhiên sẽ đi nơi đó, tôi cũng không muốn để người khác nói tôi làm bảo tiêu không xứng chức.”

Bất đắc dĩ liếc mắt, Diệp Khiêm nói: “Anh đừng có lấy chuyện này ra đả kích tôi, có được không? Nếu như Phúc Thanh Bang thật sự có nội gian thì chỉ sợ kế hoạch của chúng ta đã sớm bị bại lộ rồi, chức bảo tiêu này của anh đoán chừng cũng làm không được bao lâu.”

“Không phải là còn chưa có kết quả sao, nói không chừng là do chúng ta suy nghĩ quá nhiều a. Hiện tại tôi chỉ vừa mới dung nhập vào thân phận bảo tiêu này a, bây giờ để cho tôi đổi một thân phận khác, tôi có thể sẽ không thích ứng được nha.” Lâm Phong nói.

Mỉm cười lắc đầu, Diệp Khiêm cũng không có nhiều lời nữa, sau khi cùng Lâm Phong lên xe, trực tiếp hướng tới một địa chỉ trong danh sách Tạ Tử Y đưa cho chạy tới.

Sau khi đến địa điểm chỉ định, Diệp Khiêm đem xe ngừng lại, cùng Lâm Phong hóa trang một chút, sau đó hai người liền hướng trong biệt thự đi tới. Người này là một trong những đường chủ của Phúc Thanh Bang, chuyên quản lý chuyện ở bến tàu, hắn là người an bài cho Nghiêm Hàm rời khỏi Nhật Bản, chọn hắn là mục tiêu điều tra đầu tiên cũng là chuyện hợp tình hợp lý rồi.

Vừa mới rảo bước tiến vào biệt thự, lông mày của Lâm Phong có chút nhíu lại, nhẹ giọng nói: “Mùi máu tươi đậm đặc ah.”

“Không tốt, đã xảy ra chuyện.” Diệp Khiêm nhướng mày, cuống quít hướng trên lầu chạy tới. Lâm Phong cũng không chậm trễ, nhanh chóng đuổi theo.

Đẩy cửa phòng ngủ lầu hai ra, liền trông thấy một nam một nữ đang nằm trong vũng máu, có lẽ là hai vợ chồng đường chủ Phúc Thanh Bang kia a. “Xem ra chúng ta đã tới chậm, có người nhanh hơn chúng ta a.” Diệp Khiêm có chút nhíu mày, nói. Bất quá, chuyện này đã nói rõ bên trong Phúc Thanh Bang có gian tế, hoặc có lẽ vị đường chủ này chính là gian tế, bởi vì ám sát Nghiêm Hàm thất bại, hơn nữa để phòng ngừa bị Diệp Khiêm điều tra ra, cho nên mới bị giết chết để diệt khẩu. Cũng có khả năng, là kẻ thật sự là gian tế muốn giá họa cho hắn. Chết không có đối chứng, từ trên người hắn hẳn là không có đột phá gì, xem ra chỉ có thể tìm biện pháp khác.

Lâm Phong đi qua dò xét nhiệt độ cơ thể hai người một chút, nói: “Xem ra là vừa mới chết không lâu, chúng ta...” Lại nói đến một nửa, Lâm Phong bỗng nhiên ngừng lại, cùng Diệp Khiêm liếc nhau. Diệp Khiêm hiển nhiên cũng đã nhận ra cái gì, hai người nhìn nhau nhẹ gật đầu, thân hình lóe lên, nhanh chóng hướng tủ quần áo vọt tới.

Một người là thủ lĩnh Nanh Sói, một người là thủ lĩnh Thất Sát, hai người đều đã trải qua vô số trận chiến sinh tử, nên độ nhạy cảm của bọn họ không phải là người bình thường người có thể so sánh. Năng lực cảm giác nguy hiểm của bọn hắn so với người bình thường thì hơn rất nhiều lần, vừa rồi bọn họ cảm giác được sát ý phát ra từ tủ quần áo. Nếu như vậy, mà bọn họ vẫn còn đoán không ra thì bọn họ đâu còn có thể sống cho tới ngày hôm nay?

Bọn họ vừa rồi đã cho nhau một tín hiệu. Hai người đồng thời ra tay, mục đích là vì muốn cho địch nhân trở tay không kịp. Bất quá, địch nhân hiển nhiên cũng không phải người đơn giản, lúc Diệp Khiêm cùng Lâm Phong vừa động thủ, liền kịp phản ứng, “Phanh” một tiếng, từ bên trong tủ quần áo phá cửa mà ra, nhanh chóng hướng phía ngoài phòng ngủ bỏ chạy.

Lâm Phong làm sao cho hắn có cơ hội đào tẩu, ngay lúc hắn phá cửa, Lâm Phong cũng đã ý thức được chuyện này, thân hình đã sớm chạy tới trước cửa phòng, “Phanh” một tiếng đóng cửa lại, đứng ở trước cửa phòng ngăn hắn lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.