Thời gian giống như là bị dừng lại ngay trong lúc này.
Trong
phòng hội nghị, vị đại lão quân đội và mọi người kia đều gắt gao nhìn
chằm chằm vào màn hình. Rõ ràng chứng kiến 4 điểm sáng trên màn hình đã
bị biến mất hết 3, đây cũng chính là nói, có một thành viên của đội dự
bị Long Nha không bị xử lý, mà Bùi Đông Lai lấy một phương thức không
thể tưởng tượng nổi để tránh né 4 viên đạn, cả người cuộn thành một quả
bóng rơi xuống đất.
Cùng lúc đó, Ngũ Cương thân là chỉ đạo của
tiểu đội đặc chiến Đằng Long, luôn luôn dùng ống nhòm quân dụng quan sát Bùi Đông Lai.
“Pằng”
Trong khi hắn đang nhìn chăm chú, thì một viên đạn cao su vô cùng chuẩn xác bắn trúng Bùi Đông Lai.
Nhưng mà.
Trong một khắc khi viên đạn bắn trúng vào Bùi Đông Lai thì đột nhiên thân
mình của Bùi Đông lai xoay mạnh một chút, không để cho viên đạn bắn
trúng đầu của hắn, mà là bắn vào vai của hắn.
Sau đó không đợi
tên thành viên may mắn tồn tại của đội dự bị Long Nha kia kịp bắn phát
thứ ba, sau khi hạ xuống, Bùi Đông Lai một tay xách súng, bắn một phát
vào chỗ của tên kia.
“Pằng”
Nương theo tiếng súng vang
giòn, viên đạn cao su gào thét bay ra, bắn trúng vào ấn đường của tên
thành viên đội dự bị Long Nha này.
“Bang”
Bởi vì vị trí mi tâm được mũ sắt che chở, nên viện đạn cao su chỉ bắn vào mũ sắt, phát ra một tiếng vang.
“Ách”
Bên tai vang lên tiếng động giòn vang, cảm nhận được từ vị trí mi tâm
truyền đến đau đớn thì tên thành viên đội dự bị Long Nha kia há mồm ra,
muốn nói Bùi Đông Lai làm càn, nhưng mà khi hắn dùng ống ngắm chứng kiến Bùi Đông Lai một tay cầm súng, sau đó bắn hắn thì lời nói vừa ra khỏi
miệng đành phải nuốt vào trong bụng.
Bởi vì hắn biết rõ, mặc dù
là ở trên chiến trường, dưới tình huống bên vai trái bị trúng đạn, Bùi
Đông Lai vẫn có thể dùng tay phải để nổ súng.
- Đông Lai, cậu không sao chứ?
Sau đó, từ trong bộ đàm truyền đến tiếng kinh hô của Ngũ Cương.
Không trả lời.
Trong khi Ngũ Cương và bốn gã thành viên của đội dự bị Long Nha kia đang dùng ống nhòm nhìn mình chăm chú, Bùi Đông Lai không nói hai lời, rút con
dao trên người mình ra, đâm một nhát vào bả vai trái của mình.
“Phốc”
Dao đâm vào, máu tươi phun ra.
Một khối máu thịt đầm đìa, xen lẫn y phục tác chiến đẫm máu tươi rơi xuống.
Sắc mặt của Bùi Đông Lai vẫn bình tĩnh, ngay cả lông mày cũng không nhíu một cái.
Thấy một màn như vậy, nguyên bản đám thành viên của đội dự bị Long Nha còn
đang lo lắng không thể làm thế nào để thể hiện được tình huống Bùi Đông
Lai bị bắn trúng vai trái liền trở nên trầm mặc.
Bọn họ cũng đều
biết, cái kẻ mà bọn hắn cho là đối thủ lớn nhất trong lần diễn tập Đại
Bỉ Võ cho bộ đội đặc chủng cả nước kia đã dùng phương thức tự hại mình
để bắt chước cảnh bị thương trên chiến trường.
Đây cũng chính là
nói, giờ phút này Bùi Đông Lai tự tay dùng dao đâm vào đầu vai mình, cắt ra một miếng thịt vai thì trình độ bị thương cơ bản cũng tương đương
với bị đạn bắn trúng vào vai.
Kính nể.
Trong nhất thời, ánh mắt của 4 gã thành viên đội dự bị Long Nha nhìn về phía Bùi Đông Lai đã tràn ngập vẻ kính nể.
Trong mắt bọn họ, ở trong diễn tập, không tiếc dùng phương thức tự hại mình
để cho bản thâncủa mình bị thương, chỉ cầu được cái gọi là công bằng,
quân nhân như vậy đủ để cho bọn hắn kính nể!
4 gã thành viên của
đội dự bị Long Nha kính sợ trong lòng, đồng thời cũng lựa chon trầm mặc. Ngũ Cương và mấy thành viên của tiểu đội đặc chiến Đằng Long thì bị dọa cho sợ ngây người. Tròng mắt của bọn họ đã đỏ hoe, gắt gao nhìn chằm
chằm vào Bùi Đông Lai, trong lòng đã hoàn toàn bị một cỗ cảm xúc cảm
động không tên tràn ngập.
Ở trong mắt bọn hắn, nếu không phải vì
Bùi Đông Lai muốn hoàn thành tuyên bố lúc trước. Nếu không phải vì tên
thành viên của đội đặc chiến Đằng Long kia không có bắn trúng mục tiêu,
Bùi Đông Lai hoàn toàn sẽ không cần như vậy.
- Đông Lai, thực xin lỗi.
Nhìn thấy vậy, tên thành viên sai lầm của tiểu đội đặc chiến Đằng Long kia nóng mắt lên, vẻ mặt tự trách, nghẹn ngào nói.
- Tiểu Trư, ai cũng có lúc sai lầm, huống chi đối thủ chính là những
chiến sĩ tinh nhuệ nhất của nước mình. Cậu không bắn trúng đối thủ cũng
là chuyện bình thường.
Giọng nói của Bùi Đông Lai vẫn bình tĩnh như trước, trong lời nói không mang theo một chút rung động :
- Chỉ cần tiếp theo nếu các chiến hữu giao tính mạng cho cậu, cậu có thể ổn định tâm thần, không cần tiếp tục sai lầm là tốt rồi.
- Tôi sẽ không cho phép chuyện như vậy phát sinh lần nữa!
Tên thành viên của tiểu đội đặc chiến Đằng Long có biệt hiệu là Tiểu Trư
kia, trên má đã có hai dòng nước mắt nỏng bỏng chảy xuống, đôi mắt hắn
đỏ hồng, nắm hai đấm lại, gằn từng chữ.
Bùi Đông Lai không có nói cái gì nữa, mà đi nhanh về chỗ đám người Ngũ Cương, Tiểu Trư, Hầu Tử.
Trong phòng hội nghị.
Vị đại lão của quân đội kia và mọi người trong phòng đều trầm mặc.
- Ở trong buổi diễn tập, vì muốn công bằng mà hắn dám rút dao ra cắt
thịt trên vai mình, tôi tin tưởng, ở trên chiến trườn, tuyệt đối hắn dám xông đến liều mạng với địch nhân, hắn mới chân chính là chiến sẽ, là
anh hùng!
Không biết qua bao lâu, đến khi Bùi Đông Lai mặc kệ vết thương đang rướm máu mà đi đến bên cạnh đám người Ngũ Cương, vị đại lão của quân đội kia mới không kìm lòng được mà cảm thán nói.
Nghe
được lời nói của vị đại lão quân đội kia, Diệp Cô Thành và Trần Quốc Đào cùng toàn bộ những người khác cũng đều không có hé răng.
Hổ phụ vô khuyển tử, không hổ là con trai của Bùi Vũ Phu.
Nhìn thấy như vậy, Diệp Cô Thành thầm than một câu trong lòng, đôi mắt lãnh đạm kia cũng không thể che dấu được vẻ tán thưởng.
Mà Trần Quốc Đào chỉ cảm thấy sợi dây cung trong lòng được buông lỏng, trên mặt tràn ngập cảm động và kích động.
- Đông Lai, thương thế của cậu phải làm sao bây giờ?
Bởi vì trong diễn tập sử dụng đạn cao su, cho nên song phương đều không
mang theo đồ y tế, kể từ đó, nếu muốn trị liệu vết thương trên vai Bùi
Đông Lai thì chỉ có thể chờ đến khi diễn tập chấm dứt.
Mà bởi vì
một đao vừa rồi của Bùi Đông Lai rất ngoan độc, cho nên lúc này mặc dù
đã dùng quần áo để băng bó nhưng miệng vết thương vẫn chảy máu như cũ.
Dưới tình huống này, nế Bùi Đông Lai tiếp tục kiên trì diễn tập, đợi cho đến khi diễn tập kết thúc, sẽ chảy mất nhiều máu, miệng vết thương còn có
thể bị nhiễm trùng nữa.
- Lúc trước tôi đã phát hiện trong sơn
cốc có thảo dược cầm máu, sau khi tìm được loại thảo dược này, đắp lên
miệng vết thương thì sẽ không có gì đáng ngại nữa.
Bùi Đông Lai hờ hững cười:
- Đi thôi, chiến đấu còn chưa chấm dứt đâu.
Bất vi sở động, sắc mặt của 5 người Ngũ Cương đều phức tạp nhìn Bùi Đông
Lai, bọn hắn thật muốn biết, một quân nhân chưa từng ra chiến trường như Bùi Đông Lai vì sao lại dùng loại phương thức này để bảo vệ vinh quang
cho quân nhân!
- Trận chiến kế tiếp sẽ càng gian nan, nhất định chúng ta phải cố gắng 200%!
Bùi Đông Lai thấy thế, liền thu liễm nụ cười, nhắc nhở một câu. Sau đó nắm chặt tay lại, đưa ra phía trước.
“Hô…Hô…”
Thấy một màn như vậy, năm người Ngũ Cương không nói hai lời, đôi mắt đỏ lên, cũng nắm chặt tay lại.
- Linh tử vong, đồng tâm hiệp lực!
Ngay sau đó, nắm tay của ba người lại chạm vào nhau, Bùi Đông Lai nói.
- Linh tử vong, đồng tâm hiệp lực!
Đám người Ngũ Cương cắn răng, thanh âm khàn khàn nói.
Bùi Đông Lai thu hồi nắm tay, đi đến trước người Tiểu Trư vừa phạm sai lầm, vỗ vỗ bả vai của Tiểu Trư, không nói gì mà xoay người rời đi, biến mất
khỏi núi rừng giống như là quỷ quái vậy.
- Ngũ Cương, tiếp tục
dựa theo chiến thuật lúc trước mà tiến hành. Tôi đảm đương thám báo, các anh đi theo sau tôi khoảng một ngàn thước, chờ tôi thông báo.
Chờ khi Bùi Đông Lai biến mất trong tầm mắt của đám ngươi Ngũ Cương, giọng
nói của Bùi Đông Lai mới vang lên ở trong tai nghe của Ngũ Cương.
- Ngũ Cương nhận được, xong.
Thanh âm khàn khàn của Ngũ Cương vang lên, sau đó không nhịn được mà nhắm hai mắt lại.
“Bá!”
Sau đó Ngũ Cương mở hai mắt, diễn cảm đã hoàn toàn khôi phục lại bình tĩnh.
- Các anh em, nếu nói trước kia chúng ta chiến đấu vì vinh quang của bộ
đội đặc chủng Đằng Long thì tôi hi vọng bây giờ tất cả chúng ta vì Bùi
Đông Lai mà chiến!
Hắn lẳng lặng nhìn bốn gã chiến hữu bên cạnh.
- Một trận chiến này, chúng ta không thể bại!
- Xuất phát!
Sau khi nói xong, Ngũ Cương không đợi đến khi 4 gã chiến hữu tỏ thái đội, liền truyền đạt mệnh lệnh.
Mệnh lệnh vừa ra, Ngũ Cương dẫn đầu hướng về phương hướng mà Bùi Đông Lai
vừa biến mất đi tới, 4 gã tành viên của đội đặc chiến Đằng Long cũng
không dám chậm trễ, vội vàng đuổi theo.
Rất nhanh, Bùi Đông Lai đã chạy đến chỗ mấy tên thành viên của đội dự bị Long Nha đang rời khỏi ở phía trước 600m.
Mắt thấy bả vai của Bùi Đông Lai máu tươi đầm đìa, nghĩ đến vừa rồi Bùi
Đông lai lấy thân làm mồi nhử, sau khi trúng đạn liền dùng một dao cắt
bả vai mình xuống, 10 tên thành viên của đội dự bị Long Nha dùng ánh mắt tôn trọng nhìn Bùi Đông Lai, sôi nổi hướng tới Bùi Đông Lai làm một cái chào theo đúng nghi thức của quân đội.
Bùi Đông Lai thấy thế cũng vội làm một cái tư thế chào lại, rồi nói:
- Nếu đây là chiến trường, các anh đều đã bỏ mạng. Cho nên, vũ khí và trang thiết bị trên người các anh đều trở thành của tôi.
Nghe thấy Bùi Đông lai nói như vậy, 10 tên thành viên của đội dự bị Long Nha đều rất ngạc nhiên. Bọn hắn không biết Bùi Đông Lai muốn làm gì.
Bùi Đông Lai không có tiếp tục giải thích cái gì, mà bước đến trước mặt một thành viên của đội dự bị Long Nha, tháo cái bộ đàm của hắn xuống trước
mặt mọi người.
- Chiến hữu của chúng tôi nếu phát hiện chúng tôi đã bỏ mình, sẽ lập tức thay đổi tần sổ, cho dù cậu lấy đi bộ nàm cũng
chẳng làm được gì đâu.
Chứng kiến hành động của Bùi Đông Lai, tên thành viên kia của đội dự bị Long Nha không nhịn được nói.
- Thu được tần số của bọn họ đối với tôi mà nói cũng không phải là một việc khó.
Bùi Đông Lai cười cười, sau đó ở trước ánh mắt chăm chú của mười tên thành
viên đội dự bị Long Nha, biến mất ở trong núi rừng rất nhanh.
10’ sau, Bùi Đông Lai đã tìm được loại thảo dược cầm máu, trước tiên dùng dao đào lên, sau đó giã dập ra rồi đắp lên đầu vai.
Mệng vết thương đã được xử lý, không còn chảy máu nữa, nhưng mà vẫn hơi rướm máu, đồng thời chỉ cần thân thể của Bùi Đông Lai hơi phát lực một chút
thì có thể khiến cho miệng vết thương rách ra.
Trong lòng hắn
hiểu được, tất cả những chuyện này là điều tất nhiên, Bùi Đông Lai cũng
không có để ý, hắn lợi dụng bụi cỏ để ẩn mình, chạy băng băng trong
rừng.
- Một tổ thành viên đều đã bỏ mình, bây giờ chúng ta không biết được tình huống của đối thủ.
Cùng lúc đó, ở trong một sơn cốc cách đó không xa, tổ trưởng tổ hai của đội
dự bị Long Nha đang thay đổi tần số, sau đó sử dụng bộ đàm truyền đạt
mệnh lệnh, nói:
- Vì bảo vệ vinh quang của Long Nha, bất kể như thế nào chúng ta cũng không thể để đối thủ đột phá phòng tuyến của chúng ta.
- Thề sống chết bảo vệ, Long Nha vô địch!
Tiếng trả lời đều đặn vang lên trong tai nghe.
- Tiểu Diệp, hiện tại cậu cho rằng tiểu tử đó có thể dẫn dắt anh em của hắn qua sơn cốc mà không thiếu một ai không?
Trong phòng hội nghị, sau khi vị đại lão kia thấy thành viên của tiểu đội đặc chiến Đằng Long kia chiến đấu, liền hướng về Diệp Cô Thành hỏi.
- Không thể.
Diệp Cô Thành nhìn thấy 10 điểm sáng trên màn hình đại biểu cho vị trí của
mười thành viên đội dự bị Long Nha, lấy phương thức đan chéo để ngụy
trang, hoàn toàn đã phong tỏa cửa ra của sơn cốc, mặt không chút thay
đổi đưa ra câu trả lời thuyết phục.
Trong mắt hắn, tiểu đội Đằng
Long có thể đột phá đạo phòng tuyết thứ nhất dưới tình trạng không có ai tử vong, chính là dựa vào khả năng ẩn núp xuất thần nhập hóa của Bùi
Đông Lai, tránh thoát thám báo điều tra, do đó có thể đánh cho thành
viên tổ một của đội dự bị Long Nha không kịp trở tay.
Mà giờ phút này, thành viên tổ hai của đội dự bị Long Nha đã ý thức được điểm này
nên đã triệu hồi 2 gã thám báo trở về, tính toàn cố thủ.
Dưới
tình huống như vậy, dù cho Bùi Đông Lai có được năng lực tác chiến đơn
độc và khả năng chỉ huy xuất sắc, cũng không thể dẫn dắt tiểu đội đặc
chiến Đằng Long vượt qua núi rừng mà không chút tử vong được.
- Đồng chí Diệp Cô Thành, vô luận hắn có thể làm được điều này hay không thì hắn đều là người thằng trong trận đấu này!
Nghe lời nói tự tin của Diệp Cô Thành, nghĩ đến việc dù biểu hiện của Bùi
Đông Lai có xuất sắc hơn nữa cũng rất khó tiến vào Long Nha, Trần Quốc
Đào hừ lạnh nói:
- Long Nha được xưng là vô địch ở trong nước, ở trước mặt hắn hoàn toàn là chuyện cười!
Diệp Cô thành mỉm cười, cuối cùng lựa chọn trầm mặc.