Diệp Thiên thấy thế thì phần eo khẽ uốn lên, thân mình liền lộn ngược
một vòng. Sau đó, chân phải thuận thế đá ra, đầu ngón chân giống như một lưỡi dao sắc bén, đá vào yết hầu của Bùi Đông Lai.
Trong lòng
Bùi Đông Lai vừa động, hóa trảo thành chưởng, chầm chậm nghênh đón chân
phải của Diệp Thiên, nhìn giống như là một dùng bàn tay để đỡ lấy một
cước này của Diệp Thiên vậy.
Nhưng mà.
Lúc chân của Diệp
Thiên sắp đá trúng tay của Bùi Đông Lai thì đột nhiên tay phải của Bùi
Đông Lai tăng tốc, vỗ vào mắt cá chân của Diệp Thiên.
“ Bốp!”
Diệp Thiên chỉ cảm thấy dưới chân truyền đến cơn đau nhức, giống như là khí
cầu bị đâm thủng vậy. Kình lực cả người đều thoát ra ngoài, cả người
giống như là một con ruồi bị người ta dùng vợt điện vợt vào vậy, ngã
xuống đất.
Bùi Đông Lai thấy thế cũng không ngừng lại, tiến lên
từng bước. Tay phải lại chém ra, hóa thủ vi đao, chém về phía cổ Diệp
Thiên.
“ Vù..Vù..Vù”
Đột nhiên, 3 viên đạn gây mê liền về phía Bùi Đông Lai.
Trong lòng Bùi Đông Lai vừa động, đành phải không công kích nữa mà nghiêng người ra, tránh né 3 viên đạn này.
“ Bịch!”
Cùng lúc đó, thân mình Diệp Thiên hung hăng nện xuống đất.
Dưới ánh mặt trời, nửa mặt của hắn đã hoàn toàn bị lún vào, huyết nhục lẫn
lộn, làm cho người ta nhìn vào có cảm giác dữ tợn, dọa người.
- Bùi Đông Lai, cuộc tranh tài này cậu thắng rồi.
Thấy được bộ dạng của Diệp Thiên, Hà Huy thật sự không thể tưởng tượng được
nếu để người của Diệp gia thấy được tình cảnh hiện giờ của Diệp Thiên
thì bọn họ sẽ trả thù với Bùi Đông Lai như thế nào?
Mà vừa rồi, sở dĩ hắn hạ lệnh nổ súng chính là không muốn để cho Bùi Đông Lai đánh chết Diệp Thiên trên lôi đài.
Bởi vì, hắn tin chắc nếu Bùi Đông Lai thật sự giết chết Diệp Thiên thì
chẳng khác gì đắc tội hoàn toàn với Diệp gia, Diệp gia sẽ không chết
không ngừng.
Bùi Đông Lai nghe vậy thì liền nhìn về phía Hà Huy,
thấy được trong mắt Hà Huy hiện lên vẻ lo lắng thì hắn biết đối phương
Hà Huy cũng đang nghĩ cho mình. Vì thế hắn cũng không có động thủ nữa.
- Ai nói ta thua?
Không đợi Bùi Đông Lai mở miệng. Diệp Thiên bỗng bò từ dưới đất lên, huyết
nhục nửa bên mặt lẫn lộn, giống như là ác ma hàng lâm xuống nhân gian
vậy.
- Diệp Thiên, cậu không phải là đối thủ của Đông Lai.
Mắt thấy Diệp Thiên không chết không thôi thì Hà Huy nóng nảy. Ở hắn xem
ra, nếu Diệp Thiên còn tiếp tục chiến với Bùi Đông Lai thì chỉ có một
con đường chết, mà nếu Diệp Thiên chết ở trong lần tỷ võ này thì đến lúc đó Bùi Đông Lai sẽ gặp tai họa.
Mặc dù là hắn đang làm nhân vật chủ chốt trong quân nhưng đối mặt với Diệp gia thì ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có.
- Câm miệng.
Dưới ánh mặt trời, Diệp Thiên để máu trên khuôn mặt chảy xuống, hắn lạnh
giọng quát một tiếng. sau đó giống như là lệ quỷ nhìn chằm chằm vào Bùi
Đông Lai, gằn từng chữ:
- Bùi Đông Lai, hôm nay tao không giết được mày thì tao thề không làm người.
- Thủ trưởng, cảm ơn ý tốt của ngài.
Nghe được Diệp Thiên nói thế thì không đợi Hà Huy mở miệng, Bùi Đông Lai đã
nói một tiếng cảm ơn với Hà Huy, sau đó nhắc nhở thêm:
- Ngoài
ra, ngài không cần phải lo lắng bởi vì việc này mà sẽ liên lụy đến ngài. Ở đây có nhiều người như vậy có thể làm chứng cho ngài, ngài muốn ngăn
cản trận đấu này nhưng mà Diệp Thiên gây tội thì phải chịu tội, chính
hắn muốn chết.
- Chết ư? Ha..Ha..Ha..
Diệp Thiên nghe vậy
thì nở nụ cười âm trầm, sau đó giống như là đã quyết định một việc quan
trọng. Hắn cắn chặt răng, sau đó vỗ vào 2 huyệt vị quan trong trên người mình.
“ Ách?”
Thấy Diệp Thiên làm ra hành động như thế thì ở dưới lôi đài, sắc mặt Vương Khuê vốn là ngẩn ra sau đó liền nhắc nhở:
- Bùi Đông Lai cẩn thận, hắn muốn đi vào trạng thái “ Hóa ma”
Nghe Vương Khuê nói như thế thì trong lòng Bùi Đông Lai liền động.
Lúc trước, khi cùng Quý Hồng luận bàn võ nghệ thì Quý Hồng cũng nói cho hắn biết trong giới võ học có một loại bí thuật thần kỳ gọi là “ Hóa ma”.
Cái gọi là “ Hóa ma” không phải là người luyện võ tẩu hỏa nhập ma mà biến
thành ma quỷ. Mà đó chính thông qua con đường đặc thù, võ giả kích thích tiềm năng trong cơ thể, trong nháy mắt phát ra năng lượng cực kỳ khủng
bố.
Đã từng, có tin tức nói rằng có một ông cụ vì muốn cứu cháu
mình mà đã nâng lên một chiếc xe tải gần 1 tấn. Kỳ thật đó chính là dưới tình huống đặc thù mà kích phát tiềm năng trong cơ thể con người, tương đương với võ giả “ Hóa ma”.
Trong khoảng thời gian kích phát
tiềm năng cơ thể, tuy rằng có thể nói ra lực lượng khủng bố nhưng mà có
một tác dụng phụ rất lớn. Sau khi ông lão kia nâng xe lên cứu cháu mình
xong thì cả người liền tắt thở, bỏ mình.
Nói cách khác thì ông lão kia đem toàn bộ năng lượng còn lại trong cơ thể mình phát huy ra một lần, sau đó sẽ chết đi.
Mà võ giả, sau khi “ Hóa ma” thì con đường võ học sau này sẽ không tiến
thêm được một bước, đa số là thực lực của mọi người sẽ bị thụt lại, thậm chí nếu kích thích toàn bộ tiềm năng thì có thể dẫn đến chết bất đắc kỳ tử mà chết!
Bởi vì tác dụng phụ quá lớn cho nên những người
luyện võ đã phỉ nhổ loại bí thuật này đồng thời gọi nó là “ Hóa ma” ngụ ý là bảo chỉ có ma quỷ mới làm như vậy.
Hiển nhiên giờ phút này Diệp Thiên đã không tiếc mạng sống để “ Hóa ma” để mong có thể đánh bại, giết chết Bùi Đông Lai.
Lúc này đây, Bùi Đông Lai không dám lãnh đạm nữa mà là nhảy lên hướng về phía Diệp Thiên.
Trong chớp mắt, Bùi Đông Lai đã tiến đến trước người Diệp Thiên, không nói 2 lời mà dùng sức vỗ vào đỉnh đầu của Diệp Thiên.
“ Bốp!”
Một tiếng giòn vang lên, đầu của Diệp Thiên không có bị chụp vỡ ngược lại Diệp Thiên nở ra một nụ cười khủng bố.
“Ách?”
Trong lòng Bùi Đông Lai cả kính, tay phải chém ra hóa thành chưởng, chưởng về phía huyệt Thái Dương của Diệp Thiên.
- Chết cho tao
Diệp Thiên hoàn toàn không để ý đến đòn công kích của Bùi Đông Lai, hắn xuất ra một quyền, nhắm ngay đầu của Bùi Đông Lai.
Trong lòng Bùi Đông Lai cả kinh, vội vàng thu tay lại, che ở trên đầu.
"Đông!"
Quyền chưởng giao nhau, cả người Bùi Đông Lai lui về sau mấy bước.
“Bộp! Bộp! Bộp!”
Bùi Đông Lai lui về sau khoảng 10 bước thì mới dừng lại, hổ khẩu của hắn đã bị đánh rách tả tơi, khí huyết trong cơ thể cũng quay cuồng.
"Ách..."
Thấy một màn như vậy, Vương Khuê choáng váng.
Thân là cao thủ Ám Kính thì hắn rất rõ ràng, sức chiến đấu bây giờ của Diệp Thiên đã vượt xa cao thủ Ám Kính.
- Bùi Đông Lai, Diệp Thiên đã đạt đến cảnh giới Hóa Kính nhập môn, cậu đi nhanh lên.
Hiểu được điểm này, Vương Khuê liền rống to.
Hóa Kính.
Nghe được 2 chữ này, trong lòng Bùi Đông Lai vừa động, vẻ mặt vô cùng ngưng trọng.
Bởi vì hắn từng nghe Quý Hồng nói qua, Hóa Kính chỉnh là cảnh giới phía sau của Ám Kính.
- Còn muốn chạy, không có khả năng.
Nói xong, bóng người hiện.
Khoảng cách 10m đối với Diệp Thiên mà nói thì giống như một bước nhỏ, cả người hắn bước tới, thuận thế tung một tát vào mặt Bùi Đông Lai.
Mau.
Giờ phút này, tốc độ của Diệp Thiên đã nhanh đến cực hạn, nhanh đến nỗi Bùi Đông Lai không có phản ứng cũng không làm ra phán đoán gì.
Nhưng mà.
Coi như lúc bàn tay của Diệp Thiên sắp đụng vào mặt của Diệp Thiên thì
trong đầu Diệp Thiên không nghĩ ra cảnh ngày trước khi hắn luyện võ cùng với Bùi Vũ Phu. Lúc đó mỗi đòn công kích của Bùi Vũ Phu thì hắn cũng
không nhìn thấy, sau đó hắn lại công kích lại Bùi Vũ Phu nhưng mà mỗi
lần Bùi Vũ Phu đều dùng một phương thức không thể tưởng tượng nổi để né
tránh.
Mà Bùi Vũ Phu tránh được đúng là bộ pháp mà hắn đã dạy cho Bùi Đông Lai.