- Ba nữ nhân một bàn, Nhật Xuất Đông Lai, anh tối nay nghĩ chơi mấy P a?
Trong phòng an tĩnh, lời nói không sợ thiên hạ không loạn của tiểu ma nữ Đông Phương Uyển Nhi rơi vào trong tai mỗi người ở đây.
Hình ảnh như dừng lại, thời gian chậm dần.
Trong chốc lát, tất cả mọi người đều đem ánh mắt ném về tiểu ma nữ một thân trang phục công chúa, không khí quỷ dị vô cùng.
- Kháo, Đông lai, cuối cùng các chú cũng tới!
Ngắn ngủi ngạc nhiên qua đi, Ngô Vũ Trạch đã biết tiểu ma nữ cùng Hạ Y na
đấu võ mồm âm thầm cảm thán hiện tại tiểu hài tử xấu xa này chưa có dậy
thì thân thể mà trong lòng đã dậy thì rồi, cảm thán đồng thơi đứng dậy
cứu tràng.
- Ngô, kẹt xe nên tới trễ.
Bùi Đông Lai cười
cười, sau đó mang theo mọi người tiến vào phòng, lão bản hội sở Uy Liêm
thấy thế vội vàng thức thời lui ra ngoài.
Trong phòng, hai người
Ngô Vũ Trạch, Cổ Văn Cảnh ngồi ở trên một cái ghế salon, Hạ Y Na, Tằng
Khả Tâm cùng Dương Tĩnh ngồi ở trên một ghế salon, Đông Phương Lãnh Vũ
cùng Đông Phương Uyển Nhi ngồi cùng một chỗ, Sở Hán rõ ràng chia làm ba
phe cánh.
Mắt thấy đoàn người Bùi Đông Lai tiến vào phòng, tất cả mọi người đều nghĩ chào hỏi một chút nhưng lại không dám mở miệng,
không khí lại có chút quỷ di.
- Vũ Trạch, theo lý thuyết thì hôm nay là sinh nhật của chú, bất quá hay là để ka giới thiệu mọi người làm quen một chút đi.
Bùi Đông Lai thấy thế liền cười khổ một tiếng, chỉ vào Mộ Khuynh Nhan cùng Trang Hiểu Vân phía sau mình nói:
- Hai người các nàng đối với mọi người cũng không có xa lạ gì.
Thấy Bùi Đông Lai giới thiệu thì Mộ Khuynh Nhan cùng Trang Hiểu Vân vội vàng tháo xuống mắt kính đen.
- Hiểu Vân tỷ?
- Mộ Khuynh Nhan?
- Nhóm nhạc Hoàng hậu?
Trong lúc nhất thời, giọng nói hô lên khắp bốn phía.
Mọi người đều hô lên khiến cho Trang Hiểu Vân có chút giật mình cũng là Mộ Khuynh Nhan thoải mái cười một tiếng nói:
- Chào mọi người, thật vui khi có thể gặp mặt mọi người ở chỗ này.
- Nhật Xuất Đông Lai, không nhìn ra nhé, thưởng thức cao thật, bắt đầu hướng giới giải trí phát triển rồi.
Giọng nói của Mộ Khuynh Nhan vừa dứt, tiểu ma nữ Đông Phương Uyển Nhi thấy
Bùi Đông lai đem ánh mắt nhìn về nàng thì chủ động đi lên phía trước
hứng thú đánh giá một phen Mộ Khuynh Nhan cùng Trang Hiểu Vân nói:
- Hai vị mỹ nữ tỷ tỷ, chào các chị, mới vừa rồi bọn họ đã biết em rồi. Em bây giờ giới thiệu mình một chút, em gọi là Đông Phương Uyển Nhi.
- Chào em.
- Chào em.
Đối mặt với nụ cười biết điều của tiểu ma nữ, vô luận là Mộ Khuynh Nhan hay là Trang Hiểu Vân đều là có một loại cảm giác hoảng hốt, cảm giác kia
dường như không thể tin được cô bé khả ái trước mắt mới vừa rồi đã nói
những lời chết không cần đền mạng vừa rồi.
- Đại ca ca, mắt kính của anh rất xứng đôi với anh, rất tuấn tú nha.
Tiểu ma nữ lại hướng về phía Trang Bích Phàm chào hỏi.
Có lẽ là bởi vì chưa thoát được ra khỏi sự kiện Lăng Hoa Cường nên Trang
Bích Phàm không giống như ngày thường tỏ ra trang bức, chẳng qua là mỉm
cười một chút.
- Hai vị mỹ nữ tỷ tỷ, anh Bích Phàm , chào các vị
em là Đông Phương Lãnh Vũ là em kết nghĩa của anh Đông Lai hay là đồ đệ
của anh Đông Lai.
Đông Phương Lãnh Vũ đứng dậy tự giới thiệu bản
thân, lúc trước hắn từ Ngô Vũ Trạch mà biêt Trang Bích Phàm cùng đi với
Bùi Đông Lai.
Đồ đệ?
Ngạc nhiên nghe được hai chữ này, trừ tiểu ma nữ Đông Phương Uyển Nhi ra thì những người khác đều là vẻ mặt
quái dị nhìn Bùi Đông Lai.
Bùi Đông Lai thấy thế cũng không có giải thích mà là theo thứ tự giới thiệu đám người Ngô Vũ Trạch với Mộ Khuynh Nhan.
- Tới nào, chúng ta cùng nhau nâng chén chúc mừng Vũ Trạch sinh nhật vui vẻ!
Giới thiệu xong xuôi Bùi Đông Lai chủ động tiến lên bưng một ly Laffey mà lảo bản hội sở Uy Liêm tự mình đưa tới.
- Sinh nhật vui vẻ!
Mọi người đều nâng chén chúc mừng Ngô Vũ Trạch.
Thông thường mà nói thì bữa tiệc là nơi nói chuyện làm ăn, là nơi cầu người
làm việc tốt nhất mà rượu chính là cây cầu nối thông tất cả.
Một
chén rượu xuống bụng, ngăn cách giữa mọi người tiêu trừ không ít, không
khí không còn quỷ dị nữa ngược lại trở nên náo nhiệt.
Sau đó,
dưới sự đề nghị của mọi người thì Mộ Khuynh Nhan cùng Trang Hiểu Vân mới vừa tạo thành nhóm nhạc Hoàng Hậu cùng hợp ca một bài “Luân hồi” khiến
cho cả sảnh vỗ tay hoan hô.
Chẳng qua là.
Đồng thời vỗ tay trầm trồ khen ngợi thì Hạ Y Na cùng tiểu ma nữ Đông Phương Uyển Nhi đều là âm thầm đánh giá Bùi Đông Lai, trong đó Hạ Y Na thấy ánh mắt Bùi
Đông Lai nhìn về phía hai người Mộ Khuynh Nhan cùng Trang Hiểu Vân rất
trong suốt thì bỏ đi nghi ngờ trong lòng mà tiểu ma nữ Đông Phương Uyển
Nhi lại là vẻ mặt nghi ngờ, nghi ngờ mối quan hệ của Bùi Đông Lai với
hai người Mộ Khuynh Nhan cùng Trang Hiểu Vân.
- Anh Tiểu Vũ , anh xem Nhật Xuất Đông Lai cùng các nàng rốt cuộc có quan hệ gì?
Đợi hai người Mộ Khuynh Nhan, Trang Hiểu Vân cùng với ba người Hạ Y Na,
Tằng Khả Tâm, Dương Tinh ngồi cùng một chỗ xong thì tiểu ma đầu dùng
ngón tay thọt bên hông Đông Phương Lãnh Vũ, chớp đôi mắt to hỏi.
- Tiểu hài tử xấu xa quản nhiều như vậy làm gì, đi ra chỗ khác, anh muốn đi tìm anh Đông Lai uống rượu.
Đông Phương Lãnh Vũ bởi vì lần đầu tiên gặp mặt đám người Ngô Vũ Trạch,
không dám lộ ra bản sắc Hỗn Thế Ma Vương lúc này thấy không khí trở nên
náo nhiệt thì không còn khách sáo nữa.
“ Hừ!”
Nghe được
lời nói của Đông Phương Lãnh Vũ, tiểu ma nữ tức giận hừ một tiếng, sau
đó không đợi Đông Phương Lãnh Vũ đứng dậy liền đứng lên trước tay bưng
ly nước trái cây, lắc lắc cái mông nhỏ bước nhanh tới trước người Bùi
Đông Lai nói:
- Nhật Xuất Đông Lai, chúng ta chơi trò chơi đi.
Bùi Đông Lai vốn là đang cùng Ngô Vũ Trạch nói chuyện thì nghe được lời nói của tiểu ma nữ, thấy một bộ dáng anh mà không chơi em liền đem anh đánh thành cho thành đầu heo của tiểu ma nữ, dở khóc dở cười nói:
- Chơi trò chơi gì?
- Hai con tiểu ong mật, anh thua thì uống rượu, em thua thì uống nước trái cây.
Tiểu ma nữ nói như đúng rồi.
- Được.
Bùi Đông Lai gật đầu đáp ứng, biết rõ tiểu ma nữ này rất kinh khủng nên Ngô Vũ Trạch liền tắt nhạc.
Thấy Bùi Đông Lai đáp ứng, tiểu ma nữ đem nước trái cây đặt ở trên bàn,
không để ý ánh mắt của mọi người mà rất tự nhiên ngồi ở trên đùi Bùi
Đông Lai.
Bùi Đông Lai sớm tập thành thói quen chiều chuộng tiểu ma nữ, cũng không có để ý.
- Hai con Tiểu ong mật a, bay bên phải, bay bên phải, bay lên, chụt… chụt… chụt… chụt… chut…
Sau đó trong ánh nhìn chăm chú cùng biểu lộ trợn mắt há hốc mồm của đám
người Ngô Vũ Trạch, tiểu ma nữ cưỡi ở trên đùi Bùi Đông Lai học tư thế
bay lượn của tiểu ong mật, bay trái một chút, lượn phải một chút, sau đó mở ra cái miệng nhỏ nhắn khêu gợi làm ra động tác hôn môi, cảm giác đó
hận như không được trực tiếp hôn Bùi Đông Lai một cái.
Ngoài ra
mỗi một lần Bùi Đông Lai thua nàng cũng sẽ mân mê miệng nhỏ liếc mắt
nhìn về phía Hạ Y Na, Mộ Khuynh Nhan cùng Trang Hiểu Vân một cái sau đó
tự mình bưng chén rượu lên hướng miệng Bùi Đông Lai rót vào…
Thấy một màn như vậy, Ngô Vũ Trạch len lén nhìn một chút Hạ Y Na lúc trước
bị tiểu ma nữ đánh bại, không khỏi âm thầm cảm thán Trường Giang sóng
sau đè sóng trước, nếu so sánh cùng với tiểu ma nữ mà nói thì không
riêng gì Hạ Y Na, hai người Mộ Khuynh Nhan cùng Trang Hiểu Vân cũng kém
bạo dạn thậm chí ba người ở cùng một chỗ cũng không phải là đối thủ của
tiểu ma nữ.
Mặc dù nhìn ra tiểu ma nữ không biết điều giống như
bề ngoài đơn thuần như vậy nhưng là vẻ mặt của tiểu ma nữ thật sự có chứ lừa tình quá mức rồi, cộng thêm tuổi nàng còn nhỏ nên mọi người cũng
không để ý.
Tiểu ma nữ biểu diễn xong thì đến lượt Đông Phương
Lãnh Vũ cũng không cam chịu rơi ở phía sau, hắn xung phong nhận việc
chúc rượu, hắn uống cạn một chai Laffey rồi bất quá thoạt nhìn cũng
không có chuyện gì nên trực tiếp kéo gần quan hệ cùng với mọi người.
“Két”
Sau đó lúc Đông Phương Lãnh Vũ chuẩn bị tìm Bùi Đông Lai uống mấy chén rượu thì cửa phòng mở ra.
“Bá!”
Cửa phòng vừa mở ra, mọi người đều đem ánh mắt nhìn tới rõ ràng phát hiện ở cửa xuất hiện thêm một nữ nhân chính xác ra là một mỹ nữ.
Nữ
nhân này mái tóc dài phiêu dật tùy ý choàng qua vai, một khuôn mặt trứng ngỗng tiêu chuẩn nhất lưu, ngũ quan hết sức tinh xảo, nàng mặc trên
người một cái áo khoác ngoài màu trằng phối hợp với quần vải tơ cùng bốt ngắn cả người nhìn qua hết sức thanh thuần, ngoài vẻ thanh thuần ra
cũng khó mà che dấu khí chất tiểu thư nhiều năm dưỡng thành trên người
của nàng.
Dưới ánh đèn, nữ nhân mặc dù không mời mà đến nhưng mà
tay trái của nàng cầm một bó hoa tươi, tay phải lại cầm một món quà
giống như là đã có chuẩn bị từ trước.
“Ách?”
Tại sao lại xuất hiện thêm một người?
Tiểu ma nữ làm ra một bộ dáng đề phòng.
Cùng tiểu ma nữ bất đồng, ngoại trừ Bùi Đông Lai cùng Ngô Vũ Trạch ra thì
những người khác đều là vẻ mặt nghi ngờ nhìn nữ nhân không mời mà đến.
Khi mọi người còn đang nghi ngờ thì trong sắc mặt khiếp sợ của Ngô Vũ
Trạch, Tô Thi Vận đang đứng ở cửa rất nhanh liền tìm được đám người Ngô
Vũ Trach, trên mặt lộ ra một nụ cười hạnh phúc.
Sau đó, nàng không để ý đến ánh mắt của mọi người, cầm lấy bó hoa tươi cùng hộp quà trực tiếp tới bên cạnh Ngô Vũ Trạch nói:
- Sinh nhật vui vẻ.
“Ách…”
Ngô Vũ Trạch há to miệng, dường như cảm thấy mình đang nằm mờ hắn dùng lực
xoa mắt một chút cố gắng làm cho mình nhìn rõ ràng hơn một chút.
Tô Thi Vận mỉm cười đem bó hoa tươi cùng hộp quà đặt ở bên cạnh Ngô Vũ
Trạch, sau đó nhìn thoáng qua mọi người cuối cùng đem ánh mắt rơi vào
trên người Bùi Đông Lai mỉm cười nói:
- Chào mọi người, tớ là bạn gái của Ngô Vũ Trạch, tớ tên là Tô Thi Vận. Tớ không nói cho hắn biết
là tớ sẽ tới là muốn dành cho anh ý một kinh hỉ, hi vọng không có ảnh
hưởng đến cuộc vui của mọi người.
- Vũ Trạch, không tốt nha, có
một người bạn gái đẹp như thiên tiên như vậy cũng không nói cho chúng
tớ, phạt các người trước mặt mọi người hôn nhau.
Nghe được lời
giới thiệu không chê vào đâu được của Tô Thi Vận, Hạ Y Na âm thầm biết
Ngô Vũ Trạch cùng Tô Thi Vận là người yêu ồn ào nói.
- Đúng vậy, anh Vũ Trạch, hôn đi!
Đông Phương Lãnh Vũ hò hét ủng hộ, một bộ dáng không sợ thiên hạ đại loạn.
- Hôn đi!
Trong lúc nhất thời, thanh âm ồn ào nổi lên bốn phía.
Đúng như theo lời của Tô Thi Vận, nàng xác thực cho Ngô Vũ Trạch một cái
kinh hỉ vì thế cho nên Ngô Vũ Trạch sau khi bất ngờ thì bị cảm động đến
rối tinh rối mù.
Lúc này, mắt thấy mọi người ồn ào thì Ngô Vũ
Trạch hít sâu một hơi, một tay kéo lấy Tô Thi Vận ôm vào trong ngực sắc
mặt hạnh phúc nói:
- Lão bà yêu dấu, hôn nhau nào!
Thanh âm vừa dứt, Ngô Vũ Trạch trước mặt mọi người hôn Tô Thi Vận một cái khiến cho Tô Thi Vận đỏ mặt.
Thấy một màn như vậy, ba người Hạ Y Na, Mộ Khuynh Nhan cùng Trang Hiểu Vân
tràn đầy hâm mộ đều là không nhịn được len lén nhìn Bùi Đông Lai một
cái.
Trong ánh mắt mong chờ của ba người, Bùi Đông Lai mỉm cười dẫn đầu vỗ tay hoan hô.
Có lẽ là ánh đèn quá mờ nên không có nhận thấy được trong mắt Bùi Đông Lai lóe lên cô đơn.
Tô Thi Vận xuất hiện khiến cho bầu không khí càng thêm náo nhiệt, nàng lấy thân phận nữ chủ nhân mời rượu một vòng không nói, cử chỉ ưu nhã nói
năng nhẹ nhàng rất nhanh liền hòa hợp cùng mọi người.
Gần hai giờ sáng bữa tiệc sinh nhật mới kết thúc, lão bản hội sở Uy Liêm chủ động
yêu cầu không cần trả tiền, Ngô Vũ Trạch bởi vì uống quá chén mà một
mình Tô Thi Vận không cách nào đỡ được nên Bùi Đông Lai chủ động hỗ trợ.
- Bùi Đông Lai.
Sau khi xuống lầu mắt thấy những người khác đi phía trước, Tô Thi Vận do dự một chút hướng về phía Bùi Đông Lai nhẹ nhàng kêu một tiếng.
- Chuyện gì vậy?
Bùi Đông Lai mỉm cười hỏi.
- Đông Tuyết rất nhớ cậu, nàng rất muốn tới nơi này.
Tô Thi Vận khe khẽ thở dài.
- Tớ biết.
Nụ cười trên mặt Bùi Đông Lai không giảm, trái tim lại co quắt một cái.
Chỉ một chút.
Rất nhỏ.
Cũng rất đau
Hoàng hoa khuê nữ tới, hoàng thân quốc thích không có tới.
Không phải là không muốn.
Mà là không thể.