Lời Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe nói không phải không có lý, nếu như Hắc Long hội muốn đối phó Y Tác Nhĩ Đức thì bọn họ đã sớm động thủ rồi. Bất quá, đứng tại góc độ của Diệp Khiêm mà nói, thì Y Tác Nhĩ Đức dù sao cũng vì hắn cho nên mới đích thân tới nơi này, vì vậy Diệp Khiêm cũng không hy vọng Y Tác Nhĩ Đức xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Nếu như, Y Tác Nhĩ Đức bị giết chết trong lúc chiến đấu với lính đánh thuê Bát Kỳ thì Diệp Khiêm không có lời nào để nói, dù sao lúc chiến đấu khó tránh khỏi sẽ có thương vong, chỉ là, nếu để cho hắn chết như vậy, thì không khỏi có chút khó ăn nói a.
Diệp Khiêm cũng không muốn cùng Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe náo ra mâu thuẫn gì nữa rồi, hắn đã không có nhìn thấy bộ mặt nhỏ mọn của Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe lâu rồi, vậy mà bây giờ hắn lại cùng mình nổi lên tính tình đùa nghịch. Bất quá, Diệp Khiêm ngược lại rất vui mừng khi nhìn thấy Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe có tính tình như vậy, trước kia lúc hắn và Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe cùng theo Lâm Cẩm Thái học võ, lúc đó Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe thường xuyên biểu hiện ra ngoài loại tính tình đùa nghịch này.
Sau khi gõ cửa, bên trong truyền đến âm thanh của Y Tác Nhĩ Đức, “Ai?”
“Là tôi, Diệp Khiêm!” Diệp Khiêm đáp.
“Là anh Diệp hả?.” Mở cánh cửa ra. Nhìn thấy Diệp Khiêm, Y Tác Nhĩ Đức ha ha cười cười, nói: “Mau vào đi, bên ngoài lạnh lắm. Đúng là thời tiết chết tiệt, như thế nào mà lạnh như vậy ah.”
Hơi sững sờ, Diệp Khiêm bất đắc dĩ cười cười, nói: “Y Tác Nhĩ Đức, anh như thế nào cũng học nói thô tục nữa a, chuyện này cũng không giống như là Y Tác Nhĩ Đức tao nhã thân sĩ mà tôi biết nha.”
“Ha ha, mấy thứ kia đều là do tôi giả vờ mà thôi. Loại người chúng ta đều là lưu manh, cầm đao cầm súng cùng người ta liều mạng, đâu thể xem là thân sĩ gì a. Trước kia tôi biểu hiện ra ngoài là người tốt một chút, mục đích là vì không muốn cho người ta xem thường mà thôi.” Y Tác Nhĩ Đức nói, “Anh cũng biết, những người trong giới thượng lưu thường thích giả bộ thân sĩ, nếu như tôi không giả bộ một chút, thì sẽ không cách nào ở cùng với mấy em trong giới thượng lưu được ah.”
“Con rùa mặc lên bao tải, cũng không thể biến thành cá sấu.” Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe không mặn không nhạt nói.
Diệp Khiêm cùng Lâm Phong nghe xong, thiếu chút nữa nhịn không được bật cười, Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe dùng từ ngữ này hình dung cũng hơi quá mức rồi. Hai ben đều là bằng hữu của mình, Diệp Khiêm cũng không hy vọng hai người kia đánh đập tàn nhẫn a. Y Tác Nhĩ Đức có chút sửng sốt, kinh ngạc men theo thanh âm nhìn lại, ánh mắt đã rơi vào trên người Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe, lông mày có chút nhíu lại, nói: “Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe? Tại sao anh lại ở nơi này?”
Tuy tiếng Hán của Y Tác Nhĩ Đức cũng không tệ, bất quá, hắn cũng không có nghe hiểu ý tứ của trong lời nói của Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe. Tiếng Hán là một môn học vấn rất cao thâm, một chữ thường thường có rất nhiều ý nghĩa, cho dù là người Hoa Hạ chính tông cũng không thể hoàn toàn lý giải Hán ngữ, huống chi là Y Tác Nhĩ Đức đối với Hán ngữ cũng không phải rất tinh thông.
“Ah, Thiên Hòe tới đây giúp tôi.” Diệp Khiêm nhìn thấy bộ dạng của Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe, đã biết rõ hắn muốn chống đối Y Tác Nhĩ Đức, vì vậy liền cuống quít nói.
“Diệp Khiêm, tôi biết rõ anh là người trọng tình trọng nghĩa, thế nhưng mà anh phải hiểu rõ, anh ấy là phản đồ Nanh Sói, anh không có giết chết anh ấy là đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi. Anh sao có thể mong đợi anh ấy có thể giúp anh? Anh cũng đừng quên chuyện đã xảy ra tại Ai Cập, anh ấy thiếu chút nữa đã giết chết anh.” Y Tác Nhĩ Đức nói.
“Như thế nào? Anh muốn thay Diệp Khiêm xuất đầu sao? Vậy cũng phải xem anh có năng lực như thế không, có đủ phân lượng hay không. Tuy tập đoàn lính đánh thuê Nam Phi là tập đoàn lính đánh thuê lớn nhất thế giới, thế nhưng mà tôi cũng không có sợ anh a.” Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe hừ lạnh một tiếng, nói.
“Hừ, cho dù tôi không có năng lực kia, tôi cũng tuyệt đối sẽ không để cho anh tổn thương Diệp Khiêm.” Y Tác Nhĩ Đức vừa mới nói xong, một bộ dạng muốn xông lên trước cùng Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe phân cao thấp.
Nhìn thấy một màn như vậy, trong lòng Diệp Khiêm rất vui vẻ, điều này đã nói rõ Y Tác Nhĩ Đức thật lòng xem hắn là bằng hữu, huynh đệ. Bất quá, Diệp Khiêm vẫn rất rõ ràng, Y Tác Nhĩ Đức tuyệt đối không phải là đối thủ của Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe, hắn tìm Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe dốc sức liều mạng thì không thể nghi ngờ là muốn chết.
Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe không đối phó thành viên Nanh Sói, đó là bởi vì trong lòng hắn còn có một phần tình nghĩa, thế nhưng mà đối với Y Tác Nhĩ Đức, Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe cũng không có cố kỵ nhiều như vậy, hắn cũng không để ý tới chuyện Y Tác Nhĩ Đức có phải là bạn của Diệp Khiêm hay không. Nếu như Y Tác Nhĩ Đức thật sự chọc giận Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe, thì Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe sẽ giết chết hắn không chút do dự.
Giơ tay đặt ở trên bả vai của Y Tác Nhĩ Đức, Diệp Khiêm khẽ cười nói: “Tôi biết rõ anh muốn tốt cho tôi, bất quá tôi có chừng mực. Yên tâm đi, lần này Thiên Hòe thật sự tới giúp tôi, hơn nữa, nếu như không phải anh ấy tới đây, thì chỉ sợ chúng ta bây giờ đã thất bại thảm hại rồi. Tốt rồi, đến, chúng ta đi vào trong thương lượng chi tiết cụ thể một chút.”
Vừa nói, Diệp Khiêm vừa hướng Lâm Phong cho hắn một cái ánh mắt. Lâm Phong hiểu ý của hắn, âm thầm đưa cho Diệp Khiêm một cái ánh mắt, sau đó quay đầu nhìn Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe mỉm cười, kéo tay của hắn, nói: “Tốt rồi, đến đây đi, chúng ta đi vào trong rồi nói chuyện.”
Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe tự nhiên là sẽ không cùng Y Tác Nhĩ Đức náo loạn, đối với hắn mà nói, Y Tác Nhĩ Đức chỉ là người xa lạ, cùng với những tiểu miêu tiểu cẩu trên đường không có gì khác nhau. Bất quá, chứng kiến biểu hiện vừa rồi của Y Tác Nhĩ Đức, Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe vẫn có chút vui mừng, dù sao, Diệp Khiêm có thể có được sự ủng hộ của Y Tác Nhĩ Đức, chuyện này đối với sự phát triển của Nanh Sói là phi thường có lợi.
Sau khi vào trong phòng ngồi xuống, Y Tác Nhĩ Đức nhìn hai gã thủ hạ sau lưng, ý bảo bọn họ đi ra ngoài. Sau đó quay đầu nhìn Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe, nói: “Tôi mặc kệ anh lần này là thiệt tình giúp Diệp Khiêm cũng tốt, hay là muốn lợi dụng anh ấy, hoặc là đối phó anh ấy cũng tốt, tóm lại, chỉ cần có tôi ở đây, anh cũng đừng mơ có thể tổn thương Diệp Khiêm dù chỉ một sợi tóc. Nếu như bị tôi biết rõ anh đang đùa nghịch quỷ kế gì thì cũng đừng trách tôi đối với anh không khách khí.”
Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe khinh thường nở nụ cười một tiếng, thản nhiên nói: “Vẫn là câu nói kia, muốn xuất đầu, thì phải xem rõ năng lực của mình. Tôi lớn cho tới bây giờ, còn chưa biết sợ là gì, thì chớ nói chi là lời uy hiếp của anh.”
Nói tới chuyện này, Diệp Khiêm ngược lại nhớ tới một việc. Lúc trước, khi hắn và Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe cùng đi theo Lâm Cẩm Thái học võ, lúc ấy Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe nổi danh lớn gan. Hoàn toàn chính xác, trên thế giới này quả thật không có bao nhiêu thứ có thể khiến cho hắn sợ. Lúc trước, Lâm Cẩm Thái đã nói cho bọn họ biết, nói bên trong dòng sông bên cạnh có cá sấu, bảo bọn họ không có việc gì thì đừng có đi vào trong sông giày vò. Thế nhưng mà, Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe mỗi ngày đều phải đi bơi lội một lần. Kết quả là hắn đã gặp cá sấu. Lúc ấy, Diệp Khiêm cảm thấy rất sợ hãi, thế nhưng mà Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe lại ôm chặt lấy cổ của cá sấu cưỡi lên trên người của nó, vô luận cá sấu có lăn mình như thế nào, thì cũng không thể đem Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe té xuống. Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe lấy ra dao găm, từng đao từng đao không ngừng đâm vào đầu cá sấu, rốt cục, cá sấu cứ như vậy bị hắn đánh chết.
Diệp Khiêm bị kẹp ở giữa Y Tác Nhĩ Đức cùng Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe thật sự có chút khó xử a, nếu như hắn thiên vị một bên nào thì cũng không tốt. Bất đắc dĩ lắc đầu, Diệp Khiêm nói: “Chúng ta hãy nói chuyện chính sự a.”
Lời Diệp Khiêm vừa ra khỏi miệng, thì hai gã thủ hạ sau lưng Y Tác Nhĩ Đức vậy mà vung quyền hướng Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe đánh tới. Hiển nhiên, bọn họ cũng nghe ra ý tứ xem thường trong lời nói của Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe. Bọn họ là Hoa kiều, cho nên nghe hiểu được Hán ngữ, cũng hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe. Cho nên, sau khi nghe Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe nói xong, bọn họ liền không chút do dự liền hướng Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe đánh tới.
Diệp Khiêm không khỏi chấn động, muốn ngăn cản hai người thì đã không kịp nữa rồi, không khỏi hô to nói: “Thiên Hòe, hạ thủ lưu tình.”
Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe đã sớm đã nhảy dựng lên, một chiêu thức Khai Môn Bát Cực Quyền uy lực lớn nhất Thiếp Sơn Kháo trùng trùng điệp điệp hướng hai gã thủ hâ của Y Tác Nhĩ Đức đánh tới. Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe thống hận nhất chính là người khác ở sau lưng ám toán hắn, hai gã thủ hạ của Y Tác Nhĩ Đức vậy mà ở sau lưng hắn đánh lén, hắn sao có thể không phẫn nộ cho được. Cho nên, vừa ra chiêu liền là một chiêu có sát khí rất nặng. Bất quá, bởi vì Diệp Khiêm đã lên tiếng, nên Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe đã thu hồi đại bộ phận lực lượng, nếu không, hai tên tiểu tử chỉ sợ đã chết ngay tại chỗ.
Dù là như thế, một kích kia của Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe vẫn để cho hai tên tiểu tử kia bị thương không nhẹ, chỉ nghe “Răng rắc răng rắc” hai tiếng âm thanh xương cốt đứt gãy, hai tên tiểu tử kia bị hung hăng đánh bay ra ngoài. Rơi trên mặt đất, oa một tiếng nhổ ra một ngụm máu tươi. Nhìn thấy bọn họ như vậy, Diệp Khiêm âm thầm nhẹ nhàng thở ra.
Lạnh lùng hừ một tiếng, Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe nói: “Không biết tự lượng sức mình, chỉ bằng bọn mày cũng có thể giết được tao sao? Y Tác Nhĩ Đức, đây là thủ hạ của anh hả? Anh quản giáo thủ hạ như vậy hả?.”
Chuyện này cũng vượt qua dự đoán của Y Tác Nhĩ Đức, hắn thật không ngờ hai người thủ hạ của hắn vậy mà lại xúc động như vậy. Bất quá, hắn cũng hiểu rõ, bọn họ vì muốn giúp cho hắn hả giận mà thôi. Tuy hai người thủ hạ này không thể nói chuyện, nhưng Y Tác Nhĩ Đức Hán đối với bọn họ lại rất tín nhiệm, bọn họ đối với hắn cũng rất trung thành và tận tâm. Hiện tại thấy bọn họ không có trở ngại gì, trong nội tâm cuối cùng cũng âm thầm nhẹ nhàng thở ra.
Bất quá, chuyện này quả thật là do thủ hạ của hắn sai, Y Tác Nhĩ Đức không thể không tỏ vẻ ra được. “Ai cho phép hai anh ra tay? Không biết tự lượng sức mình, hừ.” Y Tác Nhĩ Đức hừ lạnh một tiếng, nói.
“Ah ah...” Hai người câm khoa tay múa chân dùng để biểu đạt ý của mình.
“Chuyện gì cũng không cần nói, tranh thủ thời gian nói lời xin lỗi Bạch tiên sinh, mau cám ơn anh ấy vì đã không giết chết hai anh.” Y Tác Nhĩ Đức nói.
“Không cần, bọn họ đã nhận lấy trừng phạt vì sự lỗ mãng của bọn họ rồi.” Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe thản nhiên nói.
“Tuy Bạch tiên sinh nói như vậy, bất quá chuyện này thủy chung là do thủ hạ của tôi sai, là tôi quản giáo thủ hạ không nghiêm, tôi sẽ cho anh một cái công đạo.” Tiếng nói vừa rơi ra, Y Tác Nhĩ Đức lấy ra dao găm của mình, hướng chính mình đâm tới.