Siêu Cấp Binh Vương

Chương 317: Chương 317: Nhất cử lưỡng tiện




Người đến không phải ai khác, chính là Diệp Khiêm cùng Mặc Long. Đã có Thanh Phong hấp dẫn lực chú ý của đại bộ phận thành viên Yamaguchi Group, Diệp Khiêm cùng Mặc Long cơ hồ không có phí khí lực gì, liền thuận lợi tiến vào.

Trông thấy Diệp Khiêm cùng Mặc Long đi đến, ba người cả kinh. “Baka (ngu ngốc), các ngươi là người nào?” Lão đại khiển trách hỏi.

Mặc Long cầm súng nhắm ngay bọn hắn, đáng tiếc bọn hắn đã cởi bỏ vũ khí trên người, nên không có năng lực hoàn thủ. Diệp Khiêm lạnh lùng nở nụ cười, nói: “Chúng ta là người mà các ngươi vừa nhắc đến. Nanh Sói.”

Nghe được lời0 Diệp Khiêm nói, nữ tử kia nhướng mày, vậy mà không hề cố kỵ từ trong ao nước đứng lên, cười lạnh một tiếng, nói: “Đến thật là nhanh a, bất quá nơi này có vài trăm thành viên Yamaguchi Group, đã vào đây thì đừng nghĩ có thể bước ra ngoài.”

Thấy nàng muốn la lên, Mặc Long khiển trách, nói: “Tốt nhất đừng nhúc nhích, nếu không ta sẽ đưa các ngươi đi sang bên kia thế giới.”

Ba người cắn răng, chịu đựng. Diệp Khiêm nhàn nhạt nở nụ cười, nói: “Chúng ta đã có thể đi vào, tự nhiên là có thể đi ra ngoài.”

“Nói đi, các ngươi muốn làm gì?” Lão đại nhíu mày, hỏi.

“Không có gì, Nanh Sói chúng ta là người nhà nghèo, ăn không đủ no mặc không đủ ấm, không giống các ngươi, có tiền tiêu xài không hết. Cho nên, đặc biệt đến lấy mấy miếng cơm ăn, không biết các vị có thể cho một ít tiền hay không.” Diệp Khiêm khẽ cười nói.

“Không phải là tiền sao, dễ xử lý.” Lão Tam nói, “Về sau chúng ta hợp tác, ta cam đoan các ngươi có tiền tiêu xài không hết.”

“Nhưng ta đã đợi không kịp a, hiện tại cũng sắp chết đói rồi, trong tổ chức còn có vài trăm miệng ăn đang chờ.” Diệp Khiêm nói. Đã đến nơi này, Diệp Khiêm dĩ nhiên sẽ không bỏ qua chỗ tốt này, tiền, đương nhiên là càng nhiều càng tốt, dù sao mấy vị chủ trước mắt đều là đại gia.

“Vậy ngươi muốn thế nào?” Lão Đại có chút tức giận nói, loại cảm giác này bị người dùng súng đe dọa quả thực không dễ chịu chút nòa, bọn hắn làm gì có kinh nghiệm đối với chuyện giống như thế này, từ trước đến nay đều là bọn hắn dùng súng đe dọa người khác.

Diệp Khiêm cười cười, nhìn nữ nhân kia, nói: “Ngươi vẫn nên ngồi vào trong ao nước đi thôi, nhìn thấy đồ vật khô quắt trên người ngươi, ta có chút muốn ói.” Nữ nhân tức giận hừ một tiếng, tuy trong nội tâm cực kỳ khó chịu, thế nhưng mà lúc này cũng không thể không tạm thời ẩn nhẫn xuống.

Bọn hắn đâu có thể nghĩ tới, dưới sự thủ hộ nghiêm mật như thế, lại vẫn có người xông vào. Xem ra bọn họ đã đánh giá quá cao lực lượng của mình. Anh mắt của Diệp Khiêm nhìn lướt qua bốn phía, thấy bên cạnh có máy vi tính, mỉm cười, nói: “Đến đây đi, các vị đại từ đại bi, xin cho tại hạ chút ít tiền sống qua ngày.”

Lão đại mặc dù có chút không tình nguyện, nhưng giờ phút này cũng không có biện pháp nào khác, đành phải đứng dậy dùng khăn tắm bao lấy thân thể của mình, đi đến trước máy vi tính. “Nói đi, ngươi muốn bao nhiêu?” Lão Đại hỏi.

“Chuyện này phải hỏi các ngươi, các ngươi cảm giác mình giá trị bao nhiêu tiền?” Diệp Khiêm nghiền ngẫm nhìn hắn, nói. Mặc Long Y cầm súng chỉ vào hai người còn lại, phòng ngừa bọn hắn đùa nghịch thủ đoạn gì.

Lão Đại tức giận hừ một tiếng, nhanh chóng kết nối tới ngân hàng Thụy Sĩ, đưa vào số tài khoản và mật mã của hắn, sau đó Diệp Khiêm đem số tài khoản Nanh Sói nói ra. Lão Đại liền thực hiện giao dịch, ước chừng ba trăm triệu Đô-la. Diệp Khiêm cười nhạt một tiếng, trong mắt bỗng nhiên hiện lên một đạo sát ý, bỗng nhiên, chỉ thấy Huyết Lãng xẹt qua một đạo hồng sắc hào quang, đâm vào cổ họng của hắn. Sau đó, Diệp Khiêm trực tiếp đem toàn bộ tiền trong tài khoản đối phương chuyển vào tài khoản của hắn.

Đối với tiền, Diệp Khiêm sẽ không ngại ít, dù sao thủ hạ Nanh Sói có rất nhiều người, chẳng những phải cấp bổng lộc hàng tháng, hơn nữa còn phải nuôi dưỡng người nhà của bọn hắn nữa. Hơn nữa, Diệp Khiêm còn cần rất nhiều tiền, để thành lập phân bộ Nanh Sói ở Thái Bình Dương, đây chính là một số tiền khổng lồ.

Nhìn thấy lấy Lão Đại bị Diệp Khiêm dùng chủy thủ xỏ xuyên qua cổ họng, Lão Nhị cùng Lão Tam chấn động, biết rõ hôm nay chạy không khỏi rồi. Chỉ thấy lão Nhị bỗng nhiên kéo một tấm khăn tắm, từ trong ao nước hướng Mặc Long vọt tới, đồng thời, Lão Tam hét lớn một tiếng, “Người đâu, có thích khách!” Vừa chuyện vừa nhanh chóng dùng khăn tắm bao lấy thân thể của mình, từ trong ao nước nóng nhảy ra ngoài, ngay tại chỗ lăn một vòng, liền đến bên người Mặc Long, một cước hướng hắn đá tới.

Bản thân là tay Súng Bắn Tỉa đứng đầu Nanh Sói, Mặc Long có lực nhẫn nại mà người thường không có. Để trở thành tay Súng Bắn Tỉa giổi thì điều kiện đầu tiên là vô luận dưới tình huống gì, đều cũng có thể tập trung tinh thần của mình, không bị ngoại giới quấy nhiễu. Ngay lúc Lão Nhị dùng khăn tắm hướng hắn đánh tới, Mặc Long liền nổ súng. Bất quá, thân thủ của nữ nhân kia hiển nhiên không kém, lại có thể né qua phát súng trí mạng, chỉ bị bắn trúng cánh tay.

Nhìn thấy Lão Tam một cước đá tới, Mặc Long giơ tay ra đở, liền cản lại công kích của hắn. Đồng thời, súng trong tay lần nữa hướng Lão Nhị nã đạn.

Tiếng súng vừa vang lên, thành viên Yamaguchi Group ở bên ngoài nhanh chóng tràn vào. Diệp Khiêm không có chút do dự, rút súng lục ra nhanh chóng bắn tỉa, những thành viên kai vừa lách vào cửa, liền ầm ầm ngã xuống.

Phát súng lần này của Mặc Long, nữ nhân kia không còn may mắn để tránh thoát, bị bắn trúng trái tim, cơ hồ không có bất kỳ cơ hội phản kháng, lập tức ngã xuống. Máu tươi, lập tức nhuộm hồng cả nhà tắm công cộng. Sau khi giết chết Lão Nhị, Mặc Long nhanh chóng xoay người, ở cự ly ngắn, súng không cách nào phát huy tác dụng, nhất là đối mặt Lão Tam, một cao thủ vật lộn, hơn nữa còn tinh thông Karate.

Mặc Long không có nửa phần chần chờ, nhanh chóng láy ra chủy thủ của mình, nhào tới. Sức chiến đấu của Nanh Sói ngoại trừ huấn luyện bình thường, thì đều được tôi luyện qua chiến đấu sinh tử, tự nhiên không phải loại người như Lão Tam có thể so sánh.

Cửa ra vào thi thể càng ngày càng cao, những thành viên Yamaguchi Group dưới hỏa lực của Diệp Khiêm, căn bản không có chút cơ hội tiến vào. Ngay tại lúc đó, Diệp Khiêm thông qua vô tuyến điện nói: “Thanh Phong, hỏa lực yểm hộ.”

Xa xa Thanh Phong nghe thấy, cười lớn một tiếng, dựng ống phóng rốc-két lên, trực tiếp hướng hội sở phóng ra, lập tức những tiếng nổ mạnh liên tiếp vang lên.

Chùy thủ của Mặc Long chuyển hướng, đâm thẳng vào ngực Lão Tam. Đằng sau là một tòa giả sơn, Lão Tam đã không thể lui lại, đành phải ra sức nắm lấy cổ tay của Mặc Long. Trong quá trình chiến đấu vừa rồi, lão Tam đã tự mình thể nghiệm sức mạnh của Mặc Long, mỗi lần cùng cánh tay Mặc Long va chạm, xương cốt của hắn đều phảng phất như muốn bị bẻ gãy, lập tức đâu còn dám dùng một tay ngăn cản tiến công của Mặc Long.

Nhưng mà, ngay tại lúc hai tay của hắn chống chọi công kích tay phải của Mặc Long, thì tay trái của Mặc Long bỗng nhiên lóe lên, một thanh dao găm quân đội trực tiếp đâm vào cổ họng của hắn. Vừa nhanh lại hung ác, Lão Tam bị đau, nên lực tay tự nhiên yếu bớt, Mặc Long thuận thế đẩy, chủy thủ đâm vào đối phương ngực, trực tiếp thấu qua ngực của hắn.

“Đi!” Diệp Khiêm nhìn thoáng qua Mặc Long, nói. Hai người che chở lẫn nhau hướng cửa sổ bên cạnh đi đến, nguyên một đám thi thể chắn ở trước mặt bọn họ, Diệp Khiêm bắt lấy dây thừng ngoài cửa sổ, nói: “Mặc Long, rút lui!”

Mặc Long nhảy lên, ôm lấy phần eo của Diệp Khiêm, Diệp Khiêm thuận thế đu giây thừng hướng cao ốc đối diện bay qua. Thanh Phong nhìn thấy Diệp Khiêm cùng Mặc Long đi ra, càng thêm không kiêng sợ gì rồi, đạn hỏa tiễn liên tiếp bắn vào trong hội sở, lập tức, toàn bộ hội sở suối nước nóng bao phủ trong biển lửa. Thành viên Yamaguchi Group cũng bất chấp mọi chuyện, cuống quít hướng ra phía ngoài chạy thục mạng.

Sau khi rơi xuống dất, Diệp Khiêm nhìn thoáng qua Mặc Long, hai người nhanh chóng biến mất trong sự bao phủ của bóng đêm. Đến địa điểm tập hợp, nhanh chóng tiến vào trong xe. Một lát sau, Thanh Phong cũng chạy tới. Xe nổ máy, trong chốc lát liền biến mất trong bóng đêm.

Tất cả hành động vừa nhanh vừa chuẩn, chẳng những thuận lợi giải quyết ba đại thủ lãnh Yamaguchi Group, lại còn có thêm một số thu nhập phong phú, có thể nói là nhất cử lưỡng tiện.

Đến địa bàn của Phúc Thanh Bang là một nhà hàng kiểu Trung Quốc, Tạ Đông Bách mang theo Tạ Tử Y, Vưu Hiên, còn có Hoàng Phủ Thiếu Kiệt đã sớm ở đó chờ. Trông thấy Diệp Khiêm, Mặc Long cùng Thanh Phong ba người xuống xe, Tạ Đông Bách cuống quít nghênh đón, thân thiết lôi kéo Diệp Khiêm hướng trong nhà hàng đi vào.

Sau khi tiến vào trong nhà hàng, Tạ Tử Y rất săn sóc trợ giúp Mặc Long cởi áo khoác, phủi bông tuyết ở trên người hắn. Mặc Long có chút xấu hổ, nhưng cũng không có cự tuyệt.

“Như thế nào rồi? Mọi chuyện thuận lợi không?” Đi vào trong phòng, Tạ Đông Bách không đè nén được sự hưng phấn của mình, hỏi. Dù sao, nếu như Diệp Khiêm thuận lợi giải quyết ba đại trùm Yamaguchi Group, đối với Phúc Thanh Bang có cực lớn chỗ tốt, Phúc Thanh Bang có thể mượn cơ hội ngàn năm khó gặp này để cướp đoạt địa bàn.

“Ừ, toàn bộ OK!” Diệp Khiêm nói.

“Nanh Sói không hổ là Nanh Sói a, ta tin tưởng trên cái thế giới này sẽ không có nhiệm vụ nào mà Nanh Sói làm không được, có thể cùng Diệp hiền đệ làm bằng hữu, đó là vinh hạnh của Tạ Đông Bách ta.” Tạ Đông Bách ha ha nở nụ cười, nói.

“Lần này có thể thuận lợi như vậy, không thiếu được sự hỗ trợ của Tạ bang chủ, nếu không chúng ta ngay cả đối phương ở nơi nào cũng không biết.” Diệp Khiêm nói.

“Ha ha, chúng ta đều đừng khách sáo nữa.” Tạ Đông Bách nói, “Về sau chúng ta phải giao lưu nhiều hơn ah. Diệp hiền đệ, chuyện bây giờ cũng đã giải quyết, ngươi phải lưu lại chơi thêm vài ngày, để cho ta tận tận tình địa chủ ah. Những ngày này, đều lãnh đạm huynh đệ, còn hi vọng Diệp hiền đệ đừng nên trách.”

“Khách khí. Tết âm lịch Hoa Hạ sắp đến rồi, chúng ta phải nhanh trở về ăn bữa cơm đoàn viên ah.” Diệp Khiêm nói.

“Phải đi nhanh như vậy sao? Ta thật là có chút không nỡ.” Tạ Đông Bách nói. Sau đó, ánh mắt chuyển hướng Mặc Long, hỏi: “Mặc Long huynh đệ cũng muốn đi sao?”

Vừa hỏi như thế, ánh mắt Tạ Tử Y lập tức ngưng tụ tại trên người Mặc Long, Diệp Khiêm có chút nở nụ cười, không nói gì. Loại chuyện này hắn không xen tay vào được, cần chính Mặc Long đi giải quyết. Mặc Long sửng sốt một chút, nói: “Tự nhiên là phải đi về, quấy rầy Tạ bang chủ lâu như vậy, trong nội tâm cũng có chút băn khoăn.”

“Ngươi... Có thể ở thêm vài ngày hay không?” Ánh mắt của Tạ Tử Y nhìn chằm chằm vào Mặc Long, vẻ mặt chờ đợi và hy vọng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.