Hoàn toàn chính xác, thuật giết người trong im lặng của Thất Sát, chính là chuyện mà người trên giang hồ thường xuyên ca tụng. Cái gì gọi là thuật giết người trong im lặng? Đó chính là ngay cả mình cũng không biết lúc nào mình sẽ chết, và chết như thế nào. Sát thủ Thất Sát giống như là quỷ Tu La, xuất quỷ nhập thần, vào lúc ngươi nghĩ bọn họ không có khả năng xuất hiện nhất, thì bọn họ lại xuất hiện ở trước mặt ngươi, sau đó dùng phương pháp ngươi căn bản không cách nào nghĩ ra để giết chết ngươi.
Mà người nổi bật nhất trong thuật giết người trong im lặng, chính là Lâm Phong.
Người trong giang hồ tung tin vịt nói hắn là Thất Sát tinh hạ phàm, có nghị lực cùng thân thủ siêu phàm. Nhưng mà, lại không có ai biết trong nội tâm của Lâm Phong có một cố sự không muốn cho người khác biết rõ. Hắn đã từng nói qua, tại Nhật Bản hắn thiếu một cái nhân tình, một cái nhân tình mà hắn vĩnh viễn cũng không quên được.
Có lẽ người khác đều không có chú ý tới, bên trong ánh mắt lãnh khốc của hắn đang ẩn chứa cố sự. Nhưng mà, Diệp Khiêm lại từ trong ánh mắt của hắn nhìn ra, trong mắt hắn có một tia u oán, cho dù là lúc hắn cười, cũng không thể che giấu đi phần u oán kia.
Diệp Khiêm cũng miễn cưỡng xem như là người trải qua yêu đương, cũng miễn cưỡng tính toán là cao thủ tình trường, hắn nhìn ra phần u oán trong ánh mắt của Lâm Phong là vì cảm tình. Phần u oán kia xen lẫn một chút hối hận và áy náy. Chỉ có điều, Lâm Phong đã không muốn nói, Diệp Khiêm cũng không thể đi hỏi hắn chuyện gì đã xảy ra.
“Anh không phải là muốn để cho người của tôi tấn công vào trước chứ?” Lâm Phong hỏi. Trong lời nói cũng không có ý tứ chất vấn, nếu như Diệp Khiêm thật sự để cho hắn làm như vậy thì hắn cũng sẽ đáp ứng.
Ha ha cười cười, Diệp Khiêm nói: “Không có, chỉ tùy tiện hỏi mà thôi. Cho tới nay, tôi đã nghe người ta nói rất nhiều về thuật giết người trong im lặng của Thất Sát, nhưng lại chưa từng nhìn thấy qua, nên có chút tò mò mà thôi. Ha ha!”
Lâm Phong trợn tròn mắt, nói: “Nếu để cho anh nhìn thấy thì nó đã không phải là thuật giết người trong im lặng nữa rồi. Tốt rồi, đừng lải nhải nữa, bây giờ tính thế nào? Khi nào thì bắt đầu tiến công?”
Diệp Khiêm nhìn đồng hồ trên tay, nói: “Không vội, chờ thêm một lát.”
Diệp Khiêm cùng Lâm Phong thoạt nhìn rất nhẹ nhõm, bất quá trong lòng vẫn có một chút khẩn trương, dù sao, trận chiến này xem như là lân đầu tiên Nanh Sói cùng Thất Sát chính thức hợp tác, nếu như thất bại thì thật đúng là mất mặt ném đến nhà bà ngoại đi a. Những thủ hạ của Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu so với Diệp Khiêm cùng Lâm Phong thì khẩn trương hơn rất nhiều, bọn họ sống tại thành phố Murmansk nhiều năm như vậy, tự nhiên biết rất rõ danh tiếng của Cáo Bắc Cực, tuy bọn họ đối với thực lực của Cáo Bắc Cực không quá rõ ràng, nhưng đối với uy danh của Cáo Bắc Cực thì lại rất rõ ràng. Tuy bọn họ cũng thường xuyên làm một số hoạt động phóng hỏa giết người, nhưng lúc đối mặt với Cáo Bắc Cực thì trong nội tâm bọn họ khó tránh khỏi có chút sợ hãi.
“Đều chuẩn bị cho tốt, đợi mệnh lệnh của tôi, sau đó tất cả cùng ra tay. Mặt phía Bắc chủ công, ba mặt còn lại đánh nghi binh. Cơ Vĩ, mày mang các huynh đệ phụ trách bọc hậu, đợi mệnh lệnh của tao, sau đó lại xông vào.” Diệp Khiêm thông qua vô tuyến điện đem mệnh lệnh truyền đạt xuống dưới. Sau đó nhìn thoáng qua Lâm Phong, nói: “Anh Lâm cũng phân phó cho anh em Thất Sát đi, để cho bọn họ phối hợp với thành viên Nanh Sói cùng một chỗ tiến công.”
Lâm Phong nhẹ gật đầu, sau đó đem mệnh lệnh của Diệp Khiêm truyền đạt xuống dưới.
Trời vừa rạng sáng, khí trời thành phố Murmansk có chút rét lạnh thấu xương. Chờ đợi hơn hai giờ, tay chân không khỏi có chút nhức mỏi. Thành viên Nanh Sói cùng Thất Sát còn khá tốt, dù sao bọn họ đều trải qua huấn luyện, nghiêm khắc cho nên lực nhẫn nại cũng tương đối tốt hơn. Nhưng mà những thủ hạ của Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu có chút nhịn không được nữa rồi, khó tránh khỏi có một chút âm thanh phàn nàn.
Bất quá, Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu đối với thủ hạ rất nghiêm khắc, bọn họ mặc dù có chút phàn nàn nhưng lại cũng không dám nói ra.
Đèn trong căn cứ Cáo Bắc Cực cơ bản đã tắt hết, chỉ còn lại một chút đèn đường cùng đèn pha, đa số nhân viên cũng đã tiến vào giấc ngủ, chỉ còn lại có một ít người tuần tra mà thôi. Diệp Khiêm nhìn đồng hồ trên tay một chút, cảm thấy thời gian đã không sai biệt lắm, vì vậy nói ra: “Chuẩn bị, công kích!”
Nương theo mệnh lệnh Diệp Khiêm ban ra, vô số đạn hỏa tiễn ở bốn phương tám hướng trực tiếp bắn vào trong căn cứ Cáo Bắc Cực. Trong chốc lát, toàn bộ căn cứ Cáo Bắc Cực đã chìm trong biển lửa. Những thành viên Cáo Bắc Cực đang ngữ say sưa thì bị âm thanh của đạn hỏa tiễn phát nổ làm bừng tỉnh, bọn họ là quân nhân chuyên nghiệp, phản ứng đầu tiên của bọn họ là nghĩ có người đang công kích bọn họ, nhao nhao cầm lấy súng của mình từ trong phòng đi ra.
Bernard cũng từ trong phòng đi ra, nhìn thấy căn cứ đang chìm trong biển lửa, ánh mắt không khỏi lộ ra thần sắc phẫn nộ. Bất quá, lúc này không phải là thởi điểm tức giận, Bernard vừa tổ chức nhân thủ bắt đầu dập lửa, vừa phhái người đi bảo vệ kho súng ống đạn dược. Đồng thời, bắt đầu cho người tiến hành phản kích.
Tuy đêm nay không có trăng sao, nhưng có thể là do ánh lửa chiếu xạ, loáng thoáng cũng có thể thấy rõ bóng dáng của bọn người Diệp Khiêm. Bernard không khỏi lại càng hoảng sợ, vậy mà bốn phía đều đã bị người bao vây lại, hắn có chút không rõ đến cùng là người nào muốn đối phó Cáo Bắc Cực.
Chẳng lẽ là gia tộc Khố Lạc Phu Tư? Ý nghĩ đầu tiên của Bernard chính là bọn họ. Hắn vừa mới cùng A Tạ Phu hợp tác, thì liền bị công kích, ngoại trừ đối thủ của A Tạ Phu thì Bernard thật sự nghĩ không ra người nào khác.
Từ khi Cáo Bắc Cực thành lập tới nay, hơn phân nửa nhiệm vụ đều là hiệp trợ quân đội nước Nga tiến hành vây quét tổ chức khủng bố hoặc là quốc gia khác, còn lại thì đều là nhiệm vụ mang tính chất bảo vệ là chính. Bernard thật sự nghĩ không ra là người nào đang muốn trả thù hắn a.
Bỗng nhiên, linh quang lóe lên, Bernard nhớ tới chuyện Mễ Cáp Y Nặc Phu bị giết chết tại Hoa Hạ. Chẳng lẽ là người bên Hoa Hạ tới trả thù?
Bất quá, lúc này hắn không được phép suy nghĩ quá nhiều rồi, nếu như không tiến hành phản kích thì chỉ sợ Cáo Bắc Cực sẽ bị tiêu diệt triệt để a. Bernard cũng không hổ là thủ lĩnh Cáo Bắc Cực, bằng kinh nghiệm chiến trường của mình, tốc độ phản ứng của hắn cũng không phải bình thường, rất nhanh liền phát hiện mặt phía Bắc mới thật sự là nơi tấn công chủ lực của đối phương.
Bernard cơ hồ không có bất kỳ do dự nào, để cho hết thảy mọi người mang theo súng ống đạn dược tấn công mặt phía Đông nhằm mục đích phá vòng vây. Vì phối hợp với hành động phá vòng vây, hắn cũng chia thủ hạ ra thành mấy tổ hướng các mặt khác tiến hành phá vòng vây, mục đích là vì bảo đảm quân chủ lực có thể rút lui an toàn. Đây cũng là chuyện bất đắc dĩ, hiện tại Cáo Bắc Cực giống như đang ở trong lồng giam, nếu như không thể phá vòng vây đi ra ngoài thì sẽ bị giết chết hết.
Mà Diệp Khiêm cũng muốn nhìn thấy kết quả như vậy, nếu để cho hết thảy mọi người xông vào thì nhất định sẽ tổn thất rất nhiều, dù sao đối với tình hình bên trong hắn cũng không hiểu rõ. Nhưng nếu như đem toàn bộ thành viên Cáo Bắc Cực hấp dẫn đi ra ngoài, vậy thì hoàn toàn khác nha. Tin tưởng dưới sự công kích điên cuồng của hỏa tiễn, Cáo Bắc Cực sẽ tổn thất rất nhiều người. Bây giờ Cáo Bắc Cực còn phải phân tán người đến ba mặt khác làm bộ phá vòng vây để yểm hộ cho quân chủ lực rút lui an toàn, kể từ đó, nhân số của Cáo Bắc Cực sẽ càng thiếu đi.
Diệp Khiêm sở dĩ chỉ chọn mặt phía bắc tiến hành chủ công, ba mặt khác đều đánh nghi binh, mục đích cũng chính là như vậy. Mà công kích đối với mặt phía Nam cùng phía Tây cũng tương đối mãnh liệt. Kể từ đó, Bernard cũng chỉ có thể chọn mặt phía Đông để phá vòng vây. Bernard cũng nhìn ra, đây là một cái lỗ hổng người khác cố ý lưu lại, nhưng chuyện cho tới bây giờ đã không có biện pháp nào khác, công kích của ba mặt kia đều quá mãnh liệt, căn bản không có biện pháp xông ra ngoài.
Lúc nhìn thấy Bernard dẫn theo người hướng mặt phía Đông phá vòng vây, khóe miệng của Diệp Khiêm không khỏi hiện ra vẻ tươi cười. Lâm Phong nhìn Diệp Khiêm, có chút cười cười, nói: “Quả nhiên không ngoài dự đoán của anh Diệp a, kế tiếp nên làm thế nào?”
Ha ha cười cười, nói: “Anh em Nanh Sói cùng Thất Sát đã chuẩn bị xong hết rồi, hiện tại chỉ đợi bọn họ chạy tới nữa là xong. Tiến công căn cứ Cáo Bắc Cực thì giao cho thủ hạ của Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu đi làm, mục tiêu của chúng ta là Bernard, không thể để cho hắn trốn thoát a, nếu không thì cái được không bù đắp đủ cái mất ah.”
“Vậy cũng được, chúng ta cũng tranh thủ thời gian đi qua đi.” Lâm Phong nở nụ cười một chút, đứng dậy nhắm hướng mặt phía Đông đi tới. Diệp Khiêm sau khi ra mệnh lệnh tiến công cho thủ hạ của Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu, cũng cất bước đi theo. Thủ hạ của Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu khoảng chừng hơn năm trăm người, phân thành ba tổ hướng căn cứ của Cáo Bắc Cực phát động tiến công, tin tưởng sẽ không có vấn đề gì.
“Anh nói lúc Bernard trông thấy anh thì sẽ có phản ứng gì? Chỉ sợ hắn như thế nào cũng không ngờ rằng, người tấn công Cáo Bắc Cực lần này lại là Nanh Sói a?” Lâm Phong nói.
“Đầu tiên là hắn sẽ kinh ngạc, sau đó sẽ phẫn nộ chất vấn tôi. Ha ha.” Diệp Khiêm vừa cười vừa nói, “Bất quá, hắn như thế nào cũng không ngờ, Thất Sát cũng tham dự vào chuyện này. Nanh Sói cùng với Thất Sát liên thủ lại để tiêu diệt Cáo Bắc Cực, đây là đang cất nhắc hắn a.”
“Loại tấn công chính diện này, Thất Sát so với Nanh Sói thì kém hơn rất nhiều. Lần này tôi dẫn bọn họ ra ngoài, là muốn cho bọn họ hấp thu một ít kinh nghiệm mà thôi.” Lâm Phong nói. Điểm ấy Lâm Phong nói đúng là sự thật, Thất Sát ở phương diện này so với Nanh Sói thì kém hơn rất nhiều. Bất quá, Nanh Sói và Thất Sát ai cũng có sở trường riêng, hơn nữa Nanh Sói cùng Thất Sát là hai tổ chức mang tính chất hoàn toàn khác nhau, ai mạnh ai yếu thật sự rất khó phân biệt. Có một điểm không thể nghi ngờ, là Thất Sát cùng Nanh Sói đều là người nổi bật trong ngành sản xuất của riêng mình.
Diệp Khiêm từ chối cho ý kiến, nhún vai, không nói gì thêm nữa.
Bernard dẫn hơn 90 thủ hạ theo mặt phía Đông phá vòng vây, nhưng khi bọn hắn bước ra khỏi căn cứ, thì chỉ còn lại không đến 50 người. Dưới hỏa lực công kích cường đại này, có thể may mắn sống sót nhiều như vậy, thì đã là chuyện không dễ dàng gì rồi.
Bất quá, Bernard vẫn rất rõ ràng, bọn họ cũng không có thoát khỏi nguy hiểm, nên không dám có chút lười biếng nào. Đối phương đã cố ý lộ ra lỗ hổng để cho hắn phá vòng vây, chuyện này đã nói lên đối phương đã có sự chuẩn bị trước cho tình huống như vậy. Bernard vừa phân phó đội viên tìm chỗ ẩn nấp vừa kiểm tra đạn dược. Bernard rất rõ ràng, công kích lúc trước là vì hấp dẫn hắn đi ra, kế tiếp mới là “Bữa tiệc lớn“.