Siêu Cấp Binh Vương

Chương 401: Chương 401: Bá vương trường học




Đối với Mẫn Duy Văn là một người cả đời đều nghiên cứu đồ cổ mà nói, thì thanh đao Huyết Lãng trong tay Diệp Khiêm đối với hắn có lực hấp dẫn rất lớn. Đồ cổ Hoa Hạ lưu truyền tới nay tuy cũng không ít, nhưng món đồ cổ có niên đại lâu năm mà lại có thể bảo tồn tốt như thế cũng không nhiều.

Kỹ thuật hiện nay cũng không thể hoàn toàn bảo hộ những món đồ cổ này, đặc biệt là loại đồ vật thuộc dạng binh khí, rất nhiều binh khí sau tiếp xúc với không khí đều bị oxy hóa dẫn tới rỉ sắt. Ví dụ như những binh khí trong lăng mộ Tần Thủy Hoàng sau khi được đào móc ra, vì không thể bảo tồn nên đã trở nên rỉ sét. Thế nhưng mà, Huyết Lãng lại không có chịu bất cứ ảnh hưởng gì, vẫn sắc bén như lúc ban đầu, giống như trong lịch sử đã ghi lại.

Mẫn Duy Văn run rẩy nhận lấy thanh đao Huyết Lãng trong tay Diệp Khiêm, cẩn thận nhìn nó một cách tỉ mỉ, càng xem càng kích động.

Huyết Lãng, tên chính thức là Thất Tuyệt đao, thất tuyệt bao gồm: tuyệt trung, tuyệt hiếu, tuyệt nhân, tuyệt nghĩa, tuyệt tình, tuyệt sắc, tuyệt tín! Sau khi Tần Thủy Hoàng nhất thống thiên hạ, rất nhiều dư nghiệt quý tộc lẫn trốn chạy thoát ra bên ngoài, họ không cam lòng chuyện quốc gia bị diệt, vì vậy tìm kiếm thích khách ám sát Tần Thủy Hoàng. Trong đó người nổi bật, không ai qua được được xưng Đệ Nhất Thiên Hạ thích khách Kinh Kha. Huyết Lãng là binh khí mà hắn dùng đến ám sát Tần Thủy Hoàng, đáng tiếc cuối cùng cũng không thể như nguyện, Kinh Kha bị đánh gục, Huyết Lãng cũng rơi vào trong tay Tần Thủy Hoàng.

Bất quá trận đại chiến trên đại điện, Kinh Kha cầm trong tay Huyết Lãng cơ hồ là thế như chẻ tre ah. Uy lực của Huyết Lãng lúc này hiển hiện ra, cơ hồ không có bất kỳ binh khí nào có thể ngăn cản, đụng đến liền đoạn. Về sau, Tần Thủy Hoàng liền đem thanh đao Huyết Lãng lưu lại ở bên cạnh hắn, Huyết Lãng giết người vô số, cũng hấp thu khí phách Tần Thủy Hoàng, hoàng khí cùng sát khí, càng làm cho nó thêm lăng lệ ác liệt.

Lịch sử có ghi lại, Thất Tuyệt ra, Quỷ Thần kinh, thiên hạ không lưu bóng người!

Căn cứ lịch sử ghi lại, cũng đủ để nói rõ Huyết Lãng có từ thời Tần Thủy Hoàng, đến nay đã có mấy ngàn năm tuổi, Huyết Lãng lại vẫn có thể bảo tồn như vậy, chuyện này cũng đủ để nói rõ giá trị của Huyết Lãng. Với tư cách giám định sư đồ cổ, thanh đao Huyết Lãng tối thiểu có thể bán mấy ngàn vạn a, hơn nữa nhất định sẽ bị giới đồ cổ tranh giành nhau thu mua. Thế nhưng mà đối với Mẫn Duy Văn mà nói, giá trị của thanh đao Huyết Lãng này cũng không phải dùng tiền có thể cân nhắc.

Mẫn Duy Văn thật không ngờ hắn lại có thể nhìn thấy bảo bối như vậy, ngẩng đầu nhìn Diệp Khiêm, nói: “Diệp tiên sinh, thanh Thất Tuyệt đao này ngươi có muốn bán hay không?”

Diệp Khiêm không khỏi sửng sốt, cuống quít lấy lại thanh đao Huyết Lãng trong tay Mẫn Duy Văn, thu vào trong ngực. Hắc hắc nở nụ cười, Diệp Khiêm nói: “Mẫn lão, ngươi không phải đang nói đùa với ta chứ? Không nói đến giá trị của thanh đao Huyết Lãng này, đối với ta mà nói, nó có ý nghĩa rất lớn, nó là do huynh đệ của ta dùng một cánh tay để đổi về, ngươi cảm thấy ta sẽ bán không?”

“A, là ta nhất thời kích động.” Mẫn Duy Văn cười cười xấu hổ, nói, “Cho dù Diệp tiên sinh muốn bán, chỉ sợ ta cũng mua không nổi. Diệp tiên sinh có thể đáp ứng ta một cái yêu cầu hay không?”

“Mời nói!” Diệp Khiêm nói. Có thể là bởi vì chuyện vừa rồi, thái độ của Diệp Khiêm cũng thay đổi rất nhiều, không có cường ngạnh giống như lúc trước.

“Diệp tiên sinh có thể đem Huyết Lãng cho ta nghiên cứu vài ngày hay không? Ta cam đoan sẽ không làm bất cứ chuyện gì tổn hại đến Huyết Lãng.” Mẫn Duy Văn nói. Điểm ấy Diệp Khiêm vẫn tin tưởng, đối với một người chuyên nghiên cứu đồ cổ mà nói, họ tuyệt đối sẽ không phá hư một món đồ cổ có giá trị như thế.

Trầm mặc một lát, Diệp Khiêm nói: “Có thể, đợi sau khi hội đấu giá chấm dứt, Huyết Lãng có thể cho Mẫn lão mượn nghiên cứu vài ngày.”

“Cảm ơn, cám ơn!” Mẫn Duy Văn kích động lôi kéo cánh tay Diệp Khiêm, nói. Diệp Khiêm không khỏi có chút dở khóc dở cười, nếu như sớm biết tình huống sẽ như vậy, thì mọi chuyện cũng không cần phiền toái như vậy rồi, chỉ cần lấy Huyết Lãng ra, là mọi chuyện liền giải quyết. Để cho Diệp Khiêm bán Huyết Lãng đi, vậy khẳng định là chuyện không có khả năng xảy ra, dù sao đây cũng là do Ngô Hoán Phong dùng một cánh tay đổi về; bất quá để cho Mẫn Duy Văn nghiên cứu vài ngày thì không có vấn đề gì, hơn nữa, Diệp Khiêm cũng không lo lắng chuyện Mẫn Duy Văn dám cầm Huyết Lãng chạy trốn. Trừ phi Mẫn Duy Văn có lòng tin không bị Diệp Khiêm bắt được, Diệp Khiêm cũng tin tưởng Mẫn Duy Văn điểm ấy đạo đức vẫn phải có.

Lời nói cũng đã nói đến như vậy rồi, Diệp Khiêm tự nhiên không cần nói tiếp nữa, câu nói của Mẫn Duy Văn đã gián tiếp đồng ý yêu cầu của Diệp Khiêm.

“Mẫn lão, ta đây không quấy rầy ngươi nữa, ngươi cứ tiếp tục a!” Diệp Khiêm vừa cười vừa nói.

Mẫn Duy Văn xấu hổ nở nụ cười, nói: “Ách, vậy ta sẽ không tiễn.”

Lúc ra cửa, Âu Dương Thiên Tinh cũng sớm đã đi rồi. Diệp Khiêm sau khi lên xe lại hướng nhà của hai vị giám định sư còn lại chạy tới.

So sánh với Mẫn Duy Văn thì hai người kia giải quyết khá dễ dàng, Diệp Khiêm chỉ là lấy ra chút tiền, liền có thể giải quyết hai người bọn họ. Sau khi giải quyết xong hết mọi chuyện thì đã là giữa trưa, Diệp Khiêm tùy tiện ở bên ngoài kiếm chút gì ăn cho đỡ đói, sau đó tranh thủ thời gian chạy đi mua quà cho Tống Nhiên.

Để chọn quà tặng cho Tống Nhiên, Diệp Khiêm phải hao tâm tổn trí rất nhiều, trọn vẹn cả một buổi chiều, mới miễn cưỡng chọn được một món quà, còn không biết Tống Nhiên có thích mòn quà này không nữa. Đây cũng là do Diệp Khiêm suy nghĩ nhiều rồi, kỳ thật chỉ cần là quà Diệp Khiêm tặng, dù chỉ là một món đồ vật bình thường, Tống Nhiên cũng cảm thấy nó là rất có giá trị.

Sau khi chọn quà xong, ngẫm lại đã lâu rồi không có đi thăm lão tía cùng nha đầu Diệp Lâm. Nhớ tới nha đầu Diệp Lâm, Diệp Khiêm nhịn không được liền nở nụ cười tươi. Diệp Khiêm cũng đã xem Diệp Lâm là con gái ruột của hắn, tuy vẫn luôn là lão tía chiếu cố nàng, nhưng cũng không có nghĩa là Diệp Khiêm không sủng ái nàng.

Diệp Lâm tuy vẫn còn đi học ở nhà trẻ, thế nhưng mà nha đầu kia cũng đã thể hiện ra chỗ không tầm thường của bản thân rồi, trong trường học nha đầu kia quả thực là một phương bá chủ. Bất quá ở trong mắt giáo viên, nàng lại là một đứa bé ngoan, lễ phép. Chỉ cần nhìn từ điểm này, coi như là người trưởng thành cũng làm không được như vậy.

Cũng khó trách, Diệp Lâm về sau có thể trở thành nhân vật mà người thành phố Thượng Hải e ngại, được gọi là Trúc Diệp Thanh.

Hôm nay là sinh nhật của Tống Nhiên, Diệp Khiêm cũng chuẩn bị mang Diệp Lâm đi đến biệt thự của Tống Nhiên để tham dự tiệc sinh nhật, vì vậy liền gọi một cú điện thoại cho lão tía, đem chuyện này nói qua một lần. Lão tía tự nhiên không có bất kỳ ý kiến gì, chỉ nói Diệp Khiêm quản Diệp Lâm một chút, đừng cho nha đầu kia uống rượu.

Diệp Khiêm có chút sửng sốt, hỏi lão tía chuyện gì đã xảy ra. Kết quả một câu nói của lão tía thiếu chút nữa liền đem Diệp Khiêm nghẹn chết, từ khi Diệp Lâm uống chén rượu trong dịp lễ mừng năm mới, hiện tại cơ hồ mỗi đêm nàng đều uống một chén rượu. Diệp Khiêm âm thầm thè lưỡi, còn nhỏ mà đã lợi hại như vậy rồi, đợi khi trưởng thành thì còn như thế nào nữa?

Cũng tại lão tía đối với Diệp Lâm quá sủng ái, nhiều khi nhìn thấy cũng không đành lòng trách cứ nàng. Diệp Khiêm mang danh nghĩa là cha nàng, cũng nên làm trách nhiệm của một người cha rồi, uống rượu tuy cũng không có bao nhiêu hại, thế nhưng mà Diệp Khiêm sợ tiểu nha đầu này sau khi lớn lên sẽ biến thành một tửu quỷ.

Lúc đến cửa ra vào của nhà trẻ, trường học vừa vặn tan học, từng đám nhóc con từ bên trong đi ra. Nguyên một đám hết sức hưng phấn, Diệp Khiêm sau khi xuống xe liền tựa ở bên thành xe, ngậm một điếu thuốc đợi Diệp Lâm đi ra. Một lát, chỉ thấy Diệp Lâm dưới sự hộ tống của một đám nhóc đi ra, nhìn giống như là đại tỷ của giới xã hội đen, trông rất uy phong ah.

Diệp Khiêm bất đắc dĩ cười cười, đoán chừng đám nhóc đều là thấy Diệp Lâm lớn lên đáng yêu nên muốn nịnh nọt nàng a, vừa vặn Diệp Lâm lại có chút thủ đoạn, liền đơn giản đem bọn nhóc này khuất phục.

“Lâm Lâm!” Diệp Khiêm kêu một tiếng.

Diệp Lâm quay đầu trông thấy Diệp Khiêm, lập tức khuôn mặt hiện lên vẻ tươi cười, kêu lên: “Ba ba!” Nói xong, phi tốc chạy tới.

“Nha đầu, thật là uy phong ah!” Diệp Khiêm mỉm cười, nói.

Diệp Lâm nhếch miệng cười cười, tiến đến bên tai Diệp Khiêm nói: “Là do đám tiểu tử kia quá vô dụng.” Sau đó nhìn thoáng qua điếu thuốc lá trong miệng Diệp Khiêm, sẳng giọng: “Ít hút thuốc đi, con vẫn là trẻ con, ba muốn giết hại đóa hoa của tổ quốc sao?”

Diệp Khiêm sững sờ, lập tức ha ha nở nụ cười, vừa lấy điếu thuốc lá ném đi, vừa ha ha cười nói: “Tốt, ba không hút nữa!” Sau đó nhìn thoáng qua đám nhóc kia, Diệp Khiêm hỏi: “Không đếnnói lời tạm biệt với bọn họ sao?”

“Lâm Lâm, đây là ba ba của ngươi?” Một tên tiểu tử hỏi, sau đó cũng không đợi Diệp Lâm trả lời, rất lễ phép kêu lên: “Thúc thúc tốt!”

“Tốt, tốt!” Diệp Khiêm ha ha cười nói.

Diệp Lâm quay đầu nhìn bọn hắn, nói: “Các ngươi đều trở về đi, nhớ rõ, buổi sáng ngày mai nhớ mang thứ đó cho ta.”

“Nhớ rõ!” Đám kia tiểu tử cuống quít lên tiếng, nói: “Chúng ta đây đi trước a, ngày mai gặp!”

“Ừ!” Diệp Lâm gật gật đầu, nhàn nhạt lên tiếng, nghiễm nhiên có phong phạm của một phương lão đại ah. Diệp Khiêm có chút dở khóc dở cười, cũng không biết chuyện này đối với Diệp Lâm là tốt hay là xấu. Dù sao, lứa tuổi của Diệp Lâm có lẽ nên ngây thơ chất phác mới tốt, mà nàng lại có vẻ thành thục quá sớm. Mới học nhà trẻ mà đã có năng lực khống chế tốt như vậy, nếu lớn hơn chút nữa thì sẽ như thế nào đây?

“Lên xe a, hôm nay là sinh nhật của Nhiên tỷ, cùng đi tham dự sinh nhật của nàng a.” Diệp Khiêm nói. Đối với cách xưng hô lung tung của Diệp Lâm, Diệp Khiêm đã tập mãi thành quen rồi, cho dù hắn có nói như thế nào cũng vô dụng, tiểu nha đầu này vẫn gọi bọn người Tống Nhiên là tỷ tỷ, mà các nàng lại vui cười hớn hở khi được nàng gọi là tỷ tỷ.

“Có bánh kem không? Con muốn ăn kem!” Tiểu nha đầu rất vui vẻ, sôi nổi chui vào trong xe. Cùng vừa rồi quả thực khác nhau hoàn toàn, đây mới đúng là Diệp Lâm ngây thơ chất phác a, Diệp Khiêm âm thầm thầm nghĩ.

“Tốt, toàn bộ kem đều cho con ăn, con là một con mèo con ham ăn.” Diệp Khiêm nhẹ nhàng vuốt mũi của Diệp Lâm một cái, sau đó giúp nàng thắt dây an toàn, nổ máy xe nhanh chóng rời khỏi trường học. “Đúng rồi, vừa rồi con để cho đám tiểu tử kia ngày mai mang cái gì cho con vậy? Con không phải là đang thu phí bảo hộ chứ?” Diệp Khiêm tò mò hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.