"Ô... Ô..."
Trong căn phòng ngủ của tòa biệt thự, 2 nữ nhân có
tướng mạo giống nhau cuộn tròn ở góc tường, ôm lại một chỗ, sợ tới mức
cả người run lên, khóc không thành tiếng.
- Van xin mọi người đừng nên giết chúng tôi, chỉ cần không giết chúng tôi thì các người muốn gì chúng tôi cũng có thể đáp ứng..
2 người này là đôi chị em song sinh, lúc này người chị gắt gao ôm lấy
người em của mình, che vết thương trên đùi của người em lại rồi hướng về Hạt Tử cầu xin.
Không có phản ứng, Từ Vạn Sơn thì tỏ ra khó coi
ngồi hút thuốc mà Hạt Tử thì cảnh giác nhìn 4 phía của biệt thự, nếu có
ai đến gần thì hắn sẽ lập tức nổ súng.
- Từ…Từ gia, chỉ cần ngài không giết tôi thì tôi liền đem toàn bộ tài sản để lại cho ngài.
Lại một giọng nói vang lên, chủ nhân của giọng nói này là một nam nhân trung niên có dáng người mập mạp.
Hắn chính là một thương gia có tiếng ở Tây Nam, ngày hôm qua hắn mới tìm
được một cặp chị em song sinh, điên cuồng cả đêm, lại thật không ngờ vừa mở mắt ra thì bản thân đã là con tin trong tay Từ Vạn Sơn.
- Hạt Tử, cậu xác định cảnh sát sẽ điều trực thăng đến đây sao?
Không để ý đến tên nam nhân trung niên kia, Từ Vạn Sơn bóp tắt tàn thuốc, hướng về Hạt Tử hỏi.
- Cảnh sát TQ luôn để ý đến sống chết của con tin, huống chi người có thể ở trong ngôi biệt thự này hơn nữa lại biết ngài, thân phận của hắn tất
nhiên là sẽ không đơn giản.
Vẻ mặt Hạt Tử lãnh mạc:
- Có hắn làm con tin, so với 10 người thì còn hữu hiệu hơn, cảnh sát không có khả năng coi thường sống chết của hắn.
Nghe được Hạt Tử nói như thế thì Từ Vạn Sơn âm thầm thở ra, lại hỏi:
- Ta lo lắng đám người kia muốn cố ý kéo dài thời gian để nghĩ cách cứu viện.
- Xin lão bản yên tâm, bọn hắn không có khả năng lén lút tiến vào đây được.
Giọng nói Hạt Tử vô cùng tự tin.
Tự tin là vì thực lực của hắn.
- Vậy là tốt rồi.
Thấy vẻ mặt tự tin của Hạt Tử thì thần kinh của Từ Vạn Sơn khẽ thả lỏng một tí, sau đó nói:
- Hạt Tử, kêu bọn cảnh sát mang con ta đến đây, ta muốn mang nó cùng đi.
- Vâng, lão bản.
Mặt Hạt Tử không chút thay đổi trả lời, sau đó đi đến trước cửa số, trầm giọng quát:
- Đám cảnh sát cùi bắp kia, chúng mày đã 2 lần cố gắng muốn lén vào biệt
thự, tục ngữ có câu “ Quá tam ba bận” nến còn có lần thứ 3 thì tao cam
đoan chúng mày sẽ thấy một cỗ thi thể.
- Hà đội trưởng, vì muốn bảo đảm an toàn của con tin nên để cho người của ông lui lại phía sau đi.
Cách biệt thự khoảng 100m, Lệnh Vĩ nghe được Hạt Tử nói như vậy thì sắc mặt ngưng trong, nói:
- Chờ Bùi Đông Lai đến đây, để cho hắn ra tay.
- Lệnh đội trưởng, tuy rằng tôi đã nghe được sự tích của hắn nhưng mà dù
sao trong tay đám người kia cũng có con tin. Ngài có thể xác định hắn
thật sự có khả năng đảm bảo an toàn của con tin, đánh gục Hạt Tử cùng Từ Vạn Sơn sao?
Trong lòng Hà Vũ Bân có chút không yên tâm.
Từ Vạn Sơn và Hạt Tử từ trong vòng vây của đám người đặc công đào thoát, đây đối với đại đội đặc công là một nỗi sỉ nhục.
Hà Vũ Bân muốn để cho người ở dưới tay nghĩ cách cứu viện, để rửa mối sỉ
nhục này nhưng không ngờ vừa rồi khi hắn mới thử 2 lần, kết quả là không đợi thủ hạ của hắn tiến lại gần biệt thự thì Hạt Tử đã nổ súng, làm cho thủ hạ của hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Đối với việc này thì hắn cũng nén giận, đồng thời cũng tò mò Hạt Tử dựa vào cái gì mà có thể phát hiện được thủ hạ của hắn.
Lệnh Vĩ thở dài:
- Điều này chỉ sợ là không có một ai có thể cam đoan, bất quá nếu cậu đã
nghe sự tích về hắn thì tất nhiên cậu cũng biết được người này có năng
lực vô cùng xuất chúng. Hiện giờ, chúng ta đem toàn bộ hy vọng gởi vào
trên người của hắn mà thôi.
Nghe được Lệnh Vĩ nói thế thì Hà Vũ Bân trầm mặc.
- Mẹ nó, nếu không như có con tin thì tôi sẽ để cho lính của tôi trực tiếp san bằng ngôi biệt thự kia.
Nghe được cuộc nói chuyện giữa 2 người thì một bên vẻ mặt của Thái lữ trưởng biệt khuất.
- Đám cảnh sát ngu ngốc kia nghe đây, nếu 10’ sau mà không để Từ Ưng đi vào biệt thự thì tao sẽ giết một người.
Giọng nói của Hạt Tử lại vang lên.
“Lộp bộp!”
Nghe được Hạt Tử nói như thế thì 3 người liền thay đổi sắc mặt.
- Hạt Tử, Từ Ưng đã bị chúng ta bắn chết rồi.
Lệnh Vĩ liền cầm loa lên, trả lời.
Bắn chết rồi?
Trong biệt thư, Từ Vạn Sơn nghe được lời nói của Lệnh Vĩ thì cơ thể liền run lên, trong mắt hiện ra vẻ bi thương.
- Có câu” Sống phải thấy người, chết thấy phải xác”.
Giọng nói của Hạt Tử vô cùng bình tĩnh:
- Nếu Từ Ưng đã chết thì hãy đem thi thể của hắn đến đây, nếu hắn không
chết thì để cho hắn đi vào, nếu các ngươi tùy tiện tìm một kẻ nào để lừa gạt chúng tao thì tao cam đoan 10’, chúng mày sẽ thấy được một cái xác.
- A…A…không…không nên.
Lúc này, đôi chị em song sinh kia liền sợ tới mức mà hét lên.
- Làm sao bây giờ?
Sắc mặt Hà Vũ Bân khó coi hướng Lệnh Vĩ hỏi.
- Để tôi xin ý kiến của Cao cục trưởng.
Lệnh Vĩ trầm ngâm một chút rồi lấy điện thoại ra liên lạc với Cao Thế Toàn.
- Cao cục trưởng, Hạt Tử yêu cầu chúng ta phải để cho Từ Ưng đi vào biệt
thư. Tôi đã nói cho hắn biết rằng Từ Ưng đã chết nhưng mà hắn không tin, hắn muốn chúng ta đem thi thể ra cho hắn xem.
Điện thoại được chuyển, Lệnh Vĩ liền nói thẳng:
- Ngoài ra hắn còn nói một khi hắn phát hiện chúng ta lừa gạt hắn thì hắn sẽ giết chết con tin.
- Để Từ Ưng đi vào đi.
Cao Thế Toàn trả lời.
- Một khi Từ Ưng đã vào bên ấy thì hành động cứu viện của Bùi Đông Lai sẽ càng trở nên khó hơn.
Lệnh Vĩ nhíu mày.
- Lấy thực lực của hắn thì không là vấn đề gì cả.
Cao Thế Toàn nói một cách chắc chắn.
- Được rồi, vậy tôi sẽ đưa Từ Ưng vào.
Lệnh Vĩ nghe vậy thì trả lời, sau đó lại hỏi:
- Còn bao lâu nữa thì Bùi Đông Lai mới có thể đến đây.
- Hẳn là hắn đang đi cùng với trực thăng đến đây.
Cao Thế Toàn nói xong thì ra lệnh, giọng nói không thể nghi ngờ:
- Trước khi hắn đến đây thì tôi mặc kệ các cậu dùng biết pháp gì, nhất định phải đảm bảo an toàn cho đám con tin kia.
- Đã rõ.
Lệnh Vĩ liền trả lời rồi sau đó cúp điện thoại, hướng Hà Vũ Bân nói:
- Cao cục trưởng nói để cho Từ Ưng vào đó đi.
- Đem Từ Ưng đến đây.
Nghe được Lệnh Vĩ nói như thế thì Hà Vũ Bân liền trực tiếp gọi điện cho thủ hạ.
Vài giây sau, Từ Ưng bị 2 gã đặc công áp giải đi tới, trên đầu hắn có đội một cái mặt nạ màu đen.
"Ô... Ô..."
Từ Ưng đã nghe được cuộc nói chuyện giữa Hạt Tử và đám người cảnh sát này, lúc này hắn định hô to lên nhưng bởi vì miệng đã bị băng dính lại nên
hắn chỉ có thể phát ra nhưng tiếng ô..ô..
2 gã đặc công thấy thế thì sắc mặt khó coi, bất quá dựa vào mệnh lệnh của Hà Vũ Bân mà tháo tấm mặt nạ trên mặt Từ Ưng xuống.
“Bịch”
Có lẽ là do không cam lòng nên một gã đặc công đá Từ Ưng làm cho hắn ngã xuống đất, nghiến răng nghiến lợi, nói:
- Cút vào đi.
Từ Ưng ngã xuống, bất quá hắn cũng không có để ý cơn đau trên người mà là chạy như điên vào biệt thự.
Sau đó, dưới cái nhìn chăm chú và không cam lòng của đám người đặc công kia, Từ Ưng đã chạy vào biệt thự.
- Tiểu Ưng.
Trên hành lang cửa sổ biệt thự, Từ Vạn Sơn thấy Từ Ưng đi vào thì liền vội chạy xuống đón.
"Tê ~ "
Sau khi xé miếng băng dính trên miệng Từ Ưng ra thì Từ Vạn Sơn xin lỗi, nói:
- Tiểu Ưng, cha xin lỗi, lúc này là do cha bất đắc dĩ, ngoài ra con không cần phải lo lắng, chúng ta có con tin trong tay, đám cảnh sát kia sẽ
không dám làm gì chúng ta. Chỉ cần chúng ta lái trực thăng ra khỏi quốc
nội thì đám người kia sẽ không thể đụng đến một cọng lông trên người
chúng ta.
- Vâng.
Lúc này đây, sắc mặt Từ Ưng vẫn còn trắng bệch mà gật đầu.
- Đi, vào đây với cha.
Từ Vạn Sơn thấy thế thì cũng không nói gì thêm là là vỗ vào vai của Từ Ưng.
"Vù... Vù..."
15’ sau, 2 chiếc trực thăng từ phương xa bay đến.
- Hạt Tử, trực thăng để đến đây, kế tiếp chúng ta nên làm cai gì nữa?
Mắt thấy trực thăng đã đến thì vẻ lo lắng trên mặt Từ Vạn Sơn đã biến mất, thay vào đó chính là hưng phấn.
- Chờ sau khi trực thăng dừng lại thì tôi sẽ xử lý 2 tên phi công kia.
Sau đó sẽ mang ngài, Từ thiếu cùng với 2 nữ nhân kia vào trực thăng.
Hạt Tử bình tĩnh làm cho người ta phải sợ hãi:
- Trong tay của chúng ta có con tin, đám người cảnh sát kia sẽ không dám làm gì ngài và Từ thiếu.
- Tốt.
Từ Vạn Sơn hưng phấn gật gật đầu, sau đó lại nhắc nhở nói:
- Hạt Tử, cậu nhất định phải cẩn thận.
- Bọn hắn không giết được tốt
Hạt Tử khinh thường nói, hoàn toàn không đem đám đặc công và trinh sát bên ngoài để vào mắt.
- Có lời này của cậu thì ta an âm rồi.
Từ Vạn Sơn nghe vậy, trong lòng đại định.
- Cha, chỉ cần chúng ta có thể thành công rời khỏi đây thì nhất định phải báo thù.
Từ Ưng cũng vô cùng hưng phấn nhưng mà hắn cũng rất muốn bao thù, báo thù
Bùi Đông Lai, thiếu chút nữa thì Bùi Đông Lai đã đưa hắn xuống điện Diêm Vương rồi.
Điều này làm cho hắn vô cùng căm hận Bùi Đông Lai, hận không thể lập tức nghiền xương của Bùi Đông Lai thành tro.
- Thế lực của hắn quá mạnh mẽ, muốn làm hắn rớt xuống thì vô cùng khó khăn.
Hàn quang trong mắt Từ Vạn Sơn đại thịnh:
- Tuy rằng, không thể xử lý hắn nhưng mà cha có thế lấy tiền mướn sát
thủ, xử lý đám người bên cạnh hắn, nhất là nữ nhân của hắn, cha muốn để
bọn họ bốc hơi khỏi nhân gian.
Cùng lúc đó, dưới sự chờ mong của đám người Lệnh Vĩ thì một chiếc xe Jeep chạy thẳng đến.
Muôn người chờ mong, binh vương đến.