Siêu Cấp Binh Vương

Chương 549: Chương 549: An Đức Liệt Đến Thành Phố Hải Khẩu




Nghe được âm thanh trong điện thoại, Diệp Khiêm có chút sửng sốt, lập tức kịp phản ứng. Tuy tiếng Trung của An Đức Liệt không tệ, nhưng dù sao hắn vẫn là người ngoại quốc, nên có rất nhiều chữ hắn nói cũng không được rõ ràng cho lắm. Cũng may năng lực ngôn ngữ của Diệp Khiêm cũng không tệ, hơn nữa hắn đã cùng An Đức Liệt giao tiếp cũng được mấy lần rồi, nên hắn vẫn có thể hiểu An Đức Liệt đang nói cái gì.

Bất quá, tốc độ của An Đức Liệt vẫn khiến cho Diệp Khiêm giật mình, thật không ngờ hắn lại chạy tới đây nhanh như vậy, xem ra hắn rất xem trọng ngành cá độ bóng đá Đông Nam Á này a. Bảo An Đức Liệt ở sân bay chờ mình, không nên ở bốn phía đi loạn, Diệp Khiêm gọi Thanh Phong một tiếng, hai người xuống lầu lái ô-tô, hướng sân bay chạy tới.

“An Đức Liệt đến thành phố Hải Khẩu để làm cái gì?” Trên đường chạy tới sân bay, Thanh Phong kinh ngạc hỏi.

“Sau lưng Hoa Kiệt là tổ chức Yamaguchi Group Nhật Bản, sau lưng Lôi Giang là Mafia nước Mỹ, muốn nhổ hai bụi gai độc này, thì dùng lực lượng của An Đức Liệt là thích hợp nhất. Nanh Sói chúng ta hiện tại đang ở trong giai đoạn vững bước phát triển, là thời điểm nghỉ ngơi dưỡng sức, không cần phải vì Hoa Kiệt cùng Lôi Giang mà vận dụng lực lượng của chúng ta. Huống hồ, chúng ta bây giờ cùng An Đức Liệt có quan hệ hợp tác, nếu như không mượn dùng lực lượng của bọn hắn, chẳng phải là quá chịu thiệt rồi sao?.” Diệp Khiêm có chút bĩu môi, nói.

“Đối phó Hoa Kiệt cùng Lôi Giang làm gì có phiền toái như vậy a, lão đại, anh cứ giao cho em, em cam đoan trong vòng thời gian một buổi tối, em có thể để cho bọn họ phơi thây nơi hoang dã.” Thanh Phong nói.

“Mịa, mày biết cái đếch gì ah. Mục đích chủ yếu của chúng ta lần này là chiếm lấy sinh ý trong tay Hoa Kiệt, đây chính là một số lượng tài phú cực lớn. Hiện tại bên phía Lý Vĩ cần một số lượng tài chính rất lớn, ngành cá độ bóng đá là ngành có lợi nhuận cực lớn. World Cup lại sắp diễn ra, nếu như có thể ở trước khi World Cup diễn ra thuận lợi tiếp thu sản nghiệp của Hoa Kiệt, thì một ngày có thể thu nhập ít nhất là hơn một ngàn vạn.” Diệp Khiêm trợn nhìn Thanh Phong, nói.

Dừng một chút, Diệp Khiêm còn nói thêm: “Về phần đối phó Lôi Giang, đó là tình thế bắt buộc. Nếu như chúng ta nhổ Hoa Kiệt, mà không có đem Lôi Giang nhổ đi, thì dựa vào tài năng cùng trí tuệ của hắn, hắn sẽ trở thành đối thủ lớn nhất của chúng ta. Hơn nữa, nếu như không thể thu thập Lôi Giang, thì chỉ sợ chúng ta cũng không có thuận lợi tiếp nhận sản nghiệp của Hoa Kiệt. Mày đã hiểu chưa?”

“Hiểu, em đã hiểu, thế nhưng mà em có cảm giác chúng ta hình như có chút chịu thiệt ah. Đồ tốt như vậy, lại phải phân cho An Đức Liệt một phần, thật không có lợi ah.” Thanh Phong nói.

Ha ha nở nụ cười một chút, Diệp Khiêm nói: “Muốn có hồi báo tương ứng thì nhất định phải có trả giá. Thứ nhất, Đông Nam Á nhiều quốc gia như vậy, chúng ta căn bản không có đủ nhân thủ phái đi mỗi một nơi đối phó Hoa Kiệt, thế nhưng mà An Đức Liệt thì không giống như vậy, hắn là người thừa kế gia tộc Mafia Khố Lạc Phu Tư nước Nga, hắn có rất nhiều thủ hạ a; thứ hai, ngành cá độ bóng đá là một khối thịt mỡ, người nhìn vào nó có rất nhiều, để cho An Đức Liệt ra mặt quản lý, có thể hấp dẫn ánh mắt thế lực khác, mà chúng ta có thể làm chuyện của chúng ta, hơn nữa chúng ta cũng không cần phái ra nhân thủ đi quản lý; thứ ba, An Đức Liệt dù sao cũng là người hợp tác với chúng ta, chỉ cần hắn có thể thuận lợi kế thừa chức tộc trưởng gia tộc, thì hồi báo của chúng ta trong tương lai sẽ rất lớn. Làm người, ánh mắt không nên thiển cận như vậy, phải nhìn xa một chút. Mày nói xem, chuyện tốt như vậy biết đi nơi nào tìm a? Hơn nữa, Hoa Kiệt cùng Lôi Giang đều là đối tượng mà người Cục Quốc An muốn bắt, chúng ta làm như vậy cũng là vì dân trừ hại rồi, không phải sao?”

Hắc hắc nở nụ cười một chút, Thanh Phong nói: “Lão đại, đây không phải là vừa đuổi đi lão hổ, lại đưa tới một đám sói sao? Tuy người Cục Quốc An thu thập Hoa Kiệt cùng Lôi Giang, nhưng bọn họ có thể ngồi im để cho thế lực Nanh Sói lớn mạnh sao.”

“Chuyện này tao cũng hiểu rõ.” Ánh mắt của Diệp Khiêm nhìn ngoài cửa sổ, sau đó lại thu trở về, nói, “Kỳ thật hiện tại mối quan hệ giữa chúng ta cùng chính phủ Hoa Hạ cũng chỉ là một loại quan hệ lợi dụng lẫn nhau mà thôi, có lẽ một ngày nào đó chính phủ Hoa Hạ sẽ đối với chúng ta hạ sát thủ, cho nên chúng ta không thể không vì sau nay mà suy nghĩ. Hơn nữa, phụ trách hành động lần này chính là người của An Đức Liệt, cùng chúng ta không có bất kỳ quan hệ gì, bên Đông Nam Á có náo như thế nào thì Hoa Hạ cũng không thể xen vào, cũng chẳng muốn đi quản.”

Có chút bĩu môi, Thanh Phong nói: “Dù sao em một mực cảm thấy lãnh đạo Hoa Hạ đều không thế tin cậy, nếu như là em, em cũng chẳng muốn hợp tác với bọn họ. Chuyện qua sông đoạn cầu, em thật sợ bọn họ đến lúc đó sẽ dùng đến trên người chúng ta. Ví dụ như chuyện bên Đài Loan, lão đại, anh cảm thấy sao khi chúng ta hoàn thành nhiệm vụ này, thì những lãnh đạo này còn có thể dễ dàng tha thứ chúng ta nữa sao? Chính sách Hoa Hạ ai cũng tinh tường, tuyệt đối sẽ không ngồi nhìn một thế lực quá mức cường đại.”

“Chuyện này tao tự nhiên hiểu rõ, bất quá nói trở lại, chờ chúng ta thật sự nắm giữ thế cục Đài Loan, tao sẽ đơn giản giao nó lại cho những lãnh đạo kia sao? Bọn họ lợi dụng tao, tao đây vì sao không lợi dụng bọn họ a? Đợi đến lúc thế lực Nanh Sói chúng ta lớn đến tình trạng ngay cả bọn họ cũng không dám động vào, thì khi đó chúng ta mới có thể cùng bọn họ đàm phán. Chơi chính trị tao không hiểu, nhưng chơi thủ đoạn thì tao vẫn biết một chút, hơn nữa, mỗi thành viên Nanh Sói chúng ta đều là tinh anh, chúng ta sẽ sợ bọn họ sao?” Diệp Khiêm nói.

Bất quá, tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng của Diệp Khiêm cũng không có tự tin như vậy, vẫn cần thận bước từng bước một. Chỉ là, trước mặt huynh đệ Nanh Sói, nếu như ngay cả Diệp Khiêm cũng không có lòng tin, thì huynh đệ của hắn biết phải làm sao bây giờ? Diệp Khiêm thủy chung là linh hồn của Nanh Sói, tất cả mọi người có thể suy sụp, duy chỉ có hắn là không thể suy sụp.

Thanh Phong có chút nở nụ cười, nói: “Dù sao những chuyện này em cũng không quan tâm, lão đại bảo em làm như thế nào thì em liền làm như thế đó, những chuyện phiền não này vẫn nên giao lại cho anh đi, ha ha.”

Bất đắc dĩ cười cười, Diệp Khiêm không nói gì thêm nữa. Tuy Thanh Phong cũng không am hiểu bố cục, bất quá hắn vẫn có chút Tiểu Trí tuệ, nếu như ai dám nói hắn là kẻ không có đầu óc thì đoán chừng là đang nói chính mình a.

Đang khi nói chuyện, xe đã đến sân bay thành phố Hải Khẩu. Tại cửa ra vào sân bay, An Đức Liệt cùng hai gã thủ hạ đang đứng ở nơi đó, An Đức Liệt có vẻ mặt nhẹ nhõm bộ dạng thản nhiên, mà hai gã thủ hạ của hắn thì không dám có chút lười biếng nào, ánh mắt chăm chú ngắm nhìn bốn phía.

Bọn họ đều là cận vệ của An Đức Liệt, An Đức Liệt đang ở nước ngoài, nên bọn họ không dám buông lỏng tính cảnh giác của mình.

Mở cửa xe ra, Diệp Khiêm cùng Thanh Phong trực tiếp đi xuống. An Đức Liệt hiển nhiên là đã nhìn thấy Diệp Khiêm rồi, trên mặt tràn ra vẻ tươi cười, cất bước hướng Diệp Khiêm đi tới, vừa đi vừa cười nói: “Ha ha, Diệp tiên sinh, đã lâu không gặp, phong thái vẫn như trước ah.”

Một người ngoại quốc dùng loại ngôn ngữ Trung Hoa thuần khiết ân cần thăm hỏi, có chút để cho người ta cảm giác được là lạ, bất quá, cũng may hiện tại có rất nhiều người ngoại quốc bắt đầu nghiên cứu văn hóa cùng lịch sử Hoa Hạ, học tập Hán ngữ. Nên cũng không tính là chuyện kỳ quái gì. Ngược lại hiện tại có rất nhiều người Hoa Hạ, lại một lòng muốn chạy đến nước ngoài, học tập Anh ngữ, liền ngay cả tiếng mẹ đẻ của mình cũng nói không được.

Diệp Khiêm vừa muốn đi tới phía trước, trong lòng bỗng nhiên thấp thỏm không yên, một cảm giác không rõ hiển hiện ở trong lòng. Đây là loại cảm giác được hình thành sau khi hắn trải qua nhiều cuộc chiến sinh tử, một loại cảm giác khi đối mặt với nguy hiểm. Diệp Khiêm cơ hồ không có chút do dự nào, quát to một tiếng “Coi chừng”, phi thân hướng An Đức Liệt nhào tới.

Cơ hồ là tại cùng một thời gian, Thanh Phong cũng phi thân nhào tới. Cùng Diệp Khiêm đồng sanh cộng tử nhiều năm như vậy, nhìn thấy động tác của Diệp Khiêm, hắn căn bản không cần trải qua suy nghĩ gì, bản năng cũng có cảm giác được nhất định là đang gặp chuyện nguy hiểm. An Đức Liệt lần này là đáp ứng lời mời của Diệp Khiêm mà tới, nếu như hắn tại Hoa Hạ xảy ra chuyện gì thì tất sẽ đưa tới sự trả thù điên cuồng của gia tộc Khố Lạc Phu Tư. Diệp Khiêm cùng Thanh Phong tuyệt đối không cho phép chuyện như vậy phát sinh.

Thế nhưng mà, hai gã thủ hạ của An Đức Liệt lại nghĩ lầm Diệp Khiêm cùng Thanh Phong là địch nhân, cuống quít ngăn cản ở trước mặt An Đức Liệt. Diệp Khiêm căn bản không có thời gian nói rõ với bọn họ, trực tiếp một quyền đem một người trong đó đánh ngã xuống đất. Đồng thời, Thanh Phong cũng một quyền nện gã còn lai. Hai người cơ hồ là cùng một thời gian, đem An Đức Liệt kéo ngã xuống đất.

Trong giấy phút đó, một tiếng súng vang lên, một viên đạn bắn trúng trên cây cột, phát ra “Phanh” một tiếng, bê tông xi măng cũng bị bắn bay lên tung tóe.

Đây hết thảy nói ra rất dài dòng, kỳ thật chỉ diễn ra trong nháy mắt mà thôi. Diệp Khiêm căn bản không có bất kỳ do dự gì, sau khi tiếng súng qua đi, nhanh chóng kéo An Đức Liệt trốn đằng sau một cây cột.

Bởi vì xảy ra sự kiện đấu súng, toàn bộ sân bay lập tức biến thành một mảnh hỗn loạn, mọi người bắt đầu chạy trốn tứ tán, tiếng thét chói tai vang lên không ngừng. Đặc biệt là âm thanh nữ nhân phảng phất giống như có thể xé rách không gian, chấn màng tai đều có chút thấy đau. Bảo vệ sân bay cũng nhanh chóng vọt ra, vừa cảnh giác nhìn xem bốn phía, vừa ra sức sơ tán đám đông.

An Đức Liệt cũng là người gặp qua không ít tràng diện, lúc tại nước Nga hắn cũng tham gia bắn nhau không ít lần, cũng có thể xem là người đã trải qua máu lửa tẩy lễ. Nên lúc này, hắn cũng không có bất kỳ khẩn trương nào. Cảm kích nhìn Diệp Khiêm, An Đức Liệt nói: “Cảm ơn!” Sau đó ánh mắt chuyển hướng về phía phương hướng viên đạn bắn ra vừa rồi, rất hiển nhiên, xạ thủ sau khi không bắn trúng mục tiêu, chỉ sợ đã rời đi rồi, nên hắn cũng không nhìn thấy bất kỳ ai.

“Không có ý tứ, An Đức Liệt tiên sinh, không nghĩ tới anh vừa mới tới Hoa Hạ, đã khiến cho anh bị kinh hãi như vậy, đây là sai lầm của tôi.” Diệp Khiêm có chút áy náy nói. Mặc kệ, xạ thủ là ai phái tới, chung quy là ở dưới mí mắt của Diệp Khiêm phát sinh chuyện này, Diệp Khiêm nhất định phải gánh một phần trách nhiệm.

Có chút nở nụ cười, An Đức Liệt nói: “Chuyện này cũng không trách Diệp tiên sinh được. Hiện tại tôi hiếu kỳ chính là, đến cùng là người nào muốn tìm xạ thủ giết chết tôi? Hơn nữa, còn biết hôm nay tôi sẽ đến thành phố Hải Khẩu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.