Tiêu Phi.
Nghe được 2 chữ này thì trong lòng của Tiêu Nguyên Thanh cũng không nhịn được mà khẽ run lên một chút.
- Ông với Trần gia gia nói chút chuyện, cháu cùng lão thái gia nói chuyện đi.
Tiêu Nguyên Thanh đứng lên, nghĩ nghĩ một chút rồi nói.
Từ sau khi Tiêu Phi bị mất trong lúc chấp hành nhiệm vụ thì Tiêu lão thái gia ngày lại càng trở nên yếu đi.
Rất cả chuyện này đơn giản bởi vì Tiêu Phi là bảo bối của Tiêu lão thái gia đồng thời Tiêu Phi cũng là thành viên đời thứ tư khiến cho Tiêu gia cảm thấy tự hào nhất.
- Được.
Tiêu Nam gật gật đầu, đồng ý, sau đó đi tới chào hỏi với Trần Quốc Đào:
- Trần gia gia.
- Tiểu Nam lại đang đo huyết áp cho ông của cháu sao?
Trần Quốc Đào thấy dụng cụ trong tay của Tiêu Nam thì cười cười nói.
Tiêu Nam gật đầu cười, sau đó nhìn Bùi Đông Lai:
- Cũng không nên vận động mạnh quá, nếu không làm cho vết thương tái phát, đến lúc đó bờ vai của cậu sẽ bị phế đi.
- Cảm ơn chị Tiêu đã nhắc nhở.
Bùi Đông Lai cười nói, sau đó đem ánh mắt nhìn về phía Tiêu Nguyên Thanh.
Cùng lúc đó, Tiêu Nguyên Thanh cũng cảm thấy được hơi thở trên người của Bùi Đông Lai cho nên đồng tử của Tiêu Nguyên Thanh cũng hơi phóng to ra,
trong đôi mắt hiện lên một vẻ kinh ngạc.
Nhận thấy được điểm này thì trong lòng Trần Quốc Đào mừng thầm, không có hé răng.
Bởi vì lúc trước Tiêu Phi và Trần Anh đã đính hôn cho nên đối với Tiêu Phi thì Trần Quốc Đào cũng không xa lạ gì ca.r
Hắn sơm sđã phát hiện được trên người của Bùi Đông Lai có hơi thở giống với Tiêu Phi đây cũng chính là một trong những nguyên nhân mà Trần Quốc Đào hắn chiếu cố cho Bùi Đông Lai.
Lúc này, thấy ánh mắt của Tiêu
Nguyên Thanh tỏ ra kinh ngạc khi nhìn vào Bùi Đông Lai thì trong lòng
Trần Quốc Đào rất rõ ràng, Tiêu Nguyên Thanh có ra mặt giúp Bùi Đông Lai không thì trừ vào quan hệ cá nhân giữa Tiêu Nguyên Thanh và hắn thì
ngoài ra việc này còn quyết định bởi hơi thở trên người của Bùi Đông Lai giống với Tiêu Phi nữa.
- Sẽ giúp sao?
Trong lúc nhất thời, không khí trở nên có chút quỷ dị.
Trần Quốc Đào không nhịn được mà thầm hỏi.
Giống.
Quá giống.
Cảm nhận được khí chất trên người của Bùi Đông Lai giống với Tiêu Phi thì
trong lòng Tiêu Nguyên Thanh liền nổi lên những gợn sóng.
- Tiểu tử, chẳng lẽ cậu không biết thủ trưởng sao?
Mắt thấy Tiêu Nguyên Thanh dần dần khôi phục lại vẻ bình tĩnh thì Trần Quốc Đào cố ý trừng mắt liếc Bùi Đông Lai một cái rồi nhắc nhở.
- Thủ trưởng, tốt.
2 chân Bùi Đông Lai sát vào nhau, ngẩng đầu ưỡn ngực, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc cúi chào Tiêu Nguyên Thanh.
- Chào cậu.
Tiêu Nguyên Thanh trả lại một cái chào theo nghi thức quân đội, sau đó nói:
- Lão Trần a, đi đến thư phòng của tôi rồi nói.
- Tốt.
Trần Quốc Đào gật gật đầu, sau đó quay lại nhìn Bùi Đông Lai, nói:
- Tiểu tử, không cần đi đâu cả, đứng ở chỗ này chờ.
- Vâng, thủ trưởng.
Bùi Đông Lai gật đầu rồi nhìn theo bóng dáng của 2 người đi vào.
- Lão Tiêu, ông có thấy nó giống với Tiêu Phi không? Nhất là khí chất trên người nó.
Đi vào thư phòng, Trần Quốc Đào đón lấy điếu thuốc Tiêu Nguyên Thanh ném sang, cười khổ mà nói.
Không trả lời, sắc mặt Tiêu Nguyên Thanh hơi phức tạp, châm lửa.
- Lão Tiêu, sở dĩ tôi mặt dày dẫn nó đến tìm ông là muốn ông ra mặt giúp
hắn, ngoài cái khí chất giống với Tiêu Phi ra thì trong lần Đại Bỉ Võ cả nước nó đã chứng minh thực lực của mình rồi.
Trần Quốc Đào mang theo vài phần lo lắng, nói :
- Nói thật, tôi không hy vọng nhìn một nhân tài ưu tú như thế bước vào con đường ta đạào, không thể dốc sức cho quốc gia.
Tiêu Nguyên Thanh vẫn không trả lời mà là im lặng hút thuốc.
- Lại nói, tiểu tử này thật đáng thương. 18 năm trước, hắn thiếu chút nữa là đã chết đi trên bàn mổ, cuối cùng lại bị Diệp gia bức bách, làm cho
hắn và cha của hắn phải rời khỏi Yên Kinh, mai danh ẩn tích.
Trần Quốc Đào thấy Tiêu Nguyên Thanh không nói lời nào, lại nói:
- Còn nữa, coi như Diệp gia tiếp tục hận Bùi Vũ Phu đi chăng nữa thì cũng không nên đem cừu hận đổ vào người hắn. Tuy nói mẹ của hắn Diệp Vãn
Tình không phải là người Diệp gia chân chính nhưng mà cha của Diệp Vãn
Tình năm đó cũng đã cứu Diệp Thạch mộ màng, mà Diệp Thạch cũng đã nhận
Diệp Vãn Tình làm con gái nuôi. Từ đó, như thế nào đi chăng nữa thì Diệp Vãn Tình cũng được gọi là người của Diệp gia, nó cũng đã cho Diệp Thạch một đứa cháu ngoại. Nhưng mà, sau khi người Diệp gia biết nó và nha đầu của Tần gia ở chung một chỗ thì lại dùng cường quyền để chia rẽ nó và
nha đầu của Tần gia.
Tiêu Nguyên Thanh phủi phủi khói thuốc, muốn nói lại thôi.
- Còn về phần hắn đánh tàn phế Diệp Thiên hoàn toàn là bắc đất dĩ. Ngày
đó, ông không có mặt trong sân nên không biết được Diệp Thiên chẳng
những cuồng ngạo mà còn ra tay hạ tử thủ đối với đội viên tiểu đội đặc
chiến khác. Ngoài ra sau khi làm tiểu tử Bùi gia kia bị thương thì không ngừng dùng từ ngữ ác độc để công kích, chọc giận tiểu tử Bùi gia. Diệp
Thiên làm như vậy là muốn nghĩ ở trên sân đánh cho tiểu tử Bùi gia tàn
phế, thậm chí là giết tiểu tử đó.
Trần Quốc Đào nói tới đây thì
có chút căm giận, hắn rất tức giận cho nên cảm thấy được Bùi Đông Lai
đánh cho Diệp Thiên quả là một điều chính xác, điều này đã làm cho hắn
hả lòng hả dạ.
Nghe đến đó. Tiêu Nguyên Thanh bóp tắt tàn thuốc, thở dài nhìn Trần Quốc Đào:
- Lão Trần, những điều ông nói thì tôi cũng biết, đồng thời tôi cũng biết Diệp gia đã đem Diệp Thiên trở thành tâm can bảo bối. Diệp gia có thể
khoan dung cho tiểu tử Bùi gia cùng với Diệp Tranh Vanh tranh giành Tần
nha đầu nhưng mà tuyệt đối không buông tha cho hành động đánh Diệp Thiên trở thành người sống thực vật kia, điều này đã vượt qua giới hạn của
Diệp gia.
Trần Quốc Đào biết Tiêu Nguyên Thanh nói sự thật, không có hé răng.
- Mà Diệp Thạch cũng đã dùng hành động để chứng minh điểm này.
Tiêu Nguyên Thanh lại nói:
- Cho tới nay, đối với chuyện giữa nha đầu Tần gia và Diệp Tranh Vanh thì Tần Hồng Sơn vẫn không tỏ thái độ, người sáng suốt Tần Hồng Sơn vì muốn lấy đại cục làm trọng hơn nữa muốn thông qua phương thức này để làm thế lực của Bùi Vũ Phu nổi lên mặt nước, quan trọng hơn là hắn muốn xem
phần lễ hỏi giữa 2 bên, bên nào nặng hơn.
- Hiện giờ, khi tiểu
tử Bùi gia và Bùi Vũ Phu vào kinh thì Tần Hồng Sơn đã thay đổi thái độ,
trực tiếp để cho nha đầu Tần gia và Diệp Tranh Vanh đính hôn. Điều này
cũng đủ để chứng minh rằng bên Diệp gia đã đưa ra lễ hỏi thật lớn, lớn
đến mức Tần Hồng Sơn cho rằng tiểu tử Bùi gia và cha của hắn không thể
nào làm được.
“ Ba!”
Sắc mặt Trần Quốc Đào phức tạp hút lấy điếu thuốc đang cầm trên tay.
- Như vậy, tạm thời không nói đến tôi không không cho Diệp gia mặt mũi
đi, cho dù trong lúc đính hôn diễn ra, tôi ra mặt làm chỗ dựa cho tiểu
tử Bùi gia thì ông cho rằng Tần Hồng Sơn sẽ thay đổi quyết định sao?
Tiêu Nguyên Thanh nói xong, lắc lắc đầu, nói :
- Sẽ không, bởi vì hắn biết tôi ra mặt chỉ là cấp cho tiểu tử Bùi gia thể diện mà thôi, trên thực tế là cũng không mang đến chỗ tốt gì cho Tần
gia cả.
Trần Quốc Đào phun ra một ngụm khói, muốn nói lại thôi.
- Lão Trần, tôi biết ông muốn hỏi tôi, có thể cấp cho Tần gia một chút ưu đãi khiến Tần Hồng Sơn thay đổi quyết định.
Tiêu Nguyên Thanh giống như có thể đoán được tâm tư của Trần Quốc Đào, lắc đầu cười khổ:
- Chuyện này không thể nào. Bởi vì muốn cho Tần Hồng Sơn thay đổi quyết
định thì Tiêu gia cần phải hy sinh lợi ích rất lớn, hơn nữa Tiêu gia
cùng với Diệp gia đối lập với nhau, điều này sẽ gây ra bất lợi đối với
đại cục hiện nay.
- Theo như lời ông nói thì chuyện này sẽ không có cách cứu vãn sao?
Trần Quốc Đào bóp tàn thuốc, cau mày nói.
- Ừh.
Tiêu Nguyên Thanh gật gật đầu, sắc mặt phức tạp, nói:
- Ngoài ra, Diệp gia không tiếc vốn để làm cho Diệp Tranh Vanh cùng nha
đầu Tần gia đính hôn như vậy là muốn tính toán chọc giận cha con Bùi
gia. Nếu cha con Bùi gia biết điều rời khỏi Yên Kinh thì tốt, nếu không
biết điếu mà đến đại náo buổi lễ đính hôn thì điều này sẽ khiến cho cha
con Bùi gia lâm vào chỗ vạn kiếp bất phục.
Trong lòng Trần Quốc Đào vừa động, lập tức hiểu được ý của Tiêu Nguyên Thanh.
Nếu Bùi Vũ Phu cùng Bùi Đông Lai đi đại náo buổi lễ đính hôn thì như vậy
tất cả thế lực của Bùi Vũ Phu sẽ nổi lên mặt nước, kể từ đó Diệp gia
cùng Tần gia sẽ liên thủ đem dao mổ chém về phía cha con Bùi gia, cho dù sau lưng cha con Bùi gia có thế lực nào đi chăng nữa thì cũng không thể ngăn cản.
Dù sao, luận về quyền thế thì 2 nhà Diệp Tần cũng đại biểu cho đỉnh của nước cộng hòa.
Luận về võ lực thì 2 nhà Tần Diệp có thể điều động Long Nha, cho dù cha con
Bùi gia có bật lại đi chăng nữa thì cũng không thể lật trời được.
- Lão Trần, việc này tôi không phải không muốn giúp mà là không thể giúp.
Thấy Trần Quốc Đào không nói lời nào, Tiêu Nguyên Thanh cười khổ mà nói một câu, sau đó nhắc nhở:
- Mặt khác, vô luận là vì an toàn của tiểu tử đó hay là vì muốn ổn định
đại cục. Ông cũng phải khuyên bảo tiểu tử đó, để cho hắn không nên vì
lúc nhất thời mà xúc động, gây ra sai lầm lớn.
- Lão Tiêu, ông không biết hắn rồi.
Trần Quốc Đào thở dài, cười khổ nói:
- Ông cảm thấy rằng hắn dám phế đi Diệp Thiên, hô lên “ Mấy thằng gia của Diệp gia có thể làm gì được tao?”, vậy thì hắn có khả năng để tôi
thuyết phục không? Huống chi, ông chớ quên, so với Bùi Vũ Phu thì hắn
cuồng không ít.
Trong biệt thự số 1 Tây Sơn.
Tiêu lão thái gia của Tiêu gia đang nằm ở trên ghế thái sư để cho Tiêu Nam đấm chân.
- Đúng rồi Tiểu Nam, không phải cháu nói sẽ đi đo huyết áp cho gia gia của cháu sau? Tại sao lại đến đây?
Tiêu lão thái gia của Tiêu gia mở to mắt, hỏi.
Nghe được Tiêu lão thái gia của Tiêu gia hỏi như thế thì Tiêu Nam vừa đấm chân, vừa đáp:
- Trần gia gia bên Giang Ninh đến gặp ông nội, ông nội nói cháu đến đây để nói chuyện phiếm với ngài.
- Thì ra là Quốc Đào đến đây.
Tiêu lão thái gia cười a a:
- Ta nghe nói quân khu Giang Ninh giành được chứng quán quân trong cả 3
hạng mục ở lần Đại Bỉ Võ vừa rồi, chẳng lẽ tiểu tử Quốc Đào kia tìm
Nguyên Thanh để khoe à?
- Lão thái gia, ngài lớn tuổi như vậy rồi mà còn quan tâm việc này ư?
Tiêu Nam cười nói.
Tiêu lão thái gia tát nhẹ Tiêu Nam một cái:
- Tiểu nha đầu, chẳng lẽ cháu muốn ông già này cứ nằm này ngủ rồi chờ chết sao?
- Ông, không phải ý này.
Tiêu Nam cũng biết tuy rằng Tiêu lão thái gia đã lui về tuyến 2 nhưng mà ông vẫn luôn quan tâm đến sự phát triển của tổ quốc, hơn nữa cũng thường
xuyên cùng Tiêu Nguyên Thanh thậm chí là một ít đại lão khác nghiên cứu, thảo luận một vài vấn đề, lúc này nghe Tiêu lão thái gia nói như thế
thì nàng cười nói:
- Lão thái gia, chẳng lẽ lão thái gia không biết gì về lần Đại Bỉ Võ lần này sao?
- Ông chỉ nghe nói quân khu Giang Ninh đoạt được chức quán quân ở cả 3 hạng mục, mấy cái khác cũng không nghe được.
Tiêu lão thái gia nói xong thì nghĩ tới điều gì, mang theo vài phần nghi ngờ nói:
- Theo lý thuyết thì có tiểu tử Diệp gia ở tiểu đội đặc chiến Lang Nha,
chức quán quân không nên bị quân khu Giang Ninh đoạt đi mới đúng a?
Chẳng lẽ tiểu tử Diệp gia không tham gia vào trận đấu đó?
- Tham gia, hơn nữa còn bị phế đi.
Tiêu Nam trả lời.
“ Ách?”
Nghe được Tiêu Nam nói như thế thì Tiêu lão thái gia hỏi:
- Tiểu Nam, đem tình huống nói rõ cho ông biết một chút.
- Ông, là như thế này. Trần gia gia không biết từ đâu tìm được một vũ khí bí mật. Người kia chẳng những có thể dùng súng ngắm M99 bắn trúng vào
mô hình người rơm trên xe Tank ở ngoài 2000m, tốc độ 60km/h. Hơn nữa lại dẫn dắt tiểu đội đặc chiến Đằng Long tiêu diệt đội dự bị Long Nha,
giành chức quán quân ở hạng mục đồng đội.
- Đội dự bị Long Nha bị tiêu diệt?
Nghe được Tiêu Nam nói như thế thì Tiêu lão thái gia cả kinh, ngồi dậy hỏi:
- Tiểu Nam, cháu xác định là đúng như thế?
- Lão thái gia, cháu có thể lừa ngài sao?
Tiêu Nam quyệt quyệt miệng:
- Việc này đã truyền khắp trong quân.
- Theo như lời cháu nói thì người phế tiểu tử Diệp gia chính là tên kia?
Kinh ngạc qua đi, Tiêu lão thái gia đoán được cái gì.
- Dạ.
Tiêu Nam gật gật đầu, lại nói:
- Đúng rồi, ông, Trần gia gia đến đây cũng có mang theo cậu kia nữa.
- Tiểu Lý.
Tiêu lão thái gia nghe vậy thì trong lòng vừa động, nói cảnh vệ viên ở cách đó không xa.
- Đến đây.
- Cậu hãy gọi điện cho Nguyên Thanh, để cho hắn cùng Quốc Đào mang tên tiểu tử kia đến gặp ta.
Tiêu lão thái gia trầm giọng nói.
- Vâng, thủ trưởng.
Cảnh vệ viên của Tiêu lão thái gia liền trả lời sau đó đi ra ngoài gọi điện.
30s sau.
Biệt thự số 2 trong Tây Sơn. Cảnh vệ viên của Tiêu Nguyên Thanh liền tự mình bước vào thư phòng.
- Vào đi.
- Báo cáo thủ trưởng, cảnh vệ viên của lão thủ trưởng gọi điện tới, nói
ngài mang theo Trần thủ trưởng cùng thiếu úy ở bên ngoài đi gặp lão thủ
trưởng.
Tiến vào thư phòng, tên cảnh vệ viên của Tiêu Nguyên Thanh liền báo cáo.
“ Ủa?”
Nghe được cảnh vệ viên nói thế thì Tiêu Nguyên Thanh và Trần Quốc Đào đều ngẩn ra.
- Biết rồi, cậu đi ra ngoài đi.
Lông mày Tiêu Nguyên Thanh nhíu lại, bảo tên cảnh vệ viên rời đi.
- Vâng, thủ trưởng.
Cảnh vệ viên cúi chào, rời khỏi thư phòng.
- Chắc là Tiểu Nam lại đem sự tích của tiểu tử đó nói cho lão thái gia biết, đi thôi, chúng ta cùng đi.
Tiêu Nguyên Thanh đứng lên, nói.
- Tốt.
Trần Quốc Đào gật đầu. Nhưng mà trong lòng hắn cũng biết rõ, nếu như Tiêu
Nguyên Thanh đã quyết định không nhúng tay vào chuyện này thì cho dù khí tức trên người của Bùi Đông Lai có giống với Tiêu Phi đi chăng nữa thì
Tiêu lão thái gia cũng sẽ không vì vậy mà hy sinh lợi ích của Tiêu gia.
Bên ngoài biệt thư, Bùi Đông Lai giống như một cây súng, đứng thẳng ở đó, vẫn không nhúc nhích.
- Bùi Đông Lai.
Trần Quốc Đào đi theo Tiêu Nguyên Thanh ra ngoài, lớn tiếng hô.
- Vâng.
- Đi theo ta.
- Vâng, thủ trưởng.
Bùi Đông Lai lớn tiếng trả lời. thấy vẻ mặt lo lắng của Trần Quốc Đào thì
trong lòng hắn liền biết kết quả. Vốn hắn định chủ động cùng Tiêu Nguyên Thanh nói chuyện với nhau để lộ ra con bài chưa lật của mình, nhưng lúc này thấy Tiêu Nguyên Thanh và Trần Quốc Đào cùng rời đi thì trong lòng
cũng có chút nghi hoặc nhưng mà hắn cũng không có nóng lòng mà mở miệng
hỏi, mà là giữa im lặng đi sau 2 người.
10’ sau.
Tiêu Nguyên Thanh cùng Trần Quốc Đào mang Bùi Đông Lai đến biệt thự số 1.
- Báo cáo XX, lão thủ trưởng ở bên trong chờ mọi người.
Cảnh vệ viên của Tiêu lão thái gia thấy Tiêu Nguyên Thanh, Trần Quốc Đào, Bùi Đông Lai đến thì bước lên cúi chào rồi nói.
Tiêu Nguyên Thanh trả lễ rồi dẫn đầu bước vào đại viện, Trần Quốc Đào và Bùi Đông Lai đi ở phía sau.
Trong đại viện, Tiêu lão thái gia không có nằm ở trên ghế thái sư mà là chắp tay sau lưng, đứng ở nơi đó.
Năm tháng không buông tha người.
Bởi vì tuổi đã cao nên tóc hắn đã bạc trắng, hơn nữa trên trán cũng đầy nếp nhăn, thân mình lộ ra vẻ phong phanh.
Bất quá, đúng như lời của Tiêu Nam, thân thể của hắn vẫn còn cường tráng,
đứng ở đó giống như là một cây súng, thân mình thẳng tắp, ánh mắt sáng
ngời có thần.
- Cha.
- Lão thủ trưởng.
Nhìn thấy Tiêu lão thái gia, Tiêu Nguyên Thanh cùng Trần Quốc Đào lần lượt mở miệng, trong đó Trần Quốc Đào cúi chào.
- Thủ trưởng, tốt.
Cùng lúc đó, Bùi Đông Lai liền bước lên vấn an Tiêu lão thái gia, ánh mắt tràn đầy vẻ kính sợ.
“ Ách?”
Đã từng, Tiêu lão thái gia từng xem Tiêu Phi giống như là bảo bối cho nên
đối với Tiêu Phi thì Tiêu lão thái gia càng hiểu biết hơn so với Tiêu
Nguyên Thanh.
Tiêu Nguyên Thanh còn cảm thấy khí tức trên người Bùi Đông Lai giống vơi Tiêu Phi, huống chi là Tiêu lão thái gia?
Thấy vào thân hình thẳng tắp như cây súng của Bùi Đông Lai, cảm nhận được
khí tức trên người của Bùi Đông Lai giống với Tiêu Phi thì Tiêu lão thái gia không khỏi ngẩn ra.
Nhận thấy được Tiêu lão thái gia đang
nghi hoặc cùng với kinh ngạc thì trong lòng Bùi Đông Lai hiểu rõ, bất
quá hắn cũng không nói gì.
- Nguyên Thanh, ta đã nghe Tiểu Nam nói về sự tích của tiểu tử này rồi.
Không biết qua bao lâu, Tiêu lão thái gia đem ánh mắt chuyển đi, nhíu mày hỏi Tiêu Nguyên Thanh:
- Chuyện quan trọng như vậy tại sao không nói cho ta?
- Mấy ngày qua bận công tác nên chưa kịp nói là cho cha.
Tiêu Nguyên Thanh cười khổ, mặc dù hắn là nhân vật số 2 trong quân đội, đồng thời cũng là gia chủ của Tiêu gia nhưng mà trên thực tế mọi việc trong
Tiêu gia đều là do vị Tiêu lão thái gia này định đoạt. Tiêu lão thái gia hỏi hắn chuyện này, ngay cả cơ hội phản bác hắn cũng không có.
Thậm chí ở trên phương diện quốc gia đại sự, cách nhìn của Tiêu lão thái gia cũng có thể ảnh hưởng đến quyết định của toàn cục.
- Ta nghe nói tiểu tử này tại cách đấu đã đánh cho tiểu tử Diệp gia trở thành tàn phế.
Tiêu lão thái gia không để ý đến lời giải thích của Tiêu Nguyên Thanh, dùng một loại giọng điệu không thể nghi ngờ:
- Chút nữa, con hãy gọi điện cho Diệp Thạch nói rằng ta nói cháu của hắn
tài nghệ không bằng người nên bị đánh cho tàn phế, nếu hắn còn dám làm
gì tiểu tử này thì ta sẽ không để yên đâu.
“ Ách?”
Nghe
Tiêu lão thái gia noi thế thì trong lòng Trần Quốc Đào không khỏi vui
vẻ, đồng thời dùng ánh mắt ý bảo Bùi Đông Lai mau chóng cảm ơn đi.
Vẻ mặt Tiêu Nguyên Thanh thì tỏ ra lo lắng, hắn không đợi Bùi Đông Lai nói cảm ơn thì liền nói:
- Cha, chuyện này có chút phức tạp.
- Phức tạp như thế nào?
Lời nói của Tiêu Nguyên Thanh khiến cho Tiêu lão thái gia nhíu mày lại, dường như rất bất mãn.
Tiêu Nguyên Thanh nhất thời không biết trả lời như thế nào.
- Nói.
Tiêu lão thái gia lạnh giọng.
- Lão thái gia, ông nội đang lo lắng đến gia tộc và đại cục.
Dường như nhận ra lo lắng của Tiêu Nguyên Thanh, Tiêu Nam đỡ lấy Tiêu lão thái gia rồi nói.
- Tiểu Nam.
Tiêu Nam mới mở miệng thì Tiêu Nguyên Thanh liền nhíu mày quát một tiếng, ngăn cản không cho Tiêu Nam nói tiếp.
- Tiểu Nam, cháu nói đi.
Tiêu lão thái gia trừng mắt nhìn Tiêu Nguyên Thanh một cái làm cho Tiêu Nguyên Thanh sợ tới mức không dám lên tiếng.
- Lão thái gia, là thế này.
- Theo cháu được biết thì hắn là con của Diệp Vãn Tình. Bởi vì chuyện
tình năm đó mà hắn đã được cha của hắn mang ly khai khỏi Yên Kinh, mai
danh ẩn tích. Hiện giờ, không biết tại sao hắn lại quen biết với Tần
Đông Tuyết của Tần gia, đồng thời Tần gia cũng muốn cùng đám hỏi với
Diệp gia, Tần Đông Tuyết đính hôn cùng với Diệp Tranh Vanh.
Nói tới đây, Tiêu Nam dừng một chút, ánh mắt thưởng thức nhìn Bùi Đông Lai, nói tiếp:
- Bởi vì sự xuất hiện của hắn cho nên đám hỏi giữa Tần gia và Diệp gia
luôn mắc cạn. Ở trong nửa năm qua hắn đã dùng hành động để chứng minh
bản thân hắn có tư cách bước vào cánh của của Tần gia, chính là ở buổi
thảo luận và nghiên cứu Kinh Tế vừa rồi hắn đã làm một bài luận văn
khiến cho hắn trở nên nổi tiến, cũng với biểu hiện thần kỳ trong lần Đại Bỉ Võ lần này.
- Ngày đó, ở trong trận cách đấu, sau khi Diệp
Thiên làm hắn bị thương xong thì Diệp Thiên đã dùng ngôn từ chọc giận
hắn hơn phân nửa là muốn phế hắn đi để hắn chủ động rời khỏi Yên Kinh.
Nhưng không ngờ cuối cùng người bị phế lại là Diệp Thiên.
Tiêu Nam nói tới đây thì dừng một chút, nhịn không được mà liếc nhìn Bùi Đông Lai một cái, lại nói:
- Hành động của hắn đã hoàn toàn chọc giận Diệp gia, hiện giờ Diệp gia và Tần gia đã cùng nhất trí, vào ngày mai sẽ tổ chức buổi lễ cho Diệp
Tranh Vanh và Tần Đông Tuyết.
Nói xong, Tiêu Nam cũng không nói
gì thêm. Nàng tin tưởng lấy trí tuệ của Tiêu lão thái gia thì tự nhiên
có thể hiểu được khó xử của Tiêu Nguyên Thanh, cũng có thể hiểu được lợi và hại trong chuyện này.
- Đứa nhỏ, cha của cậu năm đó chính là Bùi Vũ Phu sao?
Nghe Tiêu Nam nói xong, Tiêu lão thái gia lại đem ánh mắt nhìn về Bùi Đông Lai, ánh mắt lộ ra vẻ phức tạp.
- Vâng, thủ trưởng.
Bùi Đông Lai ngẩng đầu, ưỡn ngực. Hiển nhiên là hắn vô cùng kiêu ngạo đối với sự tích năm đó của Bùi Vũ Phu.
- Cậu tên gì?
Tiêu lão thái gia hỏi.
- Bùi Đông Lai.
- Bùi Vũ Phu, Bùi Đông Lai.
Tiêu lão thái gia lẩm nhẩm 2 cái tên này, nhịn không được mà nhắm mắt. Cũng
không biết là nghĩ tới điều gì, vẻ mặt có chút bi thương, thân thể gầy
yếu kia cũng hơi run lên 2 cái.
“ Ủa?”
Thấy vẻ dị thường
của Tiêu lão thái gia thì không riêng gì Bùi Đông Lai, ngay cả Trần Quốc Đào, Tiêu Nam cũng Tiêu Nguyên Thanh cũng tỏ ra ngạc nhiên.
- Đứa nhỏ, cậu thích nha đầu của Tần gia ư?
Không biết qua bao lâu, Tiêu lão thái gia mở mắt, khuôn mặt dần dần khôi phục lại vẻ bình thường.
- Thích.
Bùi Đông Lai đáp.
- Nha đầu Tần gia kia có thích cậu không?
Tiêu lão thái gia lại hỏi.
- Có.
Bùi Đông Lai gật đầu, vẻ mặt có chút kích động:
- 20 ngày trước, nàng từng đứng trên Trường Thành nói với cháu, đời này nàng là vợ của Bùi gia.
- Bùi gia…
Nghe đến 2 chữ này thì Tiêu lão thái gia hơi trầm mặc, sau đó bước lên, vuốt nhẹ vào khuôn mặt của Bùi Đông Lai, cười hiền lành, noi:
- Ngày mai, ta sẽ đến tham gia buổi lễ đính hôn của Tần gia và Diệp gia.
“ Bá!”
Nghe được Tiêu lão thái gia nói thế thì Bùi Đông Lai, Trần Quốc Đào, Tiêu
Nam và Tiêu Nguyên Thanh đều hiểu được điều gì, sắc mặt cuồng biến.
- Ngày mai, ngay trước mặt Tần nha đầu, ta sẽ hỏi nó.
Khi nói chuyện, khí thế cả người Tiêu lão thái gia đột nhiên biến đổi làm
cho người ta có cảm giác uy nghiêm, hắn dùng một loại giọng điệu không
thể nghi ngờ:
- Nếu nó thật sự muốn làm con dâu của Bùi gia thì ta sẽ tự mình làm chứng hôn cho 2 đứa.
Sắc trời mông lung, gió lạnh gào thét.
Một công thần có thể dậm chân một phát là làm cho nước cộng hòa run rẩy cuối cùng cũng đã hứa với thiếu niên Bùi gia.