Thành viên Tử Lang, Diệp Khiêm cũng không có xử phạt, dù sao bọn hắn cũng là thành viên Nanh Sói, bọn họ đều đổ máu vì Nanh Sói. Thậm chí, thành viên Tử Lang vì Nanh Sói nên họ phải trả giá rất nhiều, bởi vì bọn họ phải sinh hoạt trong âm thầm, rất nhiều người sau khi chết, thậm chí không có ai biết bọn hắn đã từng là thành viên Nanh Sói.
Bọn hắn đối với Nanh Sói rất chân thành, đây là điều mà Diệp Khiêm chưa từng có hoài nghi, ngay cả như Chu Chí, mặc kệ hắn có cách nghĩ như thế nào, Diệp Khiêm cũng thủy chung tin tưởng, lập trường của Chu Chí thủy chung vần là bảo toàn Nanh Sói. Thi thể của Chu Chí cùng Tu La, Diệp Khiêm mệnh lệnh Nanh Sói đem bọn họ hậu táng, danh tự cũng khắc vào trên bia liệt sĩ của Nanh Sói để kỷ niệm.
Kể cả Tinh Thần cùng Nhậm Thiên Dã, tên của bọn họ cũng được khắc vào trên bia liệt sĩ của Nanh Sói. Tuy Nhậm Thiên Dã đã tổn thương người huynh đệ tốt nhất của hắn, nhưng hắn cũng lựa chọn dùng máu tươi của mình rửa sạch tội lỗi của mình, Diệp Khiêm một câu “Huynh đệ, lên đường bình an” đã nói lên Nhậm Thiên Dã vẫn là thành viên Nanh Sói.
Sinh là người Nanh Soi, chết là quỷ Nanh Sói. Dù cho chôn vào trong đất vàng, hóa thành cô hồn, cũng muốn thủ hộ ớ trên lãnh địa của Nanh Sói, chứng kiến sự huy hoàng của Nanh Sói, bảo hộ căn cơ của Nanh Sói.
Vuốt tên của bọn trên bia mộ, họ đã từng cùng vui cười cùng nhau, hôm nay lại vùi vào trong lòng đất, thậm chí lúc chết, cũng không có trở về cố hương của mình. Nước mắt của Diệp Khiêm ngăn không được chảy xuống, không biết lúc nào, tên của mình cũng sẽ khắc vào tấm bia này.
Nếu có, Diệp Khiêm hy vọng có thể cùng tên của Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe khắc cùng một chỗ, khi còn sống là bằng hữu tốt nhất, sau khi chết cũng muốn làm huynh đệ. Chỉ là, Diệp Khiêm hi vọng, sau khi hai người sẽ không cần tiếp tục sinh tử tương bác, có thể giống như trước nâng cốc ngôn hoan.
“Ngả mũ!” Diệp Khiêm nói. Sau lưng, nguyên một đám chiến sĩ Nanh Sói, đồng loạt tháo mũ của mình xuống mũ.
“Mặc niệm!” Diệp Khiêm chậm rãi cúi đầu xuống, chiến sĩ ở sau lưng cũng đều nhao nhao cúi đầu, nhắm mắt lại, chúc phúc cho nhũng huynh đệ đã chết đi, có thể tại một thế giới khác sống vui vẻ hạnh phúc, nơi không có tranh đấu và không có ưu sầu.
Trên bia mộ, Diệp Khiêm tựa như nhìn thấy từng khuôn mặt quen thuộc, đang nhìn hắn mỉm cười, cổ vũ hắn từng bước một kiên cường bước tiếp.
Hồi lâu, Diệp Khiêm chậm rãi ngẩng đầu, sờ soạng những cái tên trên bia mộ một chút, sau đó nở nụ cười, nói: “Các huynh đệ, ta tin tưởng, có các ngươi thủ hộ Nanh Sói, Nanh Sói vĩnh viễn sẽ không ngã.”
“Lãnh Nghị!” Diệp Khiêm kêu một tiếng.
“Vâng, lão đại!” Lãnh Nghị đi đến trước, nghiêm một cái.
Diệp Khiêm có chút cười cười, vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói: “Lãnh Nghị, nơi đây về sau sẽ giao cho ngươi quản lý, ta còn phải trở về Hoa Hạ.”
“Lão đại, ta sợ ta làm không tốt!” Lãnh Nghị có chút khẩn trương nói.
“Phải tin tưởng chính mình, người nếu như ngay cả bản thân cũng không tin tưởng, thì chỉ là kẻ vô tích sự. Tin tưởng chính mình, nhưng chớ cho mình áp lực quá lớn, ta tin tưởng ngươi có thể làm tốt.” Diệp Khiêm nói.
Lãnh Nghị trùng trùng điệp điệp nhẹ gật đầu, nói: “Lão đại, ta sẽ không để cho ngươi thất vọng.”
Diệp Khiêm khẽ cười cười, nói ra: “Ta cũng tin tưởng ngươi sẽ không để cho ta thất vọng. Chiếu cố tốt các huynh đệ, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho ta, hoặc cho Jack cũng được.”
Quay đầu nhìn Y Tác Nhĩ Đức, Diệp Khiêm nói: “Y Tác Nhĩ Đức, hai mỏ quặng ở Nam Phi về sau còn cần nhờ sự chiếu cố của ngươi.”
“Chúng ta là huynh đệ, nói những lời này liền quá khách khí rồi.” Y Tác Nhĩ Đức cười cười, nói.
“Đúng, chúng ta là huynh đệ.” Diệp Khiêm vỗ vỗ bả vai của Y Tác Nhĩ Đức, nói. “Đúng rồi, ta nhớ hình như có một tổ chức hội Chữ Thập Đỏ quốc tế đi Nam Phi chữa bệnh, bây giờ còn ở đó không?” Diệp Khiêm dừng một chút, hỏi.
Y Tác Nhĩ Đức nghĩ nghĩ, nói: “Ách, hình như là có chuyện như vậy, bất quá lúc ta tới nơi này, hình như bọn họ đã rời khỏi.”
Trong nội tâm của Diệp Khiêm bỗng nhúc nhích, nữ hài tử mà hắn nhớ mong, nàng về nước rồi sao?
“Diệp Khiêm, làm sao vậy? Vô duyên vô cớ hỏi chuyện này làm gì?” Y Tác Nhĩ Đức sửng sốt một chút, kinh ngạc hỏi.
Diệp Khiêm có chút nở nụ cười, nói: “Không có việc gì, không có việc gì.”
Y Tác Nhĩ Đức hồ nghi nhìn Diệp Khiêm, có chút mờ mịt.
Sau khi xử lý xong chuyện Nanh Sói, ba ngày sau, Diệp Khiêm bước lên máy bay tới thành phố New York nước Mỹ, sau đó chuyển phi cơ trở lại Hoa Hạ. Hành trình lần này, để cho Diệp Khiêm mất đi rất nhiều, nhưng cũng nhận được rất nhiều. Để cho nhất Diệp Khiêm vui mừng chính là, hắn rốt cuộc biết được suy nghĩ trong nội tâm của Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe, chuyện này để cho hắn mừng rỡ cùng yên tâm.
Diệp Khiêm không có thông tri người bên Hoa Hạ đến đón hắn, một mình lặng lẽ về Hoa Hạ. Lúc này, đã vào mùa đông tuyết bay đầy trời, thành phố Thượng Hải lần đầu tiên sau vài thập niên mới thấy cảnh tuyết rơi nhiều như vậy, ngoài phi trường, hết thảy đều là một màu trắng xóa, hết sức xinh đẹp.
Tay của Diệp Khiêm run rẩy không ngừng, nhìn xem tin tức trong điện thoại di động, kích động có chút khó có thể kiềm chế. Là duyên phận? Hay là trùng hợp? Hắn cùng Lâm Nhu Nhu về nước cùng một ngày, chỉ là, hắn so với Nhu Nhu thì sớm hơn một chút. Từ thành phố New York nước Mỹ bay đến thành phố Thượng Hải, đại khái cần mười ba giờ bay.
Kích động, mừng rỡ, luống cuống! Còn có mười ba giờ bay, là có thể nhìn thấy cô bé rồi, Diệp Khiêm giống như tên điên ở trong đại sảnh phi trường kích động kêu to, đưa tới vô số người nhìn hắn giống như kẻ điên. Nguyên một đám giống dùng ánh mắt như nhìn thấy bệnh nhân tâm thần nhìn chằm chằm Diệp Khiêm, có ít người thậm chí sợ hãi bước lui về phía sau, sợ Diệp Khiêm bỗng nhiên nổi điên cầm vũ khí công kích bọn họ.
Bảo an sân bay hướng Diệp Khiêm đi tới, Diệp Khiêm hưng phấn ôm lấy một gã bảo vệ hung hăng xoay một vòng, làm cho chút ít bảo an kinh ngạc không thôi, thiếu chút nữa liền coi Diệp Khiêm là đạo tặc, trực tiếp ấn ngã xuống đất. Diệp Khiêm áy náy cười cười, nhanh chóng chạy ra khỏi sân bay.
Mười ba giờ, mình còn có mười ba giờ chuẩn bị.
Gọi một chiếc taxi, đi đến gian phòng Lâm Nhu Nhu thuê ở, tuy Lâm Nhu Nhu đi rồi, nhưng phòng ở lại không có trả lại, vẫn còn giữ lại. Diệp Khiêm giống như đứa trẻ, hưng phấn bố trí lấy, muốn cho Nhu Nhu một kinh hỉ.
Chạng vạng tối ngày hôm sau, Diệp Khiêm lái xe hơi, vội vội vàng vàng đi tới đại sảnh sân bay Phổ Đông. Làm việc liên tục hơn mười giờ, Diệp Khiêm cũng không có cảm giác được một tia mỏi mệt, chỉ có hưng phấn cùng kích động. Nửa năm, tựa hồ không hề dài, nhưng mà lại là một thời gian chờ đợi gian khổ.
Người chưa từng nhớ mong một ai, vĩnh viễn không cách nào biết rõ cảm giác dày vò của nhớ mong. Trong nửa năm này, tuy sinh hoạt bận rộn để cho Diệp Khiêm trải qua rất phong phú, nhưng mà, những lúc trong đêm tối tĩnh lặng, trong đầu của Diệp Khiêm liền hiện lên bóng hình của Lâm Nhu Nhu, những hồi ức giống như là thanh đao nhọn từng chút từng chút vạch lên lòng của hắn. Đau nhức, cũng khoái hoạt, chính là nhớ mong.
Vì đâu tóc xanh bạc màu, chỉ vì nhớ mong mà thôi.
Trên máy bay, Lâm Nhu Nhu nhìn ra ngoài cửa sổ, từng đám mây trắng thổi qua, tâm tình của nàng cũng khó có thể ức chế phập phồng bất định. Nửa năm, tuy không phải rất dài dằng dặc, nhưng Lâm Nhu Nhu lại cảm giác tựa như đã qua cả đời. Thời gian nữa năm qua đã xảy ra quá nhiều chuyện, hơn có chút lại để cho Lâm Nhu Nhu không thể tin được.
Hắn, còn nhớ rõ mình sao? Hắn, sẽ thay đổi sao? Không phải Lâm Nhu Nhu đối với tình yêu không tín nhiệm, đối với Diệp Khiêm không tín nhiệm, nhưng thời gian nữa năm, thường có thể cải biến rất nhiều chuyện.
Nhớ tới những chuyện trước kia, khóe miệng của Lâm Nhu Nhu hiện lên một nụ cười hạnh phúc.
“Tỷ, tỷ đang suy nghĩ gì đấy?” Bên cạnh Lâm Nhu Nhu là một nam tử trẻ tuổi đang ngồi, mặc một bộ quần áo rất phong cách, nhìn thấy Lâm Nhu Nhu ngơ ngác sững sờ, kinh ngạc hỏi, “Nhìn dáng vẻ của tỷ, giống như là con mèo cái động dục a.”
Lâm Nhu Nhu trừng Lâm Dịch, trách mắng: “Nói bậy bạ gì đó, đúng là miệng chó không mọc ra được ngà voi.”
Lâm Dịch thè lưỡi, hắc hắc nở nụ cười. Lâm Dịch là đường đệ của Lâm Nhu Nhu, phụ thân mất sớm, mẫu thân làm trong cục tài chính thành phố Hàng Châu. Bởi vì phụ thân của Lâm Nhu Nhu Lâm Hải không có con trai, cho nên cơ hồ rất yêu thương Lâm Dịch, kỳ vọng hắn có thể kế thừa sự nghiệp của gia tộc, dẫn đầu gia tộc đi đến huy hoàng.
Lâm Nhu Nhu hung hăng trợn mắt nhìn Lâm Dịch, nói tiếp: “Tỷ nhìn ngươi trở về nói chuyện với cha của tỷ như thế nào, dám vụng trộm chạy đến New York đi xem buổi hòa nhạc.”
Lâm Dịch hắc hắc nở nụ cười, nói: “Không có biện pháp, ai bảo đệ thích nàng ta, bất cứ buổi hòa nhạc nào của nàng đệ đều sẽ không bỏ qua. Đệ chẳng muốn làm quan, cùng những kẻ cả ngày dùng giọng quan ở cùng một chỗ, nhìn thôi đã phát chán.”
“Đây là chuyện đệ phải làm, mặc kệ đệ có nguyện ý hay không, đều phải gánh cái gánh nặng này.” Lâm Nhu Nhu nói.
Lâm Dịch thè lưỡi, lầm bầm một tiếng quay đầu đi, không hề để ý tới Lâm Nhu Nhu. Lâm Nhu Nhu bất đắc dĩ thở dài, ánh mắt một lần nữa lại nhìn mây trắng ở ngoài cửa sổ.
Dưới cùng một bầu trời, có hai người đang lo lắng cho nhau, đang chờ đợi nhau.
Diệp Khiêm ôm một bó hoa Mân Côi tươi đẹp, 99 đóa, đại biểu cho thiên trường địa cửu. Loại chuyện này, ở phi trường rất thông thường, cho nên cũng không có người cảm thấy chuyện này kỳ quái. Diệp Khiêm lẳng lặng đứng ở nơi đó, nội tâm lại xao động không ngừng, mục quang chăm chú nhìn chằm chằm vào cửa ra vào.
Âm thanh của nhân viên sân bay vang lên, Diệp Khiêm dám thề, đây là lần thứ nhất hắn cảm thấy âm thanh của nhân viên sân bay lại êm tai như vậy. Bởi vì, máy bay chở người yêu mến nhất của hắn đã trở về.
Mình sẽ làm sao? Trực tiếp nhào tới cho nàng một cái ôm sâu sắc? Hay là mở hai tay ra nghênh đón cái ôm của nàng? Trong nội tâm của Diệp Khiêm xao động bất an, giờ phút này hắn rất khẩn trương. Đúng vậy, khẩn trương, khẩn trương không biết phải làm sao.
Hồi lâu, kỳ thật chỉ là một lát, nhưng mà, Diệp Khiêm vẫn cảm thấy đã qua rất lâu, tựa hồ so với nửa năm chờ đợi còn dài hơn. Một đôi thanh niên nam nữ kéo rương hành lý đi ra, trò chuyện với nhau thật vui.
Diệp Khiêm nhướng mày, cước bộ bước ra đột nhiên thu trở về, dáng tươi cười cũng cứng lại. Ai cũng không có chú ý tới, toàn thân hắn vậy mà có chút run rẩy lên.