Đi vào trong phòng, Thanh Phong cuống quít tiến đến bên cạnh Trung Đảo Tín Nại, ân cần hỏi han: “Tín nại, ngươi không sao chớ?”
Hiển nhiên Trung Đảo Tín Nại đối với sự nhiệt tình của Thanh Phong còn có một tia kháng cự, cuống quít hướng bên cạnh dịch chuyển, bất quá trong lời nói cũng đã không còn lạnh lùng giống như trước ki.”Ta không có... Không có việc gì!” Trung Đảo Tín Nại cảm thấy trái tim của nàng đang tăng tốc độ đập, nàng chưa từng có cảm giác khẩn trương như vậy.
Lúc này, Mặc Long cùng Tạ Tử Y đều đi vào, biểu lộ của Mặc Long có chút xấu hổ, lúc trông thấy Diệp Khiêm cùng Thanh Phong, khuôn mặt lộ ra một tia cười.
“Diệp tiên sinh, các ngươi cứ trò chuyện trước, có cái gì cần thì ngươi cứ kêu một tiếng là được.” Tạ Tử Y nói. Nàng là người thông minh tự nhiên hiểu được, lúc này nàng là người ngoại, cần phải tránh hiềm nghi, để cho bọn Diệp Khiêm có thể nói chuyện.
“Ách, cám ơn, Tạ tiểu thư.” Diệp Khiêm nói.
“Lão đại, ngươi không cần khách khí như vậy, Tạ tiểu thư sớm muộn gì cũng là người một nhà, nói không chừng ta còn phải gọi nàng là chị dâu.” Thanh Phong vừa cười vừa nói.
Mặc Long sững sờ, hung hăng trợn mắt nhìn Thanh Phong. Tạ Tử Y lại rất vui vẻ nở nụ cười, nói: “Vậy ta đi trước, cáo từ!”
“Mặc Long, còn không đi tiễn đưa Tạ tiểu thư!” Thanh Phong trêu chọc nói.
Tạ Tử Y quay đầu nhìn Mặc Long, mỉm cười, nói: “Không cần, ta nghĩ các ngươi có lẽ còn có rất nhiều lời muốn nói, không nên phiền toái.” Nói xong, tâm tình của Tạ Tử Y có chút khoan khoái dễ chịu rời đi.
Mặc Long chú ý tới thi thể của Hoàn Sơn Mỹ Nguyệt, kinh ngạc hỏi: “Lão đại, nàng có phải..”
“Thủ lĩnh Ám Dạ Hoa Bách Hợp!” Thanh Phong nói.
Ánh mắt khó hiểu của Mặc Long nhìn về phía Diệp Khiêm, kinh ngạc hỏi: “Lão đại, ngươi đem thi thể của nàng mang về làm cái gì?”
Diệp Khiêm nói: “Mặc Long, ngươi nhận thức nàng, nàng chính là Mỹ Nguyệt đại tỷ.”
“Cái gì?” Toàn thân Mặc Long run lên, ánh mắt kinh ngạc lần nữa nhìn vào thi thể của Hoàn Sơn Mỹ Nguyệt. Nhìn thấy những vết đao tung hoành trên gương mặt, Mặc long căn bản tìm không thấy bóng dáng của Hoàn Sơn Mỹ Nguyệt trong trí nhớ.”Sao... Thế nào lại là Mỹ Nguyệt đại tỷ, nàng... Nàng như thế nào trở thành thủ lĩnh Ám Dạ Hoa Bách Hợp?” Mặc Long quả thực không thể tin được, kinh ngạc nói.
“Đợi một chút,....., các ngươi đang nói cái gì à? Ai là Mỹ Nguyệt đại tỷ? Các ngươi nhận thức nàng?” Thanh Phong kinh ngạc hỏi. Trung Đảo Tín Nại ở bên cạnh cũng vẻ mặt mê mang, hiển nhiên không ngờ Diệp Khiêm cùng Mặc Long vậy mà nhận thức thủ lĩnh Ám Dạ Hoa Bách Hợp, hơn nữa nhìn nét mặt của bọn hắn tựa hồ là rất quen thuộc.
“Hoàn Sơn Mỹ Nguyệt là một trong những người sáng lập Nanh Sói, lúc trước cùng đội trưởng còn có Chu Chí được lính đánh thuê thế giới xưng là Tam Kiếm Khách, bọn hắn một tay sáng lập Nanh Sói, dẫn Nanh Sói từng bước một đi cho tới ngày hôm nay. Khi đó ngươi còn không có tiến vào Nanh Sói, cho nên ngươi không biết nàng.” Diệp Khiêm nói.
Thanh Phong kinh ngạc nói: “Lão đại, ngươi... Ngươi nói nàng là người sáng lập Nanh Sói? Chuyện này... Đây rốt cuộc chuyện gì xảy ra à?”
“Lão đại, ngươi lúc ấy không biết nàng là Mỹ Nguyệt đại tỷ sao? Nàng phải..” Mặc Long lời nói đến bên miệng lại nuốt xuống.
Diệp Khiêm biết rõ, Mặc Long muốn hỏi có phải hắn giết Hoàn Sơn Mỹ Nguyệt hay không?. Lắc đầu, Diệp Khiêm nói: “Mỹ Nguyệt đại tỷ là tự sát.” Sau đó Diệp Khiêm đem tình cảnh lúc ấy nói kỹ càng một lần, Mặc Long nghe xong, chỉ biết thở dài.
Hồi lâu, Mặc Long chậm rãi hỏi: “Lão đại, vậy ngươi chuẩn bị làm thế nào?”
“Đem tro cốt của nàng mang về Hoa Hạ, cùng đội trưởng an táng cùng một chỗ, coi như là hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của đội trưởng cùng nàng. Thông báo cho Lãnh Nghị, đem danh tự của Mỹ Nguyệt đại tỷ khắc vào bia kỷ niệm liệt sĩ của Nanh Sói, bất kể như thế nào, nàng cũng là người sáng lập Nanh Sói, không có nàng, có lẽ sẽ không có Nanh Sói. Nàng thủy chung vẫn là người Nanh Sói.” Diệp Khiêm nói.
Mặc Long nhẹ gật đầu, hoàn toàn chính xác, mặc kệ Hoàn Sơn Mỹ Nguyệt phạm vào sai lầm gì, nhưng thủy chung, nàng vẫn là một trong những người sáng lập Nanh Sói, không có nàng có lẽ sẽ không có Răng Sói. Hơn nữa, hôm nay, mọi chuyện đã phát sinh cũng không thể trách Hoàn Sơn Mỹ Nguyệt, không thể trách bất luận kẻ nào, tất cả chỉ vì hiểu lầm mà thôi.
Diệp Khiêm từ trong lòng ngực móc ra tấm lệnh bài Hoàn Sơn Mỹ Nguyệt trước khi chết cho hắn, nói: “Tín nại tiểu thư, đây là Mỹ Nguyệt đại tỷ trước khi chết giao cho ta, ta hi vọng ngươi có thể chưởng quản Ám Dạ Hoa Bách Hợp, tổ chức này cũng là tâm huyết của Mỹ Nguyệt đại tỷ, không thể để cho nó biến mất. Bất quá, ta hi vọng ngươi có thể phát triển Ám Dạ Hoa Bách Hợp đừng quá hắc ám, những quy định trước kia cũng có thể không cần chấp hành. Có thể chứ?”
Trung Đảo Tín Nại nhìn tấm lệnh bài Diệp Khiêm đưa tới, có chút sửng sốt một chút, áy náy nói: “Diệp tiên sinh, thực xin lỗi, ta thật sự không nghĩ sẽ tiếp tục cuộc sống như vậy nữa, ta...”
Diệp Khiêm mỉm cười, đánh gãy lời nói của nàng, nói: “Ta nghĩ không phải chỉ có một mình ngươi có ý nghĩ này, các thành viên khác của Ám Dạ Hoa Bách Hợp có lẽ cũng có ý nghĩ này. Lệnh bài ngươi cầm, về phần xử lý thành viên Ám Dạ Hoa Bách Hợp như thế nào thì tùy ngươi. Kỳ thật ta cảm thấy, cho dù là sát thủ, cũng có thể sinh hoạt giống như người bình thường. Ngươi cũng có thể đem thành viên Ám Dạ Hoa Bách Hợp triệu tập lại, hỏi một chút cách nghĩ của các nàng, nếu như các nàng muốn sinh hoạt giống như người bình thường, thì có thể đến tập đoàn Hạo Thiên làm việc.”
“Cầm a!” Thanh Phong tiếp nhận lệnh bài, nhét vào trong tay Trung Đảo Tín Nại, nói, “Ngươi yên tâm, bất kể như thế nào, ta đều ở bên cạnh ngươi, ngươi về sau không còn đơn độc nữa, ngươi còn có ta.”
Trung Đảo Tín Nại mờ mịt nhìn Thanh Phong, trong nội tâm có chút chấn động, cố nặn ra vẻ tươi cười, nhẹ gật đầu, nói: “Diệp tiên sinh, ta sẽ liên hệ với các thành viên Ám Dạ Hoa Bách Hợp.”
Thanh Phong vui vẻ nở nụ cười, phảng phất như đã nhìn thấy ánh sáng thắng lợi, biểu hiện vừa rồi của Trung Đảo Tín Nại, không thể nghi ngờ cho hắn thật lớn tín tâm.
Diệp Khiêm có chút nhẹ gật đầu, không nói gì.
“Lão đại, kế tiếp phải làm như thế nào?” Mặc Long hỏi.
“Trước hết dừng lại mọi chuyện, đợi chuyện lần này đi qua, thế cục Tokyo nhất định sẽ rất khẩn trương, chúng ta tạm thời không cần có bất luận hành động gì.” Diệp Khiêm nói, “Những huynh đệ bị thương, đợi sau khi thương thế lành an bài bọn hắn trở lại Hoa Hạ, những huynh đệ đã chết thì hoả táng, đem tro cốt mang về, cũng làm cho bọn hắn có thể lá rụng về cội. Công ty bảo an Thiết Huyết lập một ngân sách độc lập, nhằm đảm bảo chi phí sinh hoạt cho gia đình những huynh đệ đã chết, không thể bạc đãi bọn họ, có thể thỏa mãn thì tận lực thỏa mãn. Những huynh đệ bị thương cũng phát cho họ một ít tiền thưởng, Mỹ Nguyệt đại tỷ cũng hoả táng, đợi xử lý xong mọi chuyện ở Tokyo xong sẽ mang nàng trở lại Hoa Hạ.”
Mặc Long nhẹ gật đầu.
Diệp Khiêm quay đầu lại nhìn Thanh Phong, nói: “Thanh Phong, chuyện Ám Dạ Hoa Bách Hợp ngươi cùng Tín Nại tiểu thư xử lý một chút, hết thảy tuân theo ý nguyện của các nàng.”
“Vâng, lão đại, yên tâm đi, ta cùng Tín Nại, nhất định sẽ xử lý thỏa đáng.” Thanh Phong hưng phấn nói, mệnh lệch như vậy, hắn tự nhiên là vui vẻ đáp ứng.
...
Mấy ngày kế tiếp, mấy người đều không có động tác gì. Mặc Long đi cùng Tạ Tử Y an bài thành viên công ty bảo an Thiết Huyết rời khỏi Nhật Bản, Thanh Phong thì hào hứng bừng bừng cùng Trung Đảo Tín Nại đi liên hệ thành viên Ám Dạ Hoa Bách Hợp. Sau khi trải qua ngắn ngủi chữa trị, Diệp Khiêm cũng bắt đầu bắt tay vào làm chuẩn bị bước tiếp theo. Chuyện của Hoàn Sơn Mỹ Nguyệt qua, dù cho hắn không muốn, thì chuyện cũng đã xảy ra, hơn nữa, kết cục như vậy có lẽ là một kết cục tốt đẹp.
Hoàng Phủ Thiếu Kiệt mấy ngày nay cũng không có quấn quít lấy Diệp Khiêm, ngược lại rất chân thành đi cùng Vưu Hiên, học tập phương pháp cùng kỹ xảo xử lý công việc của hắn. Vưu Hiên từ chỗ Tạ Đông Bách biết được thân phận của Hoàng Phủ Thiếu Kiệt, cho nên cũng không có kháng cự, rất cẩn thận dạy bảo hắn. Có lẽ, đây cũng là nguyên nhân Hoàng Phủ Kình Thiên đem Hoàng Phủ Thiếu Kiệt giao cho Diệp Khiêm, đi theo Diệp Khiêm, Hoàng Phủ Thiếu Kiệt có thể kiến thức đủ loại người, về sau cũng hiểu được làm thế nào ứng đối a.
Diệp Khiêm cũng không có nhàn rỗi, từ chỗ Tạ Đông Bách lấy ra tư liệu lãnh đạo cấp cao của Yamaguchi Group, mấy ngày nay một mực đều cẩn thận nhìn xem. Yamaguchi Group tại Hoa Hạ lợi dụng tập đoàn Phi Tường làm ra nhiều chuyện thị phi, hơn nữa còn có ý đồ dồn Nanh Sói vào chỗ chết, mặc kệ hắn lúc ấy có biết Diệp Khiêm là thủ lĩnh Nanh Sói hay không, thì Yamaguchi Group đều phải vì hành động ấy mà trả giá thật nhiều.
Bởi vì chuyện xảy ra tại đền thờ Meiji, mấy ngày nay thế cục Tokyo lộ ra có chút khẩn trương, cảnh sát Tokyo cũng đã tiến hành một lần càng quét cở lớn, thế nhưng mà thu hoạch lại quá mức bé nhỏ. Bọn hắn căn bản không có mục tiêu, chẳng qua là làm bộ cho có mà thôi. Bất quá, hoạt động của Yamaguchi Group ngược lại giảm đi không ít, không bởi vì lần trước Diệp Khiêm đả thương thành viên Yamaguchi Group, mà tìm Phúc Thanh Bang báo thù.
Lúc Diệp Khiêm nhàn hạ cũng gọi điện thoại cho Lâm Nhu Nhu, Tống Nhiên đã đem quyền quản lý quỹ ngân sách chuyển giao cho Lâm Nhu Nhu, Lâm Nhu Nhu cũng có chút bận rộn, cũng có chút mỏi mệt, bất quá tuy mệt mỏi nhưng lại rất vui vẻ. Chuyện Diệp Khiêm đáp ứng với cục trưởng cục giáo dục thành phố Thượng Hải cũng không có quên, để cho Lâm Nhu Nhu thành lập một quỹ ngân sách cho học sinh nghèo hiếu học, chuyên môn trợ trợ những đứa trẻ hiếu học mà không có kinh phí để học tập. Bất quá, cũng không phải chỉ cấp cho tiền viện trợ, mà Diệp Khiêm còn có ý nghĩ, vào những ngày nghỉ thì nên để cho những học sinh ngheo khó kia làm một ít hoạt động xã hội thực tế, như vậy mới có thể để cho bọn họ càng thêm quý trọng cơ hội trước mắt.
Chuyện của Ám Dạ Hoa Bách Hợp, Diệp Khiêm cũng gọi điện thoại nói cho Tống Nhiên, Tống Nhiên hiển nhiên là rất giật mình, bất quá biết mọi chuyện đã được giải quyết viên mãn giải quyết, thì nhẹ nhàng thở ra. Nàng bảo Diệp Khiêm mau chóng trở về, dù sao năm mới Hoa Hạ đã sắp tới rồi, đây là thời điểm cả nhà đoàn tụ vui vẻ bên nhau.
Vài ngày sau, hành động càng quét của cảnh sát Tokyo cũng dừng lại, đem mọi chuyện diễn ra ở đền thờ Meiji quy kết là xã hội đen thanh toán lẫn nhau, mà không phải là do khủng bố tập kích.
Nhận được điện thoại của Vưu Hiên gọi tới, đem thế cục bên ngoài nói đơn giản một lúc, Diệp Khiêm nhẹ gật đầu. Cúp điện thoại, khép lại tư liệu đang cầm trên tay, đứng người lên, đi đến bên cửa sổ, rút ra một điếu thuốc đốt lên.
“Lão đại!” Thanh Phong cùng Mặc Long đi đến, cùng kêu lên.