Siêu Cấp Binh Vương

Chương 467: Chương 467: Hoàng đế không vội




Mặc dù đã sớm đoán trước kết quả, nhưng Phổ Hi Kim vẫn muốn biết Phổ La Đỗ Nặc Oa đã nói gì với Diệp Khiêm, ai ngờ Diệp Khiêm lại giả bộ hồ đồ nói hàm hồ cho qua chuyện. Dừng một chút, Phổ Hi Kim vẫn nhịn không được hỏi: “Cậu Diệp, nữ nhân kia hẹn gặp cậu chỉ để uống trà thôi sao?”

“Ah, còn nói muốn hợp tác với tôi.” Diệp Khiêm nói, “Tôi có chút không hiểu rõ, nếu tôi và ông chủ của ông đạt thành hiệp nghị hợp tác, thì không phải cũng có nghĩa là tôi đã hợp tác với cô ấy hay sao? Cô ấy cần gì phải vẽ vời cho thêm chuyện, lại mời tôi đến nhà, rồi còn nói muốn hợp tác với tôi, chuyện này làm cho tôi thật sự có chút ít không hiểu thấu.”

Diệp Khiêm cũng không có đáp ứng Phổ La Đỗ Nặc Oa không đem chuyện đêm nay nói ra, Diệp Khiêm hi vọng chuyện này có thể gây ra xích mích giữa hai người bọn họ, hắn ước gì Phổ La Đỗ Nặc Oa cùng với Phổ Hi Kim lập tức khai chiến. Tuy Diệp Khiêm thường xuyên nói Thanh Phong là người hận thiên hạ không đại loạn, kỳ thật hắn cũng là người như thế, nhưng khác với Thanh Phong là Diệp Khiêm hi vọng nơi hắn đang sống thì gió im biển lặng, còn ở những nơi khác càng loạn càng tốt, có như vậy mới hợp với khẩu vị của hắn nha.

Sau khi nghe những lời Diệp Khiêm nói, Phổ Hi Kim âm thầm cảm thấy suy đoán của hắn một chút cũng không có sai, Phổ La Đỗ Nặc Oa rốt cục đã nhịn không được muốn bắt đầu hành động. Với tư cách là thủ hạ trung thành nhất của Tác Lạc Duy Ước Phu, Phổ Hi Kim khó tránh khỏi là người đứng mũi chịu sào. Đáng tiếc chính là, ông chủ tựa hồ đối với những chuyện này hoàn toàn không biết gì hết, vẫn thiên vị nữ nhân này như trước, với tư cách là chó săn hợp cách, Phổ Hi Kim không thể không tự mình ra trận để bảo vệ lợi ích của ông chủ.

Lạnh lùng hừ một tiếng, Phổ Hi Kim nói: “Xem ra nữ nhân này rốt cục không chịu nổi tịch mịch nữa rồi. Cậu Diệp, mạo muội hỏi một câu, vậy cậu có đáp ứng cùng nữ nhân này hợp tác không?”

“Tôi không hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, thì làm sao có thể đáp ứng à?” Diệp Khiêm một bộ dạng rất mờ mịt nói, “Nghe ý của ông, hình như là cô ấy muốn tạo phản, có phải vậy không?”

Nhẹ gật đầu, Phổ Hi Kim nói: “Chuyện này rất có thể xảy ra, mấy năm gần đây, Phổ La Đỗ Nặc Oa đều một mực phụ trách nghiệp vụ liên quan tới Mafia, cho nên dã tâm của nữ nhân này càng ngày càng bành trướng. Tuy nữ nhân này là đầu nhập dưới trướng ông chủ trễ nhất, nhưng địa vị của nữ nhân này lại tăng lên nhanh nhất. Hơn nữa, nữ nhân này rất giỏi về tâm kế, ngay cả ông chủ của tôi cũng bị nữ nhân này mê hoặc, hầu như là đáp ứng tất cả yêu cầu của nữ nhân này.”

“Xem ra tình công ty của ông chủ ông rất loạn a, như thế nào mà có vẻ giống như thời Xuân Thu Chiến Quốc Hoa Hạ vậy. Đừng nói với tôi, là bên trong công ty của ông chủ ông cũng chia nhiều phe phái a?” Diệp Khiêm rõ ràng biết rõ, nhưng vẫn giả bộ cái gì cũng không biết, hỏi.

Phổ Hi Kim cười khổ một tiếng, nói: “Thực không dám giấu giếm, công ty của chúng tôi phân ba phe phái. Một phe là Phổ La Đỗ Nặc Oa, nữ nhân này quản lý nghiệp vụ liên quan tới Mafia nước Nga, cho nên thế lực của nữ nhân này tăng trưởng nhanh nhất. Một phe phái khác là gia tộc Á Lịch Sơn Đại của ông chủ, bọn họ chịu trách nhiệm sinh ý dầu mỏ của ông chủ, tuy bọn họ có dã tâm bừng bừng, nhưng bất kể nói thế nào thì bọn họ cũng là thân thích của ông chủ, sẽ không làm quá phận. Phe còn lại là tôi, tôi phân công quản lý những nghiệp vụ còn lại, thật ra thì tôi chỉ là người làm việc lặt vặt, vì sản nghiệp mà tôi quản lý rất nhiều nên thế lực của tôi cũng phải phân tán khắp nơi.”

Diệp Khiêm cùng Lâm Phong liếc nhau một cái, đều cười cười, cả hai đều đọc được ý tứ trong ánh mắt đối phương. Phổ Hi Kim quả nhiên là một con chó săn hợp cách, hắn xem Tác Lạc Duy Ước Phu là chủ nhân của hắn, cũng thuận tiện xem gia tộc Á Lịch Sơn Đại là người một nhà, mà hắn lại không biết, kỳ thật trong lòng những người gia tộc Á Lịch Sơn Đại đang rất oán hận hắn?

Đối với Phổ Hi Kim, Diệp Khiêm thật sự không biết nên nói hắn là người tốt hay là người xấu. Bất quá, thế sự vốn là như thế, không có tuyệt đối đúng hay sai, đồng dạng, người cũng không có tuyệt đối tốt hay tuyệt đối xấu. Nếu như là đứng tại mặt đối địch mà nói, thì Phổ Hi Kim là người ăn cắp dầu mỏ Hoa Hạ, chính là người xấu; nhưng đối với Tác Lạc Duy Ước Phu mà nói, thì Phổ Hi Kim tuyệt đối là một người tốt, một người đáng tin cậy, trung thành nhất.

Vô luận là đoàn thể hay tổ chức gì, kể cả Nanh Sói cùng Thất Sát, ai không hy vọng có một người tuyệt đối trung thành giống như Phổ Hi Kim đâu? Bất quá, đối với Diệp Khiêm mà nói, bởi vì Phổ Hi Kim quá trung thành với Tác Lạc Duy Ước Phu, cho nên hắn là người mà Diệp Khiêm không thể không giải quyết. Nếu như phải chọn một người giữa Phổ Hi Kim cùng Phổ La Đỗ Nặc Oa, thì Diệp Khiêm sẽ lựa chọn Phổ La Đỗ Nặc Oa, bởi vì dã tâm của Phổ La Đỗ Nặc Oa có thể trợ giúp hắn.

Bất quá, hay là câu nói kia, hết thảy đều phải đợi sau khi hắn gặp Tác Lạc Duy Ước Phu mới quyết định được. Huống chi, Diệp Khiêm lần này tới nước Nga, mục tiêu đầu tiên cũng không phải là đế quốc buôn bán khổng lồ của Tác Lạc Duy Ước Phu mà là Cáo Bắc Cực. Nói không chừng, đợi sau khi hắn giải quyết Cáo Bắc Cực, thì đế quốc buôn bán của Tác Lạc Duy Ước Phu đã có cảnh tượng khác rồi nha.

Có chút lắc đầu, Diệp Khiêm một bộ dạng rất cảm thán nói: “Không nghĩ tới công ty của ông chủ ông lại phức tạp như vậy, xem ra tôi thật đúng là không thích hợp làm buôn bán a.”

Ha ha cười cười, Lâm Phong nói: “Anh cùng tôi vốn là loại người sống nay chết mai, dùng mạng sống đổi lấy chi phí sinh hoạt. Cuộc sống như vậy đối với chúng ta mới là thích hợp nhất ah.”

Diệp Khiêm mỉm cười, từ chối cho ý kiến. Kỳ thật, Lâm Phong nói một chút cũng không sai, nếu để cho Diệp Khiêm lựa chọn hắn tình nguyện lựa chọn cuộc sống lính đánh thuê đơn thuần lúc trước, bất quá bởi vì Nanh Sói, vì anh em Nanh Sói, Diệp Khiêm không thể sống như trước được nữa. Cho dù hắn không quan tâm mạng nhỏ của mình, ưa thích cuộc sống kích thích và mạo hiểm, nhưng hắn cũng không thể để cho anh em của mình cũng đi theo con đường của hắn. Nếu như có thể có cuộc sống tốt hơn, thì Diệp Khiêm đương nhiên hi vọng tất cả bọn họ đều có thể trải qua cuộc sống vui vẻ và hạnh phúc, không phải lo lắng chuyện cơm áo gạo tiền.

“Đây cũng chuyện không thể tránh khỏi, bất luận tổ chức nào cũng sẽ xuất hiện tình huống như vậy, tôi tin tưởng ở bên trong Nanh Sói cũng có chuyện kéo bè kết phái, chỉ là nó không có nghiêm trọng giống như bên công ty chúng tôi mà thôi.” Phổ Hi Kim nói, “Cậu Diệp là ân nhân cứu mạng của tôi, cho nên, xin cậu Diệp hãy yên tâm, chỉ cần tôi còn sống thì tôi cam đoan sẽ giúp cậu cùng ông chủ của tôi đàm phán hợp tác thành công. Về phần những người đang âm thầm giở trò quỷ quái, tôi sẽ nghĩ biện pháp giải quyết. Có một số việc, ông chủ không muốn ra tay, thì sẽ do tôi giúp ông ấy giải quyết.”

“Có thể có được những lời nói này của ông, thì tôi đây đã an tâm.” Diệp Khiêm nói.

Dừng một chút, Diệp Khiêm nói tiếp: “Không biết lúc nào thì ông chủ của ông có thời gian gặp tôi? Ông cũng biết, lần này tôi đến nước Nga còn có chuyện khác muốn làm, cho nên tôi muốn mau chóng cùng ông chủ của ông đạt thành hiệp nghị hợp tác, sau đó mới có thể yên tâm đi giải quyết việc riêng.”

Diệp Khiêm nói còn có chuyện khác cần làm, Phổ Hi Kim tự nhiên hiểu rõ, là đối phó Cáo Bắc Cực nha. Kỳ thật, đối với loại chuyện này, Phổ Hi Kim vẫn là loại thái độ không phản đối cũng không ủng hộ, dù sao Cáo Bắc Cực bất kể nói thế nào cũng là lính đánh thuê nước Nga, nếu như thua bởi Nanh Sói, thì danh tiếng của nước Nga cũng không đươc đẹp gì cho lắm. Đây là tinh thần dân tộc, Phổ Hi Kim là người Nga, hắn đương nhiên không hy vọng nhìn thấy tổ chức lính đánh thuê lâu nay hợp tác với hăn tan rã.

Bất quá, hết thảy quyền quyết định đều nằm trong tay ông chủ, chuyện hắn có thể làm là giới thiệu Diệp Khiêm cho ông chủ hắn, về phần những chuyện khác, thì phải xem tâm tình của ông chủ hắn cùng với điều kiện hợp tác của Diệp Khiêm. Phổ Hi Kim có đôi khi cũng không hiểu rõ, lúc trẻ ông chủ của hắn chính là người không sợ trời không sợ đất, vậy mà bây giờ lại trở thành tín đồ thành kính của Ki-tô giáo, mỗi ngày trước ba bữa cơm đều phải cầu nguyện. Phổ Hi Kim không biết bây giờ Tác Lạc Duy Ước Phu còn có thể có loại phách lực tráng sĩ chặt tay năm đó hay không?

Phổ Hi Kim thậm chí âm thầm cảm thấy, sau khi cùng Cáo Bắc Cực hợp tác nhiều năm, Tác Lạc Duy Ước Phu đối với Cáo Bắc Cực đã có chút tình cảm. Hơn nữa, bây giờ ông chủ của hắn lại là tín đồ thành kính của Ki-tô giáo, thì chỉ sợ ông ấy sẽ rất khó ra quyết định loại bỏ Cáo Bắc Cực a?

Bất quá, so sánh giữa Cáo Bắc Cực và Nanh Sói, thì chuyện mà Cáo Bắc Cực có thể làm được thì Nanh Sói cũng có thể làm được. Mà chuyện Nanh Sói có thể làm được, thì Cáo Bắc Cực chưa chắc đã làm được. Dù sao, Nanh Sói có quan hệ rất mật thiết với các ông trùm dầu mỏ và các quốc gia vùng Trung Đông. Cho nên, Diệp Khiêm mới là sự lựa chọn hợp tác, tốt nhất.

Cho nên, vì để cho đế quốc buôn bán của ông chủ càng thêm lớn mạnh, Phổ Hi Kim vẫn quyết định đứng bên phía Diệp Khiêm, tận lực nói giúp hắn, lại để cho hắn cùng ông chủ của mình hoàn thành hiệp nghị hợp tác lần này.

Chuyện này, giống như câu tục ngữ ở Hoa Hạ, hoàng đế không vội, thái giám lại gấp!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.