Siêu Cấp Binh Vương

Chương 680: Chương 680: Đánh Tan Bát Kỳ (2)




Tuy sức chiến đấu của lính đánh thuê Bát Kỳ không tính rất yếu, nhưng thông qua giao chiến vừa rồi, Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe có thể nhìn ra, thân thủ của bọn họ cũng không được tốt lắm; huống hồ, Diệp Khiêm còn tu luyện cổ võ thuật, hơn nữa còn là võ giả nhất lưu nên đối phó bốn thành viên lính đánh thuê Bát Kỳ là chuyện rất dễ dàng, cho nên, Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe mới có thể nói như vậy.

Thoạt nhìn, tựa hồ giống như là Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe đang kích thích Diệp Khiêm, nhưng thật ra là đang cấp cho lính đánh thuê Bát Kỳ một loại áp lực tâm lý, chuyện này đối với việc tỷ thí của Diệp Khiêm có trợ giúp rất lớn. Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe dụng tâm lương khổ, Diệp Khiêm tự nhiên là nhìn ra, cho nên cũng không có nói gì.

Tuy thành viên Nanh Sói không phải là cỗ máy giết người, nhưng đều là nhất đẳng cao thủ, năng lực tác chiến của từng thành viên ở trong giới lính đánh thuê, thậm chí là trong quân đội các quốc gia cũng đều có thể xem là người nổi bật, vô luận là trí tuệ mưu lược, bày mưu nghĩ kế, kỹ thuật bắn súng, tay không vật lộn, đều tính toán là nhất lưu. Mà Diệp Khiêm với tư cách thủ lĩnh Nanh Sói, tại phương diện tay không vật lộn, chính là cao thủ cao cấp nhất ở bên trong Nanh Sói, đối phó bốn gã lính đánh thuê Bát Kỳ không còn ý chí chiến đấu, còn không phải là một bữa ăn sáng sao.

Bất quá, chó gấp cũng có thể nhảy tường, Diệp Khiêm cũng không thể chủ quan, nếu không không chỉ tự ném đi mặt mũi của mình, mà ngay cả mặt mũi của Nanh Sói. Đây chính là chỗ mà nữ nhân không hiểu nam nhân, vì cái gì nam nhân có thể chỉ vì chút mặt mũi liền anh chết tôi sống. Người muốn mặt, cây muốn da, đối với nam nhân mà nói, mặt mũi có đôi khi so với mạng sống còn trọng yếu hơn.

Thiên Diệp Thanh Cầm đã nhìn thấy tận mắt sự lợi hại của Độc Lang Lưu Thiên Trần, cho nên cô biết mình rất khó có thể trốn thoát khỏi tay hắn, cũng như rất khó có cơ hội đánh lén, bởi vì, thủ đoạn dùng độc của cô ở trước mặt Độc Lang Lưu Thiên Trần giống như là tiểu hài tử chơi bùn vậy, lên không được mặt bàn. Bất quá, Diệp Khiêm đã không có lập tức giết chết cô, thì đã nói lên cô đối với Diệp Khiêm còn có chỗ hữu dụng, chỉ cần có tác dụng, vậy thì cô sẽ có thẻ đánh bạc để đàm phán, cũng có cơ hội đào tẩu; cho nên, Thiên Diệp Thanh Cầm rất thành thật đứng ở bên cạnh Độc Lang Lưu Thiên Trần, cũng không có bất kỳ động tác gì, chỉ lẳng lặng nhìn tình hình trước mắt mà thôi. Cô đã tự mình lĩnh giáo qua công phu của Diệp Khiêm, tinh tường thủ hạ của cô căn bản không phải là đối thủ của Diệp Khiêm, cho nên cũng không có bao nhiêu chờ mong cùng mong đợi, lúc nhìn thấy bốn thành viên lính đánh thuê Bát Kỳ đi ra, cô cũng đã thấy kết quả của bọn họ, chính là bị giết chết. Người khiến cho cô tức giận phẫn nộ nhất vẫn là Đằng Điền Cương, đến lúc này rồi mà hắn vẫn không dám đứng ra nói chuyện, không dám vì bản thân đánh cuộc một lần. Bất kể như thế nào, thì công phu của Đằng Điền Cương so với những thành viên lính đánh thuê Bát Kỳ bình thường thì lợi hại hơn rất nhiều, nếu như hắn xuất mã, xác xuất thành công không phải sẽ cao hơn rất nhiều sao?.

Lâm Phong nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay một chút, nói: “Anh Diệp, nắm chặt thời gian, tốc chiến tốc thắng a.”

Nhẹ gật đầu, Diệp Khiêm tiến lên trước mặt bốn gã thành viên lính đánh thuê Bát Kỳ, lạnh lùng nở nụ cười một tiếng, nói: “Đến đây đi, ra tay đi.” Diệp Khiêm đã từng nghe nói qua, lính đánh thuê Bát Kỳ rất thích dùng tù binh để làm huấn luyện chém giết, xem việc giết người giống như là trò chơi, hôm nay có cơ hội này, Diệp Khiêm tự nhiên cũng nên để cho bọn họ nếm thử tư vị bị người ta xem là công cụ tiêu khiển là như thế nào.

Bốn gã thành viên lính đánh thuê Bát Kỳ, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, rốt cục lấy hết dũng khí, hét lớn một tiếng hướng Diệp Khiêm nhào tới. Nếu như muốn trong vòng bốn phút giải quyết bọn họ, thì Diệp Khiêm tự nhiên không có khả năng nương tay, sử dụng hết toàn lực, Nhất Kích Tất Sát, mới gọi là chính đạo.

Trong các môn võ thuật Diệp Khiêm đã tu luyện, thì Bát Cực Quyền thuộc loại có lực công kích cường đại nhất, bất quá, trong nhiều năm chiến đấu, Diệp Khiêm đã hỗn hợp tất cả công phu mà hắn đã tu luyện, sáng chế ra một bộ quyền pháp của mình. Đương nhiên, không phải là Cực Quyền Đạo, môn võ thuật Cực Quyền Đạo bất quá là dùng để lừa dối thanh niên thiếu nữ mà thôi, nó chỉ được vẻ bề ngoài, không có tính thực chiến, nên cũng không tính là sát chiêu của Diệp Khiêm.

Chỉ thấy, thân thể của Diệp Khiêm hơi cong, cả người giống như một mũi tên, đột nhiên bắn đi ra ngoài, năm ngón tay phải biến thành trảo, lập tức bắt lấy cổ họng một người trong đó, dùng sức vặn một cái, chỉ nghe “Răng rắc” một tiếng, gã thành viên lính đánh thuê Bát Kỳ kia ngay cả cơ hội phản ứng cũng không có, liền nghiêng đầu qua một bên, sau đó thân thể liền ngã xuống đất.

“Tuy đã sớm biết thân thủ của Diệp huynh đệ bất phàm, bất quá, hôm nay nhìn thấy vẫn cảm thấy rung động không thôi. Khó trách Nanh Sói có thể đứng sừng sững ở vị trí vương giả lính đánh thuê thế giới, chỉ cần loại năng lực tay không giết người này, cũng không phải người bình thường có thể so sánh. Hơn nữa, công phu của Diệp huynh đệ so với hai năm trước thì tiến bộ hơn rất nhiều ah.” Y Tác Nhĩ Đức nhịn không được cảm thán nói.

Hắn vừa dứt lời, Diệp Khiêm đã thuận thế trượt đến sau lưng một gã thành viên lính đánh thuê Bát Kỳ, tay phải chuẩn xác nắm xương cột sống của đối phương, dùng sức nhấn một cái sau đó lại kéo một phát, đối phương liền lặng yên ngã xuống đất. Không đến một phút đồng hồ, liền giải quyết xong hai người, chuyện này khiến cho hai người còn lại mất hết ý chí chiến đấu, một chút hi vọng còn sót lại cũng bị giội tắt. Hiện tại, bọn họ đã biết được cái gì gọi là người ta là dao thớt mình là thịt rồi, người ta muốn ăn bọn họ lúc nào thì sẽ ăn lúc đó, cái mạng nhỏ của bọn họ đã không phải do bọn họ có thể làm chủ nữa rồi.

Đằng Điền Cương ở bên cạnh nhìn thấy một màn như vậy, trong nội tâm không khỏi có chút may mắn, may mắn là vừa rồi hắn đã không có mạo hiểm đi lên, bằng không mà nói, thì người hiện tại đang nằm trên mặt đất có lẽ là hắn rồi. Bất quá, hắn vô cùng rõ ràng, coi như hắn không đi lên, thì cơ hội sinh tồn cũng rất xa vời, Diệp Khiêm tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ buông tha cho hắn, mục đích Diệp Khiêm làm như vậy là vì muốn cười nhạo Bát Kỳ, vũ nhục Bát Kỳ; chỉ là, lúc này Đằng Điền Cương cũng mặc kệ Diệp Khiêm rốt cuộc là cười nhạo hay là vũ nhục, hắn chỉ đang nghĩ biện pháp làm thế nào để chạy khỏi nơi này. Tròng mắt của hắn không ngừng loạn chuyển bốn phía, tìm kiếm lấy cơ hội chạy trốn.

Hết thảy đều bị Lâm Phong ở bên cạnh nhìn thấy rõ ràng ở trong mắt. Lâm Phong vốn không đề nghị Diệp Khiêm làm như vậy, bất quá Diệp Khiêm đã lựa chọn làm như vậy, nên hắn đành phải thực hiện tốt bổn phận của mình, giám thị hết thảy tình huống đang xảy ra, phòng ngừa chuyện đột ngột phát sinh. Nếu như ở thời điểm này xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn thì thật đúng là mất mặt a.

“Nanh Sói có thể đứng sừng sững ở vị trí vương giả lính đánh thuê thế giới không ngã, cũng không phải bởi vì sức chiến đấu của Nanh Sói cường đại đến cỡ nào, mà là do Nanh Sói biết đoàn kết.” Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe thản nhiên nói, phản bác lại lời nói của Y Tác Nhĩ Đức.

“Vậy sao? Chỉ tiếc, ở bên trong Nanh Sói lại xuất hiện phản đồ.” Y Tác Nhĩ Đức trả lời lại một cách mỉa mai.

Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe lạnh lùng nở nụ cười một tiếng, cũng không nói thêm gì nữa. Hắn không ngại người Nanh Sói, cũng không ngại Diệp Khiêm hiểu lầm mình, như thế nào lại quan tâm cái nhìn của Y Tác Nhĩ Đức đối với hắn? Dùng cách nói của Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe mà nói, hắn chỉ sống vì hắn mà thôi, không cần chú ý tới ánh mắt của người khác, cũng không cần phải chú ý tới ý kiến của người khác đối với hắn là gì.

Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe đã không nói thêm gì nữa, Y Tác Nhĩ Đức cũng không thể tiếp tục dây dưa không ngớt, đành phải cũng ngoan ngoãn ngậm miệng lại. Lúc này, Diệp Khiêm đã thuận lợi giải quyết xong hai gã thành viên lính đánh thuê Bát Kỳ còn lại, toàn bộ quá trình bất quá chỉ khoảng ba phút mà thôi, ngay cả Thiên Diệp Thanh Cầm là người đã từng lĩnh giáo qua công phu của Diệp Khiêm, lúc này vẫn khó tránh khỏi lắp bắp kinh hãi. Nghĩ đến, vừa rồi nếu như không phải Diệp Khiêm có chỗ cố kỵ, hơn nữa còn muốn bắt sống mình thì chỉ sợ mình đã sớm chết dưới đao của Diệp Khiêm.

“Phanh” một tiếng súng vang lên, Lâm Phong bắn một phát súng trúng ngay trán của Đằng Điền Cương, chỉ thấy trên trán của hắn lưu lại một lỗ đạn rất rõ ràng, máu tươi từ trong lỗ đạn không ngừng tuôn ra, trong ánh mắt của Đằng Điền Cương để lộ ra một tia không hiểu cùng hoảng sợ, thân hình của hắn chậm rãi ngã xuống. Ngay lúc Diệp Khiêm giải quyết bốn gã thành viên lính đánh thuê Bát Kỳ, Đằng Điền Cương liền muốn thừa dịp lúc mọi người không chú ý, lấy ra súng lục được giấu trong quần áo chuẩn bị bắn chết Diệp Khiêm, thế nhưng mà, hắn lại không ngờ rằng, Lâm Phong đã sớm nhìn chằm chằm vào hắn.

Diệp Khiêm cảm kích quay đầu lại nhìn Lâm Phong, sau đó đem ánh mắt chuyển hướng những thành viên lính đánh thuê Bát Kỳ còn sống, lạnh lùng nở nụ cười một tiếng, nói: “Các anh đã phá hủy quy củ, vậy cũng đừng có trách tôi không giảng chủ nghĩa nhân đạo. Giết!”

Mệnh lệnh vừa ban ra, từng đợt tiếng súng vang lên, thành viên lính đánh thuê Bát Kỳ bối rối kêu lên thảm thiết, sau đó nguyên một đám ngã xuống đất. Cho dù Thiên Diệp Thanh Cầm cùng bọn họ cũng không có bao nhiêu cảm tình đáng nói, nhưng những người này dù sao cũng đều là thủ hạ của cô, đều là lực lượng của Hắc Long hội, cho nên trong nội tâm cô vẫn có chút đau xót, tức giận mắng: “Diệp Khiêm, anh làm như vậy thì sao có thể xem là hảo hán, giết một đám người trói gà không chặt thì tính toán là bổn sự gì.”

Diệp Khiêm bĩu môi, nói: “Là người của cô phá hủy quy củ trước, chuyện này không oán trách tôi được. Hơn nữa, tôi vốn cũng không phải là hảo hán gì, nhiều lắm thì chỉ là chân tiểu nhân mà thôi, đối đãi địch nhân tôi chưa bao giờ biết nương tay là gì, cũng không mà quản bọn họ có năng lực phản kháng hay không. Bọn họ đã là địch nhân của tôi, vậy thì tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bọn họ.”

“Hừ, Diệp Khiêm, nhớ kỹ tội nghiệt mà anh đã phạm phải hôm nay, Hắc Long hội sẽ không bỏ qua cho các anh.” Thiên Diệp Thanh Cầm phẫn nộ quát.

“Tôi cũng sẽ không bỏ qua bọn họ. Bất quá, bây giờ cô hãy tự lo bản thân của cô trước a.” Diệp Khiêm nhàn nhạt nở nụ cười một chút, nói. Quay đầu nhìn Y Tác Nhĩ Đức, Diệp Khiêm nói tiếp: “Y Tác Nhĩ Đức tiên sinh, đem chiến trường quét dọn một chút, thống kê tổn thất một chút, đem toàn bộ thi thể của huynh đệ chúng ta mang về, không thể để cho bọn họ chết nơi đất khách quê người. Tất cả chi phí sẽ do Nanh Sói tôi gánh chịu.”

Y Tác Nhĩ Đức cũng không có cự tuyệt, có chút nhẹ gật đầu, lập tức phân phó thành viên tập đoàn lính đánh thuê Nam Phí bắt đầu quét sạch chiến trường. Cái gọi là quét sạch chiến trường, cũng không phải là muốn đem những vũ khí kia mang đi, mà là kiểm tra tổn thất của đối phương một chút, cùng với đem thi thể của huynh đệ mình đặt lên xe.

Diệp Khiêm quay đầu nhìn Lâm Phong, Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe, nói: “Chúng ta trở về đi, tin tưởng bên phía Mặc Long cũng đã giải quyết xong rồi, sáng ngày mai còn phải đi tới Phúc Thanh Bang nửa.” Sau đó lại nhìn Độc Lang Lưu Thiên Trần một chút, nói: “Thiên Trần, mày mang cô ấy về tạm giam lại, đợi giải quyết xong chuyện Phúc Thanh Bang, tao sẽ đích thân thẩm vấn cô ấy. Nhớ kỹ, đừng để cho cô ấy chết, nếu không thì tao sẽ hỏi tội mày.”

“Yên tâm đi, lão đại, chỉ cần em không muốn để cho cô ấy chết, thì cô ấy ngay cả cơ hội chết cũng không có.” Độc Lang Lưu Thiên Trần nói.

Thiên Diệp Thanh Cầm lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “Anh yên tâm đi, tôi sẽ không tự tử, tôi còn muốn nhìn xem anh bị Hắc Long hội đánh bại thảm hại.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.