Siêu Cấp Cường Giả

Chương 145: Q.1 - Chương 145: Ác giả ác báo.




Ngoại trừ Bùi Đông Lai, những người khác nghe được câu nói của Trần Anh “Ông đã muốn chết, ta sẽ thành toàn cho ông!” đều nghĩ đến việc Trần Anh sẽ như mới nãy, sẽ vung tay đánh.

Lúc này, mắt thấy Trần Anh không có động thủ mà lấy từ trong túi ra một chiếc di động Nokia kiểu cũ, phòng hội nghị liền yên tĩnh trở lại, nhóm người Tôn Tường Vân ngạc nhiên ngơ ngác nhìn.

Nàng ta lại muốn làm gì nữa đây??

Bên ngoài thì sửng sốt, trong lòng lại thầm hỏi.

Riêng Bùi Đông Lai lại không vậy.

Bời vì, di động đó là của hắn do Qua Tử mua cho, mà việc Trần Anh lấy ra thế này là bởi do hắn cùng Trần Anh thương lượng từ trước.

Ngay sau đó.

Trong phòng khi mà mọi người đang dò xét từng cử chỉ nhỏ của Trần Anh thì nàng mặt không biểu tình mở một đoạn ghi âm.

- Hắc, tiểu tạp chủng, vốn ta nghĩ bắt được ngươi phải tốn chút công phu, không ngờ mày không an phận mà tự đẫn xác tới đây.

Ghi âm mở ra, giọng nói của Tôn Vệ Đông đang đắc ý nhất thời vang to truyền vào tai mỗi người.

Bá!!

Tôn Tường Vân lắng nghe một chút âm thanh từ điện thoại phát ra liền sững người, giọng nói đó đích thật là của Tôn Vệ Đông.

Bên kia, cho dù hồ đồ cỡ nào Trương Phong cũng nghe ra giọng nói đó của ai, khi đó mắt mũi đang nóng đỏ liền tròn xoe ngơ ngẩn!

Sau đó, không đợi Tôn Tường Vân cùng Trương Phong định thần lại, giọng nói Tôn Vệ Đông lại vang lên.

- Tiểu tạp chủng, tao thật sự rất tò mò, tới hiện tại, mày dựa vào cái gì có thể bảo trì bình tĩnh như thế?

- Ai u, ngươi xem trí nhớ ta đây, thiếu chút nữa đã quên rồi - Hạ Y Na đã nói với tao, mày chẳng những cùng Liễu Nguyệt quan hệ không tầm thường, lại cùng có quan hệ với Quý Hồng. Ân, nói vậy, mày dựa vào chính là Liễu Nguyệt cùng Quý Hồng a?

- Tiểu tạp chủng, tao cho mày biết, bầu trời này không phải chỉ có Liễu Nguyệt hay Quế Hồng, lão tử hôm nay chính là trời, mạng của mày, ta đã lấy.

Nghe được nhưng lời đó có nhắc tới mình, vẻ mặt Hạ Y Na kinh ngạc rồi nháy mắt nhớ tới điều gì, kìm lòng không được liền la lớn :

- Đây là giọng nói của Tôn Vệ Đông!

Bá!!

Nương theo câu buộc miệng của Hạ Y Na, mọi người đều hiểu ra. Không hẹn mà cùng đem ánh mắt nhìn về phía Tôn Tường Vân.

Dưới ánh đèn, trên mặt Tôn Tường Vân giờ không còn tìm được vẻ tức giận, thay vào đó là sự sợ hãi!

Phần sợ hãi này so với mới sự nỗi lo lắng Trần Anh ra mặt thay cho Bùi Đông Lai chỉ có hơn chứ không kém!

Bởi vì, hắn dùng ngón chân cũng nghĩ được, đoạn ghi âm này xuất hiện thì có ảnh hưởng như thế nào!

Chẳng những việc hắn dùng quân quyền để xử ép Bùi Đông Lai bị khui ra, mà đời này hắn cũng có thể bị hủy!

Hô.. Hô..!!

Thấy mọi cặp mắt đều chằm chằm nhìn mình, hơi thở Tôn Tường Vân trở nên dồn đập, sắc mặt một mảnh trắng bệt, than thể giống như bị trúng phong vậy, không tự chủ run run lên!

“ Bịch”

Mà phía bên kia, Trương Phong bị dọa hồn phi phách tán, thân mình lay động, ngã đưa đầu xuống đất, lại tiếp tục hôn mê.

Đối với Trương Phong mà nói, sỡ dĩ đã đoán được thân phận Trần Anh không bình thường, mà còn dám liều mạng hô to gọi nhỏ với nàng, căn bản là do hắn tin là Bùi Đông Lai đang ở thế yếu, còn chính hắn với Tôn Tường Vân đang nắm cái “Lý”, nắm cái chuôi nên cứ ngông nghênh như thế.

Mà đoạn ghi âm này xuất hiện, chẳng những khiến hắn có cảm giác hỏng rồi, giống như là hắn rơi vào hố phân, sau này, cho dù hắn có nhảy xuống Hoàng Hà sợ rằng cũng không có cách nào rửa sạch được.

- Lấy súng ra!

- Các ngươi thật muốn làm thế?

- Ha ha.. Như thế nào, mày sợ sao, tiểu tạp chủng? Không phải lúc nào mày cũng tỏ ra ngưu bức sao? Sao giờ mày lại sợ?

- Nói thật, Bùi Đông Lai, tao thật không nỡ liền trực tiếp xử lý mày, nhưng vì che dấu chân tướng, ta chỉ có thể nhịn đau mà làm như vậy thôi.

- Hài tử, đừng sợ, ta chỉ nhẹ nhàng động cò súng mà thôi, ân, rất nhanh, bóp cò, mày liền đi.

- Vĩnh biệt, hài tử.

Trong phòng hội nghị im lặng, lời nói Tôn Vệ Đông đắc ý càng không ngừng vang lên, liền giống như nguyền rủa , làm cho trong phòng hội nghị đại đa số người có dũng khí cũng có cảm giác sợ hãi.

“ Pằng”

“ Bịch”

Hai tiếng trầm đục lần lượt truyền ra.

Tiếng thứ nhất phát ra từ chiếc di dộng cũ kỹ đó, đó là tiếng súng của Tôn Vệ Đông, chính xác hơn là thanh âm tiếng đạn bay ra từ nòng súng.

Tiếng thứ hai xuất phát từ phòng họp, Tôn Tường Vân ngã quỵ đầu ra sau, là thanh âm của gáy hắn đập vào cạnh bàn làm việc.

Hô.. Hô!!

Trong phút chốc, phòng họp lại yên tĩnh, mới vừa còn không ai bì nổi, Tôn Tường Vân giờ như là một con chó chết thông thường xụi lơ trên mặt đất, không ngừng thở hổn hển, mồ hôi lạnh giống như nước chảy trên mặt của hắn chảy xuống, hoàn toàn tẩm ước y phục của hắn.

- Tôn Tường Vân, ông thật đúng là âm hiểm ác độc a!

Cổ Bồi Nguyên lại một lần nữa mở miệng,ngữ khí càng thêm phẫn nộ :

- Vì nhi tử cùng Bùi Đông Lai có chút xích mích nhỏ, ông chẳng những chỉ thị Trương Phong phái binh lính XX Đoàn hiệp trợ ngươi để giết chết Bùi Đông Lai, sự tình này không thành, ông lại muốn đùng quân quyền cường hành đem Bùi Đông Lai lên Tòa Án Quân Sự, đạt mục đích giết người diệt khẩu mới thôi, hoàn toàn che giấu nhưng hành động xấu xa đó! Lòng của ông cũng thật quá đen tối đó.

- Tôn Tường Vân, ông quả thực quá âm hiểm, không biết xấu hổ.

Hạ Y Na cũng đâng một vẻ mặt phẫn nộ.

- Ta... Ta...

Đối mặt với chỉ trích của Cổ Bồi Nguyên và Hạ Y Na, Tôn Tường Vân theo bản năng muốn há miệng nói, muốn nói hắn không có trao quyền cho Trương Phong giúp Tôn Vệ Đông chuyện giết người diệt khẩu.

Chẳng qua…

Hắn nói ra một cái "Ta" tự sau, liền rốt cuộc nói không được nữa.

Hiển nhiên, hắn cũng biết là đến bây giờ, hắn đã mang vết nhơ đó rồi, cho dù hắn có giải thích như thế nào thì cũng vô ích mà thôi.

- Tiểu.. Tiểu Anh, ta cũng không biết chân tướng sự việc là như thế, u mê tin tưởng Tôn Tường Vân, là ta không đúng, trở về nhất định ta sẽ nghiêm túc kiểm điểm bản thân!

Coi như Tôn Tường Vân mất đi dũng khí biện hộ cho mình, Cung Minh liền mở miệng, trong giọng nói mang theo vài phần khủng hoảng, nhìn về phía Trần Anh với ánh mắt tràn đầy vị cầu khẩn.

Hiển nhiên hắn biết rõ, chân tướng sự việc đã muốn lộ hết ra rồi, kết cục cuối của Tôn Tường Vân cùng Trương Phong hắn là bi kịch, mà hắn vừa rồi tỏ thái độ ủng hộ hành động của hai người họ, rất có thể hắn cũng bị cuốn vào vòng xoáy này.

Hắn biết rõ, một khi cuốn vào, mũ trên đầu có thể giữ, nhưng con đường quan lộ xem như ngừng lại!

Đó là điều hắn không muốn đối mặt!

Cho nên, hắn đem toàn bộ ký thác lên Trần Anh, cầu mong Trần Anh không truy vấn trách nhiệm của hắn.

- Thủ trưởng, chúng ta cũng không biết rõ chuyện này, Trương Phong luôn gạt chúng tôi, khiến chúng tôi không biết chân tướng thật!

Cung Minh mới mở miệng, XX đoàn Z ủy liền ý thức được, vội mở miệng, trực tiếp xưng Trần Anh là Thủ trưởng.

- Vâng đúng a!

XX đoàn như gánh hát, liền phụ họa theo, bộ dạng than khóc.

- Tiểu Anh, xin cô yên tâm, sau khi ta trở về, nhất định đem chi tiết nội tình hồi báo, đồng thời đề nghị cấp trên, nghiêm túc sử lý hai tên bại hoại Tôn Tường Vân và Trương Phong!”

Mắt thấy có thể cầu xin tha thứ, Cung Minh trong lòng vừa động, nhanh chóng tỏ thái độ.

- Thủ trưởng, chúng tôi cũng sẽ liên danh gửi kiến nghị lên cấp trên, nhất định làm cho Tôn Tường Vân cùng Trương Phong hai tên bại hoại này bị trừng phạt!

XX đoàn Z Ủy cũng không cam chịu rớt lại phía sau, cho dù như thế nào bọn hắn cũng không muốn mình cùng một dính chung với Tôn Tường Vân cùng Trương Phong.

Mà trên thực tế, vừa mới nãy, bọn hắn thật hận muốn đem Tôn Tường Vân đạp xuống gót giày mình.

Cây đổ chim bay.

Tường đổ người chạy.

Hai câu này thôi cũng đủ nói lên lòng người.

“ Phốc”

Bên tai vang lên lời nói của đám người Cung Minh, nhìn ánh mắt giống như ăn tươi nuốt sống mình, Tôn Tường Vân liền giận dữ, đến mức liền hộc ra một ngụm máu đỏ tươi.

- Trần Anh, cô dựa vào cái gì chứng minh đó là giọng nói của nhi tử ta?"

Phun ra một ngụm máu tươi, Tôn Tường Vân tựa hồ cũng biết mình cách vực sâu chỉ có mấy bước, liền muốn vùng vẫy thoát chết.

Mắt thấy Tôn Tường Vân muốn phản kháng, không đợi Trần Anh mở miệng, Cung Minh liền trưng vẻ mặt chính nghĩa lẫm nhiên :

- Tôn Tường Vân, chuyện cho tới bây giờ, ông còn muốn ngụy biện che dấu sao? Ta cho ông biết, vô ích thôi! Ta đã gặp qua Tôn Vệ Đông, vừa rồi rõ ràng là giọng nói của hắn!

- Thủ trưởng, chúng tôi có thể chứng minh đó xác thật là giọng nói của Tôn Vệ Đông!

Giờ khắc này, những thành viên XX đoàn theo tới đây liền nhao nhao nói.

- Ngươi... Các ngươi...

“Phốc”

Mắt thấy đám người Cung Minh thời khắc mấu chốt chẳng những cực lực phủi sạch quan hệ, còn muốn bỏ đá xuống giếng, Tôn Tường Vân tức giận cả người run lên, lại phun ra một ngụm máu tươi đỏ tươi.

Trần Anh thấy thế, không nói gì, mà lại đưa điện thoại trả cho Bùi Đông Lai.

"Hô... Hô..."

Thấy như thế, hơi thở Tôn Tường Vân càng trở nên dồn dập, sắc mặt càng trở nên tái nhợt vài phần hắn gắt gao nhìn chằm chằm Bùi Đông Lai, nói cứng nhưng thật không có lực gì :

- Tiểu .. tiểu tử, mày giỏi lắm!

Nhìn Tôn Tường Vân bộ dạng không cam lòng, Bùi Đông Lai không muốn mở miệng nói gì.

Đoạn ghi âm này ghi lại cảnh Tôn Vệ Đông muốn giết hắn,hắn đã sao lại, sở dĩ làm như vậy, do chuẩn bị vào điều xấu nhất, chuẩn bị hậu chước ở sau.

Mà sau khi gặp gỡ rồi nói chuyện với Trần Anh, dùng đọan ghi âm này chứng minh.

Lúc ấy, Trần Anh nghe xong đoạn ghi âm này, chẳng những muốn trừng trị Tôn Vệ Đông, mà còn sợ bằng chứng này bị hủy, nên tạm thời bảo quản cho Bùi Đông Lai.

Mà giờ đây, đoạn ghi âm này chính là ác mộng của Tôn Tường Vân!

Mắt thấy Bùi Đông Lai không lên tiếng, Tôn Tường Vân biểu tình vẻ mặt không cam lòng!

Bởi vì, hắn chẳng những nhìn ra đoạn ghi âm này là do Bùi Đông Lai cung cấp, hơn nữa vừa rồi màn động thủ của Bùi Đông Lai trong phòng, khiến lý trí hay trực giác đều nói cho hắn biết, nhi tử Tôn Vệ Đông của hắn chắc chắn không phải do cường đạo giết, mà chết trong tay Bùi Đông Lai!

Nhưng cho dù thế..

Hắn biết rõ, chuyện tới bây giờ, cho dù hắn có một vạn cái miệng cũng không thể nói được, chẳng ai thèm tin tưởng hắn!

Loại ủy khuất này, thật tức giận, so ra bị một dao đâm vào tim còn thoải mái hơn!

Giờ khắc này, hắn quên mới lúc trước hắn dùng quân quyền ngậm máu phun người, nói Bùi Đông Lai lén lút đả thương, làm hại chết Tôn Vệ Đông và thêm mười người; muốn bắt Bùi Đông Lai lên Tòa Án Quân Sự thì khi đó Bùi Đông Lai thật biệt khuất cùng bất lực!!

Chính là..

Đối mặt với cường quyền kia.

Thiếu niên chỉ lẳng lặng đứng im, cắn rằng mà chờ Trần Anh mang đòn sát thủ ra.

Ác giả ác báo.

Tôn Tường Vân rớt vào vực sâu!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.