Sau khi ăn xong bữa sáng, Phổ Hi Kim rất cung kính mời Diệp Khiêm lên xe, sau đó lái ô-tô, khu xa hướng biệt thự của Tác Lạc Duy Ước Phu chạy tới. Về phần Lâm Phong, cũng không có đi cùng, Phổ Hi Kim mặc dù có chút nghi hoặc, nhưng cũng không có hỏi, hơn nữa, lần này ông chủ của hắn chủ yếu muốn gặp Diệp Khiêm để nói chuyện hợp tác, cho nên Lâm Phong có đi theo hay không cũng không quan trọng.
Đương nhiên, Lâm Phong cũng không phải đi ra ngoài du ngoạn, mà là đi liên lạc thành viên Thất Sát, thuận tiện điều tra tất cả thế lực lớn tại Mát-xcơ-va. Tuy trước kia hắn đã điều tra những thế lực này rồi, nhưng chuyện giang hồ thường hay thay đổi trong nháy mắt, đã lâu rồi hắn không có điều tra, nên ai biết có thể có biến cố gì hay không; vì vậy hắn quyết định điều tra lại một lần nữa cho thỏa đáng.
Hiện tại Lâm Phong có chút không hiểu rõ bản thân, không hiểu tại sao hắn lại tin tưởng những lời Diệp Khiêm nói, hơn nữa còn không hề nghi hoặc mà đi chấp hành. Có lẽ là vì bọn họ xem nhau như anh em a? Có lẽ, thật sự giống như giang hồ đồn đãi, hắn, Diệp Khiêm cùng Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe vốn là tinh tú hạ phàm, lấy Phá Quân tinh làm chủ, còn hắn là Thất Sát tinh thì có nghĩa vụ phục vụ Diệp Khiêm a.
Xe chay được khoảng hơn 2 tiếng thì đến biệt thụ của Tác Lạc Duy Ước Phu biệt thự. Nói là biệt thự, nhưng nếu nhìn kỹ thì nó giống như cung điện xa hoa hơn, nó rông tương đương với điện Kremlin nước Nga.
Bên ngoài biệt thự là một khoảng sân rộng lớn, bên trong trồng đủ loại hoa, chính giữa có một con đường xây bằng đá cẩm thạch trắng, nối thẳng tới cửa vào trong biệt thự. Bên cạnh còn có một bể bơi rất rộng và sâu, nước trong bể bơi chính là nước được dẫn trực tiếp suối nước nóng chảy vào, đang bốc hơi nóng nghi ngút.
Nhìn thấy biệt thự xa hoa như thế, Diệp Khiêm không khỏi chép miệng tắc luỡi, âm thầm thở dài: “Đây mới gọi là xa xỉ ah.”
Xe ở bên ngoài biệt thự sau khi trải qua kiểm tra đơn giản, liền trực tiếp lái vào ga ra, sau đó Phổ Hi Kim cung kính dẫn Diệp Khiêm hướng trên lầu biệt thự đi đến. Trong phòng khách, Tác Lạc Duy Ước Phu đang nghiêng mình dựa vào trên ghế sa lon, hai mắt có chút híp lại, xì gà trong tay vẫn còn chậm rãi bốc khói lên.
Tác Lạc Duy Ước Phu là ông trùm xuất nhập khẩu dầu mỏ lớn nhất nước Nga, ở nước Nga hắn là một truyền thuyết. Nghe nói, lúc còn trẻ Tác Lạc Duy Ước Phu là bạn học của đương kim tổng thống Nga, bọn họ đã cùng nếm qua đau khổ mệt mỏi, có thể xem hai người bọn họ giống như là anh em ruột. Lúc còn trẻ Tác Lạc Duy Ước Phu là một người rất tinh nghịch, khi đó hắn cũng đã biểu hiện ra thiên phú buôn bán dị thường của hắn, lúc mười mấy tuổi hắn đã buôn bán lời hai vạn NDT. Vào lúc đó thì hai vạn NDT không phải là một con số nhỏ, huống chi hắn lúc đó vẫn còn đang ở tuổi ăn học.
Sau đó Tác Lạc Duy Ước Phu bỏ học, hắn làm rất nhiều công việc như: thợ mỏ, nhân viên khách sạn vv... hắn cũng từng làm quan viên chính phủ. Thế nhưng mà, Tác Lạc Duy Ước Phu cảm thấy những công việc này đều không thích hợp với hắn, hắn thích công việc buôn bán, hơn nữa phải là những cuộc mua bán lớn.
Về sau Tác Lạc Duy Ước Phu ra biển, hắn chính thức tiến vào chiếm giữ kinh doanh trên biển, dựa vào những mối quan hệ trước kia, cùng với nhân cách mị lực đặc biệt của hắn cùng với khứu giác buôn bán nhạy cảm, hắn rất nhanh đã tích lũy một số vốn lớn. Từ đó về sau, sự nghiệp của hắn càng ngày càng phát triển, hiện tại thì nó đã trở thành một đế quốc buôn bán.
Mười năm trước, Tác Lạc Duy Ước Phu chính thức tiến quân vào ngành sản xuất dầu mỏ, hắn chẳng những rất nhanh đứng vững gót chân, mà còn phát triển nhanh chóng, chỉ ngắn ngủn vài năm Tác Lạc Duy Ước Phu đã trở thành ông trùm dầu mỏ lớn nhất nước Nga. Tên của hắn cũng được ghi vào bảng xếp hạng Forbes, hắn bây giờ nằm trong top những người giàu nhất trên thế giới.
Nhìn thấy Tác Lạc Duy Ước Phu, Diệp Khiêm có chút sửng sốt một chút, người đàn ông hơn năm mươi tuổi này cũng không có lộ ra vẻ già nua, ngược lại hai đầu lông mày của hắn còn phát ra khí khái hào hùng rất mãnh liệt.
“Ông chủ, cậu Diệp đã đến rồi!” Phổ Hi Kim cung kính nói.
“Ừ!” Tác Lạc Duy Ước Phu chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt nhìn hướng về phía Diệp Khiêm. Thoáng chốc, Diệp Khiêm chỉ cảm thấy ánh mắt này như một lưỡi dao sắc bén đâm vào lồng ngực của mình. Toàn thân của Diệp Khiêm không khỏi chấn động, âm thầm thầm nghĩ: “Quả nhiên không phải là một người đơn giản ah.”
Chỉ một cái nhìn thoáng qua, Diệp Khiêm phảng phất đã nhìn ra rất nhiều chuyện, nhìn ra ông trùm dầu mỏ lớn nhất nước Nga này không giống như Phổ Hi Kim đã nói, đã không còn phách lực giống như năm xưa. Cũng chẳng biết tại sao, Diệp Khiêm ẩn ẩn cảm thấy, Tác Lạc Duy Ước Phu chẳng những không có bất kỳ thay đổi nào, hơn nữa hắn trải qua tuế nguyệt tẩy rửa, lại càng thêm lợi hại. Nếu như nói năm đó hắn là loại người bộc lộ tài năng ra ngoài, thì hôm nay Tác Lạc Duy Ước Phu là người phong mang nội liễm a.
Thậm chí, Diệp Khiêm nhịn không được thầm nghĩ, mâu thuẫn giữa ba phe phái là do hắn tự mình xếp đặt thiết kế. Đây cũng chỉ là một loại cảm giác của Diệp Khiêm mà thôi.
“Xin chào, ông Tác Lạc Duy Ước Phu!” Diệp Khiêm có chút cười cười, kêu một tiếng.
Tác Lạc Duy Ước Phu có chút nhẹ gật đầu, đem anh mắt sắc bén vừa rồi thu liễm lại, sau đó ha ha cười cười, đứng lên, vươn tay ra cầm chặt bàn tay của Diệp Khiêm, nói: “Lang Vương Diệp Khiêm, cửu ngưỡng đại danh a, hạnh ngộ, hạnh ngộ!”
Đối với sự nhiệt tình hơi có chút quá của Tác Lạc Duy Ước Phu, Diệp Khiêm rõ ràng có một chút kinh ngạc, không khỏi có chút sửng sốt, lập tức cười cười, nói: “Cũng vậy, tôi đã sớm nghe đại danh của ông, rất muốn gặp ông, lại khổ nổi một mực không có cơ hội. Hôm nay nhìn thấy, quả thật tam sinh hữu hạnh ah.”
“Khách khí, khách khí ah.” Tác Lạc Duy Ước Phu ha ha cười cười, nói, “Đến, ngồi một chút.” Vừa nói vừa lôi kéo cánh tay của Diệp Khiêm, kéo hắn ngồi xuống, thật giống như hai người là bạn bè lâu năm vậy.
Đối với trường hợp như vậy, Diệp Khiêm đã thấy nhiều rồi. Loại người giống như Tác Lạc Duy Ước Phu, ngươi ngàn vạn lần đừng thấy hắn đối với ngươi khách khí liền coi đó là thật, kỳ thật lúc hắn có việc muốn hợp tác với ngươi thì rất khách khí, thế nhưng mà một khi hắn trở mặt, thì chính là kẻ tuyệt tình phụ nghĩa a.
Có chút cười cười, Diệp Khiêm tùy ý để Tác Lạc Duy Ước Phu lôi kéo mình ngồi xuống trên ghế sa lon. Tác Lạc Duy Ước Phu nhìn thoáng qua Phổ Hi Kim, nói: “Phổ Hi Kim, nơi đây không có chuyện của ông rồi, ông đi đến công ty đi.”
Phổ Hi Kim có chút sửng sốt, lộ ra vẻ kinh ngạc không hiểu, hắn có chút không hiểu ý tứ của ông chủ. Hắn mang Diệp Khiêm đến đây để đàm phán chuyện hợp tác, sao có thể chưa làm gì đã bị đuổi đi? Bất quá, kinh ngạc thì kinh ngạc, đối với mệnh lệnh của Tác Lạc Duy Ước Phu, từ trước đến nay Phổ Hi Kim đều không dám vi phạm.
“Vâng, ông chủ, vậy tôi đi trước!” Phổ Hi Kim cung kính nhẹ gật đầu, sau đó quay đầu nhìn Diệp Khiêm, ném cho hắn một ánh mắt cổ vũ, lúc này mới lui ra ngoài.
Sau khi nhìn thấy Phổ Hi Kim đi ra khỏi biệt thự, Tác Lạc Duy Ước Phu nói: “Cậu Diệp, nghe Phổ Hi Kim nói, lúc ở Hoa Hạ cậu đã cứu ông ấy một mạng, chuyện này tôi xin đa tạ cậu a. Nếu như không có cậu, thì tôi chỉ sợ sẽ phải mất đi một trợ thủ đắc lực nha.”
Trong nội tâm của Diệp Khiêm không khỏi bắt đầu nổi lên mơ hồ, theo lý thuyết, Phổ Hi Kim mang hắn đến đàm phán chuyện hợp tác, Tác Lạc Duy Ước Phu cũng không cần phải nhắc đến chuyện của Phổ Hi Kim a. Thế nhưng mà chiếu theo tình hình hôm nay, thì rất rõ ràng, Tác Lạc Duy Ước Phu tựa hồ cũng không tín nhiệm Phổ Hi Kim ah.
Bất quá, ngẫm lại thì đây cũng là chuyện hợp tình hợp lý. Loại người giống như Tác Lạc Duy Ước Phu làm sao có thể dàng bị thủ hạ của mình náo loạn đến mức hắn không có cảm giác an bình được? Hắn làm sao có thể không có cách nào chấn trụ sự tranh đấu giữa ba phe phái? Theo Diệp Khiêm nghĩ, thì đoán chừng Tác Lạc Duy Ước Phu đã sớm có kế hoạch đặc thù gì rồi? Hoặc là Tác Lạc Duy Ước Phu đã có ý nghĩ diệt trừ ba thế lực này rồi.
Làm hoàng đế, nhất định phải có loại giác ngộ dám giết chết trung thần, bởi vì bất kỳ trung thần nào cũng có thể biến thành công cao chấn chủ, trở thành người không nghe sai sử. Tác Lạc Duy Ước Phu là hoàng đế của để quốc buôn bán của hắn, mà gia tộc Á Lịch Sơn Đại, Phổ Hi Kim, thậm chí là Phổ La Đỗ Nặc Oa, đều là công thần của đế quốc buôn bán. Ba người bọn họ tựa hồ đã không thoả mãn với tình trạng hiện tại rồi, chuyện này đối với Tác Lạc Duy Ước Phu mà nói, là một loại uy hiếp.
Có chút cười cười, Diệp Khiêm nói: “Ông không cần quá để ý, tôi cũng chỉ là gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ mà thôi, hơn nữa, cho dù không có tôi, thì ông Phổ Hi Kim cũng sẽ không có chuyện gì. Thủ hạ của ông quả thực là nhân tài đông đúc a, hơn nữa mỗi người đối với ông đều rất chân thành, thật khiến cho tôi không ngừng hâm mộ ah.”
“Hừ!” Tác Lạc Duy Ước Phu nhàn nhạt hừ một tiếng, hiển nhiên là cũng không ủng hộ những lời Diệp Khiêm nói. Điều này cũng làm cho Diệp Khiêm càng thêm khẳng định suy nghĩ của hắn đã đúng rồi, kỳ thật, Tác Lạc Duy Ước Phu đã có ý nghĩ muốn loại bỏ ba phe phái này. Mà chiếu tình hình hôm nay xem ra, thì chỉ sợ hắn đã bắt đầu ra tay rồi.
“Tôi một mực đều tin tưởng, trên thế giới này không có tuyệt đối chân thành cùng không chân thành, chân thành đó là bởi vì thẻ đánh bạc để phản bội không đủ mà thôi, nếu như thẻ đánh bạc phản bội đã đủ rồi, thì cho dù là người thân nhất của cậu cũng sẽ bán đứng cậu. Cậu Diệp, cậu thấy tôi nói đúng không?” Tác Lạc Duy Ước Phu nói.
“Quả thật là như vậy, hiện tại con người không còn xem trọng tình cảm nữa.” Diệp Khiêm phụ họa nói.