Không phải Diệp Khiêm cố ý làm khó dễ Tác Lạc Duy Ước Phu, cũng không phải Diệp Khiêm không muốn hoàn thành hiệp nghị hợp tác, mà là, hiện tại không phải là lúc thích hợp nhất để hợp tác, Diệp Khiêm cũng không cần phải nhanh chóng lựa chọn cùng ai hợp tác. Dựa vào tình hình hôm nay xem ra, Phổ La Đỗ Nặc Oa đã có ý nghĩ muốn tiêu diệt Tác Lạc Duy Ước Phu, mà Tác Lạc Duy Ước Phu thì đã sớm có ý muốn đối phó ba phe phái của thủ hạ hắn, hơn nữa, còn có gia tộc Á Lịch Sơn Đại, Diệp Khiêm hoàn toàn không có bất cứ thông tin gì về gia tộc này.
Các thế lực này đan xen lẫn nhau, biểu hiện bên ngoài thì Tác Lạc Duy Ước Phu là người lãnh đạ đế quốc buôn bán, hẳn là người có quyền nói chuyện nhất, thế nhưng mà mọi chuyện đã phát triển đến tình trạng như ngày hôm nay, thì có rất nhiều chuyện đều rất khó đoán trước được. Nếu không, Tác Lạc Duy Ước Phu cần gì phải ẩn nhẫn không đi đối phó bọn họ? Chuyện này đã nói lên, có thứ gì đó khiến hắn phải kiêng kị. Dưới tình huống như vậy, nếu như Diệp Khiêm đem toàn bộ thẻ đánh bạc đặt ở trền người Tác Lạc Duy Ước Phu, chẳng phải sẽ nguy hiểm rất nhiều sao? Diệp Khiêm sẽ không làm chuyện ngu ngốc như vậy, hơn nữa, Diệp Khiêm còn có rất nhiều thời gian, đợi đến lúc thời cơ thích hợp, hắn sẽ đưa ra sự lựa chọn tốt nhất.
Nếu như vào lúc thế lực của Tác Lạc Duy Ước Phu yếu nhất, Diệp Khiêm ra tay trợ giúp hắn, thì trong tương lai Diệp Khiêm sẽ nhận được lợi ích lớn nhất. Cho nên, Diệp Khiêm hiện tại cần phải làm tiến hành điều tra và phân tích đối với mấy thế lực này một lần nữa, nhất định phải biết rõ ai là người có khả năng giành chiến thắng cuối cùng, sau đó hắn sẽ đưa ra quyết định hợp tác, như vậy, mới là lựa chọn sáng suốt nhất.
Tác Lạc Duy Ước Phu đã hạ lệnh trục khách, Diệp Khiêm cũng không cần phải tiếp tục ở lại, nếu không chẳng phải là ra vẻ là mình tới đây để nịnh bợ hắn sao?
Cùng Tác Lạc Duy Ước Phu nói lời tạm biệt, Diệp Khiêm chậm rãi đi ra khỏi biệt thự của hắn. Nhìn thấy bóng lưng của khuất xa, Tác Lạc Duy Ước Phu lâm vào trong một mảnh trầm tư.
Xem ra, hắn đã già rồi, không còn phách lực dám hy sinh thân mình kéo hoàng đế xuống ngựa giống như năm đó nữa rồi, hắn có quá nhiều cố kỵ a. Cũng chính bởi vì như thế, mới có cục diện như ngày hôm nay. Tác Lạc Duy Ước Phu có chút nhịn không được âm thầm thở dài, chẳng lẽ hắn thật sự già rồi sao? Chẳng lẽ hắn thật sự sợ chết? Chẳng lẽ hắn thật sự sợ mất đi những thứ mà hắn đã đạt được sao?
Năm đó, cho dù là thời điểm khó khăn nhất, thì hắn cũng đã chịu đựng vượt qua, vậy mà cục diện hôm nay hắn lại không thể khống chế nổi sao? Khóe miệng của Tác Lạc Duy Ước Phu co quắp động vài cái, cắn răng. Những năm gần đây, Tác Lạc Duy Ước Phu đã không hỏi nhiều đến công chuyện của công ty, yên tâm giao toàn bộ sản nghiệp của hắn cho Phổ Hi Kim, Phổ La Đỗ Nặc Oa cùng gia tộc Á Lịch Sơn Đại quản lý. Thế nhưng mà, thời gian dần trôi qua, ba thế lực này tựa hồ đã có chút rục rịch, bọn họ đã kềm nén không được dã tâm của họ, muốn phát động binh biến tự lập môn hộ. Đây là chuyện Tác Lạc Duy Ước Phu tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ, trên thế giới này có ai mà không biết đến danh tiếng của hắn, hắn làm sao có thể để cho thanh danh của mình bị phá hoại khi về già, để cho mọi người nói hắn có mắt không tròng, bị thủ hạ của hắn hại chết?
Cho nên, thời gian gần đây hắn đã bắt đầu tiếp quản lại chuyện của công ty, cũng bắt đầu bắt tay vào bố trí đối phó ba phe phái của thủ hạ hắn, hơn nữa hắn còn cố ý châm ngòi ly gián quan hệ giữa ba phe phái, đơn giản chính là vì muốn hình thành cục diện ngăn cản lẫn nhau giữa ba phe phái, có như vậy hắn mới có nhiều thời gian hơn để bố trí kế hoạch tiêu diệt bọn họ.
Vừa rồi cùng Diệp Khiêm nói chuyện, quả thật để cho Tác Lạc Duy Ước Phu có cảm giác là hắn đã lo lắng quá nhiều chuyện, không được quyết đoán giống như Diệp Khiêm trực tiếp ra tay giải quyết phản loạn? Bất quá, cẩn thận ngẫm lại, Tác Lạc Duy Ước Phu cảm thấy vẫn phải duy trì loại cục diện vi diệu như hiện tại, đợi đến lúc hắn có thể một lần hành động tiêu diệt ba phe phái này, thì sẽ ra tay, có như vậy mới là kết quả tốt nhất.
May mắn chính là, những năm gần đây những bố trí của hắn đã có thành quả, bên trong ba phe phái đều có người của hắn. Hiện tại hắn chỉ cần một thời cơ thích hợp mà thôi.
Sau khi rời khỏi biệt thự của Tác Lạc Duy Ước Phu, Diệp Khiêm bắt một chiếc taxi trực tiếp hướng khách sạn chạy tới. Lúc trên đường đến khách sạn, Diệp Khiêm có gọi điện thoại cho Lâm Phong, Lâm Phong vẫn còn xử lý chuyện của Thất Sát, hắn cũng không có hỏi Diệp Khiêm chuyện hợp tác có đàm phán thành công hay không. Bởi vì đối với Lâm Phong mà nói, Diệp Khiêm cùng Tác Lạc Duy Ước Phu có hợp tác với nhau hay không, cùng hắn không có nửa điểm quan hệ. Nếu như không phải là vì phần tình nghĩa huynh đệ đối với Diệp Khiêm, thì Lâm Phong cũng sẽ không tham dự vào những chuyện này.
Sau khi cúp điện thoại, Diệp Khiêm lại gọi điện thoại cho Phổ Hi Kim. Phổ Hi Kim mừng rỡ vạn phần, vội vàng hỏi Diệp Khiêm hợp tác phải chăng đã đàm phán thành công. Diệp Khiêm cười cười, nói không có đàm phán thành công, hơn nữa Tác Lạc Duy Ước Phu tựa hồ sẽ có đại động tác gì đó.
Hán vừa nói như vậy, làm cho Phổ Hi Kim có chút sững sờ, vui vẻ không thôi, cuống quít hỏi là đại động tác gì. Trong suy nghĩ của hắn, khẳng định là ông chủ của hắn chuẩn bị ra tay đối phó Phổ La Đỗ Nặc Oa rồi, chuyện này tự nhiên là làm cho hắn vui vẻ không thôi.
Diệp Khiêm có chút nhếch miệng, nói: “Cụ thể là chuyện gì thì tôi cũng không rõ ràng lắm, nhưng ông Tác Lạc Duy Ước Phu có ý muốn thu thập ba phe phái các ông, muốn tiêu diệt ba người bọn ông.”
Toàn thân của Phổ Hi Kim không khỏi run lên, hoàn toàn ngây ngẩn cả người, hắn quả thực là không thể tin được, ông chủ của hắn tại sao lại có ý nghĩ muốn đối phó hắn? Bản thân hắn đối với ông chủ luôn trung thành và tận tâm, ông chủ của hắn làm sao lại có nghĩ muốn đối phó hắn đây? Sau hơn nữa ngày sửng sốt, Phổ Hi Kim nhịn không được hỏi: “Cậu Diệp có phải đã hiểu sai ý tứ của ông chủ của tôi rồi hay không? Làm sao mà ngay cả tôi ông chủ cũng muốn đối phó?”
“Ách, có thể a, tôi cũng không có nghe rõ.” Diệp Khiêm nói. Mặc dù Diệp Khiêm rất muốn châm ngòi ly gián mối quan hệ giữa Tác Lạc Duy Ước Phu cùng Phổ Hi Kim, nhưng cũng không thể quá nóng vội, nếu không thì sẽ có kết quả hoàn toàn ngược lại. Cho nên, Diệp Khiêm chỉ hơi chút nhắc nhở, liền lập tức nói là hắn không nghe rõ ràng. Chuyện còn lại, để cho Phổ Hi Kim tự mình đi châm chước.
Có lẽ là lừa mình dối người a, nhưng Phổ Hi Kim lại tình nguyện tin tưởng ông chủ của hắn sẽ không làm như vậy, cho nên, sau khi nghe Diệp Khiêm nói xong, hắn hít thật sâu một hơi, nói: “Tôi cũng nghĩ như thế, cậu Diệp nhất định là đã nghe nhầm rồi, tôi đối với ông chủ luôn trung thành và tận tâm, ông chủ làm sao có thể đối với tôi như vậy. Cậu Diệp cũng không cần phải lo lắng chuyện hợp tác, chuyện này vốn là một chuyện rất phiền phức, một lần không thành thì bàn lại lần nữa nha. Yên tâm đi, chút nữa tôi sẽ về nói chuyện với ông chủ về vấn đề hợp tác này, tôi tin tưởng ông chủ sẽ đáp ứng.”
Diệp Khiêm âm thầm cười cười, nghĩ thầm, Phổ Hi Kim quả thật là người đáng thương, hắn luôn trung thành và tận tâm đối với ông chủ của hắn, đáng tiếc là ông chủ của hắn lại không tin tưởng hắn a. Dừng một chút, Diệp Khiêm cũng không có nói thêm cái gì, sau khi nói một tiếng cám ơn, liền cúp điện thoại.
Diệp Khiêm tuyệt đối tin tưởng, mặc dù cú điện thoại này không đến mức làm cho Phổ Hi Kim cùng Tác Lạc Duy Ước Phu trở mặt thành thù, nhưng lại có thể làm cho nội tâm vốn tĩnh lặng của Phổ Hi Kim nổi lên một tia gợn sóng, ít nhất có thể đối với Tác Lạc Duy Ước Phu sinh ra một tia hoài nghi.
Vừa mới cúp điện thoại, âm thanh điện thoại của Diệp Khiêm lại vang lên. Nghi ngờ một chút, Diệp Khiêm bắt máy, phái đối diện truyền đến âm thanh của Phổ La Đỗ Nặc Oa, “Anh Diệp, như thế nào rồi? Đàm phán hợp tác thành công không?”
Hơi sững sờ, Diệp Khiêm ha ha cười cười, nói: “Nguyên lai là cô a, cô quả thật là người có thàn thông quãng đại, tôi mới từ trong biệt thự của ông chủ của cô đi ra, vậy mà cô đã biết. Tôi thậm chí đã thấy được cảnh tượng cô đánh bại ông chủ của cô, sau đó leo lên vị trí của ông ấy ngày hôm nay.”
“Tôi nghĩ anh Diệp đã nghĩ sai rồi, từ trước tơi nay tôi đối với ông chủ luôn trung thành và tận tâm, như thế nào lại thay thế vị trí của ông chủ a?” Phổ La Đỗ Nặc Oa nói.
Diệp Khiêm ha ha cười cười, Phổ La Đỗ Nặc Oa nói như vậy Diệp Khiêm rất rõ ràng, dù sao loại chuyện này là chuyện đại nghịch bất đạo, cô không thể nói rõ ràng ra như vậy được. “Cô đối với ông ấy trung thành và tận tâm, thế nhưng mà cô tựa hồ cũng không biết suy nghĩ của ông ấy ah.” Diệp Khiêm nói.
“Ah? Anh Diệp nói như vậy là có ý gì? Chẳng lẽ ông chủ của tôi đã nói cái gì cùng anh Diệp sao?” Lông mày của Phổ La Đỗ Nặc Oa có chút nhíu lại nói. Dù sao, trong nội tâm của Phổ La Đỗ Nặc Oa, ông chủ của cô đã không phải là người giống năm đó nữa rồi, hắn đã già rồi, đã biết sợ hãi rồi, không còn phách lực như xưa nữa rồi. Hôm nay, nghe được những lời Diệp Khiêm nói, Phổ La Đỗ Nặc Oa không khỏi có chút bận tâm, lo lắng có phải là cô đã quá xem thường Tác Lạc Duy Ước Phu hay không.
“Ah, cũng không có gì, vừa rồi tôi và ông chủ của cô nói chuyện hợp tác, thuận tiện nhắc đến ba phe phái các cô...” Diệp Khiêm nói.
Thế nhưng mà lời còn chưa nói hết, Phổ La Đỗ Nặc Oa đã cắt đứt không cho Diệp Khiêm nói tiếp: “Anh Diệp, anh ở trước mặt ông chủ nói gì đến tôi sao?”
Ha ha cười cười, Diệp Khiêm nói: “Cô tựa hồ có chút quá kích động rồi, chẳng lẽ cô lo lắng tôi ở trước mặt ông chủ của cô nói tới chuyện của cô sao?”
“Cũng không phải vậy, chỉ là chuyện này để cho tôi có chút hoài nghi đối với cách làm người của anh mà thôi. Trong mắt tôi, anh Diệp là một người nam nhân chân chính, không phải loại người hay nói xấu sau lưng người khác ah.” Phổ La Đỗ Nặc Oa nói.