Siêu Cấp Binh Vương

Chương 410: Chương 410: Hỏa vẫn thật giả




Trợn nhìn Diệp Khiêm, Lâm Nhu Nhu nói: “Để em đút cho anh ăn.” Nói xong, nhẹ nhàng dùng muỗng múc một chút cháo, đưa tới bên miệng Diệp Khiêm. Lâm Nhu Nhu đương nhiên biết rõ là Diệp Khiêm đang làm bộ, nhưng lại không có chút nào để ý.

Diệp Khiêm hắc hắc nở nụ cười, rất hạnh phúc hưởng thụ sự phục vụ của Lâm Nhu Nhu.

“Diệp Khiêm, theo em thấy thì chị Nhiên rất thích anh, anh yên tâm đi, em sẽ không để ý đâu.” Lâm Nhu Nhu nói.

Diệp Khiêm nhìn Nhu Nhu cười cười, nói: “Nha đầu ngốc, nghĩ ngợi lung tung cái gì đó. Em cùng chị Nhiên ở chung không lâu, cho nên còn không biết rõ chị ấy. Chị Nhiên thật ra là một nữ cường nhân, chị ấy biết rõ tình cảm của anh dành cho chị ấy cũng không phải thuần túy là yêu, cho nên chị Nhiên tuyệt đối sẽ không quan hệ với anh. Hơn nữa, chị Nhiên cũng là nữ nhân rất thiện lương, chị ấy nhất định cũng có thể nhìn ra, tình cảm anh đối với em là thật tâm, anh nghĩ, chị Nhiên nhất định sẽ không nguyện ý chen chân vào cuộc tình của chúng ta.”

“Như vậy chẳng phải là đối với chị Nhiên rất không công bình?” Lâm Nhu Nhu nói.

Diệp Khiêm có chút thở dài, nói: “Chuyện tình cảm có đôi khi không do con người quyết định a, hết thảy tùy duyên.” Ngoại trừ nói lời như vậy, Diệp Khiêm cũng không biết nên nói như thế nào.

Lâm Nhu Nhu cũng không nói gì thêm nữa, trong lòng Nhu Nhu cũng rất mâu thuẫn, ở chung với Tống Nhiên càng lâu, Nhu Nhu càng cảm thấy Tống Nhiên là một cô gái tốt, một người chị tốt, tình cảm mà Tống Nhiên dành cho Diệp Khiêm tuyệt đối không ít hơn Nhu Nhu. Tống Nhiên một mực yên lặng ở sau lưng làm tất cả mọi chuyện vì Diệp Khiêm, có thể nói tập đoàn Hạo Thiên có thể có thành tích như ngày hôm nay, tám phần là công lao của Tống Nhiên, Tống Nhiên là một nữ nhân nguyện ý vì yêu mà trả giá như vậy. Thế nhưng mà, dù sao Diệp Khiêm cũng là người mà Nhu Nhu yêu, nếu như Diệp Khiêm không muốn thì Nhu Nhu cũng không thể đem Diệp Khiêm đẩy lên trên giường Tống Nhiên được a.

Ăn xong cháo, Lâm Nhu Nhu cầm chén đi vào phòng bếp, sau đó đi ra. Diệp Khiêm hướng Nhu Nhu vẫy vẫy tay, lôi kéo cô nằm vào trong ngực của mình, hai người cứ như vậy dựa sát vào nhau, ngồi trong phòng khách xem tivi.

Ngày hôm sau, lúc Diệp Khiêm từ trong giấc mơ tỉnh lại thì Lâm Nhu Nhu cùng Tống Nhiên đã rời đi. Diệp Khiêm có chút bĩu môi, đứng dậy rửa mặt, sau đó lại đi ra ngoài chạy bộ giống như thường ngày.

Hôm nay là ngày cuối cùng rồi, ngày mai sẽ là ngày diễn ra hội đấu giá, cũng không biết bên Khổng Hạo như thế nào rồi. Diệp Khiêm cũng không có gọi điện thoại đến hỏi, sợ quấy rầy lão. Nếu như Khổng Hạo hoàn thành, tin tưởng rằng lão sẽ gọi điện thoại cho mình.

Sau khi chạy bộ xong, Diệp Khiêm dùng nước súc miệng một chút, thay đổi một bộ quần áo, sau đó đi kêu tiểu nha đầu dậy, rồi đưa nàng đi học. Tiểu nha đầu rõ ràng rất vui vẻ, đây là lần đầu tiên Diệp Khiêm đưa nàng đi học, ngồi trên xe, tiểu nha đầu huyên thuyên nói chuyện không ngừng. Chuyện xãy ra ngày hôm qua, tựa hồ đã sớm quên không còn một mảnh.

Lúc đến trường học, Diệp Khiêm lại đi lãnh đạo trường học hàn huyên nói chuyện phiếm, hỏi thăm chuyện học tập của Diệp Lâm ở trường. Vượt quá dự đoán của Diệp Khiêm là, tất cả giáo viên trong trường đều rất thích tiểu nha đầu này, nhắc đến nàng đều tán thưởng không thôi. Diệp Khiêm có chút dở khóc dở cười, không biết là nên vui mừng hay là nên sầu bi nữa.

Rất rõ ràng, chuyện tiểu nha đầu ở trong trường học xưng vương xưng bá, khẳng định là những giáo viên này cũng không biết, chuyện này cũng đủ để chứng minh tiểu nha đầu có tâm cơ rất lớn. Một đứa trẻ như vậy, thật có chút để cho người ta lo lắng a, chỉ cần không cẩn thận, rất có thể sẽ đi con đường lệch lạc. Bất quá, các giáo viên đều tán dương như vậy, Diệp Khiêm cũng không nên nói cái gì, chỉ có thể hàm súc biểu đạt ý tứ để cho các giáo viên quản giáo nàng nhiều một chút, cũng đừng quá tán dương nàng. Thế nhưng mà, bi thúc chính là, Diệp Khiêm còn bị những giáo viên kia ngươi một lời ta một câu “Công kích” lấy, nói là có đứa con như vậy đó là phúc khí của Diệp Khiêm, phải khen ngợi nàng nhiều một chút, như vậy mới có lợi cho sự phát triển của nàng.

Đến cuối cùng Diệp Khiêm cũng không biết phải nói cái gì nữa rồi, cho cho mỗi giáo viên một bao tiền lì xì, sau đó Diệp Khiêm mới rời đi.

Ở bên ngoài tùy tiện lắc lư một chút, nhanh đến buổi trưa, Diệp Khiêm tìm đại một quán ăn ven đường ăn cho đỡ đói. Mới vừa từ trong quán cơm đi ra, Diệp Khiêm liền nhận được điện thoại của Hoàng Phủ Kình Thiên, tối hôm qua đã tiến hành thẩm vấn đối với Đằng Tỉnh Thiên Hương, đã tra ra tổ chức sau lưng Bát Kỳ được gọi là Hắc Long hội.

Diệp Khiêm không khỏi có chút sửng sốt một chút, Hắc Long hội là một tổ chức chủ nghĩa quân phiệt, thế nhưng mà từ sau khi Nhật Bản đầu hàng đã giải tán. Bất quá, theo như Diệp Khiêm biết, Hắc Long hội ban đầu được xem như là một tổ chức chính nghĩa, lúc trước còn từng giúp đỡ qua Tôn tiên sinh, cũng trợ giúp Hoa Hạ tại Nhật Bản thành lập Trung Quốc Đồng Minh hội. Bất quá về sau, tổ chức này hoàn toàn biến thành con rối của chủ nghĩa quân phiệt, trợ giúp bọn họ xâm lấn Hoa Hạ.

Bất quá vào năm 1945, Hắc Long hội đã tuyên bố giải tán, không nghĩ tới bây giờ vẫn còn tồn tại. Hơn nữa, lại còn là ông trùm giấu mặt của Yamaguchi Group cùng tổ chức Bát Kỳ, xem ra thế lực của Hắc Long hội tựa hồ cũng không có hạ thấp, tuy đã thối lui ra khỏi sân khấu chính trị, nhưng xem ra dã tâm vẫn còn chưa chết ah.

Dừng một chút, Diệp Khiêm lại để cho Hoàng Phủ Kình Thiên thả tin tức ra ngoài, nói Đằng Tỉnh Thiên Hương là gián điệp, đã bị bắt tại Hoa Hạ. Hoàng Phủ Kình Thiên cười cười, đáp ứng. Bằng sự hiểu biết của lão đối với Diệp Khiêm, đoán chừng Diệp Khiêm chuẩn bị đi Nhật Bản làm lớn một hồi rồi, lão đương nhiên là vui vẻ tán thành.

Sau khi cắt đứt điện thoại của Hoàng Phủ Kình Thiên, Diệp Khiêm lại cuống quít gọi điện thoại cho Jack, đem tin tức lấy được từ chỗ Hoàng Phủ Kình Thiên nói cho Jack nghe, hơn nữa lại để cho Jack bắt tay vào việc điều tra tình hình của Hắc Long hội. Lúc cần thiết, có thể liên hệ với Thanh Phong, dù sao thành viên Lang Thứ đã từng là tổ chức sát thủ Ám Dạ Bách Hợp tại Nhật Bản, tin tưởng sẽ đối với tình hình bên Nhật Bản sẽ biết nhiều hơn một chút.

Lúc nghe được tin tức này, Jack cũng rất giật mình, hiển nhiên là hắn cũng không ngờ sau lưng Bát Kỳ cùng Yamaguchi Group lại là Hắc Long hội. Jack cũng biết rõ tính nghiêm trọng của chuyện này, dù sao Hắc Long hội cũng là bang hội có uy tín lâu năm tại Nhật Bản, hơn nữa còn phục vụ cho chủ nghĩa quân phiệt, chỉ sợ ở bên trong hiện tại vẫn tồn tại không ít phần tử theo chủ nghĩa quân phiệt, cũng có khả năng ở bên trong còn có rất nhiều quan viên chính phủ. Muốn đối phó Hắc Long hội, so với đối phó Yamaguchi Group thì phiền toái hơn rất nhiều.

Sau đó, Diệp Khiêm lại gọi điện thoại cho Tống Nhiên, hỏi xem tập đoàn Hạo Thiên có thể đem sự nghiệp mở rộng đến Nhật Bản hay không. Kết quả, vượt quá dự đoán của Diệp Khiêm chính là, Tống Nhiên đã sớm bắt tay vào làm chuẩn bị, chỉ là Diệp Khiêm không biết mà thôi.

Kỳ thật tập đoàn Hạo Thiên từ lúc Diệp Khiêm đi tới Nhật Bản, cũng đã mở rộng phát triển đến Nhật Bản, bất quá hiện tại còn không có phát triển toàn bộ mà thôi. Trong khoảng thời gian gần đây, tập đoàn Hạo Thiên đã bắt đầu triệu tập rất lớn tài chính cùng nhân lực để phát triến ở Nhật Bản, hiện tại cũng đã có chút công hiệu. Dù sao, tập đoàn Hạo Thiên cũng là tập đoàn nằm trong top 20 tập đoàn mạnh nhất thế giới, có thể đi vào Nhật Bản đầu tư, chính phủ Nhật Bản tự nhiên là hoan nghênh vô cùng.

Gọi cú điện thoại này, Diệp Khiêm tự nhiên tránh không được lại bị Tống Nhiên chế nhạo, bất quá da mặt của Diệp Khiêm đã rất dầy rồi, nơi nào sẽ để ý đến chuyện này. Huống chi, Tống Nhiên cũng không phải thật sự chế nhạo hắn, chỉ là lời nói vui đùa mà thôi. Bất quá, chuyện này lại để cho Diệp Khiêm càng thêm cảm thấy hổ thẹn với Tống Nhiên, nữ nhân này không cần hỏi Diệp Khiêm, cũng biết rõ hắn muốn làm gì, cho nên đã sớm bắt đầu để cho tập đoàn Họa Thiên phát triển tại Nhật Bản.

Đến hơn 9 giờ tối, Diệp Khiêm mới nhận được điện thoại của Khổng Hạo, nói là đã làm xong thanh Hỏa Vẫn giả. Diệp Khiêm lập tức hưng phấn không thôi, cuống quít lái xe tới.

Lúc đến nhà Khổng Hạo, Diệp Khiêm mới từ trong xe đi ra, Mặc Long cũng không biết từ chỗ nào chui ra. Trông thấy Mặc Long, Diệp Khiêm nói một câu “Khổ cực“. Mặc Long chỉ nhàn nhạt nở nụ cười, cũng không nói gì thêm.

“Đi thôi, cùng đi vào đi.” Diệp Khiêm nói xong, cất bước hướng nhà Khổng Hạo đi đến. Mặc Long nhẹ gật đầu, đi sau lưng Diệp Khiêm. Mặc Long cũng muốn nhìn một chút, xem có giống như lời đồn đãi hay không, muốn biết Khổng Hạo dùng thứ gì để làm giả Hỏa Vẫn.

Sau khi tiếng chuông cửa vang lên, Khổng Hạo liền đi ra mở cửa. “Nhanh, mau tới đây nhìn xem!” Khổng Hạo có chút hưng phấn nói. Đối với lão mà nói, có thể tạo ra một món đồ cổ chính là một loại cảm giác thành tựu. Hơn nữa, có thể làm giả thanh ma đao Hỏa Vẫn trong truyền thuyết, chuyện này làm Khổng Hạo hưng phấn không thôi, không thể chờ đợi được muốn nhìn xem người khác có thể nhìn ra nó là đồ giả hay không.

Diệp Khiêm cùng Mặc Long cất bước đi vào trong phòng, đến trên ghế sa lon ngồi xuống, chỉ thấy trên mặt bàn đặt hai thanh Hỏa Vẫn. Hai mắt của Mặc Long không khỏi tỏa sáng, rõ ràng có chút kích động, toàn thân cũng nhịn không được có chút run rẩy lên. Hết thảy chuyện này Diệp Khiêm đều nhìn thấy rõ, chỉ là Diệp Khiêm chỉ cho rằng Mặc Long kích động là vì nhìn thấy thanh ma đao Hỏa Vẫn trong truyền thuyết, lại thật không ngờ trong đó còn có nguyên nhân khác.

“Nhìn xem, đoán xem đâu là thanh Hỏa Vẫn giả?” Khổng Hạo có chút ức chế không nổi hưng phấn nói.

Diệp Khiêm cúi đầu xuống cẩn thận nhìn hai thanh Hỏa Vẫn, sau đó lại cẩn thận từng li từng tí cầm từng thanh Hỏa Vẫn cẩn thận nhìn thật lâu, sau cùng bất đắc dĩ lắc đầu, nói: “Nhìn không ra. Đại danh của Khổng lão tiên sinh quả nhiên danh bất hư truyền a, kính xin chỉ rõ, đến cùng đâu mới là thanh đao Hỏa Vẫn?”

“Thanh này là thanh Hỏa Vẫn thật.” Mặc Long chỉ thanh Hỏa Vẫn bên tay trái Diệp Khiêm, nói.

Diệp Khiêm có chút kinh ngạc nhìn hắn một cái, Diệp Khiêm biết rõ Mặc Long không phải là loại người tùy ý cho ra phán đoán, nếu đã cho ra phán đoán, thì ít nhất cũng có tám phần thật. Chuyện này cũng làm cho Diệp Khiêm có chút giật mình, không hiểu Mặc Long như thế nào lại biết rõ như vậy, chẳng lẽ tiểu tử này đối với đồ cổ cũng có nghiên cứu?

Cả người Khổng Hạo không khỏi chấn động một chút, với vẻ mặt sa sút tinh thần, không nghĩ tới lão đã tốn công sức không ngủ không nghỉ ba ngày ba đêm, kết quả người ta vậy mà chỉ bằng mắt thường đã nhìn ra. Chuyện này đối với Khổng Hạo mà nói, quả thực chính là một sự đả kích, tác phẩm lão làm ra chính là một tác phẩm thất bại.

Nhìn thấy biểu hiện của Khổng Hạo, Diệp Khiêm đã biết rõ, chỉ sợ là Mặc Long đã nói trúng rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.