Sau khi nói xong điện thoại với Jack, Diệp Khiêm lại bấm số điện thoại của Vương Hổ. Hôm nay Vương Hổ đã chính thức khống chế Hồng Môn cùng Thanh bang, Mặc Long vẫn ở bốn phía tìm kiếm thành viên Mặc Gia, Diệp Khiêm vẫn luôn cổ vũ hắn đi tìm thành viên Mặc gia.
Bất quá, Mặc Long từ nhỏ đã xa cách cha mẹ, ở trong trí nhớ của hắn, có lẽ đã mơ hồ hình bóng cha mẹ. Mặc Gia là một tổ chức rất thần bí, cho dù Mặc Long ở trên đường gặp được bọn họ cũng sẽ không thể nào nhận biết được, cho nên việc tìm kiếm thành viên Mặc Gia cũng không phải là chuyện dễ làm, cũng không phải là chuyện có thể lợi dụng quan hệ là có thể giải quyết được. Cho nên việc tìm kiếm thành viên Mặc Gia là chuyện có thể ngộ nhưng không thể cưỡng cầu.
Nhận được điện thoại của Diệp Khiêm, Vương Hổ hiển nhiên là rất giật mình, cũng rất mừng rỡ. Dù sao, hắn có thể có địa vi như ngày hôm nay, có thể nói là do Diệp Khiêm một tay nâng đỡ. Hắn lúc trước bất quá chỉ dẫn theo mấy anh em quản lý một cái quán bar, mà hôm nay, hắn nghiễm nhiên đã là nhân vật chạm tay có thể bỏng, nhảy lên trở thành thành viên của giới thượng lưu thành phố Thượng Hải thậm chí là toàn bộ Hoa Hạ.
“Nhị ca, ngươi đã trở lại Hoa Hạ hả?” Đầu bên kia điện thoại, Vương Hổ có chút hưng phấn nói.
“Ừ, có chuyện muốn nhờ ngươi hỗ trợ.” Diệp Khiêm nói.
“Nhị ca, ngươi cũng đừng nói như vậy? Có chuyện gì ngươi cứ ra lệnh là được rồi, tiểu đệ cam đoan cho xử lý thỏa đáng.” Vương Hổ nói. Mặc kệ hắn Vương Hổ hôm nay có thân phận gì, địa vị của Diệp Khiêm ở trong lòng hắn vĩnh viễn là không người nào có thể thay thế, hơn nữa Vương Hổ cũng minh bạch, không có Diệp Khiêm thì sẽ không hắn, Diệp Khiêm có thể đem hắn nâng lên, thì cũng có thể đem hắn đạp xuống. Trọng yếu hơn vẫn là, phần tình cảm huynh đệ không phải vì thân phận mà có thể cách trở, dù cho có một ngày Vương Hổ leo lên vị trí rất cao, thì ở trước mặt Diệp Khiêm, hắn vẫn là Vương Hổ, người luôn sùng bái Diệp Khiêm.
“Ba ngày sau sẽ diễn ra một hội đấu giá, ngươi có biết không?” Diệp Khiêm hỏi, “Dùng thân phận của ngươi bây giờ, có lẽ đã nhận được thiệp mời tham gia lần đấu giá hội này?”
Vương Hổ có chút sửng sốt, hồi đáp: “Đã nhận được. Làm sao vậy? Hội đấu giá này có vấn đề gì sao?”
“Vậy ngươi cũng biết món đồ áp trục của lần đấu giá này là thanh đao “Hỏa Vẫn”? Như vậy ta nói cho ngươi biết, ta nhìn trúng thanh đao Hỏa Vẫn kia rồi, ta muốn thu lấy thanh đao này nhưng lại không muốn làm cho người khác biết, với lại ta hi vọng hội đấu giá vẫn có thể diễn ra bình thường.” Diệp Khiêm nói.
Dừng một chút, Vương Hổ nói: “Chuyện này có cái gì khó a, đến lúc đó ta mua thanh đao Hỏa Vẫn, sau đó lại chuyển giao cho nhị ca, như vậy là giải quyết xong hết mọi chuyện.”
Diệp Khiêm có chút dừng một chút, tuy đây cũng là biện pháp không tệ, nhưng lại không phải là biện pháp tốt nhất. Diệp Khiêm muốn chính là loại thần không biết quỷ không hay, biện pháp này mặc dù tốt, nhưng sẽ mang đến rất phiền toái cho Vương Hổ, tin tưởng sẽ có người liên tưởng đến trên người Diệp Khiêm. Trầm mặc một lát, Diệp Khiêm nói: “Hổ Tử, ngươi ở thành phố Thượng Hải lâu như vậy, có biết đại sư làm giả nào lợi hại không? Ví dụ như những người hat làm giả đồ cổ, tranh chữ?”
“Nhị ca, ngươi là muốn... Ta hiểu được.” Vương Hổ nói, “Ta quả thật có biết một lão đầu rất lợi hại, hắn đã từng cũng bởi vì làm giả đồ cổ mà đi tù, nghe nói đồ mà hắn làm ra, ngay cả những đại sư giám định đồ cổ cũng rất khó phân biệt thật giả.”
“Tốt, vậy ngươi hãy dẫn ta đi gặp hắn.” Diệp Khiêm nói.
“Nhị ca, bất quá ta nghe nói hắn đã rửa tay gác kiếm, sau khi ra tù cũng đã không còn làm qua loại chuyện này.” Vương Hổ nói.
“Không có sao, trước gặp một lần rồi nói sau.” Diệp Khiêm nói, “Ngươi ở nhà chờ, ta đi qua tìm ngươi, sau đó ngươi dẫn ta đi.” Nói xong, Diệp Khiêm liền cúp điện thoại đi ra ngoài.
Hắn đúng là số khổ a, muốn nghỉ ngơi một chút cũng không được. Ngồi máy bay lâu như vậy vốn đã rất mệt mỏi, thế nhưng mà nghe được tin tức Hỏa Vẫn xuất hiện, Diệp Khiêm vẫn ức chế không nổi hưng phấn. Đi vào toilet rửa mặt, sau đó Diệp Khiêm bắt một chiếc taxi hướng nhà Vương Hổ chạy tới.
Khổng Hạo, năm nay 58 tuổi, lúc còn trẻ học nghề thợ mộc, thế nhưng mà hắn rất ưa thích nghiên cứu đồ cổ quý hiếm kỳ lạ. Từ khi thành công làm giả một bức tranh chữ, hắn liền yêu thích cái nghề làm đồ giả này. Hắn vốn ưa thích nghiên cứu, hơn nữa lại có đầu óc linh hoạt, rất nhanh liền trở thành đại sự chế tạo đồ cổ giả.
Tác phẩm đắc ý nhất của hắn, là một bình hoa thời Minh, tác phẩm này đã lừa dối toàn bộ giám định đại sư. Sau đó, bình hoa này đã được bán ở hội đấu giá đồ cổ ở Châu Âu 500 ngàn USD. Khổng Hạo cũng từ một tiểu tử không có danh tiếng gì, liền trở thành đối tượng mà giới chơi đồ cổ đều biết đến, những món đồ cổ bị tổn hại đều đến nhờ hắn tu bổ.
Người sợ nổi danh heo sợ mập, Khổng Hạo danh khí truyền ra ngoài, bất quá phiền toái cũng nối gót tới. Bản thân hắn lại là người tùy hứng, làm việc hoàn toàn dựa theo yêu thích, cho nên cũng đắc tội không ít người. Cuối cùng bị bỏ tù, bị phạt hai mươi năm. Sau khi ra tù, côi cút cả đời, lúc trước lợi nhuận nhiều, cũng tiêu tiền như nước, đã từng phong lưu, đã từng huy hoàng, mà ngày hôm nay phải làm lại từ đầu. Hôm nay, hắn là người cô đơn, tại đầu phố mở một gian hàng bán tranh chữ giả cùng đồ cổ giả. Đầu năm nay không thiếu nhất chính là những kẻ có tiền thích cầm hàng giả tỏ vẻ ngưu bức, cho nên cuộc sống của hắn cũng không có vấn đề gì. Ngoại trừ cô đơn, thì cũng coi như là có tư vị.
Lúc Diệp Khiêm cùng Vương Hổ đi tới cửa tiệm, thì Khổng Hạo đang chuẩn bị đóng cửa. Nhìn thấy Diệp Khiêm cùng Vương Hổ muốn đi vào trong tiệm, Khổng Hạo nhàn nhạt liếc qua, nói: “Đã đóng cửa, muốn mua đồ thì ngày mai lại đến a.”
Trên đường đến đậy, Vương Hổ cũng đã đem tính tình của Khổng Hạo nói với Diệp Khiêm. Lúc này tận mắt nhìn thấy, Diệp Khiêm liền nhịn không được cười lên, thật đúng là một kẻ có tính tình quái dị a, lại có người đem khách nhân đẩy ra bên ngoài. Bất quá thường thường người có loại tính tình quái dị này, lại là người có bản lĩnh thật sự, không thấy võ lâm cao thủ trong phim truyền hình đều có tính tình kỳ quái sao. Diệp Khiêm nhàn nhạt nở nụ cười, nói: “Chúng ta không phải tới mua đồ, là cố ý đến tìm Khổng lão tiên sinh.”
Khổng Hạo cao thấp đánh giá Diệp Khiêm, tiếp theo khinh thường nói: “Ta cũng đã rửa tay gác kiếm, các ngươi hãy tìm người khác đi a.” Rất hiển nhiên, Khổng Hạo đã xem Diệp Khiêm là người mộ danh mà đến tìm hắn nhờ chữa trị đồ cổ hoặc làm giả đồ cổ.
“Ha ha, Khổng lão tiên sinh, chúng ta chưa nói là chuyện gì, làm sao biết có hứng thú hay không?” Diệp Khiêm có chút vừa cười vừa nói, đối phó loại người này, cần phải kiên nhẫn. Bất quá thời gian cũng không còn nhiều, ba ngày sau hội đấu giá sẽ diễn ra, Diệp Khiêm phải mau chóng giải quyết Khổng Hạo mới được.
Khổng Hạo khinh thường nở nụ cười một tiếng, nói: “Ta lặp lại lần nữa, ta đã rửa tay gác kiếm, các ngươi hãy tìm người khác đi a.” Nói xong, Khổng Hạo kéo xuống cánh cửa xếp, sau khi khóa lại liền muốn rời khỏi.
“Ngươi...” Vương Hổ vừa định nói tục, Diệp Khiêm cuống quít ngăn cản hắn. Tiếp đó nói với Khổng Hạo: “Nghe qua Khổng lão tiên sinh chữa trị đồ cổ và làm giả đồ cổ chính là đương kim nhất tuyệt, hôm nay vừa thấy, quả nhiên chỉ là mua danh chuộc tiếng a.”
“Người trẻ tuổi, ta một bó to tuổi rồi, có chuyện gì chưa thấy qua, phép khích tướng đối với ta vô dụng.” Khổng Hạo nói. Sau đó nhìn thoáng qua Diệp Khiêm, nói: “Người trẻ tuổi, ta khuyên ngươi hãy thành thật làm việc buôn bán của người, đừng có giống ta, đi vào tù ngồi xổm vài thập niên, lãng phí thanh xuân của mình.
“Ta nghĩ, nếu như cho Khổng lão tiên sinh cơ hội một lần nữa, tin tưởng ngươi vẫn lựa chọn đường cũ, có đúng không? Có đôi khi, người ta làm giả món đồ gì đó cũng không phải vì tiền, mà còn là vì sự yêu thích trong nội tâm, cũng có khả năng là vì món đồ kia đối với hắn có ý nghĩa đặc thù. Ngươi nói ta nói có đúng không? Khổng lão tiên sinh!” Diệp Khiêm chậm rãi nói.
Toàn thân Khổng Hạo không khỏi chấn một chút, hoàn toàn chính xác, hắn sở dĩ lựa chọn làm giả đồ cổ, cũng không phải chỉ vì tiền. Mà là vì yêu thich xuất phát từ trong nội tâm, nếu không lúc trước hắn cũng sẽ không cự tuyệt nhiều lời mời của nhiều thương nhân đồ cổ như vậy, do đó mói đắc tội nhiều người như vậy. “Ngươi không cần phải nói với ta những chuyện này, tóm lại ta đã rửa tay gác kiếm, sẽ không làm giả đồ cổ nữa, các ngươi đi thôi!” Khổng Hạo quyết tuyệt nói.
“Con mẹ nó, cái lão bất tử nhà ngươi, cho ngươi mặt mũi mà không biết xấu hổ, ngươi có tin hay không, lão tử lập tức đem ngươi ném vào sông Hoàng Phố cho cá ăn.” Sự kiên nhẫn của Vương Hổ không bằng Diệp Khiêm, trông thấy nhị ca nói với Khổng Hạo nhiều lời như vậy, mà lão đầu tử này một chút mặt mũi cũng không cho, lập tức phẫn nộ trách mắng.
“Hừ!” Khổng Hạo khinh thường nở nụ cười một tiếng, nói: “Tiểu tử, ta một bó to tuổi rồi, ngươi cho rằng ta sẽ sợ chuyện này sao? Ta vô thân vô cố, chỉ có một cái mạng này. Ta không sợ nói cho ngươi biết, muốn giết thì ngươi cứ giết, ta đã đến độ tuổi này, chuyện gì cũng đã nhìn thấu rồi, đối với cái chết ta không biết sợ hãi là gì.”
“Đcm....” Vương Hổ còn tính mắng tiếp, Diệp Khiêm cuống quít quát: “Hổ Tử, im miệng, Khổng lão tiên sinh nói như thế nào cũng là trưởng bối, ngươi sao có thể nói như vậy, còn không mau xin lỗi!”
“Ngươi đừng giả mù sa mưa, một kẻ hát mặt đỏ một kẻ hát mặt đen, lão già ta thấy nhiều rồi, không cần ở trước mặt ta diễn kịch.” Khổng Hạo nói.
“Nhị ca, ngươi cũng đã nhìn thấy, lão đầu tử này không biết tán thưởng. Ngươi đừng quan tâm chuyện này, hôm nay ta sẽ giáo huấn hắn một lần. Hắn dám đắc tội ngươi, ta tuyệt đối sẽ không tha thứ cho hắn.” Vương Hổ nói.
“Đã đủ rồi!” Diệp Khiêm khiển trách tiếng nói. Vương Hổ không khỏi sửng sốt một chút, nhìn thấy bộ dạng tức giận của Diệp Khiêm, lập tức cúi đầu xuống, không dám nói thêm nữa. “Khổng lão tiên sinh, thực xin lỗi, ta thay hắn hướng ngươi xin lỗi.” Diệp Khiêm rất chân thành nói.