Tạ Tử Y ở bên cạnh sau khi nghe thấy mối quan hệ phức tạp như vậy, lông mày của cô cũng nhíu lại. Thực lực của Phúc Thanh Bang cô rất rõ ràng, căn bản không thể nào chống lại sự liên hợp của ba tổ chức lớn Yamaguchi Group, Đạo Điền Hội cùng Cát Xuyên Xã, ngay cả việc ứng phó công kích của một trong ba đại bang hội cũng đã rất khó khăn rồi. Nhiều năm như vậy, Phúc Thanh Bang dựa vào sự trợ giúp của người Hoa, hơn ba tổ chức lớn cũng đều chưa từng có ý nghĩ tiêu diệt Phúc Thanh Bang, tối đa chỉ phát sinh một ít tranh đấu quy mô nhỏ mà thôi, nên Phúc Thanh Bang còn có thể chống đỡ được. Hơn nữa, bởi vì chính phủ Nhật Bản đối với xã hội đen chèn ép, cũng khiến cho tất cả thế lực xã hội đen cũng không dám đơn giản phát sinh chiến đấu quy mô lớn, súng bắn chim đầu đàn, cho nên Phúc Thanh Bang mới có thể sinh tồn cùng phát triển cho tới bây giờ.
Dừng một chút, Tạ Tử Y nói: “Nói cách khác, nếu như muốn đối phó Yamaguchi Group thì sẽ cùng Đạo Điền Hội cùng Cát Xuyên Xã phát sinh xung đột, phải đồng thời đối mặt sự đả kích của ba đại bang hội này?”
Nhẹ gật đầu, Diệp Khiêm nói: “Không chỉ có như thế, thế lực Hắc Long hội tại Nhật Bản thâm căn cố đế, ba giới quân chính thương đều có người Hắc Long hội, bởi vậy, muốn đối phó Yamaguchi Group, thì phải cân nhắc đến phương diện chính phủ Nhật Bản có hành động gì hay không. Dù cho không có Hắc Long hội tham gia, phương diện chính phủ Nhật Bản cũng không thể không cân nhắc tới. Dù sao, bất kỳ một chính phủ nào đều không hy vọng thế lực xã hội đen nước khác tại quốc gia mình chiếm phân lượng rất lớn. Ví dụ như là Hoa Hạ, nếu như Yamaguchi Group đến Hoa Hạ phát triển, cùng một tổ chức nào đó phát sinh xung đột thì chính phủ Hoa Hạ nhất định sẽ đứng bên phía thế lực ở trong nước, đây là chuyện không thể nghi ngờ. Cho nên, muốn đối phó Yamaguchi Group, thì phải đối phó Hắc Long hội trước, từ bên trong phân liệt mối quan hệ của bọn họ, để cho Đạo Điền Hội cùng Cát Xuyên Xã không cần chú ý đến sự can thiệp của Hắc Long hội, lúc Phúc Thanh Bang cùng Yamaguchi Group phát sinh xung đột thì căn cứ vào việc cân nhắc lợi ích bản thân, bọn họ có thế sẽ không để ý đến chuyện sống chết của Yamaguchi Group. Đồng thời, bởi vì thế lực Hắc Long hội rất khổng lồ, chỉ cần giải quyết Hắc Long hội, thì phương diện chính phủ Nhật Bản cũng không phải là chuyện quá phiền toái. Hơn nữa...”
Nói được một nửa, Diệp Khiêm đột nhiên ngừng lại, khóe miệng hiện lên nụ cười tà tiêu chí, nhàn nhạt nở nụ cười một chút, nhìn vào một góc tối không người, nói: “Anh Lâm, nếu đã đến, thì sao không hiện thân gặp mặt?”
Ngoại trừ Mặc Long, những người còn lại đều là một mảnh mờ mịt, có chút kinh ngạc nhìn về phía nơi ánh mắt Diệp Khiêm nhìn đến. Chỉ thấy chỗ đó trống rỗng, đâu có người nào ở nơi đó. Người cảm thấy nghi hoặc nhiều nhất không ai qua được Vưu Hiên rồi, hắn cố ý ở bên ngoài biệt thự tăng cường thủ vệ, làm sao có thể có người tiến vào mà không biết?
Diệp Khiêm vừa nói xong, liền thấy một người trẻ tuổi từ trong góc chậm rãi đi ra, trên mặt lộ ra một tia khí âm nhu, treo một nụ cười nhàn nhạt, không phải thủ lĩnh Thất Sát Lâm Phong thì còn có thể là ai chứ? Vô Thanh Sát Nhân Thuật của Thất Sát nổi tiếng trên toàn thế giới, ngay cả Ninja Nhật Bản cũng rất sợ đụng độ với sát thủ Thất Sát. Dưới sự bảo vệ nghiêm mật của đệ tử Phúc Thanh Bang, người bình thường thật đúng là rất khó tiến vào, bất quá những chuyện này đối với Lâm Phong mà nói chỉ là chuyện đơn giản mà thôi.
“Ai, cảnh giới của anh Diệp càng ngày càng cao a, chỉ cần tôi lại gần anh là anh liền biết rõ. Xem ra Vô Thanh Sát Nhân Thuật của Thất Sát đã không có đất dụng võ nữa rồi a.” Lâm Phong bày làm ra một bộ ngữ khí giống như rất bất đắc dĩ, lắc đầu, nói.
Diệp Khiêm có chút sửng sốt một chút, thật không ngờ Lâm Phong vậy mà lại ở trước mặt Tạ Đông Bách nói rõ thân phận của mình, chuyện này khiến cho Diệp Khiêm rất ngạc nhiên. Diệp Khiêm vốn còn muốn giới thiệu Lâm Phong cho Tạ Đông Bách, hôm nay xem ra là không cần. Có chút cười cười, Diệp Khiêm nói: “ Anh Lâm nói quá lời a, Vô Thanh Sát Nhân Thuật của Thất Sát nổi tiếng trên toàn thế giới, làm sao có thể không có đất dụng võ. Chuyện Nhật Bản lần này còn dựa vào anh Lâm đại lực tương trợ mới được ah.”
Nhàn nhạt cười cười, Lâm huynh nói: “Tốt nhất là có chút tác dụng, nếu không Thất Sát sẽ mất hết mặt mũi a.” Nói xong, Lâm Phong quay đầu nhìn Tạ Tử Y, nở nụ cười một chút, gật gật đầu, nói: “Tạ đại tiểu thư, lâu ngày không gặp rồi, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ a?”
Diệp Khiêm kinh ngạc nhìn Lâm Phong, sau đó lại nhìn Tạ Tử Y, thật không ngờ bọn họ vậy mà nhận biết nhau. Trong óc bỗng nhiên lóe lên, Diệp Khiêm tựa hồ nhớ tới lời Lâm Phong đã nói, tại Nhật Bản hắn thiếu nợ người khác một phần nhân tình, chẳng lẽ là Tạ Tử Y sao? Lại nhìn biểu hiện có chút cứng ngắc của Tạ Tử Y, hiển nhiên là giữa hai người bọn họ đã xảy ra chuyện gì đó. Ánh mắt lại chuyển hướng Tạ Đông Bách, Tạ Đông Bách tựa hồ cũng không có nhận ra Lâm Phong, cho nên sau khi nghe Lâm Phong tự giới thiệu mới lộ ra kinh ngạc như vậy. Diệp Khiêm ngược lại có chút mơ hồ, có chút hiếu kỳ chuyện gì đã xảy ra giữa Lâm Phong cùng Tạ Tử Y.
Đừng nói là cuộc tình tay ba nha. Diệp Khiêm âm thầm cười cười trong lòng. Nếu như Lâm Phong cùng Tạ Tử Y có chuyện gì đó thì Mặc Long đoán chừng sẽ không chút nào do dự liền nhượng bộ, cho dù hiện tại hắn đối với Tạ Tử Y có chút cảm giác, nhưng vẫn sẽ nhượng bộ. Mặc Long là người rất sợ chuyện tình cảm, nếu như có chuyện gì xảy ra quá mức thì hắn nhất định sẽ lập tức chạy trốn.
“Đúng vậy a, đã lâu không gặp.” Ngữ khí của Tạ Tử Y có chút cứng ngắc trả lời.
“Vị tiên sinh này là thủ lĩnh Thất Sát nổi tiếng thế giới sao? Tại hạ ngưỡng mộ đã lâu, không nghĩ tới hôm nay lại có vinh hạnh nhìn thấy, quả thật là tam sinh hữu hạnh ah. Lâm tiên sinh, tại hạ là Tạ Đông Bách bang chủ Phúc Thanh Bang, hạnh ngộ hạnh ngộ!” Tạ Đông Bách nói xong, đứng dậy đi đến bên cạnh Lâm Phong, vươn tay ra nói.
Lâm Phong nhàn nhạt nhìn Tạ Đông Bách, nói: “Tạ Đại bang chủ, ông thật là mau quên ah. Ông không nhớ rõ tôi, thế nhưng tôi còn nhớ ông rất rõ a. Năm năm trước, tại Nhật Bản tôi đã từng may mắn gặp mặt Tạ Đại bang chủ, bất quá lúc đó tôi chỉ là một học sinh nghèo mà thôi, tin tưởng Tạ Đại bang chủ cũng sẽ không nhớ rõ.”
Lông mày của Tạ Đông Bách có chút nhíu lại, cẩn thận suy tư một hồi, thế nhưng mà lại nghĩ không ra đã gặp Lâm Phong lúc nào. Vưu Hiên thì lại nhìn ra Lâm Phong, trong nội tâm không khỏi có chút chấn động, tiến đến bên tai Tạ Đông Bách thấp giọng nói hai câu. Nghe xong lời Vưu Hiên nói Tạ Đông Bách không khỏi xấu hổ ngẩn người, cánh tay vươn ra ngoài không biết là nên thu lại, hay là không thu lại thì tốt hơn.
Nhìn thấy cục diện như vậy, Diệp Khiêm cũng đoán ra, Lâm Phong cùng Tạ Đông Bách đã từng phát sinh chuyện gì đó, cũng cùng Tạ Tử Y phát sinh ra chuyện gì đó. Diệp Khiêm ngược lại rất muốn biết, Lâm Phong nói là tại Nhật Bản hắn thiếu nợ người khác một phần nhân tình, người đó có phải là Tạ Tử Y hay không, giữa hai người bọn họ đã phát sinh chuyện gì.
Ha ha cười cười, Diệp Khiêm nói: “Anh Lâm, đến, mau ngồi xuông a.” Vừa nói vừa đi đến bên cạnh Lâm Phong, kéo cánh tay Lâm Phong đi đến trên ghế sa lon ngồi xuống, hóa giải sự xấu hổ của Tạ Đông Bách. Tạ Đông Bách có chút cảm kích nhìn Diệp Khiêm, trở lại vị trí của mình ngồi xuống. Bất quá, biểu hiện của Tạ Đông Bách vẫn còn có chút xấu hổ, bởi vì hắn không biết nên đối mặt với Lâm Phong như thế nào, hắn đã từng xem thường Lâm Phong, hôm nay Lâm Phong lại là thủ lĩnh sát thủ Thất Sát tiếng tăm lừng lẫy trên toàn thế giới, một người nắm quyền quản lý sinh tử của rất nhiều người. Thất Sát là tổ chức nổi tiếng trên thế giới, có người nào không biết sát thủ Thất Sát chưa từng thất bại lần nào.
“Anh Lâm đến Nhật Bản lúc nào? Như thế nào cũng không thông báo cho tôi một tiếng a, để tôi đi tiếp đón anh nha.” Diệp Khiêm ha ha vừa cười vừa nói, tận lực khiến cho hào khí hiện trường không còn xấu hổ như trước, mà lộ ra buông lỏng một ít.
Có Diệp Khiêm đảm nhiệm nói lời chọc cười, Tạ Đông Bách tự nhiên không cần phải đi trêu chọc Lâm Phong nữa. Lúc trước hắn đối đãi Lâm Phong như vậy, còn không biết người ta có trả thù hắn hay không nữa. Mặc dù nói Tạ Đông Bách cũng không có làm ra hành động gì quá phận, nhưng hắn nhớ tới chuyện đã chế nhạo Lâm Phong khi đó thì cảm thấy có chút buồn cười. Hắn hiện tại cũng không biết rõ tính tình Lâm Phong, cũng không biết mục đích tới Nhật Bản lần này của Lâm Phong là gì, nên hắn không dám tiện nói gì. Bất quá, theo suy đoán của hắn thì Lâm Phong không phải tìm hắn trả thù a, nếu không cũng sẽ không đợi cho tới ngày hôm nay.
Tạ Tử Y có chút đứng ngồi không yên, trên khuôn mặt của cô có chút u sầu, hai đầu lông mày còn kèm theo một ít nhàn nhạt phẫn hận. Cô cũng có chút rõ mục đích của Lâm Phong tới Nhật Bản để làm gì, bất quá nếu có thể, cả đời này cô đều không hy vọng nhìn thấy Lâm Phong. Bất quá, nhìn biểu hiện của Diệp Khiêm, thì hình như là Diệp Khiêm mời Lâm Phong tới, cho dù cô không muốn nhìn thấy Lâm Phong, cũng không thể ở trước mặt Diệp Khiêm đuổi Lâm Phong đi a. Kỳ thật, cô vẫn có chút sợ hãi, sợ hãi Mặc Long sẽ bởi vì chuyện này sẽ càng trốn tránh cô. Mặc Long vốn là đối chuyện cô truy cầu hắn đã có chút sợ hãi rụt rè, nếu như để cho hắn biết chuyện xảy ra giữa cô cùng Lâm Phong, thì nhất định sẽ trốn xa hơn a? Tạ Tử Y cũng không muốn nhìn thấy cục diện như vậy. Vì quá khẩn trương, Tạ Tử Y không khỏi quay đầu nhìn Mặc Long, Mặc Long lại giống như không có phản ứng gì, vẫn lẳng lặng ngồi ở chỗ kia.
Mặc Long hiển nhiên cũng đã nhận ra biểu hiện có chút dị thường của Tạ Tử Y, Tạ Tử Y cũng không biết ngụy trang, biểu hiện trên mặt đã nói lên cô cùng Lâm Phong đã từng xảy ra chuyện gì đó. Bất quá, Mặc Long cũng không có miệt mài theo đuổi, hắn đối với chuyện tình cảm đều không có hiếu kỳ, huống chi đây là chuyện riêng của Tạ Tử Y. Tuy hắn có chút yêu thích Tạ Tử Y, bất quá còn không có đạt tới tình trạng yêu không cách nào kềm chế được.
“Hôm nay vừa tới, nghe nói Diệp huynh cũng tới, cho nên mới tới nơi này nhìn một chút.” Lâm Phong thản nhiên nói.
“Ai, anh Lâm nói không thật nha. Tôi nghĩ, anh đã tới nơi này lâu rồi nha? Lúc người Yamaguchi Group đến nháo sự chắc anh đã tới nơi đây a? Anh vậy mà trốn một bên không chịu đi ra, thật sự là không có nghĩa khí a.” Diệp Khiêm bất đắc dĩ nói.
Lâm Phong có chút cười cười, cũng không nói gì thêm nữa. Bất quá nét mặt của hắn cũng đã tỏ vẻ rất rõ ràng, lúc đó hắn đã có mặt tại nơi đây, Vô Thanh Sát Nhân Thuật của Thất Sát nổi tiếng trên toàn thế giới, tuy cổ võ thuật của Diệp Khiêm có tiến bộ rất lớn, nhưng muốn phát giác được Lâm Phong cũng không phải là chuyện dễ dàng. Đây là do Lâm Phong cố ý lộ ra một tia sơ hở, nên Diệp Khiêm mới có thể phát hiện ra được.
Dừng một chút, Lâm Phong nói: “Sắc trời cũng không sớm, anh Diệp, chúng ta hãy tìm một chỗ hảo hảo uống một chén nha?”
Diệp Khiêm cũng nhìn ra, Lâm Phong ngồi ở chỗ này có chút xấu hổ, hào khí nơi đây cũng không tốt cho lắm, cho nên cũng không có cưỡng ép Lâm Phong ở lại. Ngẫm lại hắn cũng có chuyện cần nói với Lâm Phong, cho nên liền nhẹ gật đầu, đồng ý xuống.