Để cho Diệp Khiêm cảm thấy kỳ quái nhất vẫn là Lý Tể Thiên, nói là hợp tác với hắn biến tỉnh Hà Nam trở thành Las Vegas, hợp đồng cũng đã ký kết rồi, thế nhưng mà cho tới bây giờ Lý Tể Thiên cũng không có đi tìm hắn, hoặc là có bất cứ cái gì cần phải trợ giúp. Ngược lại toàn là hắn có việc nhờ Lý Tể Thiên trợ giúp, chuyện này để cho Diệp Khiêm nghĩ mãi không ra, không rõ Lý Tể Thiên tại sao phải lựa chọn hợp tác với hắn.
Phương thức hợp tác lại mê người như vậy, hắn không cần bỏ ra tài chính, lại có thể chiếm 30% cổ phần, đây cũng không phải là một số lượng nhỏ. Sản nghiệp cờ bạc không phải dễ làm, tuy Lý Tể Thiên có người ở trên, nhưng quan viên địa phương vẫn phải chuẩn bị tốt, dù sao núi cao hoàng đế xa, không thể chuyện gì đều đi kinh động đến quan hệ ở trung ương, như vậy không thể không cho quan viên địa phương một ít phần trăm cổ phần.
Sau khi tính toán, đoán chừng cổ phần của Lý Tể Thiên cũng chỉ còn 40 -50% mà thôi. Nếu như nói Lý Tể Thiên thỉnh thoảng có chuyện muốn phiền toái đến hắn, thì Diệp Khiêm còn có ý nghĩ đi qua đó xem như thế nào, thế nhưng mà từ khi cùng Lý Tể Thiên đạt thành hiệp nghị hợp tác, Lý Tể Thiên không có việc gì muốn hắn ra mặt. Thật sự chỉ là nhìn trúng tiềm lực của hắn? Diệp Khiêm cũng không cho là như vậy.
Bất quá, có lẽ là do không có xuất hiện chuyện gì quá phiền toái, hơn nữa trung ương còn chưa có công văn chính thức, tuy tại Hồ Nam đã đầu tư khách sạn và xây xong sòng bạc, nhưng vẫn còn chưa thê buôn bán. Tin tưởng, sau khi có công văn chính thức của trung ương, sòng bạc bắt đầu buôn bán, khi đó có lẽ sẽ có rất nhiều phiền toái nối gót tìm tới a.
Đến lúc đó, không phải chỉ là người trong hắc đạo, mà còn có các thế lực khác tiến quân vào Hồ Nam để kiếm một chén canh, khi đó có thể nói là trăm hoa đua nở, khẳng định sẽ có rất nhiều chuyện phiền toái kéo tới a.
Nước Mỹ chỉ mở một sòng bac ở Las Vegas liền biến một nơi toàn là sa mạc thành khu vực phồn hoa, huống chi là tỉnh Hồ Nam nơi có rất nhiều cảnh đẹp. Đây chính là một ngành sản xuất có lợi nhuận nhiều nhất, giống như việc mua vé số, mỗi ngày có rất nhiều ngươi mua vé số vì giấc mộng đổi đời. Có rất nhiều người nói trên miệng là mua vé số để phụ giúp cho đất nước? Bất quá chỉ là lời nói cho vui mà thôi, có ai mà không hướng về tiền thưởng a.
Lúc đến sân bay quốc tế Phố Đông thành phố Thượng Hải thì đã gần giữa trưa. Diệp Khiêm đi ra sân bay, trong lúc vô tình lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, là Âu Dương Thành. Diệp Khiêm không khỏi có chút sửng sốt, có chút kinh ngạc nhìn sang, chỉ thấy Âu Dương Thành đang cùng một người mặc âu phục có vóc dáng nhỏ con bắt tay, lão lái xe cá nhân, hiển nhiên không phải đến đón quan viên chánh phủ hoặc là cao tầng tổ chức đoàn thể.
Người có vóc dáng nhỏ con có bộ dáng rất hèn mọn bỉ ổi, ánh mắt rất lãnh tuấn, tính cảnh giác cũng phi thường cao, sau khi bắt tay cùng Âu Dương Thành liền nhanh chóng chui vào trong xe. Nhìn hình dạng của hắn, không hề giống người Hoa Hạ, mà giống người Nhật Bản hơn. Trong nội tâm của Diệp Khiêm không khỏi chấn một chút, bỗng nhiên nhớ tới Ngụy Phi Tường của tập đoàn Phi Tường chính là thành viên của Yamaguchi Group, mà Âu Dương Thành cùng Ngụy Phi Tường có quan hệ rất thân mật, có thể đang cùng Nhật Bản âm mưu cái gì hay không? Hoặc là nói, Âu Dương Thành là một tên gián điệp đã bị Nhật Bản thu mua.
Nhìn thấy Âu Dương Thành cùng người có vóc dáng nhỏ con lái xe rời đi, lông mày của Diệp Khiêm nhíu lại thật sâu, chỉ sợ người có vóc dáng nhỏ con kia là người do bên Nhật Bản phái tới? Chỉ không biết hắn là người của Yamaguchi Group hay là người của chính phủ Nhật Bản. Bất quá bất kể là do ai phái đến, thì Âu Dương Thành đều chạy không thoát hiềm nghi bán đứng quốc gia.
Lúc trước, Diệp Khiêm giết chết con trai của Âu Dương Thành là Âu Dương Thiên Minh, Âu Dương Thành tuy có ý nghĩ trả thù, thế nhưng mà cuối cùng lại bị thượng cấp áp chế xuống. Về sau Âu Dương Thành rất ít xuất hiện, cũng không có đi tìm Diệp Khiêm gây phiền toái, Diệp Khiêm cũng không quá để ý đến hắn, hôm nay xem ra, chỉ sợ Âu Dương Thành vẫn chưa chết tâm a, chỉ sợ còn đang nghĩ tất cả biện pháp để trả thù hắn a?
Nghĩ tới đây, trong ánh mắt của Diệp Khiêm không khỏi bắn ra một tia sát ý. Diệp Khiêm chính là loại người trong mắt không có hạt cát, Âu Dương Thành nếu như không có tâm tư đối phó hắn thì tốt, nếu quả thật có suy nghĩ quỷ quái gì muốn đối hắn, thì Diệp Khiêm cũng không ngại giết chết Âu Dương Thành.
Để cho Diệp Khiêm phiền muộn chính là, người của cục Quốc An đang bận rộn cái gì, mà chuyện quan trọng như vậy cũng không có phát hiện. Mặc kệ Âu Dương Thành là vì đối phó hắn, hay là bán đứng cơ mật quốc gia, hắn đã cùng người Nhật Bản tiếp xúc, đây là chuyện tuyệt đối không cho phép a.
Diệp Khiêm còn nhớ rõ, lúc trước hắn đem Âu Dương Thành đưa vào Ban Thanh Tra Kỷ Luật, thế nhưng mà Âu Dương Thành lại có thể nhẹ nhàng đi ra khỏi Ban Thanh Tra Kỷ Luật, chuyện này cũng đủ để nói rõ Âu Dương Thành cũng có người ở phía trên. Như vậy, lần này Âu Dương Thành cùng người Nhật Bản tiếp xúc, có thể là do người ở phía trên của hắn ra lệnh hay không? Hay có thể giả thuyết, người muốn bán đứng cơ mật quốc gia, cùng người Nhật Bản cấu kết chính là người ở phía trên của Âu Dương Thành?
“Đang suy nghĩ gì đấy?” Không biết lúc nào, Tống Nhiên đã đi tới bên cạnh Diệp Khiêm, giơ tay quơ quơ ở trước mặt hắn, tò mò hỏi.
Diệp Khiêm cũng từ trong suy nghĩ tỉnh lại, trông thấy Tống Nhiên, có chút cười cười, nói: “Không có chuyện gì. Sao tỷ biết hôm nay ta trở về? Nhu Nhu đâu? Nàng không có tới sao?”
Đêm qua, Diệp Khiêm đã gọi một cú điện thoại cho Lâm Nhu Nhu, nói cho nàng biết là sáng hôm nay hắn sẽ về tới thành phố Thượng Hải. Cho nên Diệp Khiêm vốn tưởng là Lâm Nhu Nhu sẽ tới đón hắn, ai ngờ lại trông thấy Tống Nhiên, nên không khỏi có chút kinh ngạc.
Tống Nhiên trợn nhìn Diệp Khiêm, nói: “Nhu Nhu sáng nay bỗng nhiên có việc không thể tới sân bay, cho nên bảo tỷ tới đón đệ. Như thế nào? Rất thất vọng sao?”
Hắc hắc cười cười, Diệp Khiêm nói: “Sao có thể chứ, làm phiền Nhiên tỷ đại giá, tiểu đệ mừng rỡ còn không kịp. Đi thôi, đi thôi!” Nói xong, Diệp Khiêm đỡ cánh tay của Tống Nhiên, một bộ dáng điệu siểm nịnh, liền hướng xe đi đến.
Tống Nhiên trợn nhìn Diệp Khiêm, sẳng giọng: “Nhìn bộ dạng đắc chí của đệ kìa.” Nhưng trong nội tâm lại ngọt như mía lùi, dù sao cũng có một thời gian ngắn không gặp, Tống Nhiên vẫn rất nhớ Diệp Khiêm.
Sau khi lên xe, Diệp Khiêm nhìn thoáng qua Ngô Hoán Phong ở vị trí lái xe, có chút cười cười, nói: “Hoán Phong, thân thể thế nào rồi? Không có di chứng gì chứ?”
“Không có việc gì, toàn bộ đã tốt rồi, cảm giác so với trước kia càng thêm thoải mái.” Ngô Hoán Phong nói.
“Vậy có phải nên để cho ngươi ăn thêm vài phát đạn nữa? Nói không chừng ngươi có thể Trường Sanh Bất Lão nha.” Diệp Khiêm trêu ghẹo nói.
“Ha ha, ta không muốn nằm nữa, nằm trong bệnh viện không quen, nên lưng cảm thấy đau nhức.” Ngô Hoán Phong vừa lái xe ra khỏi sân bay, vừa nói.
“Ừ? Jack không có tìm y tá chiếu cố ngươi sao?” Diệp Khiêm có chút kinh ngạc hỏi. Theo lý thuyết không nên như vậy a, tối thiểu Jack cũng sẽ tìm cho Ngô Hoán Phong một y tá cao cấp y để chiếu cố hắn a.
“Người ta là nữ hài tử, ta như thế nào không biết xấu hổ mà sai phái.” Ngô Hoán Phong cười cười xấu hổ, tựa hồ nhớ tới tình cảnh lúc hắn nằm ở bệnh viện.
“Đệ còn không biết đâu? Tỷ đã thấy tiểu hộ sĩ kia rồi, rất lợi hại. Hình như sinh viên thực tập, bị tiểu tử này cua tới tay.” Tống Nhiên ha ha vừa cười vừa nói.
Nghe xong lời này, Ngô Hoán Phong ngượng ngùng cười cười, trên mặt hiện lên một nụ cười hạnh phúc. Diệp Khiêm có chút ngẩn người, chợt cười nói: “Hảo tiểu tử, ngươi đây là dùng công mưu tư a, vậy mà thừa dịp thời gian nằm viện thông đồng nữ sinh thanh thuần nha. Như thế nào rồi? Chuẩn bị lúc nào kết hôn? Ta cho ngươi bao một cái đại hồng bao.”
“Còn sớm, nàng bây giờ còn đang đi học, chỉ đi đến bệnh viện để thực tập mà thôi.” Ngô Hoán Phong nói.
“Vậy thì có sao, sinh viên cũng có thể kết hôn mà.” Diệp Khiêm nói, “Ta nói cho ngươi biết, gặp cô gái tốt ngươi cần phải tranh thủ thời gian lấy về nhà, cứ chần chờ bị cướp đi thì đừng có khóc. Tính lúc nào thì đưa nàng đến cho ta gặp mặt? Ừ, ta cũng phải chuẩn bị tiền lì xì, lần thứ nhất gặp đệ muội, thế nào cũng phải cho nàng một cái đại hồng bao a.”
“Gặp lão đại cũng là chuyện hợp tình lý, bất quá tiền lì xì thì miễn đi.” Ngô Hoán Phong nói, “Ngày mai, lão đại có thời gian rãnh thì ta sẽ hẹn nàng ra gặp mặt.”
“Tốt!” Diệp Khiêm nhẹ gật đầu, nói. Diệp Khiêm là thật tâm hi vọng, từng huynh đệ Nanh Sói đều có thể có một nữa kia của mình, đối với nam nhân mà nói, không chỉ có sự nghiệp mà còn có gia đình. Ít nhất, có một nữ nhân quan tâm chăm sóc, còn hơn sống giàu có mà lại trơ trọi một mình.
Giữa trưa, bọn họ ăn đơn giản tại một quán cơm. Lúc ăn cơm, Diệp Khiêm hỏi Tống Nhiên Lâm Nhu Nhu đi chỗ nào. Trong khoảng thời gian này ở chung, Tống Nhiên luôn dùng thân phận đại tỷ chiếu cố Lâm Nhu Nhu, cũng cảm thấy Lâm Nhu Nhu là một cô gái tốt, là một cô gái đáng giá để Diệp Khiêm yêu và bảo vệ, cho nên đối với Lâm Nhu Nhu, Tống Nhiên chăm sóc rất chu đáo.
“Số của đệ thât tốt, có nhiều nữ nhân thay đệ làm việc. Vì chuyện quỹ ngân sách Tương Lai, Nhu Nhu phải đi bốn phía kéo tài trợ. Sáng nay vừa nhận được điện thoại, liền lập tức đi qua.” Tống Nhiên nói.
Diệp Khiêm hắc hắc nở nụ cười, có chút đắc ý. Bất quá chỉ là mặt ngoài mà thôi, trong nội tâm đối với các nàng đều tràn đầy cảm kích, người nguyện ý làm không công cho người khác, chỉ có thể là vì tình yêu. Mặc dù nói Lâm Nhu Nhu một lòng muốn trù hoạch kiến lập quỹ ngân sách Tương Lai, là vì giúp đỡ những người cần được trợ giúp, nhưng cũng vì Diệp Khiêm nên nàng mới làm việc mà không cần báo đáp.
“Có phải cảm thấy rất đắc ý hay không? Cũng không biết có phải chúng ta đời trước đều thiếu nợ đệ hay không, nên đời này phải đến trả nợ.” Tống Nhiên trợn nhìn Diệp Khiêm, nói.
Đang khi nói chuyện, điện thoại của Ngô Hoán Phong đột nhiên vang lên. Sau khi bắt máy, trên mặt của Ngô Hoán Phong hiện ra một nụ cười hạnh phúc, ngay sau đó sắc mặt bỗng nhiên tối dần, lông mày cũng nhăn lại với nhau, hiển nhiên là đã xảy ra chuyện gì.