Một vì sao rơi xuống phá tan bầu trời đêm hắc ám, một đời kiêu hùng đã vẫn lạc.
Trần Phù Sinh đã chết, ra đi trong yên lặng, mang theo sự tiếc nuối và áy náy sâu nặng. Lúc Tần Thiên, Diệp Khiêm cùng La Chiến đi đến trước giường bệnh, Trần Phù Sinh đã bị bịt kín vải trắng. Thương tâm, đó là tự nhiên, nhưng cũng không có ai khóc, phương thức thổ lộ tình cảm cũng không nhất định chỉ có khóc.
Tần Thiên thậm chí còn có một chút nhẹ nhàng thở ra, theo hắn, Trần Phù Sinh cả đời đều quá khổ, hắn mặc dù là lão đại giang hồ nhưng thủy chung vẫn còn giữ vững lương tâm của mình. Tại nơi tràn ngập thế lực lục đục với nhau, nơi mà mạnh được yếu thua, thì cái chết đối với Trần Phù Sinh có lẽ là một loại giải thoát.
Diệp Khiêm xốc lên tấm vải trắng kinh ngạc nhìn xem gương mặt của Trần Phù Sinh, tuy đã sớm nhìn quen sinh tử, nhưng giờ phút này Diệp Khiêm lại cảm giác được tánh mạng con người thật yếu ớt. Cho dù la ai thì cuối cùng cũng hóa thành một đống đất vàng. Làm đàn ông ở trên đời, muốn làm gì thì phài làm liền, không cần phải đi quản danh tiếng của mình sau này, nếu không làm sẽ có tiếc nuối, sẽ thẹn với lương tâm. Diệp Khiêm âm thầm thề, nhất định sẽ thủ vững giang sơn mà Trần Phù Sinh đã đánh hạ được, giúp hắn duy trì lời hứa mà hắn đã hứa với người khác.
Tần Thiên đi rồi, trở về thành phố Thượng Hải.
Trần Phù Sinh cũng đi rồi, mang theo lòng cùng tiếc nuối, dã tâm cùng vinh dự, đem tất cả mai táng ở phía dưới một mảnh đất vàng.
Không có tang lễ kinh hãi thế tục, cũng không có tế điện long trọng xa hoa, tro cốt của Trần Phù Sinh được đồng hương của hắn mang về quê nhà, an táng trên núi nhở ở tại cửa thôn, để bảo vệ những người trong thôn.
Thành phố Nam Kinh đã lâm vào hỗn loạn, tất cả các thế lực bắt đầu rục rịch. Thành phố Nam Kinh phát sinh một hồi tẩy bài lớn, đây là nhận thức chung của tất cả mọi người. Tất cả mọi người cũng đều đang mong chờ, xem ai sẽ là người nối nghiệp Trần Phù Sinh người. Là võ tướng La Chiến, hay là văn tướng Trình Văn? Bọn hắn đều đang chú ý, chờ đợi và chuẩn bị kế hoạch.
La Chiến cũng đi rồi! Ngoại giới cũng không biết, lúc Diệp Khiêm xuất hiện ở trước mặt mọi người, tất cả mọi người chấn động, bọn hắn chưa từng có nghe qua tên Diệp Khiêm, phảng phất hắn xuất hiện trước mặt mọi người có chút đột ngột.
Diệp Khiêm đã từng muốn giữ La Chiến lại, hắn không muốn làm cho người khác cảm giác mình mới vừa lên đài đã được chim bẻ ná, được cá quên nơm, diệt trừ đối lập. Nhưng mà, La Chiến lại mỉm cười nói với Diệp Khiêm, “Theo lão bản đã mười năm rồi, nam chinh bắc chiến, ta theo lão bản vì muốn trả lại ân tình và sự tín nhiệm của lão bản giành cho ta, kỳ thật ta đã sớm mệt mỏi. Lão bản đã chọn trúng ngươi, nói lên ngươi có năng lực quản lý sự nghiệp của lão bản, hơn nữa, ta cũng tin tưởng ngươi, ngươi sẽ không để cho lão bản thất vọng. Ta hiện tại cái gì đều không muốn nghĩ, ta sẽ tìm một chỗ mà không ai nhận ra ta là ai, im lặng sống hết quảng đời còn lại, hi vọng ngươi có thể hiểu cho ta.”
Diệp Khiêm mặc dù có vạn phần không muốn, lúc này cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý.
“Nếu như về sau có chuyện gì chỉ cần ngươi nói một câu, ta sẽ giúp ngươi giải quyết.” La Chiến nói.
Diệp Khiêm nhẹ gật đầu. Tuy cũng không có tiếp xúc lâu, nhưng Diệp Khiêm nghiễm nhiên đã đem La Chiến trở thành huynh đệ, một người huynh đệ đáng giá mình tôn kính.
Diệp Khiêm rất rõ ràng, tại thời khắc khẩn trương này, tất cả thế lực thành phố Nam Kinh nhất định là đang vận sức chờ phát động, ý đồ tranh thủ lợi ích lớn nhất. Chuyện trọng yếu nhất bây giờ là ổn định cục diện này. Loạn thế dùng biện pháp mạnh, Diệp Khiêm sẽ không nhân từ giống với Trần Phù Sinh, tuyệt đối sẽ không nương tay. Có lẽ, đây cũng là nguyên nhân Trần Phù Sinh nhìn trúng hắn. Trần Phù Sinh là người khôn khéo, làm sao mà không biết sau khi mình chết đi, thành phố Nam Kinh sẽ trở nên hỗn loạn, nếu như không có một người có thể chấn nhiếp ở những người này, thì sự nghiệp của mình nhất định sẽ bị chia cắt không còn một mảnh.
Vào ngày mà La Chiến ra đi, Diệp Khiêm đã gọi điện thoại cho Ngô Hoán Phong, để cho hắn chạy tới thành phố Nam Kinh. Chuyện tiếp nhận sản nghiệp của Trần Phù Sinh, Diệp Khiêm có thể nói không có bất kỳ người nào đi theo phò tá, thậm chí không biết ai là người ủng hộ mình, ai sẽ ở sau lưng âm mình, đáng tiếc La Chiến đã đi, nếu như không có người thân tín thì việc tiếp nhận sản nghiệp này sẽ vô cùng khó khăn.
Sở dĩ chọn Ngô Hoán Phong, là vì Diệp Khiêm biết rõ, Ngô Hoán Phong là người thích hợp nhất, làm người tỉnh táo, không nói nhiều, làm việc lại gọn gàng. Về phần an toàn của Tống Nhiên, Diệp Khiêm đã phái người đi qua bảo hộ.
Trong văn phòng của Trần Phù Sinh khi còn sống, Diệp Khiêm đang ngồi ở trên ghế đã từng là nơi mà một đời kiêu hùng đã ngồi qua, Ngô Hoán Phong lẳng lặng đứng sau lưng Diệp Khiêm.
Trên bàn công tác để một khung ảnh, bên trong là ảnh chụp một vị nữ tử tuổi trẻ, thanh tú, thoát tục, chắc hẳn nàng là nữ nhân Trần Phù Sinh cảm thấy thẹn cả đời? Chỉ là, Diệp Khiêm lúc nhìn xem ảnh chụp, không khỏi sửng sốt, cảm giác giống như đã từng quen biết, hình như mình đã gặp nàng ở địa phương nào rồi.
“Triệu Nhã?” Diệp Khiêm trong đầu hiện ra bóng hình của nha đầu này. Nữ tử trong ảnh chụp cùng Triệu Nhã thật sự rất giống nhau, chẳng những là dung mạo, mà ngay cả thần sắc cũng rất giống nhau. Đương nhiên, Diệp Khiêm tinh tường, nữ nhân trong lời nói của Trần Phù Sinh tuyệt đối không phải là Triệu Nhã, bất quá nói không chừng cùng Triệu Nhã có quan hệ nào đó.
Trên bàn công tác, còn có một chồng tư liệu dày đặc, tựa hồ đã sớm chuẩn bị cho hắn. Diệp Khiêm không khỏi cảm thán, Trần Phù Sinh quả thật là một nhân vật kiêu hùng, sớm đã đem tất cả chuẩn bị xong. Diệp Khiêm mở tư liệu ra tùy tiện đọc qua một chút, không khỏi chấn động, sản nghiệp của Trần Phù Sinh cũng không lớn, bao gồm: bất động sản, đầu tư chứng khoán tài chính, quỹ ngân sách giáo dục, kinh doanh hội sở, khai thác tài nguyên than đá, khai thác dầu mỏ.
Trình Văn cung kính đứng ở trước mặt Diệp Khiêm, từ khi Diệp Khiêm bước vào đến bây giờ, hắn một mực đều quan sát Diệp Khiêm. Nhưng mà, hắn phát hiện mình căn bản nhìn không thấu Diệp Khiêm, người trẻ tuổi này cũng không có biểu hiện gì kinh người, tại sao lão bản lại chọn hắn là người thừa kế? Ngoại trừ trên mặt có vết sẹo mờ, làm cho bên ngoài Diệp Khiêm có thêm mấy phần khí phách, thì người trẻ tuổi này phảng phất là một người bình thường. Nhưng mà, người mà lão bản nhìn trúng sẽ là người bình thường sao?
Diệp Khiêm vô cùng rõ ràng, muốn triệt để tiếp nhận sản nghiệp của Trần Phù Sinh, không thể không nhờ sự trợ giúp của người trước mặt này, làm thế nào để thu được sự tín nhiệm của hắn, đây là việc cấp bách mà Diệp Khiêm phải làm.
“Trình quản lý, phiền toái ngươi vất vả một chút, đem tư liệu tất cả sản nghiệp cùng báo cáo tài vụ của công ty đều sửa sang lại cho ta, càng nhanh càng tốt, càng kỹ càng tốt.” Diệp Khiêm dùng ngữ khí không để cho nghi vấn, rồi lại dùng ngữ khí khiêm tốn nói ra.
Ngày đầu tiên tiền nhiệm đã muốn hiểu rõ nghiệp vụ của công ty, điểm ấy để cho Trình Văn có chút mừng rỡ. Đi theo Trần Phù Sinh tranh đấu giành thiên hạ lâu như vậy, Trình Văn đương nhiên cũng không hy vọng sản nghiệp mà Trần Phù Sinh cả đời vất vả lại bị hủy diệt. Trình Văn bắt đầu có chút thưởng thức người trẻ tuổi này, ngẫm lại đám người kia còn không biết người trẻ tuổi này là một lão hồ ly, không biết lúc nhìn thấy hắn sẽ biểu lộ như thế nào?.
“Lão bản, tư liệu cũng sớm đã chuẩn bị xong, ta sẽ đi lấy tới cho ngươi ngay bây giờ.” Trình Văn nói.