Siêu Cấp Binh Vương

Chương 513: Chương 513: Đối thủ không tệ




(Mình xin đính chính lại tỉnh này là tỉnh Hải Nam không phải tỉnh Hồ Nam, thành phố Hải Khẩu không phải thành phố Trường Sa. Cám ơn các bạn đã theo dõi truyện này!!!)

Toàn thân gã thanh niên đang nằm trên sàn máy bay bắt đầu run rẩy, chỉ một lúc sau, liền không còn hô hấp. Gã thanh niên bị Thanh Phong đồng khống chế không khỏi thất kinh, hắn hoàn toàn không ngờ Diệp Khiêm dám ở trên máy bay giết người.

“Như thế nào? Không muốn nói đúng không? Tao đây cũng không miễn cưỡng.” Diệp Khiêm có chút vừa cười vừa nói, “Thanh Phong, giao cho mày rồi.” Nói xong, Diệp Khiêm liền xoay người muốn đi ra ngoài, gã thanh niên kia cuống quít kêu lên: “Tao nói, tao sẽ nói rõ tất cả mọi chuyện.”

“Nói ah.” Diệp Khiêm xoay người lại, nói. Nhìn Thanh Phong, hướng hắn phất phất tay, ý bảo hắn buông gã thanh niên kia ra.

“Tao... Tao...” Gã thanh niên kia vẫn ấp úng không dám nói lời nào. Hắn biết rõ, nếu như những lời hắn nói ra bị lão đại biết được, thì chỉ sợ hắn cũng khó thoát khỏi cái chết. Thế nhưng mà nếu như hiện tại hắn không nói thì sẽ lập tức bị giết chết ah. Nhìn thấy cái chết của gã đồng bọn đang nằm trên sàn máy bay, áp lực tâm lý của hắn càng lúc càng lớn, do dự bất định, không biết nên lựa chọn như thế nào.

“Mịa, mày đang đùa nghịch tao hả.” Diệp Khiêm sắc mặt lạnh lẽo, nghiêm nghị nói.

“Tao nói, tao nói.” Gã thanh niên cuống quít nói, “Là Hoa tổng sai bọn tao làm như vậy, ông ấy để cho chúng tao ở sân bay chờ, nếu như trông thấy mày, thì vu oan cho mày, để cho bọn mày không có cách nào tiến đến tỉnh Hải Nam. Chúng tao đã ở sân bay đợi hơn một tuần lễ rồi.”

“Hoa tổng?” Lông mày của Diệp Khiêm có chút nhíu lại, nói, “Hắn tại sao phải ngăn cản tao tới tình Hải Nam?”

“Chuyện này tao cũng không rõ ràng, chúng tao cũng chỉ là phụng mệnh làm việc mà thôi.” Gã thanh niên kia nói, “Chuyện mày muốn biết tao đây đã nói ra tất cả, van cầu mày hãy cho tao một con đường sống.”

Diệp Khiêm trầm ngâm một lát, nếu Hoa tổng muốn ngăn cản hắn tới tỉnh Hải Nam, thì rất rõ ràng là giữa Hoa tổng cùng hắn có xung đột về mặt lợi ích. Nói cách khác, Lý Tể Thiên khẳng định đã gặp vấn đề khó khăn gì rồi, hơn nữa thế lực của Hoa tổng tại tỉnh Hải Nam chỉ sợ cũng không nhỏ a. Bất quá, Hoa tổng quả thật có chút năng lực, vậy mà biết rõ chuyện hợp tác giữa Diệp Khiêm và Lý Tể Thiên, chắc hẳn bây giờ hắn đang muốn đối phó Lý Tể Thiên a? Nếu không hắn cũng sẽ không cần phải ngăn cản Diệp Khiêm tới tỉnh Hải Nam.

Đối với người gọi là Hoa tổng, Diệp Khiêm chưa từng có nghe qua, Lý Tể Thiên cũng không có nói về hắn. Xem bộ dạng của gã thanh niên này, đoán chừng hắn cũng không phải là nhân vật lợi hại gì, chỉ sợ hắn cũng không biết bao nhiêu chuyện về Hoa tổng a. Chỉ có đợi sau khi tới tỉnh Hải Nam, hỏi Lý Tể Thiên thì mới rõ ràng được.

Đem bao ma túy còn thừa đưa cho Thanh Phong, Diệp Khiêm nói: “Giao cho mày rồi!” Nói xong, quay người đi ra khỏi toilet.

Sau khi Diệp Khiêm trở lại vị trí của mỉnh ngồi xuống thì không có bao lâu, Thanh Phong cũng trở về, nhìn Diệp Khiêm có chút cười cười. Đối đãi với địch nhân của mình, từ trước đến nay Diệp Khiêm đều không có nương tay, tuy hai tên tiểu tử kia không có làm gì quá phận, nhưng bọn họ lại là con chó của Hoa tổng, Diệp Khiêm phải cho Hoa tổng lời cảnh cáo, miễn cho Hoa tổng xem thường hắn.

“Ah...” Bỗng nhiên, một tiếng thét thê lương từ trong toilet truyền ra, hiển nhiên là có người lúc đi WC đã phát hiện ra hai cổ thi thể kia. Nhân viên bảo vệ trên máy bay cuống quít chạy tới, vừa an ủi hành khách trên máy bay, vừa giữ gìn trật tự trên máy bay.

Trên máy bay phát sinh chuyện lớn như vậy, là vô cùng nghiêm trọng. Lúc máy bay đáp xuống sân bay thành phố Trường Sa, thì đã có cảnh sát vũ trang cùng cảnh sát hình sự chờ ở nơi đó. Toàn bộ hành khách trên máy bay đều bị mang đến cục cảnh sát điều tra, Diệp Khiêm cùng Thanh Phong thì lại rất nhẹ nhàng nghênh ngang rời đi. Dù sao, lúc Diệp Khiêm lấy ra giấy chứng nhận Thiếu Tướng, thì đâu có cảnh sát nào dám ngăn cản hắn ah.

Ra sân bay, liền có người hướng Diệp Khiêm đi tới. Đi đầu chính là một gã đàn ông khoảng chừng 30 tuổi, mặc đồ âu phục, tướng mạo rất là nhã nhặn. “Xin hỏi có phải là anh Diệp hay không?” Gã đàn ông đi đến trước mặt Diệp Khiêm, rất cung kính hỏi.

“Là tôi” Diệp Khiêm nói, “Anh là..?”

“Xin chào anh Diệp, tôi là Hạ Băng trợ lý của Lý tổng, Lý tổng đang ở công ty xử lý một số chuyện nên không thể tới đón anh được, nên đặc biệt để cho tôi tới đón anh Diệp. Lý tổng để cho tôi chuyển đạt, Lý tổng cảm thấy thật có lỗi vì không thể tự mình đến đón anh DIệp.” Hạ Băng nói.

“Ah, không có việc gì. Vậy làm phiền anh Hạ rồi.” Diệp Khiêm nói.

“Anh Diệp không cần phải khách khí.” Hạ Băng nói, “Xe đang đợi ở bên ngoài, anh Diệp, mời.”

Diệp Khiêm nhẹ gật đầu, cất bước hướng xe đi tới. Thanh Phong theo sát phía sau, Hạ Băng thì tất cung tất kính hầu hạ ở một bên, vừa đi vừa nói chuyện: “Anh Diệp muốn đi ăn trước, hay là tới khách sạn trước?”

“Đi ăn trước a, bay cả ngày nên có chút đói bụng. Có món gì ngon không?” Diệp Khiêm nói.

“Tỉnh Hải Nam có bốn món ăn nổi tiếng đó là Cá Hấp Xì Dầu, Cua Hòa Lạc, Heo Sữa Quay và Vịt Quay Gia Tích. Đây là những món ăn nổi tiếng nhất tỉnh Hải Nam, ngoài ra còn có một chút quà ăn vặt, vị đạo cũng coi như không tệ.” Hạ Băng chậm rãi giới thiệu nói.

“Vậy phải tranh thủ thời gian đi thôi, bụng đối kêu rột rột rồi, vừa rồi ở trên máy bay cũng không có ăn gì hết a.” Thanh Phong kêu la nói.

“Còn chưa biết tên của anh là gì?” Hạ Băng nói.

“Tôi là tùy tùng của lão đại, anh cứ gọi tôi Thanh Phong là được.” Thanh Phong hắc hắc vừa cười vừa nói, một bộ dạng cà lơ phất phơ.

Sau khi lên xe, Hạ Băng phân phó lái xe hướng tiệm cơm chạy tới. Hạ Băng, tốt nghiệp thạc sĩ ngành quản lý công thương của đai học Yale nước Mỹ, một mực đi theo bên cạnh Lý Tể Thiên, trợ giúp Lý Tể Thiên giành chính quyền. Rất nhiều kế hoạch đầu tư nước ngoài của Lý Tể Thiên đều có nguồn gốc từ Hạ Băng, hắn là người có thể nắm giữ thế cục rất tốt, những kế hoạch đầu tư của hắn đều rất chuẩn xác. Cho dù là vào thời điểm Châu Mỹ khủng hoảng tài chính, rất nhiều người ngay cả vốn gốc cũng không lấy lại được, mà hắn vẫn buôn bán lời một bồn bát đầy.

Kế hoạch đầu tư sòng bạc lần này, kỳ thật Hạ Băng cũng không đồng ý, nhưng hắn dù sao cũng sống ở nước ngoài thời gian dài, nên đối với tình hình trong nước biết cũng không rõ ràng cho lắm; cho nên, lúc Lý Tể Thiên nói lần này đầu tư khẳng định sẽ kiếm được tiền, thì hắn cũng không nói gì thêm nữa.

Thế nhưng mà, trước đó vài ngày, trung ương lại bỗng nhiên ban xuống công văn nghiêm cấm kinh doanh cờ bạc dưới mọi hình thức, hơn nữa còn thúc đẩy sự nghiệp du lịch tại tỉnh Hồ Nam, Hạ Băng liền nhanh chóng phản ứng, đem sòng bạc cải biến thành khách sạn, sau đó lại suốt đêm tăng ca chế tạo ra kế hoạch phát triển tại tỉnh Hồ Nam trong tương lai. Có thể nói, Hạ Băng chính là trợ thủ đắc lực nhất của Lý Tể Thiên.

Đương nhiên, tập đoàn của Lý Tể Thiên khổng lồ như vậy, chỉ dựa vào lực lượng một người là hoàn toàn không được. Nếu mất đi Hạ Băng thì mặc dù đối với tập đoàn của Lý Tể Thiên có ảnh hưởng rất lớn, nhưng không có nghĩa là không thể vận chuyển. Thế giới này cho dù thiếu đi bất cứ ai, thì trái đất vẫn tiếp tục xoay chuyển.

“Hạ Băng, tôi muốn hỏi thăm anh một người. Anh biết Hoa tổng không?” Trầm mặc một lát Diệp Khiêm hỏi.

“Hoa tổng? Ý của anh Diệp là tổng giám đốc Hoa Kiệt nổi tiểng nhất tỉnh Hải Nam?” Hạ Băng nói.

“Ừ, chính là hắn.” Diệp Khiêm nghĩ nghĩ, chắc có lẽ là người này rồi, bởi vì chỉ có người có xung đột lợi ích với mình thì mới nghĩ mọi biện pháp ngăn cản mình đến tỉnh Hải Nam a. “Anh đối với người này hiểu rõ bao nhiêu? Tập đoàn của hắn tại tỉnh Hải Nam có phải rất lớn hay không?” Dừng một chút, Diệp Khiêm hỏi tiếp.

“Hiểu rõ không phải rất nhiều, tôi không có tiếp xúc với hắn quá nhiều. Bất quá, nghe người khác nói thì thế lực của Hoa Kiệt tại tỉnh Hải Nam rất lớn. Những năm gần đây, sự nghiệp của hắn càng không ngừng phát triển, nghiễm nhiên đã trở thành tập đoàn lớn nhất tỉnh Hải Nam. Trước đó vài ngày tại tỉnh Hải Nam xôn xao chuyện chính phủ trung ương Hoa Hạ muốn phát triển sự nghiệp cá độ tại tỉnh Hải Nam, hắn liền trở thành đối đối thủ cạnh tranh duy nhất của chúng ta. Hắn đã từng nhiều lần đến gặp Lý tổng, mục đích là vì muốn lũng đoạn sự nghiệp cá độ tại tỉnh Hải Nam. Nghe nói hắn còn là ông trùm giấu mặt của sòng bạc chuyên cá độ bóng đá ở các nước Đông Nam Á.” Hạ Băng chậm rãi nói, “Bất quá, hết thảy chuyện này cũng chỉ là tin vỉa hè, tin tức chính xác thì tôi biết cũng không nhiều.”

Thiên hạ không có bức tường nào không lọt gió, bên ngoài đã tuyên truyền lời đồn như vậy, ít nhiều gì cũng có một chút chân thật. Diệp Khiêm đối với Hoa Kiệt càng ngày càng có hứng thú. Mặc dù Hoa Kiệt có phân lượng khá lớn, thế nhưng mà Lý Tể Thiên cũng không yếu, cho nên, Hoa Kiệt cũng không dám động đến hắn.

Diệp Khiêm có chút cười cười, có thể gặp được một đối thủ, đó là chuyện đáng giá ăn mừng a. Tuy Diệp Khiêm cũng không muốn trêu chọc ra nhiều chuyện phiền toái, nhưng cuộc sống bình thản làm cho hắn có chút chịu không được. Hơn nữa có loại người hận thiên hạ không đại loạn giống như Thanh Phong ở bên cạnh, Hoa Kiệt đã hướng Diệp Khiêm khiêu khích, cho dù hắn có nhượng bộ thì Thanh Phong cũng sẽ không bỏ qua a.

Hạ Băng kinh ngạc nhìn Diệp Khiêm, có chút không rõ Diệp Khiêm vì cái gì vừa tới tỉnh Hải Nam đã hỏi chuyện của Hoa Kiệt. Nếu như Lý Tể Thiên đã nói với Diệp Khiêm mâu thuẫn giữa hắn cùng Hoa Kiệt, thì chắc hắn cũng sẽ đem chuyện này nói cho Hạ Băng biết, cho nên, Hạ Băng rất khẳng định chuyện Diệp Khiêm muốn biết thông tin về Hoa Kiệt cùng Lý Tể Thiên không có bất cứ quan hệ gì.

Tuy Hạ Băng rất kinh ngạc, nhưng hắn biết chuyện gì không nên hỏi thì đừng hỏi, đạo lý này hắn vẫn hiểu rõ. Dừng một chút, Diệp Khiêm lại hỏi tiếp: “Hiện tại đã có công văn cấm cá độ dưới mọi hình thức, vậy có lẽ giữa chúng ta cùng Hoa Kiệt đã không còn xung đột về mặt lợi ích đi a?”

“Nói như vậy cũng không phải. Trước kia tại tỉnh Hải Nam này, tất cả thương nhân đều xem tập đoàn của Hoa Kiệt giống như là thiên lôi sai đâu đánh đó. Bởi vì sự nghiệp cá độ, chúng ta đã cùng Hoa Kiệt kết xuống ân oán sống chết rồi, tuy gần đây hắn không có động tác gì, nhưng tôi dám khẳng định hắn sẽ không dễ dàng để cho kế hoạch đầu tư của chúng ta tại tỉnh Hải Nam có thể tiến hành thuận lợi.” Hạ Băng nói.

“Ha ha, hắn đã có động tác rồi.” Diệp Khiêm có chút vừa cười vừa nói.

Hạ Băng hơi sững sờ, nói: “Chẳng lẽ hắn đã ra tay với anh Diệp?” Chỉ có như vậy, mới có thể giải thích cho việc Diệp Khiêm vừa tới tỉnh Hải Nam đã hỏi chuyện của Hoa Kiệt. Hạ Băng cũng không phải kẻ ngốc, chút điểm ấy hắn vẫn có thể đoán được. Hơn nữa, nếu như Hoa Kiệt thật sự muốn đối phó Lý Tể Thiên, thì chuyện đả kích Diệp Khiêm cũng là chuyện đương nhiên.

Bất quá, chuyện để cho Diệp Khiêm hoang mang chính là, Hoa Kiệt đối với thân phận của hắn đến cùng là biết rõ bao nhiêu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.