Siêu Cấp Cường Giả

Chương 409: Q.1 - Chương 409: Con đường cường giả




Sáng sớm, khi mặt trời vừa ló lên những ngọn cây thì Bùi Đông Lai đã mở mắt.

Ngày hôm nay, trên giường của Bùi Đông Lai còn có Tần Đông Tuyết, lúc này nàng đang nằm ngủ giống như một chú mèo, gối đầu trên cánh tay của hắn, một bàn tay vuốt ve khuôn mặt của hắn, bàn tay còn lại thì để nơi ấy ấy của hắn.

Tuy rằng ngày hôm qua 2 người không có abc, xyz gì cả nhưng mà lúc này đây nhìn thân thể Tần Đông Tuyết mềm mại bên cạnh thì chú chim sẻ nho nhỏ dưới quần của Bùi Đông Lai đã biến thành một chú đại bàng giương cánh.

Cố gắng áp chế suy nghĩ làm thịt Tần Đông Tuyết, Bùi Đông Lai nhẹ nhàng xốc chăn lên, lẳng lặng đi xuống giường.

Rửa mặt đơn giản một phen, Bùi Đông Lai thay đổi quần áo rồi đi ra đại viện, tính toán luyện công buổi sáng như thường ngày.

“Két!”

Cửa lớn của tứ hợp viện được mở ra, Bùi Đông Lai thấy được Bùi Vũ Phu đang đứng ở đó, trong miệng ngậm lấy một điếu thuốc lá.

- Qua tử, người đứng bên ngoài một đêm sao?

Thấy Bùi Vũ Phu thì Bùi Đông Lai liền ngẩn ra.

Bùi Vũ Phu vứt điếu thuốc xuống, nở ra nụ cười thật thà:

- Sợ ảnh hưởng đến con nên mới vừa đến đây.

"Ách..."

Mặc dù Bùi Đông Lai không cùng với Tần Đông Tuyết abc, xyz nhưng mà nghe Bùi Vũ Phu nói thế thì hắn hơi xấu hổ.

- Mặc dù thân đồng tử có ảnh hưởng đến người luyện võ nhưng mà ảnh hưởng cũng không lớn. Nhưng mà, nơi Miêu gia gia của con có bài thuốc, có thể khiến con không bị ảnh hưởng.

Bùi Vũ Phu vỗ nhẹ bả vai của Bùi Đông Lai, cười an ủi.

Bùi Đông Lai dở khóc dở cười:

- Con của người là một người đúng đắn.

- Thật là không làm gì à?

Dường như Bùi Vũ Phu có chút không tin.

- Vợ của người còn chưa có cưới, đã nghĩ đến bồng cháu rồi sao?

Bùi Đông Lai tức giận nói.

Qua tử cười ngây ngô không dứt.

- Không được cười.

Bùi Đông Lai hừ nhẹ một tiếng:

- Người dấu diếm con lâu như vậy, hơn nữa lại mất tích lâu như thế, chẳng lẽ không muốn giải thích cái gì cho con sao?

- Ta đáp ứng bọn hắn làm người thủ hộ TQ, bọn hắn đáp ứng ta giúp con đoạt lấy con dâu.

Bùi Vũ Phu cười ngây ngô.

Bùi Đông Lai không tin:

- Chỉ vậy thôi sao?

- Ừh.

Bùi Vũ Phu gật đầu.

- Cắt.

Bởi vì lý trí nói cho Bùi Đông Lai sẽ không đơn giản như vậy, bởi vì đã có nhiều kinh nghiệm nên Bùi Đông Lai cũng có hồ đồ mà tin những lời này của Bùi Vũ Phu. Hắn bĩu môi, sau đó nghĩ tới điều gì, hứng thú:

- Đúng rồi, Qua tử, công phu của người đã luyện đến mức nào rồi?

Không trả lời, Bùi Vũ Phu chỉ nở nụ cười.

- Xem chiêu.

Bùi Đông Lai thấy thế thì trong lòng vừa động, khẽ quát lên một tiếng, huy chưởng đánh về phía Bùi Vũ Phu.

Bởi vì nghe được câu nói của Diệp Cô Thành “ Bùi Vũ Phu giết ta như giết gà” nên Bùi Đông Lai biết rõ thực lực của Bùi Vũ Phu sâu không thể lường được cho nên hắn liền ra tay toàn lực.

Đối mặt với một đòn công kích của Bùi Đông Lai, Bùi Vũ Phu cũng không có né tránh mà khiến cho Bùi Đông Lai có cảm giác đã đánh trúng vào Bùi Vũ Phu.

Nhưng mà.

Khi tay của Bùi Đông Lai sắp đụng đến Bùi Vũ Phu thì đột nhiên cả người của Bùi Vũ Phu liền biến mất khiến cho một kích của Bùi Đông Lai thất bại.

“ Ách?”

Một kích không trúng, Bùi Đông Lai phát hiện được cước bộ của Bùi Vũ Phu không có động mà là di động nửa người trên.

Gần trong gang tấc, chỉ bằng vào di động nửa thân người mà có thể né tránh được một đòn công kích của cao thủ đạt đến cảnh giới Ám Kính đỉnh phong sao?

Phát hiện này khiến cho Bùi Đông Lai chịu đả kích thật sâu, hắn vỗ vỗ tay, nói:

- Không đánh nữa.

- Có thể trong một năm ngắn ngủi mà con đem công phu luyện đến mức thế này, điều đó đã vượt qua dự đoán của ta.

Bùi Vũ Phu an ủi.

Trong lòng Bùi Đông Lai vừa động, hắn muốn đem chuyện mình dung hợp với linh hồn Tiêu Phi nói ra nhưng lại sợ Bùi Vũ Phu lo lắng nên hắn đành bỏ qua ý nghĩ này.

- Mấy vị chú, bác kia của con mời ta đi làm khách.

Thấy Bùi Đông Lai không nói lời nào. Bùi Vũ Phu lại nói:

- Ta sẽ không còn con trở lại Đông Hải.

- Được rồi.

Bùi Đông Lai bất đắc dĩ mà đáp ứng, hắn biết Qua tử cố ý không ở bên cạnh hắn là muốn hắn nhanh lớn lên.

Mà hắn cũng biết, lấy thực lực bây giờ thì sẽ không giúp được Tiêu Phi làm chuyện kia. Nhất định hắn đề tăng thực lực của mình lên đã.

- Miêu gia gia cùng Cổ lão đang ở tại khách sạn Yên Kinh, lát nữa trở lại đó con hãy thay ta mà cảm ơn bọn họ.

- Vâng.

Bùi Đông Lai lại gật đầu. Hắn biết Miêu lão gia tử, Cổ Bồi Nguyên cùng với các vị gia chủ của các thế gia võ học cũng không phải là vì lợi ích mà đến đây lấy thể diện cho mình.

- Ta đi đây.

Bùi Vũ Phu nói xong thì vỗ nhẹ lên bả vai của Bùi Đông Lai, trên mặt nở ra nụ cười cứng nhắc, đôi mắt hiện ra vài phần không muốn.

- Đi thôi.

Trong lòng của Bùi Đông Lai cũng không muốn bất quá hắn cũng không có để lộ ra mặt, chỉ tức giận nói:

- Người chơi trò mất tích cũng được nhưng mà điện thoại phải bật nguồn 24/24 đó.

Không trả lời, Bùi Vũ Phu cười cười rồi xoay người, bước đi.

Đưa mắt nhìn Bùi Vũ Phu rời đi, Bùi Đông Lai thu hồi lại ánh mắt, cũng không có tâm tư mà đi luyện công nữa.

- Sao không ngủ tiếp một lát nữa?

Đẩy của tứ hợp viện đi vào thì Bùi Đông Lai thấy được Tần Đông Tuyết đang ở trong nhà đi ra, hắn không nhịn được mà hỏi.

- Mỗi ngày vào giờ này tớ đề rời giường.

Không biết là vì trời hơi lạnh hay là còn chưa thích ứng ngủ chung giường với Bùi Đông Lai, lúc này khuôn mặt của Tần Đông Tuyết hơi hồng, ngượng ngùng. Nàng vội lái sang chuyện khác:

- Vừa rồi, tớ nghe tiếng cậu nói chuyện, là Bùi thúc sao?

- Ừh.

Bùi Đông Lai cười khổ gật đầu, trong nửa năm qua hắn từng nhiều lần muốn gặp Bùi Vũ Phu. Nhưng mà vẫn không gặp được, lần này vất vả lắm mới gặp được, 2 cha con chưa kịp nói gì thì Bùi Vũ Phu lại rời đi rồi.

- Bùi thúc làm như vậy là có dụng ý của người.

Tần Đông Tuyết thấy thế, giống như là có thể hiểu được suy nghĩ trong lòng của Bùi Đông Lai. Nàng bước lên cầm lấy bàn tay của Bùi Đông Lai, ôn nhu nói:

- Tớ đi Đông Hải cùng với cậu nhỉ?

- Không cần.

Bùi Đông Lai lắc lắc đầu, từ chối.

- Đông Lai, vì cậu, tớ có thể buông tha hết thảy mọi chuyện.

Ánh mắt Tần Đông Tuyết lộ ra vẻ nhu tình, giọng nói vô cùng kiên định.

Trong lòng Bùi Đông Lai ấm áp, mỉm cười vương tay, nhẹ nhàng sửa lấy mái tóc của Tần Đông Tuyết:

- Đồ ngốc, cậu không phải là bình hoa mà tớ cũng không hy vọng cậu làm bình hoa.

Tần Đông Tuyết nghe vậy, trong lòng run lên, không nói cái gì nữa, mà là im lặng rúc vào trong lòng Bùi Đông Lai.

1 tiếng sau, Bùi Đông Lai mang theo Tần Đông Tuyết vào khách đại sảnh của khách sạn Yên Kinh thì thấy 2 vị lão nhân đang nói chuyện với nhau thật vui thì khiến Bùi Đông Lai cảm thấy có chút kinh ngạc.

- Đông Tuyết, Đông Lai, lại đây đi.

Nhìn thấy 2 người Tần Đông Tuyết và Bùi Đông Lai thì Cổ Bồi Nguyên vẫy vẫy tay, mỉm cười.

- Miêu gia gia, lão sư.

- Miêu gia gia, Cổ gia gia.

Bùi Đông Lai cùng Tần Đông Tuyết bước đến rồi vấn an Cổ Bồi Nguyên và Miêu lão gia tử.

- Ngồi đi.

Miêu lão gia tử cười cười, đợi Bùi Đông Lai sau khi ngồi xuống thì hỏi:

- Đông Lai, theo gia gia biết được thì đồ đệ của Cô Độc Phong Ảnh đang giúp cháu làm việc, cháu mới là chủ nhân sau màn của tập đoàn Đông Hải, đúng không?

- Vâng, Miêu gia gia.

Đối mặt với cậu hỏi của Miêu lão gia tử, Bùi Đông Lai cũng không có giấm diếm mà là cảm thấy có chút tò mò:

- Có chuyện gì thế Miêu gia gia?

- Đông Lai, gia gia có đề nghị này.

Miêu lão gia tử trầm mặc vài giây, ngẩng đầu nhìn lên Bùi Đông Lai, mang theo vài phần ưu sầu, vài phần ngưng trọng nói:

- Cháu nên biết, mấy năm nay, bởi vì Tây y áp chế nên Đông y chẳng những không có phát triển ở ngoại quốc, hơn nữa ở trong nước Đông y cũng bắt đầu xuống dốc.

Bên tai vang lên lời nói của Miêu lão gia tử, thấy bộ dạng lo lắng thì Bùi Đông Lai cũng chấp nhận điều này.

Trong tư tưởng của y học thì Tây y chủ trương xác định nguồn gốc gây bệnh, sau đó tiến hành phác đồ để điều trị.

Đông y thì chủ trương tiếp cận nguồn gốc gây bệnh, hơn nữa khi áp dụng để điều trị thì không chỉ vì bệnh mà còn vì bản thân người bệnh.

Nói đơn giản một chút, Tây y chỉ trị phần ngọn thì đã thấy nhanh. Đông y thì trị tận gốc, nhìn vào thì thấy chậm.

Cho nên, Tây y càng ngày càng phù hợp với sự phát triển của xã hội, mà Đông y dần dần xuống dốc.

- Đông Lai, tổ huấn của Miêu gia chúng ta là y thuật của Miêu gia không được truyền ra ngoài.

Miêu lão gia tử thấy Bùi Đông Lai nghi hoặc nhìn mình thì hành văn gãy gọn, nói:

- Nhưng mà, để cho gia gia đây trơ mắt nhìn Đông y xuống dốc, ta không cam lòng, ta không hy vọng một ngày nào đó Đông y sẽ hoàn toàn biến mất trên thế giới này. Nếu quả thật có ngày đó thì TQ sẽ bi ai, mà những người như chúng ta đây cũng cảm thấy có tội.

- Đông Lai, vì không để cho Đông y hoàn toàn xuống dốc, Miêu gia gia tính toán đem y thuật hơn một ngàn năm của Miêu gia truyền cho mọi người.

Miêu lão gia tử vạch trần đáp án:

- Còn về phần truyền bá mở rộng như thế nào thì người của Miêu gia không có kinh nghiệm về phương diện này. Cho nên, gia gia hy vọng có thể thông qua tập đoàn Đông Hải của cháu mà có thể phát triển kế hoạch này, kế hoạch cụ thể thì do bên cháu xử lý, cháu thấy thế nào?

“ Ách?”

Nghe được Miêu lão gia tử nói như thế thì Cổ Bồi Nguyên không khỏi ngẩn ra.

Thân là ngôi sao sáng trong lĩnh vực kinh tế thì hắn biết rõ, Miêu lão gia tử chẳng những muốn Đông y phát dương quang đại hơn nữa điều này cũng mang cho tập đoàn Đông Hải vô số tác dụng.

Không riêng gì Cổ Bồi Nguyên nhìn ra điểm này, Bùi Đông Lai cùng Tần Đông Tuyết cũng nhìn được.

Nhưng mà.

Bùi Đông Lai lại nhìn được xa hơn một ít.

Ở hắn xem ra, sở dĩ Miêu lão gia tử đem chuyện này giao cho mình làm là muốn trợ giúp mình.

- Cảm ơn Miêu gia gia, xin gia gia yên tâm, cháu sẽ cố gắng làm cho Đông y phát triển mà còn khiến cho cả thế giới phải ca tụng Đông y của chúng ta.

Bùi Đông Lai đứng dậy, cúi đầu với Miêu lão gia tử một cái thật sâu, đáp ứng.

- Tốt.

Miêu lão gia tử nghe được Bùi Đông Lai nói vậy thì kích động đứng lên, hai tay đặt lên vai của Bùi Đông Lai:

- Gia gia hy vọng trước khi mình nhắm mắt thì có thể thấy được một màn này.

Bùi Đông Lai không nói gì nữa mà cảm thấy gánh nặng trên vai lại nặng thêm một phần.

Cùng lúc đó.

Một chiếc Mercedes-Benz S600 chạy trên đường cao tốc tại Yên Kinh đi tới sân bay.

- Nói cho nó biết tất cả rồi sao?

Ngồi ở phía sau, Cô Độc Phong Ảnh mở miệng hỏi Bùi Vũ Phu.

Bùi Vũ Phu lắc lắc đầu

- Tại sao lại không nói cho nó?

Cô Độc Phong Ảnh hơi nghi hoặc.

- Năm đó, trước khi Vãn Tình chết thì đã có dặn sau này để cho Đông Lai rời xa phân tranh, sống giống như một người bình thường. Vì thế mà tôi đã mai danh ẩn tích suốt 18 năm.

Bùi Vũ Phu khe khẽ thở dài, nói :

- Về sau, ta phát hiện Bùi Đông Lai không cam lòng làm một người bình thường vì thế đã hỏi nó vài lần, cuối cùng nó lại lựa chọn con đường này làm cho ta phải thay đổi lại quyết định.

- Nó thích hợp đi con đường này để làm cường giả.

Cô Độc Phong Ảnh nghĩ đến Bùi Đông Lai trong nửa năm nay không ngừng lớn khôn thì thầm nói.

- Cường giả cũng có cao thấp nhưng cũng có số mệnh gánh ở trên lưng. Nếu nó đã chọn con đường này thì chẳng những nó cần phải có thực lực cường đại mà phải có được lòng của một cường giả. Để hoàn thành sứ mệnh của mình.

- Có một số việc, nó thích hợp làm hơn tôi.

Bùi Vũ Phu lộ ra bộ dạng lo xa nghĩ rộng, trong mắt lóe ra tinh quang:

- Nhưng mà, cơm phải ăn từng miếng, đường cần phải bước từng bước có như thế nó mới bước đi được trên con đường này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.