Siêu Cấp Binh Vương

Chương 80: Chương 80: Ăn Cướp (1)




Diệp Khiêm dù sao cũng không hiểu bọn này tiểu tử đến cùng muốn làm gì, mặc dù nói những món châu báu đã được những phú thương quan lại ở đây mua, nhưng Nanh Sói cũng không cần nhờ ăn cướp để sống qua ngày a? Hơn nữa, những tiểu tử này nguyên một đám cũng đều giả bộ đúng như là cướp chuyên nghiệp, chuyện này là thế nào?.

Bất quá việc đã đến nước này, Diệp Khiêm cũng không có cách nào rồi, hiện tại hắn cũng không thể chạy ra nói với những cái kia tiểu tử “Đều lăn trở về đi!” Đây không phải rõ ràng nói cho người khác biết mình cũng là đồng bọn của họ nha.

Diệp Khiêm đụng đụng cánh tay Ngụy Thành Long, nói: “Ta nói Ngụy đại thiếu gia, chuyện này có phải ngươi cố ý xếp đặt thiết kế không? Bằng không thì như thế nào sẽ vô duyên vô cớ chạy ra một đám cướp, ngươi không phải là đồng bọn của họ chứ?”

Ngụy Thành Long hơi sững sờ, nói: “Ngươi chớ nói nhảm, ta căn bản không biết bọn hắn là ai.”

“Cho dù ngươi không biết bọn hắn, nhưng đây là nơi Ngụy đại thiếu gia ngươi tổ chức yến hội, nơi này là địa bàn của ngươi, vậy mà lại để cho bọn cướp xông vào, ngươi cũng không có trốn tránh được trách nhiệm.” Diệp Khiêm nói.

“Ngươi yên tâm, đám người này dám ở trên địa bàn ta nháo sự, rỏ ràng không biết sống. Hừ, để ta đi qua cho bọn hắn xéo đi.” Ngụy Thành Long oán hận nói. Vừa rồi bởi vì chuyện tỷ thí đàn dương cầm, Ngụy Thành Long đã đủ mất mặt được rồi, nếu như hiện tại lại không thể đuổi bọn cướp này đi, về sau chỉ sợ là không có mặt mũi lăn lộn tiếp ở thành phố Thượng Hải nữa rồi. Bất quá, nếu như mình có thể khiến bọn cướp xéo đi thì có thể vãn hồi chuyện mất đi mặt mũi vừa rồi, hơn nữa chuyện này sẽ giúp hắn trở thành nhân vật phong vân chân chính của thành phố Thượng Hải.

Nói xong, Ngụy Thành Long cất bước đi tới.

“Diệp Khiêm, không có việc gì chứ?” Tần Nguyệt nhỏ giọng hỏi.

“Không có việc gì, một đám tiểu thổ phỉ mà thôi, nếu Ngụy đại thiếu gia không thể dẹp bọn chúng thì về sau cũng đừng mong tại thành phố Thượng Hải lăn lộn.” Diệp Khiêm thản nhiên nói. Mặc dù nói thành viên Nanh Sói cũng không phải thiện nam tín nữ gì, nhưng cũng cũng không phải là kẻ lạm sát người vô tội, cho nên Diệp Khiêm tin tưởng bọn họ cũng tối đa chỉ đánh Ngụy Thành Long mà thôi, còn không đến mức muốn giết hắn.

“Các ngươi đều đến trốn đằng sau ta, đừng nói chuyện gì hết. Các ngươi là mỹ nữ nếu như bị bọn cướp trông thấy vậy thì sẽ không ổn. Bất quá ngươi yên tâm, cho dù chết, ta cũng sẽ bảo hộ các ngươi.” Diệp Khiêm kiên định nói, đây chính là cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân, Diệp Khiêm sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy.

“Đứng lại, con mẹ nó chứ ta bảo ngươi ngồi xổm xuống, không nghe thấy ah.” Một gã cướp cầm súng trong tay chỉ vào Ngụy Thành Long hung dữ nói. Diệp Khiêm hơi sững sờ, cảm thấy tựa hồ có chút không đúng, thế nhưng mà cụ thể vấn đề ở đâu lại nói không nên lời.

“Huynh đệ, ta không có ác ý.” Ngụy Thành Long giơ hai tay chậm rãi đi tới, nói, “Các huynh đệ đơn giản cũng là vì phát tài mà thôi, hôm nay là vũ hội do Ngụy mỗ tổ chức, hãy bán Ngụy mỗ một cái mặt mũi, ngày khác Ngụy mỗ nhất định đến nhà nói lời cảm tạ.”

“Đjxmm~, con mẹ nó ngươi là từ đâu chui đi ra, lão tử căn bản không biết ngươi, tại sao phải cho ngươi mặt mũi. Ngồi xổm xuống, lại lải nhải, lão tử bắn nát ngươi.” Tên đạo tặc cầm đầu lườm Ngụy Thành Long, quát.

“Tại hạ là Ngụy Thành Long của tập đoàn Phi Tường, tại thành phố Thượng Hải cũng có chút danh tiếng. Xin hỏi huynh đệ là đại ca ở đâu?” Ngụy Thành Long nói. Diệp Khiêm ở một bên nhịn không được bất đắc dĩ lắc đầu, Ngụy Thành Long cũng không biết là khờ thật, hay là không sợ chết, nếu như bọn này bọn cướp không phải người Nanh Sói giả trang thì Ngụy Thành Long cho dù không chết cũng sẽ bị bọn cướp bắt làm con tin. Ngụy Thành Long không phải không sợ, kỳ thật trong lòng của hắn cũng có chút chột dạ, bất quá hắn cho rằng đám người kia không dám làm gì mình, dù sao mình cũng là đại thiếu gia của tập đoàn Phi Tường, tại thành phố Thượng Hải cũng miễn cưỡng được xem là nhân vật nổi tiếng giữa hai giới hắc bạch, có biết bao nhiêu người đều muốn mình nợ họ ân tình a.

“Tập đoàn Phi Tường là cái đồ chơi gì?” Cầm đầu đạo tặc kinh ngạc quay đầu hỏi tiểu đệ bên cạnh mình nói.

“Tập đoàn Phi Tường là tập đoàn nằm trong Top 3 các xí nghiệp lớn của thành phố Thượng Hải, nghe nói đối với hắc bạch hai nhà đều quen biết, đại ca, ta xem chúng ta hay là bỏ qua, chúng ta không thể trêu vào hắn.” Tên tiểu đệ nhỏ giọng nói. Bất quá Ngụy Thành Long lại nghe nhất thanh nhị sở, trong nội tâm cuối cùng cũng yên tâm, những người này đã biết rỏ tập đoàn Phi Tường đoán chừng cũng sẽ không quá khó xử mình rồi, nếu là một đám không biết tập đoàn Phi Tường thì thật có chút không dễ làm.

Cầm đầu đạo tặc có chút sửng sốt, nói ra: “Đjxmm~, tập đoàn Phi Tường thì thế nào, lão tử ghét nhất những ỷ vào gia đình có nhiều tiền dơ bẩn liền cho rằng “Lão tử Đệ Nhất Thiên Hạ“. Ngươi là đại thiếu gia tập đoàn Phi Tường, bà nội nó, vừa vặn, các huynh đệ, đợi tí nữa lúc rời đi nhớ mang theo hắn, hắn là người có tiền sẽ không để ý một hai ngàn vạn a? Chúng ta thuận tiện bắt hắn trói lại, lại để cho tập đoàn Phi Tường đưa tiền đến chuộc.”

Lão đại đã lên tiếng, tiểu đệ tự nhiên không dám không theo a, hai tên đạo tặc đi lên đem Ngụy Thành Long trói lại. Diệp Khiêm ở một bên nhìn, lông mày không khỏi có chút nhíu lại, cảm giác được có một tia không ổn, sự tình tựa hồ có chút không đúng.

“Ngươi... Các ngươi mau buông ta ra, nếu không các ngươi sẽ không có mạng mà xài tiền.” Ngụy Thành Long phẫn nộ quát.

“Đjxmm~, lão tử có chết cũng muốn mạng của ngươi trước.” Cầm đầu đạo tặc dùng báng súng hung hăng đập vào trên mặt Ngụy Thành Long, mắng, “Lại con mẹ nó lải nhải, lão tử lập tức đập chết ngươi.”

Đạo tặc kia đập không có nhẹ, trực tiếp đánh văng mấy cái răng của Ngụy Thành Long ra, máu tươi lập tức chảy ra ngoài. Ngụy Thành Long cũng không dám xưng anh hùng rồi, ngoan ngoãn ngậm miệng lại. Hiện tại quan trọng nhất là trước bảo trụ mạng của mình, không phải lúc thể hiện anh hùng.

Diệp Khiêm lông mày chăm chú khóa lại với nhau, đem Tần Nguyệt, Hồ Hội cùng Triệu Nhã kéo đến sau lưng của mình, nhẹ giọng nói: “Đợi tí nữa các ngươi chớ lộn xộn, hết thảy có ta.”

“Các ngươi có sợ không?” Diệp Khiêm quay đầu hỏi.

Tần Nguyệt lắc đầu, vậy mà không thấy chút nào sợ hãi, xem ra nha đầu tựa hồ nhìn quen loại chuyện này. Triệu Nhã cắn cắn bờ môi, nói ra: “Chúng ta không sợ.” Kỳ thật trong nội tâm nàng sợ hãi muốn chết, thế nhưng mà không biết vì cái gì, trốn sau lưng Diệp Khiêm nàng cảm thấy phi thường có cảm giác an toàn. Hồ Hội nhẹ gật đầu, xem như phụ họa Triệu Nhã nói.

Diệp Khiêm mỉm cười, nói: “Trừ phi ta chết, nếu không sẽ không có người nào động tới các người dù một sợi lông.”

“Nhanh, đem những thứ đáng giá trên người các ngươi toàn bộ lấy ra. Lão tử nói rõ trước, nếu ai dám che giấu đừng trách súng của lão tử không có mắt.” Cầm đầu đạo tặc hung hăng nói một câu, phất tay để cho tiểu đệ của mình đi lên đem tất cả những thứ đáng giá toàn bộ thu lại.

“Đây là cái gì? Nhanh, lấy ra!” Một gã đạo tặc cầm súng chỉ vào một người trung niên nam tử quát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.