Siêu Cấp Binh Vương

Chương 657: Chương 657: Đại Hội Phúc Thanh Bang (8)




Diêm Khôn xuất hiện, rõ ràng khiến cho tất cả đường chủ có chút kinh ngạc, hơn nữa được mang ra đến đây lại là một cỗ thi thể. Trên cổ của thi thể có một vết đao hết sức rõ ràng, chỉ là, đã không còn có máu tươi chảy ra ngoài ra nữa.

Tạ Đông Bách cũng có chút mơ hồ, không rõ Vưu Hiên đến cùng đùa nghịch thủ đoạn gì, kinh ngạc nói: “Vưu Sư Gia, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?”

“Bang chủ đừng nóng vội, tôi sẽ chậm rãi giải thích cho mọi người.” Vưu Hiên cung kính nói. Dừng một chút, Vưu Hiên nhìn Triệu Hâm, hỏi: “Triệu thiếu gia, tôi nghĩ cậu có lẽ quen biết người này a?”

“Đương nhiên quen biết.” Triệu Hâm nói, “Anh ấy là Diêm Khôn, là trợ thủ đắc lực của cha tôi, anh ấy một mực giúp cha tôi quản lý chuyện ở bến tàu. Anh ấy như thế nào lại ở trong tay Vưu Sư Gia, hơn nữa còn bị người giết chết? Sau khi cha tôi chết, tôi đã từng đi tìm anh ấy, nhưng lại không có tin tức của anh ấy.”

“Các vị đường chủ đang ngồi ở đây cũng đều nhìn thấy, tôi tin tưởng mọi người có lẽ đều biết người này là ai a? Đúng vậy, người này chính là trợ thủ đắc lực của Triệu đường chủ, một mực hỗ trợ quản lý sự vụ bến tàu, Diêm Khôn.” Vưu Hiên chậm rãi nói, “Vào đêm Triệu đường chủ bị người sát hại, tôi đã lập tức dẫn người đi tới nhà Diêm Khôn, lúc ấy tên tiểu tử này đang tính chạy trốn thì bị chúng tôi bắt giữ. Căn cứ điều tra của tôi, thì Diêm Khôn chính là người do Hắc Long hội phái tới Phúc Thanh Bang nằm vùng, trong tay tôi có một sắp tư liệu, mọi người có thể truyền tay nhau đọc lấy một chút.” Vừa nói, Vưu Hiên vừa từ trong túi tiền móc ra một xấp tài liệu, sau đó để cho thủ hạ cầm xuống đưa cho những đường chủ kia xem qua.

“Hắn làm những chuyện như vậy, rất nhiều huynh đệ cũng có thể làm chứng, nếu như mọi người không tin có thể đi tìm những huynh đệ kia tra hỏi.” Vưu Hiên nói.

Những đường chủ kia sau khi xem qua tư liệu, biểu lộ trên mặt cũng trở nên nghiêm túc, phía trên ghi chép vô cùng kỹ càng, tin tưởng sẽ không có giả dối. Hơn nữa, còn có rất nhiều huynh đệ có thể làm chứng, bọn họ tin tưởng, nếu như Diêm Khôn không phải là người nằm vùng thì Vưu Hiên cũng không thể khiến cho nhiều huynh đệ cùng một chỗ giúp ông ấy nói dối như vậy. Triệu Hâm tự nhiên cũng nhìn thấy rõ ràng ở trong mắt, biểu lộ hiển nhiên phi thường khiếp sợ cùng phẫn nộ, cùng Diêm Khôn ở chung lâu như vậy, thế nhưng mà hắn lại không biết Diêm Khôn là người nằm vùng.

“Tôi tin tưởng các vị đường chủ đều tin tưởng vào chuyện này a? Chuyện này không thể nào nói tôi đỗ oan cho huynh đệ Phúc Thanh Bang chúng ta a?” Vưu Hiên nói.

“Diêm Khôn là người nằm vùng, chúng tôi tin tưởng, chúng tôi cũng không có gì để nói. Thế nhưng mà, bây giờ chúng ta đang thảo luận chính là Triệu đường chủ có phải là người nằm vùng hay không, mà không phải là Diêm Khôn. Cho dù Diêm Khôn là người nằm vùng, vậy cũng không thể nói rõ Triệu đường chủ là người nằm vùng a.” Sơn gia nói, “Các vị đường chủ ý kiến gì không? Cảm thấy lời tôi nói có đạo lý hay không?”

“Đúng vậy a, đúng vậy a, Sơn gia nói rất đúng. Diêm Khôn là người nằm vùng cùng Triệu đường chủ có phải là người nằm vùng hay không, hoàn toàn không có bất kỳ quan hệ gì ah.” Những đường chủ khác sau khi hơi sững sờ, liền nhao nhao phụ họa nói.

“Sau khi bắt được Diêm Khôn, tôi đã tiến hành thẩm vấn Diêm Khôn suốt đêm, Diêm Khôn cũng đã khai ra tất cả mọi chuyện. Triệu đường chủ là người nằm vùng, cũng là do Diêm Khôn nói ra, hơn nữa căn cứ vào đủ loại chứng cứ xác thực, khiến cho tôi không thể không tin tưởng Triệu đường chủ chính là người nằm vùng. Vốn tôi có ý định để cho Diêm Khôn đối chất cùng các vị đường chủ, thế nhưng mà, vừa rồi, đã có người xông vào giết chết Diêm Khôn.” Vưu Hiên nói, “Chuyện này quả thật là sơ suất của tôi, tôi thật không ngờ lại có người to gan đến như vậy, cũng dám xông vào nơi này. Bất quá, căn cứ vào lời nói của đệ tử trông coi Diêm Khôn, tôi có lý do tin tưởng, người ám sát Diêm Khôn chính là Ninja của Hắc Long hội, mục đích là vì không muốn để cho chúng ta tra ra những người nằm vùng khác ở bên trong Phúc Thanh Bang chúng ta.”

“Đúng vậy a đúng vậy a, vừa rồi người nọ quả thật xuất quỷ nhập thần, tôi cùng Phúc Sơn còn không có nhìn thấy rõ ràng chuyện gì xảy ra, thì Diêm Khôn đã bị người đó giết chết. Chờ chúng tôi kịp phản ứng, vừa tính ra tay thì lại bị đối phương đánh ngất xỉu.” Đệ tử thấp lùn trông coi Diêm Khôn nói.

“Phế vật, anh còn có mặt mũi nói chuyện này nữa sao, nếu như không phải các anh lơ là, thì Diêm Khôn như thế nào lại bị giết chết, các anh có biết đã phạm vào bao nhiêu sai lầm hay không. Hừ!” Vưu Hiên hừ lạnh một tiếng, khiển trách nói. Hai gã đệ tử Phúc Thanh Bang kia sợ tới mức cúi đầu, không dám nói một lời nào.

“Chết không có đối chứng. Chuyện này còn không phải do Vưu Sư Gia tự nói sao? Diêm Khôn là người nằm vùng không giả, nhưng chúng tôi lại làm sao biết được Diêm Khôn có phải bị hai người này giết chết hay không?” Triệu Hâm nói, “Bên ngoài phòng thủ rất nghiêm mật, tôi nghĩ, ngay cả một con ruồi cũng bay vào không được a? Chớ nói chi là một con người, hơn nữa còn giết chết Diêm Khôn. Những lời này, mọi người tin tưởng sao?”

“Lời tôi nói đều là sự thật, Diêm Khôn quả thật đã bị một người mặc đồ đen giết chết. Hơn nữa... Hơn nữa chúng tôi tại sao phải giết Diêm Khôn a? Tuy chúng tôi hận Diêm Khôn là người nằm vùng, nhưng Vưu Sư Gia đã nói với chúng tôi, Diêm Khôn rất quan trọng, muốn chúng tôi canh giữ cẩn thận, chúng tôi nào dám tự tiện làm chủ giết chết Diêm Khôn ah.” Gã đệ tử thấp lùn cuống quít nói.

Diệp Khiêm cũng có chút mê hoặc, rất hiển nhiên kẻ sát hại Diêm Khôn không phải là người Hắc Long hội, như vậy, sẽ là ai chứ? Kỳ thật, người đầu tiên mà Diệp Khiêm nghĩ đến chính là Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe, thế nhưng mà, tiểu tử này có lẽ không có lý do làm như vậy a? Có chút nhíu mày, Diệp Khiêm không khỏi phải suy nghĩ một cách cẩn thận.

“Đúng vậy, các anh không dám tự tiện làm chủ, mà có người phân phó các anh làm như vậy, có đúng không?” Triệu Hâm nói, “Sự thật chính là, Vưu Sư Gia đã phân phó các anh giết chết Diêm Khôn, tốt một cái chết không có đối chứng, đến lúc đó còn không phải mặc cho Vưu Sư Gia nói nha. Ông ấy nói Diêm Khôn nói ai là người nằm vùng, thì người đó chính là người nằm vùng, nói cho cùng, chuyện này cũng chỉ do Vưu Sư Gia tự mình quyết định mà thôi.”

“Không, không phải như thế, sự thật chính là có người giết chết Diêm Khôn.” Gã đệ tử thấp lùn lo lắng nói.

“Tốt, các anh nói có người mặc đồ đen giết chết Diêm Khôn, vậy người đó bây giờ ở đâu?” Triệu Hâm nói, “Đã tìm không ra người đó, vậy thì không thể không khiến chúng tôi hoài nghi người mặc đồ đen phải chăng thật sự tồn tại. Các chú các bác đang ngồi ở đây, tất cả mọi người đều là người trải qua rất nhiều trận chiến, đều là người trải qua sóng gió, tôi nghĩ, mọi người cũng có thể nhìn thấy rất rõ ràng, rất rõ ràng a? Từ đầu đến cuối, chuyện cha tôi là người nằm vùng, hoàn toàn là do Vưu Sư Gia một người tự quyết định, căn bản cầm không ra căn cứ chính xác gì, cho nên, tôi hi vọng Tạ bang chủ có thể cho cha của tôi một cái công đạo.”

“Không tệ. Triệu hiền chất nói rất có đạo lý, đã Vưu Sư Gia cầm không ra chứng cớ gì, thì xin bang chủ cho Triệu đường chủ một cái công đạo, miễn cho rét lạnh trái tim các huynh đệ a.” Sơn gia mở miệng nói ra. Vị đại công thần Phúc Thanh Bang này, là người có cấp bậc nguyên lão, rất có uy tín, nhất ngôn cửu đỉnh, lời ông ấy nói, tự nhiên được rất nhiều đường chủ nhao nhao phụ họa.

Diêm Khôn chết, quả thật đã làm rối loạn toàn bộ kế hoạch của Vưu Hiên, hôm nay lại khiêu khích sự phẫn nộ của mọi người, hơn nữa Vưu Hiên cũng cầm không ra chứng cứ nào mang tính xác thực, cho nên ông ấy cũng có chút luống cuống, không biết phải nói cái gì cho phải.

“Cha, chuyện đã rõ ràng như vậy rồi, cha còn do dự gì nữa? Triệu đường chủ là người đã từng cứu mạng cha con chúng ta a, không có ông ấy, thì đâu có chúng ta ngày hôm nay? Ân cứu mạng, chúng ta đã không có cách nào báo đáp, chẳng lẽ còn không cho ông ấy một cái công đạo sao?” Tạ Tử Y nói, “Ở trong lòng con, cha vẫn luôn là một hình tượng thật vĩ đại, ân oán rõ ràng, chẳng lẽ cha muốn phá đi hình tượng của cha trong lòng con sao?”

Chuyện đã phát triển đến một bước này, Vưu Hiên cũng không còn lời nào để nói, Tạ Đông Bách cho dù có ưa thích Vưu Hiên đến thế nào, thì hắn cũng không thể tiếp tục thiên vị ông ấy nữa rồi, nếu không, không khỏi có chút làm quá mức. Huống hồ, bây giờ tất cả mọi người có chút kích động, nếu như hắn khư khư cố chấp thì ngay cả chức vị bang chủ này của hắn chỉ sợ cũng ngồi không vững. Phải biết rằng, nếu như những đường chủ ngồi ở nơi đây phản đối hắn thì chức bang chủ của hắn hoàn toàn không có bất kỳ quyền nói chuyện gì.

Hít thật sâu một hơi, Tạ Đông Bách nói: “Chuyện này xem ra là Vưu Sư Gia đã xử lý sai rồi a, không có điều tra cẩn thận rõ ràng. Hiện tại tôi chính thức cho Triệu đường chủ một cái công đạo, Triệu đường chủ trong sạch, ông ấy vẫn luôn đối với Phúc Thanh Bang trung thành và tận tâm, là hảo nam nhi của Phúc Thanh Bang chúng ta. Vưu Sư Gia, tang lễ của Triệu đường chủ do ông phụ trách an bài, nhất định phải xử lý nở mày nở mặt, đây cũng có thể xem là ông bồi tội vì đã hiểu lầm Triệu đường chủ.”

Dừng một chút, Tạ Đông Bách nhìn Triệu Hâm, nói: “Triệu Hâm a, tôi làm như vậy cậu có hài lòng không? Về sau cậu có chuyện gì thì cứ nói với tôi, chỉ cần Phúc Thanh Bang có thể giúp cho cậu thì nhất định sẽ cố hết sức. Đây cũng là một chút hồi báo của Phúc Thanh Bang chúng tôi đối với cống hiến của Triệu đường chủ nhiều năm nay.”

“Đa tạ bang chủ.” Triệu Hâm nói, “Bất quá, tôi đã nói qua, hôm nay tôi đến đây không phải vì muốn hồi báo gì, tôi chỉ là muốn rữa sạch tội danh cho cha tôi mà thôi. Cho nên, hảo ý của Tạ bang chủ tôi xin tâm lĩnh. Về phần tang lễ cảu cha tôi, tôi sẽ tự an bài, không cần làm phiền các chú các bác trong bang.”

Sơn gia cố tình muốn ngăn cản, nhìn Triệu Hâm nháy mắt nhiều lần, thế nhưng mà tiểu tử này lại có bộ dạng giống như không có nhìn thấy, chuyện này khiến cho Sơn gia lo lắng không thôi. Bất kể nói thế nào, Triệu đường chủ cũng là người Phúc Thanh Bang, chuyện của ông ấy chính là chuyện của bang hội, không phải một câu không cần bang hội nhúng tay của Triệu Hâm là có thể giải quyết. Nói dễ nghe là không muốn gây phiền toái cho bang hội, nói khó nghe chính là khinh thường không muốn cùng bang hội làm bạn, trong lòng người Phúc Thanh Bang tự nhiên sẽ không thoải mái. Hơn nữa, nếu như bang hội mặc kệ tang lễ của Triệu đường chủ, chẳng phải sẽ để cho ngoại nhân chế giễu sao?.

Sắc mặt của Tạ Đông Bách trở nên âm trầm, lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “Triệu Hâm, cậu đừng tưởng rằng cậu là con trai của Triệu đường chủ thì có thể nhiều lần không đem Phúc Thanh Bang chúng tôi để ở trong mắt, cậu có tin hay không, hiện tại tôi sẽ giết chết cậu? Hừ, cha của cậu là người Phúc Thanh Bang, tang lễ của ông ấy không phải một câu không cần chúng tôi nhúng tay vào của cậu thì có thể khiến cho Phúc Thanh Bang chúng tôi không quan tâm. Tốt rồi, chuyện cậu muốn làm, đã làm xong rồi, hiện tại cậu có thể đi nha.”

Sắc mặt của Tạ Đông Bách rất khó coi, hiển nhiên là đã thật sự tức giận rồi, bất quá cũng không chỉ là bởi vì Triệu Hâm ba phen bốn bận khiêu khích uy nghiêm của hắn, mà còn có Vưu Hiên hành sự bất lực lại khiến cho hắn thất vọng, cùng với sự uy hiếp của tất cả đường chủ đối với hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.