Nếu như nói, Bùi Đông Lai ở trên trận bóng rổ lấy lại uy phong thì ngược lại uy phong của Trịnh Phi bị một cước của hắn bay xa tít tắp. Khiến cho hắn một lần nữa lại trở thành tiêu điểm của trường Trầm Thành. Cứ như thế, lại thêm sự kiện ở gia trưởng hội khiến cho hắn đứng đầu ngọn sóng.
Lúc Bùi Đông Lai dìu Bùi Vũ Phu vào dưới lầu thì chính là lúc nghỉ ngơi giữa giờ học.
Hai phụ tử bọn hắn vừa mới hiện thân liền khiến cho sân trường náo động. Bên hành lang Giáo Học Lâu mọi người mặt đỏ tía tai như gà chọi, thần tình hưng phấn nhìn hai phụ tử bọn hắn chỉ trỏ, nghị luận không ngừng.
Đối với những lời bàn tán của bọn họ, vô luận là Bùi Đông Lai hay Bùi Vũ Phu tựa hồ đều không để ý.
Dưới tiếng nghi luận không ngừng Bùi Đông Lai kéo Bùi Vũ Phu đi dọc theo sân trường tới cửa trường học.
Cửa trường học.
Nạp Lan Trường Sinh mang theo hai người Nạp Lan Ngũ Khải cùng A Cửu đứng trước xe Lincoln – biểu hiện cho sự quý phái. Làm cho bảo vệ trường trông thấy phải khiếp sợ.
Thấy cha con Bùi Vũ Phu cùng Bùi Đông Lai tiến đến, Nạp Lan Trường Sinh không nói hai lời, trực tiếp mang theo hai người Nạp Lan Ngũ Khải cùng A Cửu tiến lên nghênh đón.
- Ngươi trở về học đi!
Bùi Vũ Phu thấy ba người tiến đến thì liền dừng bước, quay lại nói với Bùi Đông Lai một tiếng.
- Thông minh một chút, đừng làm chuyện gì quá đáng.
Bùi Đông Lai gật gật đầu, bất quá cũng dặn dò một câu.
Bùi Vũ Phu ngây ngô cười một chút, nhìn theo bóng Bùi Đông Lai rời đi.
- Vũ … Vũ Phu!
Nạp Lan Trường Sinh đi tới, ánh mắt nhìn về phía Bùi Vũ Phu cực kỳ phức tạp. Ngữ khí mơ hồ có chút kích động.
- Đi ra ngoài rồi nói sau.
Bùi Vũ Phu hời hợt nói. Sau đó không đợi Nạp Lan Trường Sinh hồi phục, liền đi trước, không hề giống kẻ tập tễnh trước đó trong sân trường.
Thấy thế, đồng tử của hai người Nạp Lan Trường Sinh cùng A Cửu tức thì co rút lại. Trong mắt hiện lên một đạo dị quang.
Rất nhanh, Bùi Vũ Phu mang theo Nạp Lan Trường Sinh ra khỏi trường học.
- Vũ Phu, chúng ta lên xe trước, tìm một chỗ yên tĩnh nói chuyện.
Nạp Lan Trường Sinh tự mình mở cửa xe Lincoln cho Bùi Vũ Phu, khách khí nói.
Bùi Vũ Phu chỉ lắc đầu, chỉ cái xe taxi đối diện nói:
- Xe ta còn đang ở đó. Lát nữa ta còn có chuyện cần phải làm.
Nhìn theo phương hướng ngón tay Bùi Vũ Phu, chứng kiến chiếc xe cũ nát kia. A Cửu đi theo Nạp Lan Trường Sinh không lâu, bộ mặt trở nên phấn khích.
Hắn thực sự không thể hiểu được. Một người có quyền thế như Nạp Lan Trường Sinh ở trước mặt Bùi Vũ Phu lại ăn nói khép nép như vậy. Người như thế tại sao lại là một tài xế taxi.
Không riêng gì A Cửu, huynh đệ Nạp Lan Trường Sinh cùng Nạp Lan Ngũ Khải cũng không hiểu. Chỉ cần Bùi Vũ Phu nguyện ý, cho dù khó khăn cũng không cần đi làm tài xế taxi a…
- Bùi Vũ Phu, tuy rằng ta không biết tại sao ngươi lại lựa chọn như vậy. Bất quá… Nếu như ngươi không chê, Nạp Lan gia bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh ngươi.
Nạp Lan Trường Sinh trầm ngâm một lát, chậm rãi mở miệng, cúi thấp người nói.
Nghe được hai chữ không chê, A Cửu thông qua thái độ của Nạp Lan Trường Sinh đối với Bùi Vũ Phu liền đoán được Bùi Vũ Phu tương đương là một ngưu bài. Cũng không nhịn nổi có chút ngạc nhiên.
Dù sao đi nữa, xem ra, nhìn qua cả Đông Bắc này, thậm chí cả nước, dám nói không chê Nạp Lan gia quả thực không tìm ra mấy người.
- Miêu thúc bên kia đã đáp ứng ngươi. Ngươi yên tâm quay về Đại Liên đi.
Bùi Vũ Phu hỏi một đằng trả lời một nẻo, ngữ khí bình tĩnh nói.
Lộp bộp!
Miêu lão gia có đi Đại Liên hay không có quan hệ với an nguy của Nạp Lan lão gia, càng quan hệ tới hướng đi sau này của Nạp Lan gia tộc. Dưới tình hình này, ngay cả người có trái tim kiên cường như Nạp Lan Trường Sinh trong lòng cũng không tránh khỏi có chút kích động.
- Cảm ơn!
Nạp Lan Trường Sinh cố gắng điều chỉnh cảm xúc, chậm rãi phun ra hai chữ cám ơn.
Hai tiếng cám ơn vang lên bên tai nhưng biếu tình trên mặt Bùi Vũ Phu không có chút thay đổi. Hắn im lặn tiến về chiếc xe taxi cũ nát kia.
- Vũ Phu!
Nạp Lan Trường Sinh thấy thể hô lớn.
Bùi Vũ Phu dừng bước nhưng không có quay đầu lại.
- Ngươi có còn nhớ rõ ước định năm đó của chúng ta không?
Nạp Lan Trường Sinh nói.
Bùi Vũ Phu quay đầu lại:
- Ước định gì?
- Hôn ước của đám trẻ!
Nạp Lan Trường Sinh nói:
- Năm đó ngươi với ta đã từng nói. Nếu như tương lai con chúng ta nếu như là con trai cùng con gái thì nhất định sẽ cho chúng nó lấy nhau.
Nghe Nạp Lan Trường Sinh nói thế, Bùi Vũ Phu cũng không nhịn được nhớ tới ước định ngày xưa. Đích xác là có chuyện đó.
Trầm ngâm một lát, hắn nghiêng đầu sang chỗ khác, sắc mặt bình tĩnh nhìn Nạp Lan Trường Sinh nói:
- Nạp Lan Trường Sinh, ngươi xác định còn muốn thực hiện ước định năm đó?
Nạp Lan Trường Sinh biến sắc, vẻ mặt áy náy nói:
- Vũ Phu, năm đó ta quả thực là có lỗi với ngươi. Ngày hôm qua sau khi ta biết được ngươi xuất hiện, ta rất muốn bù đắp lại sai lầm năm đó. Bất quá ta cũng biết, đối với ngươi mà nói, ta bù đắp cho ngươi không có gì là lạ.
- Chuyện này … chờ sau khi Đông Lai thi tốt nghiệp nói sau. Ta hỏi thử ý kiến của nó xem sao.
Bùi Vũ Phu trầm mặc một lát, thản nhiên nói.
- Tốt!
Nạp Lan Trường Sinh nhẹ nhàng thở ra một hơi nói:
- Minh Châu hiện tại đang học đại học ở Yến Kinh, đến lúc đó ta nhất định sẽ mang nó đến nhà ngươi.
Bùi Vũ Phu không nói gì, xoay người nhanh chóng rời khỏi.
Phía sau, ba người Nạp Lan Trường Sinh chăm chú nhìn Bùi Vũ Phu vào chiếc xe taxi cũ nát kia, khởi động ô tô, càng lúc đi càng xa.
Thu hồi ánh mắt, Nạp Lan Ngũ Khải trầm ngâm nói:
- Nhị ca, ngươi làm như vậy có chút hơi quá.
- Tiểu Ngũ, ý tứ của ngươi ta hiểu. Bằng vào thân phận và địa vị hiện giờ của chúng ta hoàn toàn không phải đi nịnh bợ bọn hắn. Nhưng … Ngươi có dám chắc hắn sẽ không quật khởi sao?
Nạp Lan Trường Sinh thở dài một tiếng, nói:
- Huống chi … Nạp Lan gia chúng ta có được địa vị tại Đông Bắc ngày nay là do một tay Bùi Vũ Phu tạo nên. Mà một thân bổn sự của ta cũng là do phụ thân của Bùi Vũ Phu dạy dỗ. Bùi Vũ Phu xuất hiện, chẳng những không tính toán chuyện năm đó mà còn làm cho Miêu lão gia ra mặt chữ bệnh giúp cha…
Nói tới đây Nạp Lan Trường Sinh dừng lại một chút, vẻ mặt áy náy nói:
- Tiểu Ngũ, chúng ta phải học chữ cảm ơn.
Cảm ơn?
Nghe được hai chữ này, Nạp Lan Ngũ Khải trầm mặc không nói, trong lòng mơ hồ có chút lo lắng.
Lời nói của Nạp Lan Trường Sinh tự nhiên là Bùi Vũ Phu không có nghe được.
Trên xe taxi, Bùi Vũ Phu đốt một điếu thuốc rẻ tiền, khói vườn quanh khuân mặt hắn. Hắn hít vào một hơi, trong lòng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Sau khi Bùi Vũ Phu hút hết điếu thuốc thứ 5, hắn chạy ô tô tới khu dân nghèo.
Ở lối vào khu dân nghèo có một đám người vây quanh bức tường dán thông báo, thần tình phẫn nộ mắng mỏ, tâm trạng bực tức.
Bùi Vũ Phu thấy thế thì liền dừng lại rồi bước xuống xe. Chứng kiến thông báo thứ nhất trên vách tường chính là phá bỏ và yêu cầu mọi người dời đi nơi khác.
Căn cứ vào tốc độ phát triển cùng quy hoạch của Trầm Thành. Khu dân nghèo thuộc phạm vi cần phải giải phóng, phá bỏ và di dời đi nơi khác. Việc này đã bắt đầu tiến hành từ hai tháng trước rồi, nhưng phần lớn người ở trong khu dân nghèo vì bồi thường quá thấp nên song phương không đạt tới thỏa thuận chung, lâm vào giằng co cho tới bây giờ.
- Xem ra, phải đi thật rồi.
Bùi Vũ Phu thầm nghĩ trong lòng một câu, đóng cửa chạy ô tô tới chỗ ở của mình.
Khi hắn đến tiểu viện đã cũ nát thì đã thấy Miêu lão gia cùng nam nhân họ Bàng kia đã đợi từ lâu.
- Vũ Phu, gia trưởng hội đã xong rồi sao?
Nhìn thấy Bùi Vũ Phu, Miêu lão gia vẻ mặt mỉm cười hỏi han.
Bùi Vũ Phu gật gật đầu nói:
- Dạ. Miêu thúc, xong rồi. Bây giờ chúng ta lên đường thôi.
Được!
Miêu lão gia tối hôm qua cùng Bùi Vũ Phu nói chuyện phiếm, biết được gia gia của Bùi Đông Lai được an táng tại Hắc Long Giang. Hắn và Bùi Vũ Phu hẹn nhau hôm nay chờ Bùi Vũ Phu tham gia gia trưởng hội về cùng nhau đi Hắc Long Giang. Đi “Vấn an” ông nội Bùi Đông Lai.
- Vũ Phu, vì cái gì mà ngươi lựa chọn như bây giờ?
Xe taxi một lần nữa chạy. Miêu lão gia sau khi đánh giá khu dân nghèo không nhịn được hỏi.
Hiển nhiên cách nhìn của hắn và Nạp Lan Trường Sinh giống nhau. Chỉ cần Bùi Vũ Phu nguyện ý, Bùi Vũ Phu cùng Bùi Đông Lai hoàn toàn không cần phải sống trong nghèo khổ như thế.
- Miêu thúc, ta làm như vật tất có nguyên do của nó.
Bùi Đông Lai cũng minh bạch Miêu lão muốn ám chỉ điều gì, hắn cười ảm đạm nói:
- Kỳ thật, như vậy cũng không tồi.
Miêu lão gia mơ hồ đoán được cái gì đó, trầm mặc không nói.