Đêm càng khuya, trường đua Bảo Sơn càng ầm ĩ, xe chạy đến không ngừng, đa phần là những nhân vật có tiếng trong xã hội.
Bọn họ đều là người có thân phận, công việc lại bận rộn, không thể đến sớm như những người yêu thích đua xe kia được, chỉ có thể đến sau rồi nghe bàn tán về cuộc đấu của Xa Vương.
Mặc dù trường đua Bảo Sơn này tối nay sự kiện hấp đẫn nhất là cuộc đua giữa vua đua xe ngầm Hàn Quốc Thôi Vĩnh Tinh cùng Xa Vương đại lục, nhưng mà, trước đó để hâm nóng không khí, chủ trường đua còn tổ chức thêm hai trận đua nữa.
Trân thứ nhất do chủ trường đua cùng ba gã trong câu lạc bộ Siêu Bào, kết quả chủ trường may mắn thắng hiểm, nhờ thế hắn cũng kiếm được một khoảng kha khá.
Trận thứ hai chính là giữa Đông Phương Lãnh Vũ đấu cùng Tôn Vệ Đông.
Ngoài ra còn có một người đến từ Hồng Kông tham gia.
10:30 đêm, trận đấu của Đông Phương Lãnh Vũ còn chưa bắt đầu, thì bên phe Siêu Bào đã ồn ào đón chào vị đại thiếu phương Bắc được nghênh đón nhất đêm nay cũng là một trong những chủ nhân phía sau của câu lạc bộ Siêu Bào, xe hắn lái tới là một chiếc Koenigsegg, được mệnh danh “U Linh Chi Tử”.
“U Linh Chi Tử” trong truyền thuyết, chủ nhân sau màn câu lạc bộ Siêu Bào, Xa Vương đại lục…
Tất cả mọi việc đó làm cho mọi người hoàn toàn phát cuồng, bọn họ điên cuồng hò hét, phát tiết cảm xúc ở trong lòng.
Thậm chí ngay cả một số nhân vật nổi tiếng trên tầng lầu cũng nhịn không được mà tiến ra ban công để nhìn cỗ xe Koenigsegg đang chậm rãi đi tới.
Rất nhanh, trong tiếng hoan hô của mọi người, cỗ xe được xưng “U Linh Chi Tử” Koenigsegg dừng ở trước đường chạy, trước mặt Tôn Vệ Đông và nhóm người của câu lạc bộ Siêu Bào.
Chạy đến chổ trung tâm, chiếc Koenigsegg liền giống như vương giả đứng giữa mọi người, làm cho chiếc Aston Martin one-77 của Đông Phương Lãnh Vũ và toàn bộ xe thể thao trong sân bãi của mọi người ảm đạm thất sắc.
Tới khi dừng lại, một gã thanh niên mặc y phục đua xe chậm rãi bước xuống.
Người thanh niên mới vừa xuống xe, những người trong câu lạc bộ với người chủ của trường đua vội ra chào đón.
Từ xa, Bùi Đông Lai thoáng nhìn người đi đầu của nhóm chủ sự trường đua là một người mặc một bộ lễ phục dạ hội màu hồng, chân mang một đôi cao gót hồng, ngay cả túi đeo hờ bên vai cũng cùng một màu.
Đấy nhất định là một bộ lễ phục được đặt thiết kế riêng.
Bời vì ánh đèn quá chói, Bùi Đông Lai không thể thấy rõ dung mạo, nhưng có thể đoán chắc rằng người có thể trở thành chủ nhân của trường đua Bảo Sơn này thì thân phận cũng không thể nào đơn giản, mỹ sắc chắc rằng không kém chút nào.
Tên thiếu gia kia nói vài câu với nữ nhân mặc bộ đầm dạ hội màu hồng và những người phía sau rồi cùng Tôn Vệ Đông đi về phía tòa nhà bốn tầng, khí thế thật phô trương lăng lệ.
Nhìn qua cảnh đó, Đông Phương Lãnh Vũ vừa hâm mộ lại khinh thường.
Thấy phản ứng của Đông Phương Lãnh Vũ, Bùi Đông Lai nhịn cười không được liền hỏi :
- Tiểu Vũ, so đấu khi nào thì bắt đầu?
- Chút nữa, 11h sẽ bắt đầu.
Đông Phương Lãnh Vũ không nhìn nữa mà quay sang trả lời.
Nghe thế, Bùi Đông Lai không nói gì nữa mà cố gắng hồi tưởng lại trong trí nhớ của Tiêu Phi về những chuyện của tên Xa Vương đại lục kia. Lúc đó mới nhận ra rằng chẳng hề biết đên tên đại thiếu phương Bắc này, mà có một đoạn ký ức về vua đua xe Hàn Quốc Thôi Vĩnh Tinh.
Trong đoạn ký ức đó, Tiêu Phi từng ở một ngọn núi Hàn Quốc, dùng thủ đoạn chơi đùa mà chiến thắng Thôi Vĩnh Tinh.
- Tiêu Phi thật đúng là trâu bò.
Khi nhớ hết đoạn ký ức đó, Bùi Đông Lai không khỏi âm thầm bội phục Tiêu Phi cường đại, đồng thời, hắn cũng hiểu được, khi còn trong Long Nha, không chỉ đua xe mà những mặt khác Tiêu Phi cũng đều rất xuất sắc.
Trong lúc Bùi Đông Lai đang âm thầm cảm thán thì từ xa, lại một tiếng máy xe nổ điếc tai ầm ầm truyền đến, vang cả góc trời.
- Xa Vương Hàn Quốc đến đó!
Tiếng xe ầm ầm vang lên thì một người vội hô lên.
Lúc đó, bầu không khí náo nhiệt mới vừa dịu thì lại đâng lên cao trào.
Dần đần, những người ham thích đua xe cùng với những nhân vật có tiếng khác chăm chú nhìn chiếc Bugatti Veyron – chiếc xe được xưng vua trong các loại xe thể thao chầm chậm chạy vào bãi.
- Bugatti Veyron!
Thấy chiếc xe thể thao vua đó chạy đến, không ít người liền ầm ĩ kêu lên.
Cùng lúc đó, khi nhận được tin của nhân viên, nữ nhân hồng bào kia đã quay lại sân đón chào chiếc xe đó.
Lúc này đây, bởi ngọn đèn không quá chói mắt, Bùi Đông Lai thấy rõ ràng.
Đó là một thân ảnh có thể đọat mạng người a.
Vóc dáng của nàng không hẳn cao, chỉ một mét sáu mươi lắm. Nhưng thân hình nàng trên dưới thật hoàn mỹ, nhất là hai hung khí trước ngực, có chút khủng bố. (ND : bất quá ta thích)
Đối với “hung khí giết người” đó, lúc nào cũng hấp đẫn ánh mắt nhìn đắm đuối của nam nhân cả.
Mà chính bản thân nàng cũng vô cùng tự hào với nó, đêm nay nàng cố ý mặc áo dạ hội cổ thấp, chẳng những lộ ra từng mảng da thịt tuyết trắng, mà còn lộ rõ ra khe hở sâu hun hút, hai khỏa cầu ấy đè ép vào cùng một chổ, thật mê người.
Trừ nơi đó ra, đôi chân dài cũng khiến người khác hoa mắt. (Biên: mâu thuẩn vại trùi, trên bảo ko cao dưới kêu chân dài =.= )
Ánh mắt của nàng bình thường lúc nào cũng giống như có ma lực, có thể trong thời gian ngắn nhất, kích thích tuyến thượng thận những người nam nhân đối diện tăng cao.
Đây giống như sự mỵ hoặc trong xương tủy tản ra ngoài.
- Tiểu Vũ, người kia là ai vậy?
Nhận thấy được sức thu hút khủng bố từ người con gái kia, Bùi Đông Lai nhịn không được hỏi.
- Đông Lai ca, ngay cả tiểu cô cô của ta mà không nhìn trúng chẳng lẽ lại đi nhìn trúng nàng ta?
Nghe câu hỏi của Bùi Đông Lai, Đông Phương Lãnh Vũ có chút buồn bực, người con gái đó hắn xem kém cô cô mình một ngàn tám trăm vạn dặm.
Nghe câu trả lời của Đông Phương Lãnh Vũ mang theo ý chán ghét, Bùi Đông Lai liền hiểu ra Đông Phương Lãnh Vũ cùng nữ nhân kia có mối quan hệ không tốt đẹp gì, hoặc giả là giữa Liễu Nguyệt cùng nữ nhân đó mới đúng.
Bởi vì với cách nhìn của Bùi Đông Lai, về mặt nhan sắc thì Liễu Nguyệt có vẻ hơn, nhưng cái cảm giác Liễu Nguyệt mang đến cho người ta là sự lạnh lùng băng giá, đối với nam nhân tất nhiên là kém thu hút hơn nữ nhân mặc đầm dạ hội màu hồng kia, nữ nhân kia mỗi nụ cười mỗi động tác đều có cảm giác như khiêu khích người khác, như một ma nữ đang mê hoặc chúng sinh.
- Thôi tiên sinh, đối thủ của ngài là Khang thiếu đã tới, trận đấu của vẫn ấn định là 0h, ngài còn dặn dò gì không?
Thấy Thôi Vĩnh Tinh bước xuống, nữ nhân hồng bào kia liền bước ra nghênh tiếp, đồng thời tươi cười hỏi han.
Cảm thụ được mị ý phát ra từ người đối diện, dù lần này Thôi Vĩnh Tinh tới Trung Quốc báo thù cũng nhịn không được mà thất thần trong nháy mắt.
- Không vấn đề gì nữa, Quý tiểu thư.
Giây phú thất thần trôi qua, Thôi Vĩnh Tinh không nhìn mọi người xung quanh một chút nào mà giống như thượng đế, lạnh lùng đi ngang qua ánh mắt hâm mộ của mọi người và tiến tới tòa nhà bốn tầng kia.
Nới đó, ngươi hâm mộ đua xe cứ la hét chói tai, Thôi Vĩnh Tinh và nữ nhân hồng bào Quý tiểu thư đó cùng đi vào tòa nhà bốn tầng.
Mắt thấy họ dần dần biến mất, Vương Khang trong một gian phòng riêng được Câu lạc bộ Siêu Bào thuê, thu hồi ánh mắt của mình lại.
- Thôi Vĩnh Tinh mới vừa trở lại đua xe thôi, trước đó không lâu hắn giành chiến thắng trước các vua đua xe của Nhật, Hồng Kông, Đông Nam Á…
Thấy Khang thiếu không nhìn nữa, Tôn Vệ Đông cười cười nói :
- Nhưng mà, hắn đã gặp sư phó, hắn chỉ có thất bại.
Tôn Vệ Đông chẳng những là người phụ trách của Câu lạc bộ Siêu Bào ở Đông Hải này, hắn còn được tính một nữa đệ tử của Khang thiếu, tự nhiên là muốn vuốt đuôi ngựa.
- Đúng vậy, cái gì mà vua đua xe Hàn Quốc, đối với Khang thiếu, chỉ là cặn bã
Tôn Vệ Đông vừa dứt lời, Chu Đào lần đầu gặp mặt Khang thiếu cũng phụ họa theo, cảm giác như hận không thể cúi người cho Khang thiếu bước lên để khỏi dơ giày. (Biên ơi, vầy được hem)
(Biên chả lời: được ròi, kaka)
Không riêng gì hai người họ, người khác trong Câu lạc bộ Siêu Bào cũng bàn luận ầm ĩ cho rằng Thôi Vĩnh Tinh không phải là đối thủ của Khang thiếu, vuốt đuôi ngựa không ngừng.
Đối với những lời khen đó, Vương Khang chỉ thờ ơ lãnh ngạo như trước, chỉ hỏi Tôn Vệ Đông :
- Vệ Đông, ta nghe tối nay ngươi cũng đấu?
Vệ Đông kể chi tiếp rồi đáp:
- Tiểu tử Đông Phương Lãnh Vũ đó thua không phục, muốn khiêu chiến lại.
- Không được làm mất mặt ta.
Nghe Tôn Vệ Đông trả lời, Khang thiếu lạnh lùng nói.
- Yên tâm sư phó, hắn so với ta không cùng đẳng cấp.
Tôn Vệ Đông thề thốt, thân là đồ đệ của Khang thiếu, đối thực lực chính mình hắn có lòng tin tuyệt đối.
Khang thiếu không nói gì cả mà trầm mặc nhắm mắt, tựa hồ muốn nghỉ ngơi.
Đối với việc đó, đám người trong câu lạc bộ không đám quấy rầy, chỉ đành quay sang khuyến khích Tôn Vệ Đông.
Cùng lúc đó.
Xa Vương Hàn Quốc Thôi Vĩnh Tinh cùng Quý tiểu thư đi đến một phòng nghỉ xa hoa.
- Thôi tiên sinh, ngài nghỉ ngơi một chút, chờ trận đấu kế chấm dứt là đến phiên của ngài.
Quý tiểu thư sau khi vào phòng liền tự mình mở một chai Lafite, rót một ly cho Thôi Vĩnh Tinh.
Thôi Vĩnh Tinh nhận ly rượu, hỏi:
- Ai so đấu vậy?
- Là một người trong Câu lạc bộ Siêu Bào đấu với một gã đua xe ở đất Đông Hải này cùng với một người từ Hồng Kông sang.
Quý tiểu thư vừa nói vừa xoay người làm một động tác mê hồn, tươi cười nói:
- Tên đến từ Câu lạc bộ Siêu Bào đó là đệ tử của Khang thiếu.
- Kim Hi Mỹ.
Nghe Quý tiểu thư nói vậy, Thôi Vĩnh Tinh thoáng nhìn ra phía sau rồi vẫy vẫy, nói:
- Một hồi ngươi cũng đăng ký tham gia đua đi, nhớ kỹ, chỉ cho thắng, không được phép thua.
- Vâng thưa Xã trưởng.
Người gọi là Kim Hy Mỹ vội lĩnh mệnh.
Thấy một màn như vậy, Quý tiểu thư không khỏi nở một nụ cười, cười mà giống mê hoặc người.
Nàng biết rõ ràng, Kim Hy Mỹ ngoài mặt là trợ thủ nhưng thật ra là đệ tử Thôi Vĩnh Tinh, kỹ thật lái xe đương nhiên không tầm thường.
Ở trận đấu này, bọn họ muốn dùng đồ đệ của mình để đánh giá đối phương…
Chổ tốt của mặt này, Quý tiểu thư dùng ngón chân cũng có thể đoán được.
Mười phút sau..
Người Hồng Kông tham gia đua xe đã đến, lái một chiếc Lamborghini tiến vào đường đua.
Sau đó, Tôn Vệ Đông cùng Chu Đào và một nhóm người của Câu lạc bộ Siêu Bào đi ra từ tòa nhà bốn tầng, hướng tới chiếc xe màu trắng bạc của hắn – chiếc Ssc Tuatara, biệt hiệu Đại Thằn Lằn, sở hữu động cơ 7.0L V8 tăng áp kép, cho công suất 1.350 mã lực có khả năng tăng tốc từ 0-100 km/h trong 2,8 giây và tốc độ tối đa là 442 km/h.
Chiếc Ssc Tuatara của Tôn Vệ Đông mặc dù mạnh mẽ, nhưng về giá cả lẫn danh tiếng đều thua kém chiếc Aston Martin One-77 của Đông Phương Lãnh Vũ, tuy vậy vẫn là một chiếc xe thể thao siêu cấp.
Tới trước xe, Tôn Vệ Đông không lập tức lên xe, mà nhìn về phía Đông Phương Lãnh Vũ cùng Bùi Đông Lai, lộ nụ cười khinh thường.
Có lẽ thấy được nụ cười đó, mà Đông Phương Lãnh Vũ nắm chạy tay, vẻ mặt khó chịu.
Mà Bùi Đông Lai lại thoải mái vỗ vỗ bả vai Đông Phương Lãnh Vũ :
- Đi thôi, lên xe.
Đông Phương Lãnh Vũ thu hồi ánh mắt mà đi theo Bùi Đông Lai về chiếc Aston Martin One-77.
Mới vừa lúc trước, khi Đông Phương Lãnh Vũ biểu điễn kỹ thuật đua xe của mình mà Bùi Đông Lai biểu hiện thất thần nên bị cho rằng say xe.
Đối với việc này, đi đến trước xe, Đông Phương Lãnh Vũ có vẻ lo lắng nói:
- Đông Lai ca, ngươi còn say xe không, nếu còn thì ca cứ ở chổ này chờ ta?
- Không sao đâu, vừa nãy chỉ do ta bận suy nghĩ đến một chuyện.
Bùi Đông Lai cười cười, trực tiếp mở cửa xe, ngồi ở vị trí tay lái phụ.
Hắn định bụng để cho Đông Phương Lãnh Vũ tham gia trận đấu.
Sở dĩ như vậy, bởi vì hắn tin tưởng tùy thời có thể điều khiển trận đua xe này!!
Đối với hết thảy mọi việc, Đông Phương Lãnh Vũ cũng không hiểu được, thấy Bùi Đông Lai khăng khăng muốn theo cùng, hắn cũng không nói gì nữa, mà chui vào xe, giống Tôn Vệ Đông, chạy ra đường đua đã định sẵn.
Cùng lúc đó, màn hình lớn treo trong tòa nhà bốn tầng đã bật lên thông tin về đấu thủ cùng tỉ lệ cá cược.
- Ta khinh, đồ đệ của Xa vương Hàn Quốc cũng muốn dự thi ah? Hơn nữa tỉ lệ đặt cược thấp nhất?
Thấy trên màn hình lớn đưa ra tỉ lệ cược cho Kim Hy Mỹ, mọi người bàn tán xôn xao, nhất là hai người Bùi Đông Lai càng ngạc nhiên hơn.
Khi đó, Đông Phương lãnh Vũ cũng không hiểu gì, mà Tôn Vệ Đông thân là một nữa đệ tử của Khang thiếu tự nhiên hiểu được ý nghĩa của việc này, liền chạy song song với xe của Đông Phương Lãnh Vũ mà nói:
- Đông Phương Lãnh Vũ, vốn ta định trêu đùa người một phen, nhưng mà đành phải bỏ qua. Giờ đối thủ chính của ta là cô ấy.
Nói xong, Tôn Vệ Đông liền đem ánh mắt nhìn hướng về chiếc Bugatti Veyron mà Kim Hy Mỹ đang đứng.
Đối với khiêu khích của Tôn Vệ Đông, sắc mặt Đông Phương Lãnh Vũ liền thay đổi, lạnh lùng nói:
- Tôn Vệ Đông, trận đấu còn chưa bắt đầu, ngươi sủa bậy gì đó.
- Ngươi thật đúng chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, ngươi nghĩ rằng có thể thắng lại ta chắc, cho dù ta dùng một nữa thực lực thì ngươi cũng không thắng nỗi, ngu xuẩn!
Tôn Vệ Đông cười khẽ, trực tiếp đóng của kính xe.
“Một nửa thực lực?!”
Nghe được những lời như thế, sắc mặt Đông Phương Lãnh Vũ càng khó coi hơn.
Sự tự tin mà Bùi Đông Lai vừa mang lại cho hắn đột nhiên xuất hiện vết rách, sụp đổ chỉ là vần thời gian.
Hắn không biết.
Đối với Bùi Đông Lai đang ngồi bên cạnh hắn, không chỉ Tôn Vệ Đông cùng Kim Hy Mỹ đang cao ngạo, sư phó của họn họ cũng không đáng nhắc tới trước Bùi Đông Lai.
Hàn Quốc Xa Vương cũng tốt, Xa Vương đại lục cũng thế.
Đều là thứ vứt đi.