Siêu Cấp Cường Giả

Chương 420: Q.1 - Chương 420: Chán sống rồi




Bóng đêm như nước, gió đêm phơ phất.

Dưới bầu trời đêm, gió đêm thổi vào mái tóc của Hạ Y Na, làm cho người nào cũng không thể thấy được khuôn mặt của nàng, chỉ có thể nhìn nàng ôm đầu mà khóc rống lên, tiếng khóc truyền đi rất xa.

Thấy Hạ Y Na khóc như vậy thì Cổ Văn Cảnh, Trang Bích Phàm, Tằng Khả Tâm cùng Dương Tĩnh bởi vì không biết chuyện cha của Hạ Y Na mất đi, trong lòng của Hạ Y Na vô cùng đau đớn thì có chút nghi hoặc.

Bởi vì Ngô Vũ Trạch biết được tin tức Hạ Hà chết đi nên cũng không thấy nghi hoặc mà là đồng cảm.

Còn về phần Bùi Đông Lai.

Nghe được tiếng khóc rống của Hạ Y Na, nhìn Hạ Y Na ôm đầu ngồi trên mặt đất thì trong lòng Bùi Đông Lai lại cảm thấy đau đớn.

Đau đớn rất nhiều, hắn không kìm lòng được mà bước đi về phía Hạ Y Na.

Cùng lúc đó, Hạ Binh và Tống Hân từ trên ô tô đi xuống, 2 người không hẹn mà nhìn về phía Bùi Đông Lai.

Bởi vì Hạ Y Na chủ động theo đuổi Bùi Đông Lai, vô luận là Tống Hân hay Hạ Binh thì 2 người cũng không xa lạ gì với Bùi Đông Lai. Ngược lại, 2 người đã nhìn qua ảnh chụp của Bùi Đông Lai, hơn nữa đều biết hành động của Bùi Đông Lai ở Yên Kinh.

Còn về phần, cái tát của Bùi gia đối với Diệp gia thì bọn hắn cũng chưa biết, dù gì thì sau khi ông ngoại của Hạ Y Na mất đi thì bọn hắn đều đem tất cả tin lực xử lý chuyện này. Sau đó lại nghe được tin Hạ Hà chết, bọn hắn không còn tâm tư để chú ý đến Bùi Đông Lai nữa.

Giờ phút này, nhìn vào khuôn mặt của Bùi Đông Lai thì Tống Hân phức tạp, còn Hạ Binh nhìn thấy Bùi Đông Lai thì giống như nhìn thấy cọng cỏ cứu mạng, cả người kích động không thôi.

Bùi Đông Lai không có đi qua xem Tống Hân và Hạ Binh, hắn đi tới cô gái đang ngồi khóc ở đó.

Lúc đi tới thì trong đầu hắn không khỏi nghĩ lại cảnh ở khách sạn Hồng Tử Cáp, lúc đó hắn và đám người Ngưu Hải Đào, Hà Hao phát sinh xung đột, một màn ở dưới ký túc xa nam sinh, Hạ Y Na cùng Ngô Vũ Trạch, Cổ Văn Cảnh ngồi đó chờ hắn.

Ngày đó, khi nhìn thấy Bùi Đông Lai bình an trở về thì Hạ Y Na kêu lên một tiếng rồi chủ động chạy về phía Bùi Đông Lai.

Tóc dài lay động, làn váy bay lên.

Ngày đó, bởi vì chạy quá nhanh nên thiếu chút nữa Hạ Y Na bị trợt chân té ngã.

Nhưng mà.

Lúc này sắp ngã thì người nọ đột nhiên xuất hiện, đỡ người nàng lại.

Nàng không biết lấy dũng khí ở đâu mà vươn tay ra, ôm Bùi Đông Lai, ôm rất chặt.

- Tớ lo cho cậu.

- Tớ không sao.

- Thật xin lỗi, Y Na.

- Không... Không cần

- Tớ thích cậu nhưng mà tớ biết cậu không thích tớ, Dưa xanh hái không ngọt, tớ biết rằng cậu sẽ không tiếp nhận tình ý của tớ nhưng… Nhưng mà cậu đừng bao giờ nói ra khỏi miệng, được chứ?

- Tớ đã từng đáp ứng một cô bé, trong vòng 4 năm, tớ sẽ đứng thẳng lưng đi vào thành Yến Kinh, đi vào nhà của nàng, quang minh chính đại dắt tay nàng.

- Nếu như tớ đáp ứng cậu, vậy đối với cậu sẽ không công bằng, cuối cùng có một ngày cậu sẽ hối hận.

- Tớ không hối hận.

Ngày nào đó, Bùi Đông Lai nhẫn tâm cự tuyệt tình yêu của Hạ Y Na thì Hạ Y Na cũng ngồi dưới đất, lệ rời đầy mặt, quật cường nói 4 chữ “ Tớ không hối hận.”

Từng hình ảnh ngày nào đó hiện ra trong đầu của Bùi Đông Lai.

Bùi Đông Lai đi đến trước người Hạ Y Na.

Hắn không có chào hỏi 2 người Tống Hân, Hạ Binh mà là ngồi xuống trước mặt Hạ Y Na.

Sau đó, Bùi Đông Lai nhẹ vươn tay ra, khẽ vỗ lên mái tóc của Hạ Y Na, hắn muốn dùng cách này để an ủi Hạ Y Na.

Hành động của Bùi Đông Lai khiến cho thân thể của Hạ Y Na run lên, sau đó nàng ngừng khóc, 2 mắt môn lung nhìn vào Bùi Đông Lai, những giọt nước mắt còn đọng lại trên mặt của nàng cứ như vậy mà chảy xuống.

Nhìn khuôn mặt tiều tụy của Hạ Y Na, nhìn 2 mắt sưng đỏ của Hạ Y Na thì trong lòng Bùi Đông Lai càng đau lớn, hắn không kìm lòng được mà di chuyển bàn tay lên, vỗ nhẹ vào mặt Hạ Y Na, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên mặt nàng.

Nhưng mà.

Nước mắt của nàng vẫn cứ chảy ra.

- Đừng khóc.

Nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt, Bùi Đông Lai mỉm cười, ôn nhu nói.

Đừng khóc.

Nghe được 2 chữ này, thì toàn bộ những ủy khuất trong lòng Hạ Y Na liền bị đập nát, nàng liền nhào vào trong lòng của Bùi Đông Lai.

Không nói tiếng nào.

Nàng dùng sức, gắt gao ôm lấy chặt Bùi Đông Lai, thân thể nàng không khống chế được mà run lên.

Dường như, nàng rất sợ.

Nàng sợ chỉ cần mình buông lỏng thì Bùi Đông Lai sẽ biến mất.

Thấy được Hạ Y Na run run thì Bùi Đông Lai không có đẩy Hạ Y Na ra mà nhẹ nhàng vỗ vào lưng của Hạ Y Na.

Cảm nhận được động tác của Bùi Đông Lai, thân thể của Hạ Y Na dừng…dừng run.

Một lần nữa nàng vùi đầu vào lồng ngực của Hạ Y Na.

Cảm nhận được hơi thở quen thuộc từ người Bùi Đông Lai, nghe được tiếng tim đập của Bùi Đông Lai thì Hạ Y Na chỉ cảm thấy toàn bộ nổi sợ hãi cùng bất an đã biến mất, nàng ngừng khóc.

Nàng giống như một chú mèo nhỏ đã kiệt sức, yên tĩnh trở lại.

Thấy một màn như vậy thì Tống Hân cắn chặt môi, lấy nước mắt rửa mặt. Mà Hạ Binh ở một bên thì kích động, nắm chặt hai bàn tay lại.

2 người không có quấy rầy Bùi Đông Lai cùng Hạ Y Na

Không riêng gì bọn họ, đám người Ngô Vũ Trạch cũng không có bước lên quấy rầy.

Dưới ánh đèn, đôi mắt bọn hắn đỏ lên vì vui mừng.

Một bên cười, một bên chảy nước mắt.

Bọn hắn như là một đám ngốc tử.

- Nàng đang ngủ.

Không biết qua bao lâu, thấy được hơi thở của Hạ Y Na dần trở nên đều hơn thì Bùi Đông Lai ngẩng đầu lên nhìn Tống Hân cùng Hạ Binh, nói.

- Đã 3 ngày 3 đêm nó chưa chợp mắt.

Tống Hân chảy nước mắt, đau lòng nhìn Hạ Y Na đang nằm trong lòng của Bùi Đông Lai, sau đó mới ý thức được gì, vội lau nước mắt, nói:

- Cô là mẹ của Y Na, đây là cậu của Y Na, cậu…mọi người là bạn học của Y Na, đi, đi vào trong nhà rồi nói sau.

Nói xong, Tống Hân liền bước lên, muốn đỡ lấy Hạ Y Na từ trong tay Bùi Đông Lai.

- Dì, cứ để cháu ôm Y Na cho.

Bùi Đông Lai chậm rãi ôm Hạ Y Na đứng dậy, nói với Tống Hân.

- Được, được.

Tống Hân liên tục gật đầu, sau đó cùng Hạ Binh đi vào nhà.

- Dì, chú.

Cửa biệt thự, đám người Ngô Vũ Trạch liền chào hỏi 2 người Tống Hân và Hạ Binh.

- Thật ngại quá, để mọi người chờ lâu rồi, đều vào nhà thôi.

Tống Hân xin lỗi rồi nói mọi người vào biệt thự.

Tiến vào biệt thự, Hạ Binh liền mời đám người Ngô Vũ Trạch ngồi xuống, còn Bùi Đông Lai thì ôm Hạ Y Na đi theo Tống Hân lên phòng ngủ của Hạ Y Na.

- Cậu là Đông Lai à?

Sau khi đợi Bùi Đông Lai dể Hạ Y Na lên trên giường thì Tống Hân liền đắp chăn cho Hạ Y Na rồi hướng Bùi Đông Lai hỏi.

- Vâng.

Bùi Đông Lai gật gật đầu.

- Cảm ơn cậu, Đông Lai.

Tống Hân chân thành nói cảm ơn.

Bùi Đông Lai lắc lắc đầu:

- Không sao đâu dì, đây là việc mà cháu phải làm.

- Y Na đã ngủ rồi, chúng ta xuống lầu thôi.

Tống Hân nói.

Bùi Đông Lai gật đầu, đi theo Tống Hân rời khỏi phòng ngủ của Hạ Y Na.

Dưới lầu, Hạ Binh cũng không có mở miệng tán gẫu với đám người Ngô Vũ Trạch câu nào, không khí lúc này có chút áp lực.

- Chị dâu, chị nói chuyện với mấy người bạn của Y Na nè, em có chuyện muốn nói với Đông Lai.

Mắt thấy Tống Hân và Bùi Đông Lai xuống lầu thì Hạ Binh liền đứng dậy nói.

Nghe được Hạ Binh nói như thế thì Tống Hân liền hiểu, nhưng mà nàng có chút do dự, do dự nên tìm Bùi Đông Lai hỗ trợ hay không?

- Các cậu trò chuyện với dì Tống trước đi, tớ cùng chú Hạ nói chuyện một chút.

Vốn Bùi Đông Lai rất tò mò với tin Hạ Hà đã mất, lúc này thấy Hạ Binh chủ động tìm mình nói chuyện thì hắn biết rõ Hạ Binh cũng muốn nói chuyện Hạ Hà với mình, vì thế hắn không đợi Tống Hân mở miệng đã liền đáp ứng.

Nghe được Bùi Đông Lai nói thế thì cảm xúc của Tống Hân lẫn lộn với nhau, nàng nhìn Bùi Đông Lai vốn định nói cảm ơn nhưng cuối cùng lại không nói ra khỏi miệng.

- Chú Hạ, cha của Y Na chết như thế nào?

Đi vào thư phòng, Bùi Đông Lai chủ động mở miệng hỏi.

Sắc mặt Hạ Binh khó coi, lắc lắc đầu:

- Anh của tôi biết được tin tức cha vợ qua đời thì liền dẫn người từ Myanmar trở về, kết quả là trên đường trở về thì bị chặn giết, anh ấy và toàn bộ người bên cạnh anh ấy đều chết cả.

- Là ai làm? Thi thể tìm được chưa?

Bùi Đông Lai lại hỏi.

- Tôi đã phái người ra điều tra nhưng bây giờ còn chưa có tin tức, thi thể cũng không có tìm được.

Sắc mặt Hạ Binh khó coi, nói.

Bùi Đông Lai nghe vậy thì khẽ chau mày.

- Đông Lai.

Hạ Binh do dự một chút, cuối cùng vẫn mở miệng nói.

- Chú Hạ, chú cứ nói.

Lời nói của Hạ Binh khiến cho Bùi Đông Lai lấy tinh thần lại.

Hạ Binh nói thẳng:

- Đông Lai, nói vậy thì cậu cũng biết, tuy rằng mấy năm qua anh hai của tôi đã cố gắng tẩy trắng nhưng mà vẫn chưa rời khỏi được giang hồ, hơn nữa trong vài năm qua thì kẻ thù của anh ấy cũng không ít, trong đó lấy Từ Vạn Sơn làm ví dụ.

- Chú Hạ, có phải chú muốn nói là do Từ Vạn Sơn làm?

Trong lòng Bùi Đông Lai vừa động, liền hỏi.

Hạ Binh lắc lắc đầu:

- Hiện tại còn chưa biết, bất…bất quá lúc tin tức anh hai của tôi chết được truyền ra ngoài thì Từ Vạn Sơn liền gọi điện thoại tới. Nói là muốn thu mua lại tập đoàn Hạ thị, hạn cho tôi đến 8h sáng mai phải cấp cho hắn một câu trả lời thuyết phục.

Nói tới đây Hạ Binh dừng lại một chút rồi nói tiếp:

- Hắn còn nói nếu tôi không bán lại tập đoàn Hạ thị cho hắn thì hắn sẽ khiến cho chị dâu cùng với Y Na bồi táng theo anh hai.

- Hán chán sống rồi.

Bùi Đông Lai nheo mắt lại, hàn quang hiện ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.