Nếu là lúc trước thì Diệp Khiêm tuyệt đối sẽ không cùng một cô gái lạ lẫm ngủ chung một giường lớn, bởi vì hắn phải lúc nào cũng cam đoan mình ở vào trong trạng thái chiến đấu, một khi không cẩn thận thì có thể sẽ bị người khác ám sát. Mà hôm nay, tuy Diệp Khiêm là lần đầu tiên nhận thức Tiểu Tiểu, nhưng lại không có một chút phòng bị nào. Chuyện này không chỉ là bởi vì hơn một năm nay, Diệp Khiêm đã buông lỏng tâm tình khẩn trương của mình, mà trọng yếu hơn là Diệp Khiêm không có từ trên người Tiểu Tiểu cảm giác được nguy hiểm, cho nên mới có thể buông lỏng như thế.
Cũng không biết qua bao lâu, Tiểu Tiểu mơ mơ màng màng tỉnh lại, chỉ cảm thấy trong miệng mình đang ngậm lấy cái gì đó, không khỏi có chút sửng sốt. Mở to mắt nhìn bốn phía một chút, một mảnh đen sì, cái gì cũng nhìn không thấy, không biết từ lúc nào cô đã chui vào trong chăn.
Cảm giác được đồ vật trong miệng của mình có chút cứng rắn, nhịn không được dùng đầu lưỡi liếm lấy một chút, có vị đạo là lạ. Vén chăn lên, cả người Tiểu Tiểu hoàn toàn mộng, không biết từ lúc nào cô lại đem đồ chơi của Diệp Khiêm ngậm ở trong miệng của mình. Nhìn thấy bộ dạng dữ tợn của món đồ chơi kia, Tiểu Tiểu không khỏi kêu to lên.
Diệp Khiêm cũng bị âm thanh của Tiểu Tiểu đánh thức, cúi đầu xem xét, cũng không khỏi kêu to lên, cuống quít cầm lấy chăn quấn mình lại, nói: “Em... Em muốn làm gì? Trời ạ, em vậy mà thừa dịp lúc anh ngủ phi lễ anh a, trời ạ, đây là thế đạo gì ah.”
Tiểu Tiểu cũng có chút xấu hổ, khồng ngờ mình lại làm ra chuyện như vậy, đem thứ đồ chơi của một người đàn ông ngậm trong miệng lâu như vậy, hơn nữa còn lè lưỡi liếm một chút. Bất quá, việc đã đến nước này, vì muốn thoát khỏi phần xấu hổ này, Tiểu Tiểu vậy mà quật cường nói: “Phi lễ sư phụ thì làm sao? Ai kêu sư phụ ngủ không mặc quần áo.”
Diệp Khiêm hơi sững sờ, hiển nhiên là không ngờ rằng Tiểu Tiểu cũng dám nói như vậy, trong lúc nhất thời bị lộng giật mình, không biết nên nói cái gì. “Như thế nào? Sư phụ không thích sao? Chúng ta tiếp tục a.” Tiểu Tiểu nói xong, lại duỗi tay đi tính kéo chăn của Diệp Khiêm. Diệp Khiêm quát to một tiếng, cuống quít ôm chăn từ trên giường nhảy xuống, nói: “Được, xem như em lợi hại, giường này anh tặng lại cho em ngủ.”
“Ai, con gái thời nay quả thật quá điên cuồng ah.” Diệp Khiêm thì thào nói. Vừa nói vừa nằm xuống trên ghế sa lon. Tiểu Tiểu thì lại đắc ý không thôi, giống như là cô đã đánh thắng một trận chiến vậy, thế nhưng mà cẩn thận nghĩ lại thì người chịu thiệt hại hình như là cô a.
Lúc này, cửa phòng bỗng nhiên “Phanh” một tiếng bị người đạp ra, chỉ thấy năm sáu người từ bên ngoài đi đến. Diệp Khiêm lại càng hoảng sợ, tranh thủ thời gian dùng chăn quấn cơ thể lại, mắng: “Mịa, tiến vào không biết gõ cửa hả?”
Người đàn ông đi đầu khoảng chừng 30 tuổi, lườm Diệp Khiêm, lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó quay đầu nhìn thủ hạ của mình, hỏi: “Xế chiều hôm nay có phải bọn họ cùng em của tao cùng ở chỗ KTV?”
“Vâng, em nghe ngóng rất rõ ràng, chính là hai người bọn họ a.” Gã thủ hạ cuống quít nói.
Nghe đến đó, Diệp Khiêm liền hiểu rõ, hóa ra là đại ca của tên tiểu tử Nhật Bản buổi chiều tìm tới a. Chuyện này khiến cho Diệp Khiêm có chút giật mình, thật không ngờ bọn họ vậy mà lại đến nhanh như vậy, bôn họ có thể nhanh chóng tìm ra hắn, xem ra những thanh niên nam nữ kia đều xong rồi a? Diệp Khiêm đã giết chết em của hắn, vị đại ca Yamaguchi Group này khẳng định sẽ không bỏ qua cho hắn.
Người đàn ông nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn Diệp Khiêm cùng Tiểu Tiểu, sau đó ánh mắt lại rơi vào trên người Diệp Khiêm, nói: “Còn rất thoải mái đó nha, giết chết em của tao, lại còn dám ở chỗ này tiêu dao khoái hoạt.”
Diệp Khiêm có chút bĩu môi, nói: “Thực không có ý tứ, tôi còn không biết anh là ai? Có thể tự giới thiệu một chút hay không?”
Diệp Khiêm vừa nói vừa mặc quần áo của mình, một trận chiến này nhất định là khó tránh khỏi rồi, hắn cũng thể để thân thể trần truồng đánh nhau a? “Đừng nhúc nhích!” Người đàn ông quát mắng một tiếng, một gã thủ hạ tiến lên dùng súng chỉa vào đầu Diệp Khiêm. Diệp Khiêm cười nhạt một tiếng, đình chỉ động tác mặc quần áo, ngồi lẳng lặng nhìn xem bọn hắn.
“Tao đã điều tra rất rõ ràng, buổi chiều hôm nay mày đã giết chết đệ đệ của tao, có đúng không?” Người đàn ông nói, “Mày có biết tao là ai hay không? Ngay cả em trai của Sơn Phổ Lục tao mà mày cũng dám giết? Hừ, tao thấy mày đã chán sống rồi.”
Ánh mắt của Diệp Khiêm nhìn bốn phía một chút, quan sát tốt hoàn cảnh hiện trường, sau đó nhàn nhạt nở nụ cười một chút, nói: “Ah, nguyên lai anh chính là đại ca của tên tiểu tử kia, là thành viên Yamaguchi Group, đúng không?”
“Đúng vậy, tao chính là người phụ trách thành phố Kingston của tổ chức Yamaguchi Group. Mày đã biết đại ca của nó là thành viên Yamaguchi Group, mà mày còn dám giết nó, chuyện này đã nói rõ mày không đem Yamaguchi Group để vào mắt? Hừ, mày biết mày làm như vậy sẽ có hâu quả gì không?” Sơn Phổ Lục cười lạnh một tiếng, nói.
“Nói thật, tôi thật đúng là không biết sẽ có hậu quả gì a.” Diệp Khiêm thản nhiên nói, “Không bằng anh nói cho tôi biết sẽ có hậu quả gì a?”
“Hậu quả chính là viên đạn sẽ xuyên qua đầu mày, sau đó óc của mày sẽ rơi lả tả trên đất, đi đời nhà ma.” Gã thủ hạ cầm súng chỉa vào đầu Diệp Khiêm hung hăng càn quấy nói.
“Vậy sao? Tôi hận nhất là người khác dùng súng chỉa vào đầu của tôi, đợi tí nữa tôi sẽ chăm sóc anh thật kỹ.” Diệp Khiêm vẫn rất bình tĩnh nói, ánh mắt như đao nhìn về phía gã thủ hạ đang cầm súng, khiến cho hắn bị hù toàn thân run lên, trong nội tâm không biết tại sao lại cảm thấy cả người.
“Không vội, nếu mày ưa thích chơi như vậy, thì tao sẽ chầm chậm chơi với mày.” Sơn Phổ Lục nói. Sau đó quay đầu nhìn Tiểu Tiểu ở trên giường, nói: “Gái điếm thúi, nghe nói buổi chiều mày kêu to nhất có phải không? Mày đã thích kêu, vậy tao sẽ để cho mày kêu cho đã.” Nói xong, Sơn Phổ Lục nhìn thủ hạ của mình, hai gã thủ hạ liền hướng Tiểu Tiểu đi tới, vẻ mặt hèn mọn bỉ ổi tươi cười đắc ý.
Tiểu Tiểu tự nhiên hiểu rõ kế tiếp cô sẽ gặp phải chuyện gì, mặc dù có chút sợ hãi, nhưng vẫn quật cường nói: “Có bản lĩnh thì hãy giết chết bà cô mày, nếu như bà cô mày nhíu mày một chút thì cũng không phải là hảo hán.”
“Giết mày? Cứ như vậy giết mày thì quá đáng tiếc, tao sẽ để cho thủ hạ của ta hảo hảo hưởng thụ một chút rồi nói sau.” Sơn Phổ Lục nói, “Bọn mày đừng nói lão đại không chiếu cố bọn a, bọn mày thay phiên lên đi, không cần cố kỵ, muốn chơi như thế nào thì cứ chơi như thế đó.”
“Bọn quỷ Nhật Bản chúng mày đều là người mắc bệnh liêt dương, có thể sử dụng sao? Cho dù bà cô mày banh hai chân ra thì bọn mày cũng chơi không được.” Tiểu Tiểu nói.
Diệp Khiêm nhìn Tiểu Tiểu có chút cười cười, giơ ngón tay cái lên, nói: “Nha đầu, vậy mới tốt chứ, không hổ là đồ đệ của anh. Nhớ kỹ, từ giờ trở đi, anh chính thức đáp ứng thu em làm đồ đệ, không ai có thể động tới em. Ai dám động đến em, thì anh sẽ cho bọn họ biết chữ chết viết như thế nào.”
“Đjxmm~, sắp chết đến nơi còn cứng rắn!” Gã thủ hạ cầm súng chỉa vào đầu Diệp Khiêm liền dùng báng súng hung hăng đập vào đầu Diệp Khiêm một cái, máu tươi trên trán của Diệp Khiêm lập tức chảy ra.
Diệp Khiêm chậm rãi quay đầu, sâm lãnh nhìn hắn một cái, giơ tay xoa vết máu trên trán của mình, khóe miệng hiện ra nụ cười tà. Nụ cười vô cùng khủng bố, khiến cho người ta cảm thấy lạnh hết cả người, tên tiểu tử kia bị ánh mắt của Diệp Khiêm chằm chằm vào khiến cho toàn thân hắn run rẩy lên, thân thể của hắn giống như không thể khống chế được nữa. Người bị hắn giết không ít, cũng đã gặp không ít người khi đối mặt với tình cảnh như vậy vẫn không chút nào sợ hãi, tuy nhiên lại không có một người nào giống như Diệp Khiêm, rõ ràng đang ở trong nguy hiểm, nhưng lại có bộ dạng nắm chắc thắng lợi trong tay.
Lè lưỡi chậm rãi liếm lấy một chút máu tươi trên ngón tay, Diệp Khiêm bỗng nhiên động thủ. Tay phải đột nhiên bắt lấy cổ tay tiểu tử kia, dùng sức vặn một cái, lập tức liền nghe “Răng rắc” một tiếng, xương cổ tay của tiểu tử kia lập tức bị bẻ gãy. Tên tiểu tử kia phát ra một hồi âm thanh kêu gào thảm thiết, bởi vì quá đau nên hắn không thể cầm lấy khẩu súng, khẩu súng liền rơi xuống.
Diệp Khiêm thuận thế dùng tay trái tiếp được, toàn bộ quá trình chỉ trong nháy mắt mà thôi. Sơn Phổ Lục chấn động, cuống quít kêu lên: “Giết nó, mau giết chết nó cho tao!” Thế nhưng mà, đã không còn kịp nữa rồi, tay trái của Diệp Khiêm cầm lấy súng bắn liên tiếp vài phát súng, chuẩn xác bắn trúng cổ tay cầm súng của những thủ hạ Sơn Phổ Lục, súng lục toàn bộ rơi trên mặt sàn nhà.
Đối với thành viên Nanh Sói mà nói, chuyện hai tay đều có thể nổ súng cũng không phải việc khó gì, đây cũng là một trong những huấn luyện của bọn họ. Bởi vì lúc chấp hành nhiệm vụ, ai cũng không biết sẽ phát sinh ra chuyện gì, vạn nhất tay phải của mình đã mất đi năng lực nổ súng, còn có tay trái có thể dùng, tuy không nhất định mỗi người đều có thể sử dụng hai tay nổ súng, nhưng dùng tay trái nổ súng sẽ không có vấn đề gì lớn.
Bởi vì trên nòng súng có lắp thiết bị giảm thanh, hơn nữa hiệu quả cách âm của căn phòng này lại rất tốt, cho nên người ở bên ngoài căn bản là không nghe được tiếng súng ở bên trong phòng.
Sau khi bắn rớt súng của những người kia, Diệp Khiêm nhanh chóng xông lên trước, thuận thế nắm lấy con dao gọt trái cây trên bàn trà, sau đó liền đâm vào cổ tay của Sơn Phổ Lục, đem cổ tay của hắn hung hăng đính tại trên tường. Dao gọt trái cây vậy mà xuyên thấu qua cổ tay của Sơn Phổ Lục, sau đó đâm vào trong vách tường, phần này khí kình khiến cho người ta nhìn thấy giật mình không thôi.
Diệp Khiêm cầm súng chỉa vào đầu Sơn Phổ Lục, lạnh lùng nở nụ cười một tiếng, nói: “Không phải là anh đã điều tra chi tiết về tôi rất rõ ràng sao? Chẳng lẽ anh không biết tôi là ai? Lại còn dám chạy đến tìm tôi gây phiên phức, quả thật là thứ không biết sống chết ah.”
Khuôn mặt của Sơn Phổ Lục đau đớn vặn vẹo, khóe miệng không ngừng co rúm lấy, hiển nhiên là đang cố gắng khắc chế đau đớn của mình, nói lắp bắp: “Mày... Mày rốt cuộc là ai?”
“Bây giờ mới hỏi? Có phải đã có chút quá muộn rồi hay không?” Diệp Khiêm lạnh lùng cười nói, “Bất quá tôi vẫn là có thể nói cho anh biết, tôi tên là Diệp Khiêm, khiêm của khiêm tốn, người trên giang hồ gọi tôi là Lang Vương Diệp Khiêm. Sơn Phổ tiên sinh, anh chắc có lẽ không lạ lẫm gì a?”
Toàn thân Sơn Phổ Lục không khỏi run lên, kinh ngạc nhìn về phía Diệp Khiêm. Người còn lại cũng đều không tự chủ được lộ ra khuôn mặt tràn đầy sợ hãi cùng kinh hãi, ngẩn người không biết làm sao. Cổ tay đã bị thương cho nên bọ họ không thể cầm súng được nữa rồi, muốn chạy trốn, thế nhưng mà Diệp Khiêm đang đứng ở cửa ra vào, nên trốn cũng không thoát. Huống chi, cho dù bọn họ có thể đào tẩu, thì cũng chỉ có một con đường chết, không để ý tới lão đại của mình một mình chạy trốn để khỏi chết, tổ chức Yamaguchi Group tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bọn họ.