Siêu Cấp Cường Giả

Chương 189: Q.1 - Chương 189: Đông Lai thượng vị ( 1 )




- Mẹ, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?

Thanh Long sơn trang, lúc này Phương Thế Kiệt đi xuống, nắm tay Phương Hiểu Hồng hỏi.

Trên ghế salon, Phương Hiểu Hồng vẫn không trả lời, 2 mắt vô vô thần nhìn trần nhà, vẫn không nhúc nhích.

Mặc dù nàng không biết tin tức Tào Nghiễm Giang bị ngã ngựa, nhưng mà những chứng cứ kia cũng đủ xé rách phần tình cảm trong 20 năm qua giữa nàng và Tào Nghiễm Giang . Kể từ đó, coi như Tào Nghiễm Giang không bị bắt vì chuyện này thì nàng và Tào Nghiễm Giang sẽ không thể sống chung với nhau được. Thậm chí, nàng không thể cam đoan Tào Nghiễm Giang có trở mẳ hay không?

- Mẹ…..

Mắt thấy Phương Hiểu Hồng không nói lời nào, Phương Thế Kiệt nóng nảy. Từ nhỏ hắn đã biết Tào Nghiễm Giang là phụ thân của mình, dưới tình cảnh như thế thì hắn rất quan tâm đến chuyện giữa Tào Nghiễm Giang và Phương Hiểu Hồng .

“ Reng…. Reng…”

Lúc này đây, không đợi Phương Hiểu Hồng mở miệng. Đột nhiên một tiếng chuông cửa vang lên.

- Ai đó?

Nghe được tiếng chuông thì Phương Thế Kiệt rống lớn lên một tiếng, sau đó đứng lên rồi bước nhanh ra mở cửa.

“ Két”

Cửa phòng mở ra, một đám cảnh sát liền xuất hiện ở trước đại sảnh.

- Có chuyện gì? Nếu không có chuyện gì thì các ngài nên ở bên ngoài, không nên vào đây.

Thấy một đám cảnh sát đi vào thì Phương Thế Kiệt không kiên nhẫn nói.

- Mang đi.

Tên chỉ hủy cảnh sát lạnh lùng liếc mắt nhìn Phương Thế Kiệt một cái, trầm giọng quát.

"Bá!"

Lập tức có 2 gã cảnh sát liền bước lên khống chế Phương Thế Kiệt .

Đối mắt với biến cố thì Phương Thế Kiệt trực tiếp ngây người.

Phải biết rằng, trước đó đám cảnh sát này đến bảo vệ mình, mà hiện giờ đám người này lại bắt hắn.

- ông... các ông làm gì?

Trên ghế salon, Phương Hiểu Hồng thấy vậy thì liền nhảy dựng lên, lớn tiếng chất vấn.

- Phương Hiểu Hồng , cô đang bị hoài nghi phạm tội, căn cứ vào chỉ thị của cấp trên thì cô đi cùng với chúng tôi để về điều tra.

Tên chỉ huy thổn thức không thôi, diễn cảm cũng hết sức nghiêm túc.

Nghi phạm?

Nghe được tên chỉ huy nói mấy chữ này thì Phương Hiểu Hồng dường như ý thước được cái gì, cả người chấn động, sắc mặt trắng bệch

Phương Thế Kiệt rống lớn:

- Cậu cùng với ca ca của ta bị giết, các ông không đi bắt hung thủ, lại muốn đến đây bắt mẹ con ta, còn nói mẹ của ta là nghi phạm? Các ông có lầm hay không?

Tên chỉ huy thấy vậy thì cười lạnh, lấy ra một tờ giây, đưa cho Phương Hiểu Hồng , nói:

- Cô không phải là người trong Hiệp Ủy Viên Z sao? Đây chính là giấy của cấp trên.

Thấy được tờ giấy kia thì Phương Hiểu Hồng chỉ cảm thấy toàn thân mất đi khí lực, hai chân mềm nhũn, ngã ra sau.

- Mang đi.

Tên chỉ huy thấy thế thì liền hạ lệnh.

2 gã cảnh sát liền bước tới mang Phương Hiểu Hồng đi ra ngoài.

- Mẹ... rốt... rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?

Mắt thấy Phương Hiểu Hồng không chống cự thì Phương Thế Kiệt trợn tròn mắt, vẻ mặt không tin hỏi.

Phải biết rằng trong trí nhớ của hắn thì không có một ai có thể động vào Phương Hiểu Hồng , mà giờ phút này mấy tên cảnh sát cùi chuối này lại dám hung hăng càn quấy như thế.

- Ta đi cùng các ông, thả con ta ra, con ta không có liên quan đến việc này.

Nghe được Phương Thế Kiệt nói như ậy thì Phương Hiểu Hồng liền tỉnh mộng, nàng trầm giọng nói.

- Con của cô có liên quan đến việc này hay không, không phải chỉ một câu nói của cô là xong.

Tên chỉ huy mặt không đổi sắc:

- Pháp luật sẽ cho mọi người một điều công bằng, mang đi.

Bên tai vang lên lời nói của tên chỉ huy thì Phương Hiểu Hồng thiếu chút nữa tức giận đến hôn mê bất tỉnh!

Mà Phương Thế Kiệt thì điên cuồng mà kêu lớn lên:

- Mẹ... mau gọi điện thoại cho Tào thúc thúc.

Nghe Phương Thế Kiệt nói như thế thì Phương Hiểu Hồng cũng thờ ơ, nàng giống như là một cái xác không hồn đi theo 2 gã cảnh sát ra ngoài.

Giờ phút này, nàng cảm thấy mình đã bước vào vực sâu.

- Mẹ, tại sao mẹ không lên tiếng?

Thấy Phương Hiểu Hồng không nói lời nào, Phương Thế Kiệt liền nóng nảy, rống lớn một tiếng:

- Các ông mau buông ta ra, ta phải gọi điện thoại cho Tào Nghiễm Giang .

“ Bốp”

Tên cảnh sát đang áp giải Phương Thế Kiệt nghe vậy thì liền quay lại tát vào mặt Phương Thế Kiệt một cái.

Phương Thế Kiệt thiếu chút nữa hộc máu, sau đó phẫn nộ:

- ông... ông làm gì đó?

- Tiểu tử, nếu không muốn bị giày vò thì im miệng lại, thành thật mà đi.

Tên cảnh sát tháy vậy thì lanh lùng nói:

- Còn Tào Nghiễm Giang như mày nói, hiện nay ông ta đã bị cấp trên bắt rồi, mày đừng mơ hắn ta có thể đến cứu mày.

Tào Nghiễm Giang bị bắt?

Lúc này đây, Phương Thế Kiệt là sợ ngây người!

Không có khả năng!

Điều này... tuyệt đối không có khả năng!

Hắn giống như là kẻ điên, điên cuồng lắc đầu, hô to:

- ông... ông nói bậy.

Mắt thấy Phương Thế Kiệt còn chưa bỏ ý định thì tên cảnh sát kia liền khinh bỉ mà nhìn Phương Thế Kiệt .

. . .

Lúc này đây, trong cục Công An, toàn bộ mọi người đều ở đây để tham gia hội nghị.

Chủ đề của hội nghị vẫn là vụ án của Cửu Khê Mân Côi.

Biến hóa duy nhất trong buổi hội nghị này là vị trí chủ trò là do Bạch Quốc Du thay cho Tào Nghiễm Giang .

- Chư vị, bởi vì đồng chí Tào Nghiễm Giang đã vi phạm kỷ cương cho nên công việc của đồng chí ấy do ta đảm nhận.

Đang lúc mọi người bất an thì Bạch Quốc Du mở miệng, giọng nói không nóng không lạnh, không có một chút điểm uy áp. Nhưng mà, chính giọng nói hờ hững đó lại khiến mọi người cảm thấy áp lực rất lớn.

- Lưu cục trưởng, ông hãy nói một chút tình hình đi.

Bạch Quốc Du lại mở miệng nói, giọng nói vẫn không nóng không lạnh.

- Bạch tỉnh trưởng, các đồng chí.

Lưu cục trưởng cố gắng điều chỉnh cảm xúc, trầm giọng nói:

- Sau khi chuyện của Cửu Khê Mân Côi xảy ra thì Tào Nghiễm Giang đồng chí đã lập tức mở hội nghị, hơn nữa lại ra lệnh phong tỏa toàn bộ mọi con đường vào nội thành, lại tiến hành kiểm tra các khách sạn, các quán mát-xa. Tính đến trước mắt thì vẫn chưa phát hiện được tung tích của hung thủ.

- Lưu cục trưởng.

Không đợi Lưu cục trưởng nói hết lời, Bạch Quốc Du đã mở miệng, trực tiếp cắt đứt câu nói của Lưu cục trưởng.

- Bạch tỉnh trưởng cứ nói.

Trong lòng Lưu cục trưởng nhảy dựng lên, trong đôi mắt thoáng hiện một tia kinh hoảng.

- Dựa theo lời nói của ông thì các ông đã xác định được hung thủ rồi, đúng không?

Bạch Quốc Du nhẹ nhàng hỏi.

Lưu cục trưởng liền cả kinh, lông tơ cả người dựng lên, hắn cúi đầu xuống, không dám lên tiếng.

Bạch Quốc Du thấy thế thì ánh mắt liền nhìn qua mọi người trong phòng họp, mọi người thấy vậy thì liền cúi đầu.

Giờ khắc này, không người nào dám nhìn thẳng hắn!

- Tôi không biết vì sao mọi người lại nhận định hung thủ là sinh viên Bùi Đông Lai kia, theo ta được biết thì mọi người không có chứng cứ việc đó là do thanh niên Bùi Đông Lai làm. Mà vụ án phát sinh vào buổi chiều, buổi chiều hôm ấy ở Đông Hải cũng xảy ra chuyện lớn, trong đó người chết là thủ hạ của Phương Chấn .

Bạch Quốc Du thản nhiên nói:

- Cá nhân tôi cho rằng mọi người đã sai lầm, hung thủ không phải là sinh viên gọi là Bùi Đông Lai kia, rất có thể là do báo thù.

- Tôi đồng ý đánh giá của Bạch tỉnh trưởng.

- Tôi cũng đồng ý.

Bạch Quốc Du vừa mới mở miệng thì có 2 người liền mở miệng tỏ thái độ ủng hộ.

- Tôi cũng đồng ý ý kiến của Bạch tỉnh trưởng, đồng thời đề nghị lập tức hủy bỏ lệnh phong tỏa, phái người đến Đông Hải để tìm hiểu rõ mọi chuyện, chờ sau khi điều tra chân tướng của sự việc thì tính tiếp.

Mắt thấy 2 người kia tỏ thái độ thì Lưu cục trưởng vội vàng phụ họa.

- Các đồng chí có cái nhìn khác không?

Bạch Quốc Du tỉnh bơ hỏi, ánh mắt nhìn về mấy tên lão đại cảnh sát còn lại.

Nghe được câu hỏi của Bạch Quốc Du thì tất cả mọi người liền lắc đầu.

- Nếu các đồng chí đã thống nhất ý kiến, vậy thì quyết định như vậy đi.

Bạch Quốc Du thấy mọi người lắc đầu thì không nói lời vô ích:

- Tan họp.

Nói xong thì Bạch Quốc Du liền đứng lên, bước ra khỏi phòng họp.

Nhìn bóng lưng Bạch Quốc Du rời đi thì tất cả mọi người đều hít vào một hơi, đồng thời tất cả mọi người đều cảm thấy khó hiểu : “ Tên thanh niên gọi là Bùi Đông Lai kia rốt cuộc là thần thánh phương nào? Vì sao Bạch Quốc Du lại có thể làm chỗ dựa cho hắn?”

Thế cục thay đổi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.