Diệp Khiêm đã nói như vậy, Tô Phú Hải không thể không cân nhắc chuyện Diệp Khiêm có thật dám đối với hắn động thủ hay không. Thế nhưng mà nếu như hắn trợ giúp Tô Vi thì Tào Hồng Nhạc sẽ đối với hắn tiến hành trả thù. Tô Phú Hải hiện tại thậm chí có chút hối hận vì đã cầm lấy 10% cổ phần công ty rồi, nếu như không có 10% cổ phần công ty này, thì ngày hôm nay đã không có chuyện phiền toái.
Thân tình, Tô Phú Hải hầu như đã quên hai chữ này rồi, Tào Hồng Nhạc là anh vợ của hắn, thế nhưng mà hắn tin tưởng Tào Hồng Nhạc thật sự sẽ đuổi tận giết tuyệt hắn. Chị của hắn đoán chừng cũng sẽ không trợ giúp hắn a?
Ngơ ngác nhìn Diệp Khiêm, Tô Phú Hải nhất thời không biết lựa chọn như thế nào.
Diệp Khiêm có chút nở nụ cười, nói: “Xem ra Tô lão bản không tin lời ta nói ah. Thanh Phong, động thủ đi, dù sao để đối phó Tào Hồng Nhạc thì có hay không có cổ phần trong tay hắn đều giống nhau.”
Lời vừa nói xong, Thanh Phong hắc hắc nở nụ cười, từ trong lòng móc ra một khẩu súng, sau đó gắn dụng cụ giảm thanh lên nòng súng. Động tác rất chậm, như là đang cố ý nghiền ép tinh thần của Tô Phú Hải cùng Triệu Phương. Sắc mặt của hai người cũng trở nên dị thường hoảng sợ, trên trán không tự giác chảy ra từng giọt mồ hôi.
Tại Đài Loan, mặc dù nói có không ít người có súng, nhưng cũng không phải ai cũng dám cầm súng ở trên đường cái lắc lư. Đối với thân phận của Diệp Khiêm, Tô Phú Hải cũng không khỏi sinh ra hiếu kỳ, nhìn thấy tác phong của Diệp Khiêm hiển nhiên không phải là tác phong của thương nhân, hoàn toàn là cách làm trong giới giang hồ, trong nội tâm hắn nhịn không được suy nghĩ, có phải Tô Vi đã sớm dự liệu được tình huống như thế này hay không, cho nên mới thuê Diệp Khiêm để giải quyết những chuyện này.
Diệp Khiêm phảng phất giống như cái gì cũng không có trông thấy, lấy ra một điếu thuốc nhóm lên, chậm rãi hít một hơi, trong ánh mắt không có một tia sợ hãi bởi vì giết người, điều này làm cho Tô Phú Hải kinh hãi không thôi, âm thầm nghĩ, chỉ sợ số người mà Diệp Khiêm đã giết cũng không ít a?
“Ta đáp ứng ngươi, ta đáp ứng ngươi!” Tô Phú Hải nhìn thấy Thanh Phong đem nòng súng nhắm ngay đầu lão bà của hắn, chậm rãi bóp lấy cò súng, liền cuống quít kêu lên.
Diệp Khiêm nhìn Thanh Phong phất phất tay, Thanh Phong hiểu ý, đem súng thu vào trong ngực. Có chút cười cười, Diệp Khiêm nói: “Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, chúc mừng Tô lão bản, ngươi đã có một lựa chọn chính xác.”
Hít một hơi thật sâu, Tô Phú Hải nói: “Cổ phần công ty ta sẽ cho ngươi, về sau ta chỉ sợ là đã không thể ở Đài Loan nữa rồi, sáng sớm ngày mai ta sẽ đáp máy bay đi nước Ý.” Sau đó nhìn thoáng qua Triệu Phương, nói: “Bà đi lấy tập tài liệu trong tủ bảo hiểm đem ra cho tôi!”
Triệu Phương ngẩn người, nhẹ gật đầu, quay người đi đến lâu. Một lát sau, liền đi trở về, cầm trong tay một túi tài liệu đưa tới tay Tô Phú Hải. Tô Phú Hải thở dài, đem túi tài liệu đưa cho Diệp Khiêm nói: “Đồ vật ngươi muốn toàn bộ ở bên trong này, nói với tiểu Vi một tiếng, ta có lỗi với nàng.”
Diệp Khiêm nhận lấy, mở ra nhìn thoáng qua, sau đó nhét vào, có chút cười cười, nói: “Ngươi cũng đừng có bộ dạng như người chết như vậy, đi nước Ý du lịch hai ngày cũng tốt, chuyện Tào Hồng Nhạc chỉ cần hai ngày là ta có thể giải quyết xong, đến lúc đó ngươi trở về cũng không muộn.”
Tô Phú Hải kinh ngạc nhìn Diệp Khiêm, tuy không rõ Diệp Khiêm dựa vào đâu mà có tự tin như vậy, nhưng hắn lại cảm giác Diệp Khiêm có thể làm được.
Chậm rãi đứng lên, Diệp Khiêm cười cười, nói: “Cảm ơn Tô lão bản đã phối hợp, ta đây cáo từ trước, không quấy rầy vợ chồng các ngươi thân mật.” Diệp Khiêm nói xong, liền cất bước đi ra ngoài. Thanh Phong cũng đứng dậy đi theo, sau khi đi vài bước, lại xoay người lại, cầm lấy trái chuối nhét vào trong miệng, lúc này mới hấp tấp đuổi theo.
Sau khi ra khỏi biệt thự, Thanh Phong nói: “Lão đại, Tào Hồng Nhạc là người nào à? Hình như cũng không phải là kẻ đơn giản, từ biểu hiện của Tô Phú Hải, rất rõ ràng đã bị Tào Hồng Nhạc uy hiếp ah.”
Vừa nói vừa leo lên xe, Diệp Khiêm có chút nhẹ gật đầu, nói: “Đoán chừng Tào Hồng Nhạc cùng người trên đường có lẽ có chút quan hệ.”
Dừng một chút, Diệp Khiêm nói: “Tô Vi có 40% cổ phần công ty, Tô Phú Hải có 10%, Tào Hồng Nhạc có 20%, các cổ đông còn lại chiếm 10%, hôm nay cho dù không có cổ phần của những cổ đông kia, Tô Vi cũng đã có 50% cổ phần công ty, Tào Hồng Nhạc cũng rất khó cướp đi tập đoàn Tứ Hải.”
“Vậy là xong rồi sao?” Thanh Phong hỏi.
“Đương nhiên không thể cứ như vậy xong được.” Diệp Khiêm nói, “20% cổ phần công ty ở bên ngoài không tính, Tào Hồng Nhạc cùng những cổ đông còn lại chiếm 30% cổ phần công ty, nếu như Tào Hồng Nhạc ném cổ phiếu trong tay ra, chắc chắn sẽ khiến dân chơi cổ phiếu bán tháo cổ phiếu trong tay của họ, đến lúc đó tập đoàn Tứ Hải cho dù có thể ổn định lại, cũng chỉ là kéo dài hơi tàn. Lại vất vả một chút, trước tiên 10% cổ phần công ty của những cổ đông kia nắm bắt tới tay rồi nói sau.”
Nhẹ gật đầu, Thanh Phong lại lái xe hơi hướng nhà của những cổ đông kia chạy tới. Còn lại ba cổ đông đều là nguyên lão của tập đoàn Tứ Hải, bọn họ vốn là cao tầng của tập đoàn Tứ Hải, bởi vì cống hiến to lớn, cho nên được phụ thân của Tô Vi cho 10% cổ phần công ty, xem như đối với bọn họ là một loại cổ vũ.
Cũng chính bởi vì như vậy, Tô Vi mới cảm thấy ở trước mặt tiền tài, tình thân tình bạn đều không chịu nổi một kích. Cậu của nàng muốn nuốt tài sản của nàng, chú ruột thì không giúp nàng, mà lựa chọn giúp cậu nàng, ba người chịu ân huệ của ba nàng, hôm nay lại muốn quay giáo hướng nàng một kích.
Diệp Khiêm sau khi biết nguyên nhân Tô Phú Hải vẽ đường cho hươu chạy, nên suy đoắn có lẻ ba cổ đông kia cũng bị Tào Hồng Nhạc uy hiếp nên mới trợ giúp hắn đối phó Tô Vi. Dù sao, bọn họ có thành tựu như ngày hôm nay hoàn toàn là nhờ phụ thân của Tô Vi một tay cất nhắc.
Lúc rời khỏi nhà Tô Phú Hải đã hơn tám giờ tối, lại chạy qua ba nhà còn lại, ân uy tịnh thi, cuối cùng cũng đem 10% cổ phần công ty còn lại lấy vào trong tay. Kể từ đó, Tô Vi đã có được 60% cổ phần công ty rồi, chỉ cần Tô Vi có thể một mực không bán cổ phiếu, như vậy, Tào Hồng Nhạc sẽ rất khó chiếm đoạt được tập đoàn Tứ Hải.
Nhưng mà, lúc Diệp Khiêm cùng Thanh Phong từ trong nhà cổ đông cuối cùng đi ra, bỗng nhiên, hơn mười chiếc xe con chạy nhanh tới, nhanh chóng bao vây bọn họ. Hai người có chút sửng sốt một chút, lập tức hiện lên một bộ dáng tươi cười. Căn bản không cần nghĩ, Diệp Khiêm cũng biết đám người này là do Tào Hồng Nhạc gọi đến để đối phó bọn họ rồi? Diệp Khiêm lợi dụng con của hắn để uy hiếp hắn, làm hại hắn bỏ lỡ cơ hội tốt để thâu tóm tập đoàn Tứ Hải, chuyện nay làm cho hắn tức giận không thôi.
Tào Hồng Nhạc có thể uy hiếp Tô Phú Hải cùng với ba gã cổ đông công ty, để cho bọn họ trợ giúp hắn đối phó Tô Vi, qua đó cho thấy hắn nhất định có thế lực riêng.
Hơn mười chiếc xe sau khi dừng lại, từ bên trong đi ra một đám ăn mặc loè loẹt, cách ăn mặc của những kẻ trẻ trấu, đây là một đám lưu manh chuyên lăn lộn trên đường phố. Bất quá, có thể lái nhiều xe con như vậy, tin tưởng ở phía sau lưng bọn chúng còn có một đại ca có chút thế lực.
Một đám người nhanh chóng đem Diệp Khiêm cùng Thanh Phong vây lại, một tên trẻ tuổi đeo kính râm, ngậm một cây tăm xỉa răng bước tới trước mặt Diệp Khiêm. Nhìn thấy cách ăn mặc của hắn, Diệp Khiêm cùng Thanh Phong nhịn không được bật cười, mịa, không thể tưởng tượng nổi luôn, bây giờ là ban đêm mà lại đeo kính râm, trang bức cũng cần phải xem hoàn cảnh chứ.
Người trẻ tuổi hiển nhiên có chút sửng sốt, thật không ngờ Diệp Khiêm cùng Thanh Phong đối mặt nhiều người như vậy, còn có thể cười nhẹ nhàng như vậy. Dừng một chút, người trẻ tuổi trách mắng: “Cười clmm a, bọn mày thử cười lần nữa tao xem!”
“Mịa! Ngươi có phải bị bệnh đục tinh thể hay không? Hơn nửa đêm mà còn đeo kính râm, ngươi sẽ không sợ rơi vào trong hầm phân hả?” Thanh Phong nói. Đối với Diệp Khiêm cùng Thanh Phong mà nói, trường hợp như vậy quả thực quá không có ý nghĩa rồi, đối phương bất quá chỉ là một đám tiểu lưu manh mà thôi, còn không đến mức để cho bọn họ sợ hãi. Lúc trước cho dù đối mặt bộ đội chính quy trang bị đến tận răng, bọn họ cũng không có sợ hãi, huống chi là đám người này.
Sắc mặt của người trẻ tuổi hơi biến đổi, hỏi tiếp: “Ai là Diệp Khiêm?”
Diệp Khiêm bất đắc dĩ lắc đầu, nói với Thanh Phong: “Được rồi, ngươi xử lý đi, một đám con nít ranh mà thôi. Nhớ rõ, đừng giết chết a, ta còn có chuyện muốn hỏi bọn họ.”
“Không có vấn đề.” Thanh Phong cười cười chà xát hai tay của mình, nói.
Sau đó nhìn đám tiểu lưu manh này, Thanh Phong hắc hắc cười cười, nói: “Nghe rỏ chưa? Lão Đại của ta không muốn cùng các ngươi động thủ, để ta cùng các ngươi chơi đùa a. Cùng tiến lên đi, ông đây đã lâu rồi không có đánh nhau!” Vừa nói vừa móc súng lục ở trong ngực ra đưa cho Diệp Khiêm, nói: “Lão đại, ngươi giữ dùm ta một lúc, nếu không ta sợ nó cướp cò thì phiền toái.”
Trông thấy súng lục, những tiểu lưu manh này rõ ràng sửng sốt một chút, không tự giác mà cảm thấy sợ hãi. Bọn hắn đánh nhau không ít, nhưng chưa từng động đến súng, dám động đến súng đều là người có lai lịch. Bất quá, đây là do lão đại phân phó, không thể sợ hãi mà lùi bước. Hơn nữa, bọn họ thấy Thanh Phong cũng không có ý định dùng súng.
Một chọi năm mươi, Thanh Phong hắc hắc nở nụ cười, vung vẩy nắm đấm xông tới. Đám tiểu lưu manh kia cũng không hề do dự, nhao nhao vọt lên. Lập tức, liền nghe từng tiếng kêu thảm thiết, Diệp Khiêm nhíu mày, nhìn xem nguyên một đám tiểu tử bị Thanh Phong đánh phải kêu cha gọi mẹ, lẩm bẩm nói: “Mịa, quá tàn nhẫn rồi.”
Diệp Khiêm rất thảnh thơi tựa lưng lên xe, móc ra một điếu thuốc nhen nhóm, phảng phất như đang xem xiếc khỉ.