Trong phòng hội nghị, tất cả mọi người đều thấy được cảnh tượng Bùi Đông Lai khinh thường, nói những lời gì đó. Sau đó, thành viên dự vị của
Long Nha đều di động, mà 5 người thuộc đại đội đặc chiến Đằng Long cách
Bùi Đông Lai không xa, 5 người này đang mai phục.
- Rốt cuộc tiểu tử này nói gì mà khiến cho đội viên dự bị của Long Nha mạo hiểm như vậy?
Thấy một màn như vậy, vị đại lão trong quân đội liền mang theo vài phần tò mò hỏi.
Sở dĩ tò mò là bởi vì hắn rất rõ tuy rằng thực lực của đội viên dự bị Long Nha không bằng thành viên chính thức nhưng mà so với những chi bộ đội
khác thì nó lại cường đại hơn. Ngoài ra thì kỷ luật cùng ý chí ở đây vô
cùng sắt thép.
Mà hiện giờ bọn hắn lại bị mấy câu nói của Bùi Đông Lai là nhiễu loạn tâm thần, làm ra hành động hết sức nguy hiểm.
Không riêng gì vị đại lão kia mà tất những vị đại lão khác đều lộ ra vẻ mặt nghi hoặc.
Diệp Cô Thành không có.
Trên mặt hắn lộ ra vài phần quái dị, hắn có thể thấy được miệng của Bùi Đông Lai nói những gì.
Giờ phút này trong đôi mắt hắn hiện lên vẻ quang mang, không ai biết trong lòng hắn đang nghĩ cái gì.
Bùi Đông Lai cũng không biết, nhất cử nhất động của mình đều đã rơi vào trong mắt của mấy vị đại lão kia.
Sau khi liên tục hạ nhục những thành viên dự bị của Long Nha thì Bùi Đông
Lai phát hiện 5 tên thành viên dự bị của Long Nha đang hướng về phía ẩn
núp của mình, mà còn 5 tên thành viên dự bị của Long Nha khác ở trong
sơn cốc lại án binh bất động.
Phát hiện này làm cho Bùi Đông Lai cảm thấy vui mừng, hắn liền vội vàng dùng bộ đàm liên lạc với Ngũ Cương:
- Ngũ Cương, địch nhân đã bị tôi chọc giận, đang hướng về phía tôi, các anh chuẩn bị nhắm bắn, xong.
- Ngũ Cương nhận được, xong.
Nghe được Bùi Đông Lai nói như thế thì tuy rằng Ngũ Cương tò mò rốt cuộc Bùi Đông Lai đã dùng phương thức nào để dụ rắn bò ra khỏi hang nhưng mà hắn cũng không có hỏi nhiều, sau khi ngắt liên lạc thì hắn liền hạ mệnh
lệnh cho 4 thành viên đại đội đặc chủng Đằng Long ở phía sau.
- Tên hèn đang núp ở hướng 10h, tôi biết anh đang núp ở đó, anh cho rằng như vậy là có thể bắn trúng tôi sao?
Thông qua kính viễn vọng quân dụng thì Bùi Đông Lai thấy được một tên thành
viên dự bị của Long Nha đang ở hướng 10h, vì muốn chọc giận đối phương
nên Bùi Đông Lai tiếp tục khiêu khích:
- Lão tử ở nơi này, anh
tới đây, nếu anh bắn không trúng lão tử thì tốt nhất anh hãy về nhà cho
con bú đi, không cần phải xấu hộ như vậy.
- Mẹ kiếp.
Nghe
được Bùi Đông Lai nói thế, tên thành viên dự bị của Long Nha hướng 10h
hoàn toàn bị chọc giận, hắn tức giận mắng một tiếng. Sau đó cũng không
tiếp tục ẩn nấp nữa mà dùng tốc độ nhanh nhất tiến tới.
1000m.
900m.
800m.
Khi tên thành viên dự bị của Long Nha kia còn cách Bùi Đông Lai 800m thì hắn liền giơ súng lên ngắm vào Bùi Đông Lai rồi bóp cò.
“ Pằng..Pằng..Pằng..Pằng”
Trông nháy mắt tên thành viên dự bị của Long Nha đã hoàn toàn đem lửa giận
trong lòng trút ra. Từng viên, từng viên đạn bay về phía Bùi Đông Lai.
Ngay sau đó.
Bùi Đông Lai giống như là quỷ mị, lúc cao lúc thấp, lúc trái lúc phải, liên tục né hơn 5 6 phát đạn của hắn, hơn nữa làm cho tên thành viên dự bị
của đội Long Nha kia cũng không thể nào nhắm rõ được thân ảnh của Bùi
Đông Lai.
Sau đó.
Đợi sau khi tên thành viên dự bị của
Long Nha ngừng bắn thì đột nhiên Bùi Đông Lai giơ súng lên rồi xoay
người nhắm bắn, cả động tác diễn ra vô cùng hành văn liền mạch.
“ Ực”
Mắt thấy Bùi Đông Lai đưa súng về phía mình thì tên thành viên dự bị của Long Nha kia liền vội vàng nằm xuống đất.
Đã muộn.
”Pằng”
Tiếng súng vang lên, một điên đạn bắn ngay vào ấn đường của hắn.
Một phát bạo đầu.
Cảm nhận được cơn đau đớn truyền đến, nghe được tiếng đạn cao su đập vào mũ sắt thì thân hình của tên thành viên dự bị của Long Nha liền cứng ngắt. Trên mặt hắn hiện lên vẻ hối hận, hối hận vì mình đã quá xúc động nên
trúng phải gian kế của Bùi Đông Lai.
- Hắc, tôi đã nói đám người
các anh là một đám đáng thương, là một đám nhu nhược, anh nhìn xem, xem
đồng bạn của anh đã bị người của tôi xử lý hết.
Bùi Đông Lai đứng nguyên tại chỗ, âm thầm tính toán tốc độ của 4 tên thành viên dự bị còn lại của Long Nha, làm ra bộ dạng khiêu khích:
- Hẳn là các anh nhất định rất muốn báo thù cho hắn? Đến đây đi, đám cùi bắp, lão tử đứng ở nơi này chờ người các anh đó.
- Đổi đến tần số xx.
Mắt thấy Bùi Đông Lai xử lý tên thành viên dự bị của Long Nha hướng 10h,
lại còn tiếp tục khiêu khích 4 tên thành viên dự bị của Long Nha còn lại thì tên đội trưởng tổ 2 vội vàng đổi tần số, sau đó ra lệnh:
-
Số 9, số 11, số 2, số 3, các cậu không nên hành động liều lĩnh, cận thẩn mà di chuyển tới, chờ sau khi vào tầm ngắm thì cùng nhau bắn về phía
hắn.
- Nhận được, xong.
4 tên thành viên dự bị của Long Nha liền trả lời.
Cùng lúc đó, Bùi Đông Lai thấy được bộ đàm của mình không thể nghe được động tĩnh của đám thành viên Long Nha thì hắn biết được đối phương đã đổi
tần số.
Đối với việc này, Bùi Đông Lai cũng không có mày mò để tìm tần số bởi vì như thế sẽ mất nhiều thời gian.
- Đến đây đi đám cùi bắp, có dũng khí thì bắn vào lão tử đi.
Mặc dù là không nghe được cuộc trò chuyện nhưng Bùi Đông Lai cũng vận khí
đan điền, dùng hết khí lực rồi hét to lên một tiếng, giọng hét kia giống như là hổ gầm, vang vọng cả sơn cốc, làm cho đám thành viên dự bị của
Long Nha đều nghe rõ.
- Số 9 đã đến nơi.
- Số 11 đã đến nơi.
- Số 2 đã đến nơi.
- Số 3 đã đến nơi.
Một lát sau, sau khi tiến vào tầm ngắm thì 4 tên thành viên dự bị của Long Nha liền báo.
- Nổ súng.
Tên đội trưởng tổ 2 thông qua ống nhòm quân sự, thấy được thân ảnh của Bùi Đông Lai thì liền quyết định hạ mệnh lệnh.
“ Pằng..Pằng..Pằng..Pằng..”
Dường như trong một lúc, 4 tiếng súng đều vang lên, 4 viên đạn liền bắn thẳng về phía Bùi Đông Lai.
Nhưng mà.
Dường như Bùi Đông Lai đã đoán được hành động của bọn chúng cho nên cả người hắn liền vọt về phía sau của một cây đại thụ.
- Hắc, đám cùi bắp, chẳng lẽ Diệp Cô Thành dạy các anh bắn như thế sao?
Theo tôi thấy thì các anh nên bỏ súng mà về cho con bú đi.
Bằng vào năng lực cảm ứng Bùi Đông Lai đã trốn ra phía sau của cây đại thụ, sau đó hắn tiếp tục khiêu khích đối phương.
“ Bịch”
Nói xong, Bùi Đông Lai liền ném ra một quả lựu đạn cay, cả người liền nhảy ra ngoài.
“ Pằng..Pằng..Pằng..Pằng..”
1s sau, tiếng súng lại vang lên, 4 tên thành viên dự bị của Long Nha cùng nổ súng một lần.
Nhưng mà.
Cũng giống lúc nãy, tốc độ bắn súng của bọn hắn vẫn chậm hơn nên không bắn
trúng Bùi Đông Lai, hơn nữa Bùi Đông Lai đã chạy ra khỏi phạm vi ngắm
bắn của bọn hắn.
- Đến đây, đám cùi bắp, nổ súng tiếp đi, lão tử đứng ở đây cho các người bắn, con mja nó có gan thì bắn đi?
Biết rõ bản thân mình đã nằm ngoài tầm bắn của 4 tên thành viên dự bị của
Long Nha kia nên Bùi Đông Lai dừng bước lại, không những khiêu khích mà
còn làm ra một động tác khinh bỉ đúng tiêu chuẩn ISO-2013.
Bên
tai nghe được câu nói của Bùi Đông Lai, nhìn thấy động tác giơ ngón tay
thối của Bùi Đông Lai thì 4 tên thành viên dự bị của Long Nha thiếu chút nữa là ngất đi.
Sau đó, bọn hắn khai thông bộ đàm một chút rồi hướng tới chỗ của Bùi Đông Lai.
- Đến đây, đạch mja có gan thì đến đây.
Thông qua ống nhòm quân dụng thì Bùi Đông Lai thấy được 4 tên thành viên dự
bị của Long Nha đang hướng về phía mình cho nên hắn lui về phía sau.
Giờ phút này, cả người hắn giống như một đạo sao băng, lúc bên này lúc bên
kia, làm cho người ta không thể nào thấy được bóng dáng của hắn.
Vừa tiến vừa lui.
Người đuổi ta chạy.
Trong lúc nhất thời, cục diện liền trở nên có chút quỷ dị.
Bùi Đông Lai cố gắng khống chế tốc độ của mình cho nên khoảng cách của hắn
và 4 tên thành viên dự bị của Long Nha lúc nào cũng là 800m.
Mà 800m là ngoài tầm sát thương.
Điều này làm cho 4 tên thành viên dự bị của Long Nha không có cơ hội nổ súng.
“ Pằng”
“ Pằng”
“ Pằng”
“ Pằng”
Một lát sau, không đợi cho 4 tên thành viên dự bị của Long Nha có cơ hội nổ súng. 4 gã thành viên đại đội đặc chủng Đằng Long sớm đã ẩn núp liền
bóp cò, 4 viên đạn liền bắn thẳng về phía 4 tên thành viên dự bị của
Long Nha.
Một phát bạo đầu.
Một súng đắc thủ, Ngũ Cương và 5 tên đại đội đặc chủng Đằng Long liền tiến hành thay đổi vị trí, mà
lợi dụng đó cả người Bùi Đông Lai liền giống như quỷ mị, dung nhập vào
bóng tối. Biến mất trong tầm mắt của 5 tên thành viên dự bị của Long Nha còn lại.
- Tiểu Diệp, xem ra lính của cậu đã thất bại.
Thấy một màn như vậy, trong phòng hội nghị, vị đại lão kia liền nhịn không được mà mở miệng nói.
Trầm mặc.
Diệp Cô Thành dùng phương thức này để chấp nhận câu nói của vị đại lão kia.
Mặc dù hắn thấy rõ 5 tên thành viên dự bị của Long Nha vì muốn báo thù cho
đồng bạn mà đã quyết định thay đổi vị trí nhưng mà hán biết rõ nếu như
Bùi Đông Lai có thể dễ dàng xử lý 15 thành viên dự bị của Long Nha thì 5 người còn lại cũng không phải là to tát gì.
Dù sao, trải qua một màn vừa rồi, 5 thành viên dự bị của Long Nha còn lại đã mất đi nhuệ
khí, căn bản không thể phát huy được thực lực vốn có của mình.
Diệp Cô thành gắt gao nhìn vào bóng dáng của Bùi Đông Lai trong tấm hình, trong đầu cũng hiện ra bóng dáng của Tiêu Phi.
Vì sao lại giống nhau như thế?
Trong lòng Diệp Cô Thành thầm hỏi.