Vừa nói, ánh mắt của Diệp Khiêm vừa nhìn về phía Lâm Nhu Nhu, làm cho cô cảm động, nhịn không được có chút nức nở. Cô là người đầu tiên khiến cho Diệp Khiêm động tâm, cũng là người bạn gái đầu tiên Diệp Khiêm công khai thừa nhận, cô là người có địa vị rất quan trọng trong lòng Diệp Khiêm.
Sau đó, ánh mắt của Diệp Khiêm lại chuyển hướng về phía Triệu Nhã, Hồ Hội, chậm rãi nói: “Hai em cùng Tần Nguyệt đã từng sống chung cùng nhau, anh còn nhớ khi đó Tần Nguyệt là giáo viên, Nhã nhi là học sinh, mà Hội Nhi thì ở có hội sở của riêng mình ở bên ngoài. Các em đều có chỗ đặc biệt của riêng mình, mỗi người đều có chỗ hấp dẫn riêng, mị lực của các em không thua bất luận kẻ nào. Mà các em đều từng vì anh ăn rất nhiều đau khổ, anh thiếu nợ các em rất nhiều, cả đời này cũng không thể trả hết.”
Nhìn về cô gái từ trước đến nay vẫn đều có vẻ ngoài kiên cường, nhưng giờ phút này lại cảm tính nhất, Tống Nhiên, nói: “Nếu nói đến thiếu nợ thì có lẽ anh thiếu nợ chị Nhiên nhiều nhất, từ khi chị thối lui khỏi Ám Dạ Bách Hợp, vẫn theo sau em, giúp em giành chính quyền, cũng chưa từng có yêu cầu cái gì. Có thể nói, nếu như không có chị, thì không có Nanh Sói hiện tại. Kỳ thật, tâm ý của chị Nhiên đối với em, em rất rõ ràng, chỉ là em vẫn cảm thấy mình không thể mang đến cho chị cảm giác an toàn, cho nên mới một mực trốn tránh. Ở trong lòng em, thật ra là rất yêu chị.”
Có một số việc, cuối cùng vẫn cần phải giải quyết; có mấy lời, cuối cùng cũng cần phải nói ra được. Nếu như đã có ý định nói ra, thì Diệp Khiêm liền sẽ đem lời nói triệt để làm rõ, nói ra rõ ràng rành mạch, không quản các cô ấy có lựa chọn như thế nào, thì Diệp Khiêm cũng sẽ không trách các cô, hắn cũng có thể lý giải được các cô.
Hít thật sâu một hơi, Diệp Khiêm nói: “Anh biết rõ anh rất có lỗi với các em, nói anh đa tình cũng tốt, lạm tình cũng tốt, tóm lại anh đối với mỗi người các em đều thật tâm. Trong các em ngoại trừ chị Nhiên, có khả năng đối với chuyện của anh cũng không phải rất hiểu rõ, con đường trước mặt của anh tràn đầy chông gai nguy hiểm, chỉ cần anh không cẩn thận, thì rất có thể sẽ chết không có chỗ chôn, cho nên, không quản các em có lựa chọn như thế nào thì anh cũng sẽ không trách các em. Đợi tang sự của lão tía xong xuôi, anh có thể sẽ rời đi một thời gian, một mình lẳng lặng suy nghĩ con đường của mình trong tương lai phải đi như thế nào. Rốt cuộc là anh đã cho mình áp lực quá lớn, hay là vần đề nào khác, thậm chí anh còn không biết anh có nên tiếp tục đi con đường hay không nữa.”
Lời Diệp Khiêm nói cũng không phải rất cảm động nhưng lại là lời nói thật lòng của hắn, cho nên Tống Nhiên và các cô gái đều rất xúc động. Hoàn toàn chính xác, các cô rất yêu Diệp Khiêm, nhưng tình yêu thường rất ích kỷ, các cô thậm chí có ý nghĩ một mình chiếm hữu Diệp Khiêm; nhưng tình yêu cũng rất vĩ đại, vì yêu, các cô nguyện ý chúc phúc cho Diệp Khiêm, nguyện ý vì Diệp Khiêm chịu đựng bất luận thống khổ gì.
“Tốt rồi, các em đều đi nghỉ ngơi sớm đi, sáng sớm ngày mai anh còn muốn tiễn đưa lão tía lên núi.” Diệp Khiêm nói, “Anh đáp ứng các em, chờ anh giải quyết xong mọi chuyện cần thiết, anh sẽ cùng với các em rời khỏi giang hồ, tìm một nơi không có người nhận ra chúng ta, trải qua cuộc sống khoái hoạt hết cả cuộc đời.”
Nói xong, Diệp Khiêm trực tiếp hướng trên lầu đi tới, không có cho các cô có cơ hội nói chuyện. Nói Diệp Khiêm sợ hãi cũng tốt, lo lắng cũng tốt, tóm lại lúc này hắn không hy vọng nghe được các cô phát biểu quan điểm của mình, sợ các cô nhất thời tâm huyết dâng trào cho nên mới đáp ứng ở cùng với hắn, cũng sợ các cô cự tuyệt. Bất quá, trọng yếu hơn vẫn là trong nội tâm của Diệp Khiêm còn có một khối tâm bệnh, một khối tâm bệnh không có giải quyết.
Lúc nhìn thấy bóng lưng của Diệp Khiêm biến mất ở trên bậc thang, các cô nhìn thoáng qua nhau. Nội tâm của các cô đều không thể bình tĩnh, các cô cần phải nghiêm túc suy nghĩ mối quan hệ giữa mình cùng Diệp Khiêm. Bất quá, trong nội tâm các cô cũng rất rõ ràng, Tần Nguyệt đã có con của Diệp Khiêm, bắt Diệp Khiêm buông tha Tần Nguyệt đó là chuyện khẳng định không thể nào xảy ra, bắt Diệp Khiêm buông tha cho bất kỳ người nào đều là chuyện không thể nào, nếu như các cô lựa chọn sống với Diệp Khiêm, thì cũng có nghĩa là lựa chọn chung sống với những cô gái khác.
Tống Nhiên cùng Tần Nguyệt thì không có gì cần phải cân nhắc, lúc trước Tần Nguyệt truy cầu Diệp Khiêm, hướng Diệp Khiêm thổ lộ cũng đã biết rõ Diệp Khiêm có bạn gái, cũng biết sự tồn tại của Lâm Nhu Nhu, hơn nữa cô còn cùng Lâm Nhu Nhu đàm phán qua, cho nên, cô có thể tiếp nhận chuyện Diệp Khiêm có những cô gái khác. Dù sao, hoàn cảnh sống của cô không giống với người bình thường, ba của cô có nhiều vợ, cho nên cô có thể cởi mở một chút.
Về phần Tống Nhiên, cô không có phản đối chuyện Diệp Khiêm có những cô gái khác, huống chi, Diệp Khiêm hôm nay công khai hướng cô biểu đạt suy nghĩ của mình, cô đã sớm vui vẻ không thôi, đâu còn quan tâm những chuyện khác.
Các cô nói chuyện, Diệp Khiêm tự nhiên là không có nghe được, cũng không biết các cô đến cùng là nói chuyện gì. Đợi đến lúc sáng ngày thứ hai thức dậy, Diệp Khiêm cũng không có cảm giác các cô có cái gì khác thường, các cô vẫn giống như trước cười cười nói nói. Bỏ qua quan hệ với Diệp Khiêm, thì giữa các cô cũng coi như thượng là bạn bè, là chị em. Nhưng chuyện khiến cho Diệp Khiêm cảm thấy kinh ngạc chính là, lúc các cô nhìn thấy hắn cũng không có nói chuyện với hắn, ngay cả ánh mắt của các cô cũng không có nhìn vào hắn, chỉ ngoại trừ Tần Nguyệt. Trong lòng Diệp Khiêm khó tránh khỏi có một chút thất lạc, biểu lộ của các cô tựa hồ đã nói cho hắn biết, các cô đã làm ra lựa chọn, chính là rời khỏi.
Loại chuyện này, Diệp Khiêm tự nhiên cũng không nên truy hỏi, trong nội tâm tuy tràn đầy nghi hoặc, nhưng vẫn không nói lời nào. Hôm nay là ngày tiễn đưa lão tía lên núi, Diệp Khiêm cũng không muốn để ý tới những chuyện khác, lái ô-tô hướng nhà tang lễ chạy tới, Lí Hạo đã đến, cùng Triệu Cương đang chờ đợi hắn, chuẩn bị công việc hoả táng.
Nhìn thấy Diệp Khiêm, Lí Hạo đi lên nghênh đón, nói: “Nhị ca, chỉ chờ mỗi mình anh thôi, chuẩn bị hoả táng a.”
Diệp Khiêm nhẹ gật đầu, tự mình nhấn xuống cái nút. Nhìn thấy di thể của lão tía từng chút từng chút đẩy vào bên trong lò lửa, trong lòng Diệp Khiêm đau đớn không thôi.
Đội ngũ đưa đám ma rất khổng lồ, từ đầu đường kéo dài cho đến cuối phố, cục cảnh sát thành phố Thượng Hải không thể không xuất động đại lượng cảnh lực phụ trách giữ gìn trật tự hiện trường, do cảnh sát giao thông làm đội ngũ mở đường cho đám tang lão tía. Lão tía là người theo chủ nghĩa duy vật, cho nên Diệp Khiêm không có cử hành bất luận hình thức tang lễ tôn giáo gì, hết thảy đều dựa theo chương trình đi tiến hành.
Có lẽ, không có người còn có thể nhớ rõ trên giang hồ từng có truyền thuyết về lão tía, nhưng trên thực tế lại hoàn toàn chính xác tồn tại, truyền thuyết về lão tía ở bên trong người cùng thế hệ với lão tía đều được đem ra nói chuyện say sưa. Nhưng mà, Diệp Khiêm lại không biết lão tía đến tột cùng từng có truyền thuyết như thế nào, bất quá hết thảy chuyện này đều đã không còn trọng yếu, vô luận lúc trước lão tía cường thế như thế nào, thì hôm nay cũng không quá đáng chỉ còn lại một chút tro cốt mà thôi.
Bao nhiêu người, vì quyền lợi, vì tiền tài không ngừng phấn đấu, buông tha rất nhiều thứ, bỏ qua rất nhiều thứ, lại vẫn không có chút nào lui bước. Thế nhưng mà, cuối cùng cũng chỉ còn lại một chút tro cốt mà thôi. Vô luận bọn họ đã từng có quyền thế cao thế nào, thế lực mạnh bao nhiêu, cuối cùng chỉ còn lại một chút tro cốt mà thôi.
Vì cái gì vật mà người sau khi chết ngủ lại gọi quan tài? Kỳ thật bất quá chỉ là cách chơi chữ mà thôi, có ý nghĩa thăng quan phát tài đều là một giấc mộng, cuối cùng đều phải vùi vào nơi đây mà thôi.
Đang lúc lấy tro cốt lão tía bỏ vào trong hủ, thì trên không bỗng nhiên vang lên tiếng vang vù vù, mọi người không khỏi hiếu kỳ ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trên không đang có vài chiếc máy bay trực thăng hướng bên này bay tới. Ánh mắt của Diệp Khiêm không khỏi chuyển hướng về phía Triệu Cương ở bên cạnh, hắn cười khổ một tiếng, nói: “Bọn họ đã đến, bất quá khá tốt, cuối cùng thì anh cũng đã nhìn thấy lão tía nhập thổ vi an.”
Rất hiển nhiên, mấy chiếc máy bay trực thăng kìa đều là của quân đội kinh đô, mục đích của bọn họ là đến bắt Triệu Cương, một người tự ý trốn khỏi quân doanh. Triệu Cương trong lúc chấp hành nhiệm vụ tự tiện rời khỏi đơn vị, chuyện này có ảnh hưởng phi thường ác liệt, huống chi, Triệu Cương còn là một cán bộ cấp sư đoàn, như vậy sẽ tạo cho người phía dưới tấm gương rất xấu a, cho nên, nhất định phải đối với Triệu Cương xử phạt nghiêm khắc.
Máy bay trực thăng ở một nơi không xa đáp xuống, một đám quân nhân cầm vũ từ bên trong đi ra, đứng thành hai hàng, đi đầu là một người mặc quân trang cấp bậc phó sư đoàn. Khi ánh mắt của hắn nhìn thấy Triệu Cương, liền trực tiếp đi tới. Jack quay đầu nhìn Diệp Khiêm, Diệp Khiêm nhìn hắn phất phất tay, ý bảo hắn thả những người kia đi tới. Trong mắt của Jack, hắn cũng mặc kệ những người này có lai lịch gì, hắn chỉ biết bây giờ là tang lễ của lão tía Diệp Khiêm, ai cũng không thể quấy nhiễu. Bất quá, Diệp Khiêm đã lên tiếng, hắn cũng âm thầm đối với nhân viên công ty bảo an Thiết Huyết chào hỏi, để cho bọn họ hành sự tùy theo hoàn cảnh.
Lúc Phó đoàn trưởng xuống máy bày cảm thấy rất hoảng sợ, ở trên máy bay hắn chỉ có thể nhìn thấy phía dưới có rất nhiều người thì đã có chút chấn kinh rồi, nhưng bây giờ hắn lại tận mắt thấy ở trong đó có rất nhiều nhân vật rất có phần lượng, thậm chí trong đó còn có một số người nổi tiếng ở nước ngoài, có thể nào không khiến hắn kinh ngạc cho được. Hắn có chút mờ mịt, Triệu Cương lúc nào lại có một lợi thân thích hại như vậy, trong nhận thức của hắn, lão tía của Triệu Cương bất quá chỉ là một ông lão nhặt ve chai rất bình thường mà thôi, mà cho dù dựa vào thân phận của Triệu Cương thì cũng không đủ để cho nhiều đại nhân vật tới tham gia tang lễ như vậy. Hắn có chút không rõ, bất quá, những chuyện này đều không trọng yếu, quan trọng là hắn lần này là phụng mệnh thượng cấp, nhất định phải tự mình tới bắt Triệu Cương trở về.
Tương Minh trực tiếp đi đến trước mặt Triệu Cương, ngay cả nghi thức chào theo kiểu quân đội cũng không có, nói thẳng nói: “Triệu đoàn trưởng, thượng cấp có lệnh, bảo anh lập tức cùng tôi trở về.”
Bất kể nói thế nào, Triệu Cương so với Tương Minh thì cao hơn một cấp bậc, hiện tại Triệu Cương còn không có bị hoạch tội, Tương Minh có lẽ phải cúi chào Triệu Cương, thế nhưng mà cách làm của Tượng Minh hiện tại rõ ràng là không đem Triệu Cương để vào mắt. Đối với người trước mặt này, Triệu Cương tự nhiên rất rõ ràng ý nghĩ trong lòng hắn. Lúc trước, tranh đoạt vị trí đoàn trưởng, Tương Minh cùng Triệu Cương là đối thủ cạnh tranh, đáng tiếc chính là Triệu Cương là người giành được thắng lợi, mà Tương Minh thì thất bại, cho nên Tương Minh vẫn ghi hận trong lòng đối với Triệu Cương.
Triệu Cương hơi hơi lắc đầu, cũng không có so đo những chuyện này, nhìn Tương Minh, nói: “Kỳ thật không cần anh tới, đợi sau khi tang lễ lão tía chấm dứt tôi sẽ tự mình trở về thỉnh tội. Anh đã đến rồi, vậy thì càng tốt hơn, chờ tôi tham gia tang lễ lão tía xong, tôi sẽ cùng anh trở về.”