Dịch giả: †Bạch Hổ†
Biên Dịch: Goncopius
Bùi Đông Lai dẫn 4 người Tiêu Cuồng đi lên chiếc số 1, đại bộ phận đám
người Mĩ, Anh Hàn đều ném ánh mắt lên đám người Bùi Đông Lai
Trong đó, Merck kẻ được chỉ định giết chết Bùi Đông lai, thì đang nhắm
mắt dưỡng thần, đối với hắn Bùi Đông Lai chỉ là một kẻ sắp chết rồi,
không đáng gía để hắn phải chú ý.
So ra mà nói thì mặc dù biết được mục đích đến đây lần này của Merck là
để giết Bùi Đông Lai, nhưng mà Trát Tây Đức vẫn cảm thấy hứng thú với
Bùi Đông Lai, ánh mắt vẫn luôn dừng lại trên người Bùi Đông Lai.
Nếu như Trác Tây Đức nhìn Bùi Đông Lai đầy hứng thú thì Gele nhìn Bùi Đông Lai bằng ánh mắt thù đich.
Tất cả chuyện này là do chuyện Bùi Đông Lai huyết tẩy NB.
Chuyện đó không chỉ là sự sỉ nhục của NB mà còn là của M - A.
Để rửa sách mối nhục này, cho nên nước A đã phái Gele, dẫn quân tham gia lần này, với hi vọng là đánh bại đội Long Hồn TQ của Bùi Đông Lai.
Ngoài Bùi Đông Lai, thì cũng không ít ánh mắt hướng về Trần Anh
Trong cuộc thi lần này có rất ít nữ tham gia thi đấu, mặc dù Trần Anh
không phải là mỹ nữ xinh đẹp, nhưng mà trên người lại có vẻ đẹp dã tính, một vẻ đẹp khỏe khoắn mà các cô gái mặc váy không có, tạo nên một nét
hấp dẫn riêng.
Đôi với ánh mặt của mọi người thì 4 người Bùi Đông Lai, Vương Khuê, Trần Anh cùng Tôn Nhận không thèm để ý tới, chỉ có Tiêu Cuồng là cảm thấy
bất mãn, vẻ mặt như hung thần nhìn về những kẻ kia, giống như muốn nói:
Bọn mày cũng muốn khoa tay múa chân trước mặt Cuồng gia sao?
Trong lòng Gele rất không thích Bùi Đông Lai, lúc này thấy bộ dạng của
Tiêu Cuồng thì nhíu mày, chờ đến khi Bùi Đông Lai bước đến hắn ra vẻ
thanh cao cười cười:
- Đội trưởng đội đặc công Long Hồn TQ, khỏe không?
- Khỏe
Mặc dù nhận ra địch ý của Gele đối với mình, nhưng giữ thể diên cho đất nước, Bùi Đông Lai vẫn mỉm cười đáp lại..
Gele nho nhã lễ độ hỏi, đúng phong độ thân sĩ Anh Quốc:
- Theo tư liệu tôi được biết, anh có rất nhiều thân phận, sinh viên,
thương nhân, đói với anh mà nói quân nhân cũng chỉ là một trong số đó
thôi nhỉ?
-Tình báo của quý quốc thực quả là số 1 thế giới, bội phục.
Bùi Đông Lai trả lời nước đôi.
- Ha ha… số 1 thế giới thì không dám, nhưng mà tình báo nước tôi rất được tán thưởng.
Gele không thèm để ý tới lời nói của Bùi Đông Lai có châm chọc hay không, mà là thuận theo thuyền, cười nói:
- Ban đầu tôi không hiểu là các anh có nhìn ra kẻ hở trong luật của ban
tổ chức không hay thực sự là muốn biến cuộc khảo nghiệm thành huấn luyện nhưng giờ tôi minh bạch rồi, là do các anh quá ngốc để nhìn ra điều đó
cho nên mới cố ý nói là muốn biến cuộc khảo nghiệm thành huấn luyện đúng không?
Lời vừa phát ra, các thành biên của đội đặc chủng hoàng gia A liền tỏ ra trào phúng nhìn vào Bùi Đông Lai.
Không riêng gì hắn, 4 gã bộ đội vùng châu thổ M cũng tỏ ra vài phần
khinh thường, mà đám người bộ đội đặc chủng 707 HQ lại tỏ ra vui sướng
khi người khác gặp họa.
Tiêu Cuồng nghe vậy thì liền tức giận.
- Phất ziu, mày muốn gì?
Không đợi Bùi Đông Lai mở miệng trả lời, Tiêu Cuồng từ trên ghế đứng
lên, nghiêm mặt, trợn mắt, tư thế như muốn xông vào đấm Gele một trận.
- Tôi chỉ tò mò thôi mà
Gele nhún vai, nhưng trên nụ cười trêu đùa vẫn còn trên mặt, không hề bị ảnh hưởng bởi vẻ mặt phẫn nộ của Tiêu Cuồng.
Tieu Cuồng còn muốn nói gì đó, nhưng Bùi Đông Lai đã đặt tay trên vai hắn, rồi xem Gele như không khí, cười nói:
- Cuồng ca, để cho họ hò hét đi, dù sao cuộc diễn tập vừa rồi, bọn hắn
cũng cụp đuôi về nước mà thôi, chúng ta có thể hiểu được điều này.
Bùi Đông Lai vừa nói xong, sắc mặt đám người Gele liền trở nên khó coi.
Không riêng gì bọn hắn mà đám bộ đội đặc chủng của M cũng như thế.
- Thì ra là thế
Tiêu Cuồng tuy cuồng nhưng đầu óc chưa có cuồng, vẫn hiểu được ý của Bùi Đông Lai, nói:
- Thật xin lỗi, do tôi không biết các anh có thành kiến. Để tỏ lòng xin
lỗi, tôi sẽ đem chuyện này đăng báo, dù sao nước chúng tôi cũng có
truyền thống hiều học, trên lý luận cùng phát triển tiến bộ, tôi tin
chắc là thủ tướng nước tôi sẽ đồng ý diễn tập với nước các anh thôi.
Lời của Tiêu Cuồng tuy không thô tục nhưng mà vẫn làm cho đám người Gele tức giận đến không nhẹ, bọn hắn hít sâu một hơi, trừng lớn mắt, hận
không thể cầm súng bắn chết con bà Tiêu Cuồng.
- Đừng có nghi ngờ lời của tôi.
Tiêu Cuồng thấy thế, mặt không cười, nghiêm túc, trước mặt mọi người chỉ vào phần giữa 2 đùi nói:
- Tôi xin lấy lão nhị ra thề, lời tôi nói là sự thật!
- Phét ziu.
Thấy được hành động của Tiêu Cuồng, một thành viên của bộ đội đặc chủng hoàng gia A nhịn không được, liền đứng dậy, trợn trừng mắt nhìn vào
Tiêu Cuồng.
Tiêu Cuồng nhếch miệng cười, không thèm quan tâm tới tên đội viên đang
phẫn nộ, thản nhiên ngồi lại chỗ ngồi hai chân bắt chéo, tỏ ra vô ý nói:
- Tôi nghe nói nước A là một quốc gia có nền văn minh nhất thế giới, thế mà anh lại nói ra những lời thô tục như thế, đương nhiên, tôi biết các
anh là đồ dã thú đội lớp người. Nếu anh không thừa nhận điêu đó, có thể
kiếm tôi để tôi dạy cho anh một bài học.
- Ngươi
Đám người Gele liền đứng lên.
- Tôi vẫn lấy lão nhị ra thề, quyết không đánh trả!
Tiêu Cuồng làm vẻ mặt vô tội, chỉ vào tiểu đệ của mình,
- Các cậu không nên trúng quỷ kế của hắn.
Trong lúc bốn gã đặc chủng A bị Tiêu Cuồng chọc giận, Phác Trí Dũng đội trưởng của bộ đội đặc chủng 707 HQ mở miệng nhắc nhở:
- Người TQ đúng là nham hiểm giả dối, mặt dày không biết xấu hổ, có ý
khích tướng cho các ngươi động thủ, khi đó các ngươi sẽ bị mất tư cách
thi đấu.
Nghe Phác Trí Dũng nhắc nhở, 4 gã đặc công A tỉnh ngộ, không đợi Cách
Lặt truyền lệnh, đã về chỗ ngồi, ánh mắt nhìn Tiêu Cuồng khó chịu, ân
cần thăm hỏi hết tổ tông họ hàng của hắn.
Tiêu Cuồng quay đầu nhìn Phác Trí Dũng, vẻ mặt nghiêm túc:
- Phét ziu.
- Ngươi…
Đối với lời mắng của Tiêu Cuồng, Phác Trí Dũng thiếu tí nữa là ngất luôn, hắn cố nén cơn tức, giận dữ nói:
- Người TQ từ trước đến nay đúng là không có tố chất mà! Hôm nay cuối
cùng cũng thấy, cái thứ bỏ đi như ngươi lẽ ra không nên có mặt ở đây!
Tiêu Cuồng cười nhạo:
- Người….. ( Câu này đụng chạm quốc gia, nên ko dịch)
- Ngươi!
Lúc này không chỉ có Phác Trí Dũng mà 4 gã HQ còn lại đều bị chọc giận. Tiêu Cuồng thật biết cách mắng người đó.
- Đội trưởng Phác Trí Dũng , lúc ngãy ngài đã nói người TQ luôn âm hiểm
giả dối, chúng ta không thể trúng quỷ kế của bọn chóa đó.
Không đợi Phác Trí Dũng lên cơn, Gele nói một câu làm yên lòng Phác Trí
Dũng, sau đó mặt lạnh nhìn Tiêu Cuồng lẫn Bùi Đông Lai nói:
- Chúng ta còn gặp nhau trên chiến trường, lúc đó đám TQ vô dụng các ngươi sẽ hiểu là các ngươi không xứng có mặt ở đây!
- Cuồng ca, trước kia anh nói với tôi nước A là một nước thân sĩ, tôi
không tin, nhưng giờ thì tin rồi, cẩu còn được gọi là thân sĩ nữa mà nói chi là người?
Không để ý tới lời khiêu khích của Gele, Bùi Đông Lai mỉm cười với Tiêu Cuồng:
- Nhưng mà chó thì vẫn là chó thôi, cho nên chúng ta không cần cãi với nó.
Tiêu Cuồng gật đầu
Gele giận đến nỗi, hai tay nắm chặt, địch ý trong con ngươi đã biến thành sát ý.