Sau khi rời khỏi hội sở, Diệp Khiêm cùng Lâm Phong rẽ vào mấy con phố, sau đó gọi điện thoại cho Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu, để cho hắn phái xe tới đón bọn họ.
Hiện tại Diệp Khiêm là khách quý tại thành phố Murmansk, cho nên Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu cũng không dám lãnh đạm, tự mình lái ô tô hướng địa chỉ Diệp Khiêm đã nói chạy tới. Sau khi đến nơi, Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu cung kính mời Diệp Khiêm cùng Lâm Phong lên xe, sau đó lái ô-tô hướng biệt thự của hắn chạy tới.
“Câu Diệp, cậu Lâm, hôm nay đi chơi vui vẻ không?” Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu vừa lái xe vừa nói. Hắn chưa biết chuyện xảy ra trong hội sở, còn tưởng Diệp Khiêm cùng Lâm Phong đi du ngoạn khắp thành phố Murmansk, bởi vậy hắn mới hỏi như vậy.
“A, rất vui vẻ, nhưng thiếu chút kích thích.” Diệp Khiêm vừa cười vừa nói.
“Kích thích?” Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu không khỏi có chút sửng sốt, có chút không có hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Diệp Khiêm, đi tham quan du lịch thì có cái gì kích thích ah. Bất quá, tuy trong lòng nghĩ không thông, nhưng Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu cũng không có hỏi tiếp.
“Hai cậu thích dạng giải trí gì? Đợi giải quyết An Đông xong, tôi sẽ làm hướng dẫn viên cho hai cuậ, cam đoan sẽ để cho hai cậu thoả mãn.” Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu nói.
“Giết người, tiêu diệt hết thảy địch nhân, đây là trò chơi mà tôi thích nhất.” Diệp Khiêm bộ dáng tươi cười, thản nhiên nói.
Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu bị lời nói của Diệp Khiêm làm cho có chút dở khóc dở cười, chỉ đành ngượng ngùng cười cười, không biết nên nói cái gì cho phải. Dừng một chút, Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu nói tiếp: “Hôm nay thiếu gia An Đức Liệt có gọi điện thoại tới cho tôi, để cho tôi nghe theo mệnh lệnh của cậu Diệp. Cậu Diệp, tuy tôi không rõ vì cái gì ở thời điểm này cậu còn muốn chúng tôi nhượng bộ, nhưng đã là chuyện thiếu gia phân phó, thì tôi sẽ nghe theo. Bất quá, tôi hi vọng cậu Diệp có thể đem kế hoạch nói cho tôi biết, như vậy tôi cũng thuận tiện an bài, có được không nào?”
“Kế hoạch à?” Diệp Khiêm nhếch miệng, nói, “Nói thật, tôi cũng không có kế hoạch gì. Thiếu gia của ông đã bảo ông nghe theo mệnh lệnh của tôi, vậy thì ông chỉ cần làm theo yêu cầu của tôi là tốt rồi. Kế hoạch vĩnh viễn cũng cản không nổi biến hóa, vậy cần gì phải làm ra kế hoạch cho phiền toái.”
Nói thì nói như thế, nhưng Diệp Khiêm cũng không phải là hoàn toàn không có kế hoạch, hắn từ trước đến nay làm việc gì đều phải chắc việc đó, mặc dù có chút thời điểm tùy hứng làm chút ít chuyện hoang đường, nhưng cũng sẽ không cải biến kế hoạch của mình. Hắn sở dĩ không nói ra, không phải vì lo lắng Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu sẽ đem kế hoạch nói ra ngoài, mà là vì từ trước đến nay Diệp Khiêm không thích đem kế hoạch của mình nói ra, hắn chỉ muốn người khác dựa theo hắn phân phó đi làm là tốt rồi, không cần phải biết rõ quá nhiều.
Đương nhiên, ở trong đó cũng không bao hàm thành viên Nanh Sói, cùng Tống Nhiên. Tuy thành viên Nanh Sói rất ít khi hỏi nguyên nhân vì sao Diệp Khiêm lại để cho bọn họ làm như vậy, nhưng Diệp Khiêm cũng đều đem kế hoạch của mình nói rõ ràng cho bọn họ biết, sau đó lại để cho bọn họ căn cứ tình hình thực tế để điều chỉnh thích hợp. Về phần Tống Nhiên, Diệp Khiêm cùng cô trao đổi hơn phân nửa là chuyện buôn bán, trên cơ bản đều là để cho cô phối hợp với thành viên Nanh Sói tiến hành kế hoạch xâm lấn thế lực khác.
Nghe xong lời Diệp Khiêm nói, tuy trong nội tâm Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu có chút không thoải mái, nhưng hắn cũng không nói gì thêm. Hắn có chút không thích loại tác phong chuyên quyền độc đoán của Diệp Khiêm, cùng với loại thái độ nhường nhịn đối với gia tộc Tư Lạp Đạt. Nếu như không phải An Đức Liệt đã phân phó, hắn thậm chí sẽ cho rằng Diệp Khiêm đang cố ý trợ giúp An Đông. Bất quá, nếu như thiếu gia An Đức Liệt đã phân hắn nghe theo mệnh lệnh của Diệp Khiêm thì hắn cũng chỉ có thể làm như vậy mà thôi.
“Anh không sợ trong lòng ông ấy sẽ sinh ra oán hận sao, đến lúc đó ông ấy sẽ không chịu phối hợp với anh?” Lâm Phong tiến đến bên tai Diệp Khiêm, nhỏ giọng nói.
“Sợ cái bướm á, không phối hợp thì thôi, dù sao chuyện này cũng không phải là chuyện của tôi, tôi cũng chẳng muốn quan tâm.” Diệp Khiêm nhếch miệng, cố ý đem âm thanh nói rất lớn.
Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu tự nhiên cùng nghe thấy rõ ràng, tinh tế cân nhắc một chút, đoán chừng Diệp Khiêm cùng Lâm Phong đang thảo luận về hắn a. Cẩn thận suy nghĩ, hình như là như vậy a, chuyện này vốn cũng không phải là chuyện của Diệp Khiêm, là chuyện của gia tộc Khố Lạc Phu Tư, là chuyện An Đức Liệt tranh giành quyền lực, Diệp Khiêm hoàn toàn có thể không quan tâm đến chuyện này a. Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu rất rõ ràng, loại tổ chức giống như Nanh Sói, cũng không nhất định phải cùng thiếu gia An Đức Liệt hợp tác, hắn tin tưởng nếu như Diệp Khiêm tìm A Tạ Phu hợp tác thì A Tạ Phu nhất định sẽ đồng ý.
Chỉ là, thái độ của Diệp Khiêm quả thật để cho hắn có chút chịu không được, nếu như không phải vì mệnh lệnh của An Đức Liệt, thì hiện tại hắn hận không thể lập tức đuổi Diệp Khiêm đi chỗ khác, sau đó hắn sẽ tiến hành đối phó An Đông, cũng không cần phải kìm nén tức giận như bây giờ.
Nguyên bản sau khi Lâm Phong bắn chết Phất Lạp Cơ Mễ Nhĩ, thì lòng tin của Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu đối với Diệp Khiêm càng tăng cao, nhưng theo thời gian dần trôi thì đã không còn lại chút nào. Hắn hiện hắn chỉ có một ý nghĩ, đó chính là tranh thủ thời gian đem An Đông tiêu diệt, sau đó đem toàn bộ thành phố Murmansk trở về dưới sự khống chế của gia tộc Khố Lạc Phu Tư.
Đang lúc Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu nghĩ ngợi lung tung, tiếng chuông điện thoại của hắn vang lên. Sau khi Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu bắt máy, sắc mặt của hắn lập tức đại biến, lsau khi iên tục “Ừ” vài tiếng, liền cúp điện thoại. Sau đó hắn nhìn Diệp Khiêm cùng Lâm Phong nói: “Vừa mới rồi thủ hạ của tôi gọi điện thoại tới, nói là viện binh của gia tộc Tư Lạp đã bị nổ chết ở trong một hội sở, số người may mắn thoát chết rất ít. Những người lãnh đạo đám người Nhật Bản kia cơ hồ toàn bộ bị giết chết hết rồi, không còn một mống.”
“Ah, chuyện này chúng tôi đã biết.” Lâm Phong thản nhiên nói.
Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu không khỏi có chút sửng sốt, hắn chỉ mới nhận được tin tức, làm sao mà Diệp Khiêm cùng Lâm Phong lại có thể biết rõ như vậy? Chẳng lẽ tin tức của bọn họ còn linh thông hơn so với hắn? Nhìn qua kính chiếu hậu xe, Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu nhìn thấy bộ dạng tươi cười của Diệp Khiêm cùng Lâm Phong, trong nội tâm không khỏi có chút chấn động, nhớ tới lúc ban ngày Diệp Khiêm gọi điện thoại cho hắn, để cho hắn điều tra địa chỉ những người Nhật Bản kia. “Chẳng lẽ chuyện này là do hai cậu làm?” Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu có chút giật mình hỏi.
Tuy những người Nhật Bản kia đến đây cũng không nhiều lắm, nhưng tối thiểu cũng có trên trăm người a, hơn nữa còn là những người cực kì hung ác, chỉ bằng hai người Diệp Khiêm cùng Lâm Phong có thể dọn dẹp hết bọn họ hả? Hơn nữa, dựa theo báo cáo của thủ hạ, hình như là có người giết chết đám người Nhật Bản đang ở bên trong phòng thác loạn, sau đó lại ném lựu đạn vào trong phòng. Nếu như nói hai người bọn họ đã làm ra chuyện như vậy, thì Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu có chút không tin.
“Sau khi cơm nước xong xuôi có chút nhàn rỗi nhàm chán, nên tìm chút chuyện làm để thư giãn gân cốt. Đám Yamaguchi Group kia là “Bằng hữu cũ” của tôi, cho nên đi tôi có đi đến gặp mặt bọn họ một chút.” Diệp Khiêm với vẻ mặt bình thản nói, giống như chuyện giết người với hắn mà nói bất quá chỉ là một trò chơi mà thôi.
Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu có chút dở khóc dở cười, nhàn rỗi nhàm chán nên đi giết người, cũng chỉ có thể là Diệp Khiêm mới có thể nói ra những lời như vậy. Bất quá, thông qua những lời Diệp Khiêm nói, Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu đã có thể khẳng định, chuyện này là do Diệp Khiêm cùng Lâm Phong gây ra, trong nội tâm của hắn không khỏi cảm thấy rung động cùng sợ hãi. Chỉ với hai người đã có thể dọn dẹp hơn trăm thành viên Yamaguchi Group, nếu như toàn bộ Nanh Sói xuất động thì sẽ rung động cỡ nào ah. Nhớ tới những lời mình đã nói, trong nội tâm của Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu cảm thấy lạnh cả người, may mắn ông chủ của hắn cùng Diệp Khiêm có quan hệ hợp tác, nếu không chỉ bằng những lời nói vừa rồi cũng đủ để tiễn đưa hắn lên đường rồi.
Bất quá, trong lòng của Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu vẫn cảm giác được một tia khoan khoái dễ chịu, cuối cùng cũng có thể xả cơn tức giận ra rồi. Mấy ngày nay hắn đều phải nhường nhịn An Đông, mặc dù đây là kế hoạch lấy lui làm tiến, nhưng trong lòng của hắn vẫn có chút không thoải mái. Hôm nay Diệp Khiêm cùng Lâm Phong giải quyết viện binh của An Đông, giải quyết những thành viên Yamaguchi Group, chuyện này để cho trong nội tâm của Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu thoải mái vô cùng.
“Cậu Diệp, các cậu cũng quá xằng bậy rồi, nếu như các cậu xảy ra chuyện gì thì tôi biết ăn nói thế nào với thiếu gia An Đức Liệt ah. Nếu như lần sau cậu Diệp có hành động gì thì nhất định phải nói cho tôi biết trước a, để tôi có thể phái người bảo hộ hai cậu.” Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu nói.
Diệp Khiêm ha ha cười cười, nói: “Chuyện hôm nay cũng chỉ là chuyện đột nhiên phát sinh mà thôi, tôi cam đoan, lần sau nếu có hành động gì thì tôi nhất định sẽ thông báo cho ông.” Hắn nghe ra những lời Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu nói cũng không có ý tứ trách cứ, chỉ là một loại lo lắng, tuy nỗi lo của hắn là sợ bị An Đức Liệt trách phạt, nhưng Diệp Khiêm cũng không nên bác bỏ hảo ý của hắn nha.
“Cậu Diệp, những người bị cậu giết là thành viên Yamaguchi Group hả? Chúng ta đã giết chết bọn họ, tôi sợ Yamaguchi Group sẽ trả thù chúng ta. Chúng ta có cần ra tay trước hay không, bằng không đợi đến khi thành viên Yamaguchi Group cùng An Đông liên hợp lạ thì chúng ta sẽ càng thêm bị động.” Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu yếu ớt nói.
“Ông nói rất có lý, bất quá thành viên Yamaguchi Group cũng sẽ không tới nhanh như vậy. Nếu đến một hai người thì không thể làm gì, mà muốn điều đến nhiều người thì tối thiểu cũng cần khoãng nửa tháng. Thời gian nửa tháng đã đủ để cho ông tiêu diệt An Đông rồi, đến lúc đó chỉ việc ôm cây đợi thỏ, đợi những thành viên Yamaguchi Group từng bước từng bước tiến vào trong bẫy, lúc đó còn không phải tùy ý ông xử trí sao.” Diệp Khiêm vừa cười vừa nói.
Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu cũng nghe ra ý tứ trong lời nói của Diệp Khiêm, chính là trong thời gian nửa tháng này, Diệp Khiêm sẽ ra tay với An Đông, trong nội tâm của hắn không khỏi có chút hưng phấn, nói: “Hết thảy đều nghe theo cậu Diệp an bài.”