Lấy thân phận Bạch Quốc Du tự nhiên chưa nói tới kiêng kỵ Bùi Đông Lai, chẳng qua là… Khi hắn cùng Bùi Đông Lai hợp tác, Bùi Đông Lai đã cường điệu một khi Tô gia cố gắng thoát ra từ vụ án của Tào Nghiễm Giang, Bạch Quốc Du vô luận muốn nghĩ biện pháp gì đều là bị Bùi Đông Lai ngăn cản lại.
Bạch Quốc Du mặc dù không biết vì sao phải làm như vậy, chính là thấy Bùi Đông Lai nguyện ý hy sinh một phần lợi ích của mình hơn nữa nhìn ra Bùi Đông Lai tương đối kiên quyết, căn bản là không có vấn đề gì, mà là trực tiếp đáp ứng.
Đây cũng là cùng Tô gia có quan hệ, van xin gia gia, kiện bà nội cũng không làm nên chuyện gì.
Hết thảy chuyện này, vợ chồng Tô Văn cũng không biết.
Bọn họ đã bị lời nói của Quý Hồng dọa cho cả kinh không biết làm sao, không phân biệt được câu nào là thật câu nào là giả.
Mặc dù trong lòng vợ chồng Tô Văn có quá nhiều nghi vấn cùng khiếp sợ, chỉ là… Mắt thấy Quý Hồng làm ra một bộ dạng “Tiễn khách” hai người cũng biết buổi nói chuyện đã kết thúc, cũng không có tiếp tục hỏi lung tung nọ kia, mà là tâm tư phức tạp nói lời cáo biệt, sau đó rời khỏi phòng.
- Ông tin tưởng tên phế vật Ngô gia kia có thể giải quyết chuyện này?
Ra khỏi cửa phòng, Lý Lệ trước tiên hướng trượng phu Tô Văn hỏi.
Mặc dù nàng cũng bị lời nói của Quý Hồng dọa cho sợ không nhẹ, nhưng mà Lý Lêk như cũ không tin Ngô Vũ Trạch có thể giải quyết được chuyện lần này.
Chính xác ra, nàng không có cách nào tiếp nhận chuyện này!
Đây hết thảy, đơn giản là hai năm trước, nàng biết được Ngô Vũ Trạch cùng Tô Thi Vận là người yêu, từng theo đuổi Tô Thi Vận, lấy bộ dáng không ai bì nổi, ở trong một quán trà có cánh cửa rất cao bên bờ Tây Hồ hẹn Ngô Vũ Trạch ra nói chuyện, rất rõ ràng nói cho Ngô Vũ Trạch, con gái nàng Tô Thi Vận cùng Ngô Vũ Trạch là người của hai thế giới khác nhau, Ngô Vũ Trạch cho dù phấn đấu mười kiếp cũng không xứng với con gái nàng, để cho Ngô Vũ Trạch đừng có mơ tưởng cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, có bao xa thì cút bấy nhiêu.
Mà Ngô Vũ Trạch bây giờ sau hai năm biểu hiện của hắn cũng làm cho Lý Lệ nhận thức được quyết định của mình hồi đó thật sự quá sáng suốt.
Sau lần gặp mặt đó, Ngô Vũ Trạch chẳng những cùng Tô Thi Vận chia tay, hơn nữa từ đó chưa gượng dậy nổi, bị khoác lên danh tiếng phế vật Ngô gia, chỉ có một chuyện nằm ngoài tất cả dự liệu chính là lúc thi tốt nghiệp trung học đã phát huy xuất sắc, trúng tuyển vào ĐH Đông Hải.
Đối với lần này, Lý Lệ cùng không ít người giống nhau, cho là trong chuyện này có dối trá, hoặc là Ngô Vũ Trạch số *** chó mà vào được.
Lý Lệ ngay cả Ngô Vũ Trạch thi được vào đại học Đông Hải còn không tin, như thế nào lại tin tưởng Ngô Vũ Trạch có thể giải quyết phiền toái mà Tô gia gặp phải?
- Mặc dù tôi cũng không tin Ngô gia tiểu tử kia có thể giúp Tô gia chúng ta giải quyết phiền toái, chỉ là… Nếu như hắn thật sự không làm được, thì tại sao Quý Hồng lại nhiều lời đối với chúng ta như vậy?
Mặc dù trong lòng Tô Văn cũng không tin Ngo Vũ Trạch có thể nghịch thiên, chỉ là… Trong lòng hắn lại tràn đầy nghi ngờ, lúc này nghe được lời nói của Lý Lệ…, giống như là đang trả lời Lý Lệ, hoặc cũng như là đang hỏi chính mình:
- Dù sao, chúng ta cùng Quý Hồng không thù không oán, nàng nếu như không muốn hỗ trợ, vậy cũng không đáng trêu chọc chúng ta như thế.
Nghe được lời nói của Tô Văn, Lý Lệ mặc dù không tin, nhưng trong lúc nhất thời cũng không tìm được lý do để phản bác.
Ân?
Sau một khắc.
Vợ chồng Tô Văn tựa như đồng thời đang nhớ lại tình huống lúc trước ở đại sảnh cùng Ngô Sinh gặp mặt, thậm chí… Trong đầu hai người hiện ra vẻ mặt hưng phấn không cách nào che dấu trên mặt Ngô Sinh lúc đó.
Chẳng lẽ Ngô Sinh đã cùng Quý Hồng gặp mặt?
Hồi tưởng lại một màn kia, đồng thời trong lòng hai người không hẹn mà cùng tuôn ra một cái nghi vấn như vậy.
Đáp án, dường như rất sinh động.
Chính là ——
Hai người cũng không có mở miệng, mà là kinh nghi nhìn lẫn nhau.
- Mặc dù hết thảy chuyện này thoạt nhìn có chút khó tin, không hợp với lẽ thường, chỉ là… Lấy tình huống trước mắt, dường như… Quý Hồng cũng không có lừa chúng ta.
Trầm mặc một hồi lâu, Tô Văn trước tiên mở miệng nói:
- Tôi nghĩ, chúng ta nên cần thiết gọi điện thoại cho Ngô Sinh, dò thăm thực hư thế nào.
Nghe được đề nghị của Tô Văn, trong lòng Lý Lệ ít nhiều có chút không thoải mái, bất quá cũng không có phản đối.
Có lẽ là chuyện tình Tô gia khẩn cấp thoát ra từ trong vụ án của Tào Nghiễm Giang, có lẽ là Tô Văn khẩn cấp muốn biết lời nói của Quý Hồng có thật hay không, hắn không có đợi sau khi rời khỏi khách sạn mới gọi điện thoại, mà là ngay tại chỗ lấy ra điện thoại di động.
Sau khi lấy ra điện thoại di động, Tô Văn lại trợn tròn mắt.
Bởi vì… Hắn căn bản không có số điện thoại của Ngô Sinh.
May mà Ngô Sinh tại Hàng Hồ cũng coi như một nhân vật có tiếng, Tô Văn không đến nỗi không có cách nào, ngược lại, hắn nhẹ nhàng hỏi thăm số điện thoại của Ngô Sinh.
Sau khi biết được số điện thoại của Ngô Sinh, Tô Văn trước tiên bấm số.
Ngược lại với Tô Văn, trong điện thoại của Ngô Sinh có lưu số điện thoại của Tô Văn.
Từ ý nào đó mà nói, Ngô Sinh từng cùng rất nhiều thương nhân Hồ Giang giống nhau, cố gắng lấy lòng Tô gia, chỉ là bởi vì Ngô Vũ Trạch cùng Tô Thi Vận từng là người yêu, làm cho Lý Lệ mất hứng, còn không đã được nguyện ý.
Bởi vì điện thoại của Ngô Sinh có lưu số điện thoại của Tô Văn, bởi vì trong lúc nhất thời còn chưa có tiêu hóa xong đại ân đại đức mà Bùi Đông lai mang lại cho Ngô gia, bởi vì còn chưa thích ứng thời thế thay đổi, Ngô Sinh thấy đúng là Tô Văn gọi điện thoại tới, trước tiếp chuyển máy, giọng nói khách khí giống như ngày thường:
- Tô tiên sinh, ngài khỏe chứ.
- Ngô Sinh a, thật sự là không phải, trễ như này còn quấy rầy ông.
Nhận thấy được trong giọng nói của Ngô Sinh có vài phần tôn trọng, Tô Văn cũng không dám khẳng định suy đoán trong lòng, bất quá cũng không có biểu hiện ra, mà là nói chuyện không đâu mở lời.
- Tô tiên sinh khách khí rồi.
Đầu bên kia điện thoại, Ngô Sinh có chút nghi ngờ hỏi:
- Không biết Tô tiên sinh tìm tôi có chuyện gì?
- Là như vậy, Ngô Sinh. Tôi mới từ chỗ Quý tiểu thư ra về.
Tô Văn lòng vòng quanh co nói:
- Ta nghe Quý tiểu thư nói lúc nãy ông cũng đi gặp nàng, muốn hỏi ông đã rời khỏi khách sạn hay chưa, nếu chưa rời khỏi khách sạn…, chúng ta ra quán rượu hàn huyên một hồi.
- Thật ngại quá, Tô tiên sinh, tôi đã rời khỏi khách sạn.
Mặc dù Ngô Sinh nghe ra ý Tô Văn muốn gặp mình bởi vì Quý Hồng, mới phá lệ gọi điện thoại cho hắn, bất quá hắn không có tự cao tự đại, mà là giống như dĩ vãng giống nhau, bộ dạng rất khiêm tốn:
- Bất quá… Nếu như Tô tiên sinh muốn gặp mặt tôi …, tôi hiện tại liền quay lại.
- Nếu ông đã rời khỏi khách sạn, vậy thì thôi, để sau đi.
Trong lời nói của Ngô Sinh khiến cho Tô Văn trong nháy mắt hiểu được, Ngô Sinh tới khách sạn đích xác là để gặp Quý Hồng, hoài nghi trong lòng không còn sót lại chút gì, đồng thời cười ha ha, tiếp tục dò xét hỏi tiếp:
- Ngô Sinh này, chúng ta cùng Quý tiểu thư cũng có qua lại, cơ hội gặp mặt còn nhiều mà, lúc này không cần phải vội.
- Vậy thì đổi sang ngày khác.
Ngô Sinh cũng không nhận thấy có gì khác trong lời nói của Tô Văn, mà là cười cấp ra câu trả lời.
- Tốt, vậy cứ như thế, không quấy rầy ông nữa, hẹn gặp lại.
- Hẹn gặp lại Tô tiên sinh.
“Đô… Đô…”
Vài giây đồng hồ sau, kết thúc cuộc nói chuyện, nghe trong điện thoại di động truyền ra thanh âm đô đô, vẻ mặt Tô Văn trở nên hết sức cổ quái, trong giọng nói mang theo vài phần khó có thể tin, mấy phần khổ sở:
- Xem ra, Quý Hồng nói là sự thật —— Ngô Sinh mới vừa rồi đích xác là tới gặp Quý Hồng.
“Bá!”
Nghe được lời nói của trượng phu Tô Văn…, vẻ mặt Lý Lệ lập tức biến sắc.
Tâm tình của nàng trở nên cực kỳ phức tạp.
Một mặt, nàng cùng Tô Văn giống nhau, nằm mộng cũng muốn Tô gia thoát khỏi nguy cơ, về mặt khác, muốn mình đi van xin thiếu niên Ngô gia đã từng bị chính mình nhục nhã, so sánh với việc lúc ăn cơm mà nuốt phải một con ruồi còn muốn ghê tởm hơn.
- Ngô gia cái tên phế… Phế vật, hắn làm sao có thể cùng Quý Hồng có mối quan hệ được chứ?
Ghê tởm thật nhiều, Lý Lệ tựa hồ không muốn tiếp nhận sự thật này, không nhịn được hỏi, chẳng qua là… Lúc nàng đang nói hai chữ phế vật, có dừng lại rõ ràng, giọng nói cũng có chút cổ quái, vẻ mặt rất không được tự nhiên.
- Không phải là cùng Quý Hồng quen biết, theo như lời của Quý Hồng, là cùng lão bản sau màn của nàng quen biết.
Tô Văn vừa nói, một cảnh tượng trong đầu dần dần hiện ra, ban đầu Ngô Vũ Trạch ở lần tụ hội vùng tam giác Trường Giang, mạo hiểm để cho Ngô gia rơi vào vực sâu nguy hiểm cùng hình ảnh hắn đi lại rất gần với Bùi Đông Lai.
- Tiểu Lệ, bà nói xem, ông trùm giấu mặt phía sau Quý Hồng kia có phải chính là thiếu niên gọi là Bùi Đông Lai kia không?
Trong đầu hiện ra hình ảnh ngày đó,trong lòng Tô Văn vừa động, bật thốt lên hỏi.
Lý Lệ vẻ mặt mê man:
- Bùi Đông Lai là ai?
- Ai nha, chính là đệ tử nội môn của Cổ Bồi Nguyên, hiệu trưởng đại học Đông Hải, Cổ Bồi Nguyên vì hắn không mời tự đến, tham gia tụ hội vùng tam giác Trường Giang, để cho hắn trở thành diễn viên chính của đêm đó.
-
Tô Văn hổn hển giải thích.
- Là hắn a…
Lý Lệ nhớ được chuyện ngày đó, nhưng không có nhớ kỹ tên của Bùi Đông Lai, lúc này nghe Tô Văn nhắc nhở, trong đầu lập tức hiện ra thân ảnh đơn bạc của Bùi Đông Lai, theo bản năng lắc đầu:
- Ông cũng biết, thiếu niên gọi là Bùi Đông Lai kia cùng Liễu Nguyệt ở Đông Hải có quan hệ mật thiết, mà Liễu Nguyệt cùng với Quý Hồng là đối thủ một mất một còn, cho nên, thiếu niên gọi là Bùi Đông Lai kia không thể nào là ông chủ giấu mặt của Quý Hồng được! Theo tôi thấy, ông chủ giấu mặt phía sau Quý Hồng nhất định là một người nắm quyền ở Tử Cấm thành, nếu không cũng sẽ không khiến cho Bạch Quốc Du phải thỏa hiệp.
- Ừ, là tôi hồ đồ.
Tô Văn như có điều gì cần suy nghĩ gật gật đầu, đồng ý với Lý Lệ, sau đó nói:
- Tốt lắm, chúng ta không cần suy nghĩ xem ông chủ giấu mặt sau lưng Quý Hồng rốt cuộc là ai. Việc cấp bách bây giờ, chính là chúng ta lập tức đi Ngô gia, tìm được Ngô Vũ Trạch, mời hắn ra mặt giúp chúng ta giải quyết chuyện này.
Giọng nói vừa dứt, vẻ mặt Tô Văn thổn thức.
Theo hắn xem ra, nếu để cho những ông trùm thương giới Hồ Giang kia biết, Tô gia đi cầu phế vật Ngô gia giải quyết phiền toái, sợ rằng có đánh chết những ông trùm thương giới kia, bọn họ cũng sẽ không tin tưởng.
- Tôi… tôi không đi!
Nghe được lời của Tô Văn…, Lý Lệ giống như là một con mèo bị dẫm phải đuôi, lập tức hét lên.
Bởi vì… Nàng thật sự không có cách nào tưởng tượng, chính mình ăn nói khép nép cầu xin Ngô Vũ Trạch sẽ là một cảnh tượng như thế nào.
Thật sự cũng quá ủy khuất rồi…
- Tiểu Lệ, khốn cảnh trước mặt, không thể hành động theo cảm tình.
So sánh với Lý Lệ mà nói, Tô Văn mặc dù cũng cảm thấy ủy khuất, nhưng là vẫn duy trì được tỉnh táo:
- Theo tôi thấy, Quý Hồng hao hết tâm tư muốn cho chúng ta đi cầu xin Ngô Vũ Trạch, là muốn cho Tô gia, chính xác là cho bà đi cúi đầu trước Ngô Vũ Trạch! Ở dưới loại tình huống này, nếu là bà không đi, vạn nhất Ngô Vũ Trạch không đồng ý ra mặt thì sao?
- Nhưng mà…
- Không có nhưng mà gì nữa! Đối với chúng ta mà nói, đây có thể là cơ hội duy nhất của chúng ta, nếu mất đi cơ hội lần này, Tô gia liền gặp phải tai ương ngập đầu!
Mắt thấy Lý Lệ vẫn có chút không cam lòng, Tô Văn trầm giọng nói:
- Cùng sự tồn vong của cả Tô gia mà nói, một cái cúi đầu thì tính là cái gì?
Lý Lệ không phản bác được.
Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, không ai hèn mãi mãi!
Giờ khắc này.
Ngay cả Lý Lệ có muôn vàn không muốn, chỉ là… Trong lòng nàng hiểu được, thiếu niên Ngô gia kia nhất định nhớ cái bạt tai không tiếng động của nàng nhất định sẽ đem sự cao ngạo của nàng đập nát bấy!
…
…