Hoặc có lẽ là quá sớm cho nên cả nghĩa trang Bát Bảo sơn
vô cùng yên lặng, đưa mắt nhìn quanh cũng không thấy một bóng người nào
cả.
Tảng sáng, Bùi Đông Lai mang theo một cái rương da cùng hoa tươi đi đến Bát Bảo sơn, trong lòng hắn không thể bình tĩnh.
Đây là lần thứ 2 hắn đến đây.
Tháng 9 năm trước, sau khi Đại Bỉ Võ toàn thế giới kết thúc thì hắn đã
thực hiện lời hứa với Tiêu gia lão thái gia, hắn cùng Tiêu Cuồng mang
cúp đến đây để tế điện Tiêu gia lão thái gia.
Hôm nay hắn đến đây tế điện Tiêu Phi.
Mộ của Tiêu Phi nằm ở phía Nam của Bát Bảo sơn.
Hả?
Coi như lúc Bùi Đông Lai đang đến gần thì hắn thấy được một nữ nhân thân mặc hắc ý đang đứng trước mộ Tiêu Phi.
Mặc dù chỉ thấy lưng nhưng Bùi Đông Lai cũng nhận ra nữ nhân này.
Người này chính là Trần Anh.
Phát hiện này làm cho Bùi Đông Lai dừng bước, hơi suy nghĩ rồi cuối cùng quyết định đứng đợi, để Trần Anh có không gian nói chuyện với Tiêu Phi.
Ước chừng khoảng 30’ sau thì Trần Anh mới kết thúc cuộc nói chuyện, nàng xoay người thì thấy được Bùi Đông Lai đang đứng ở bên ngoài.
Phát hiện này làm cho nàng ngẩn ra, sau đó vẻ mặt tỏ ra thản nhiên đi về phía Bùi Đông Lai.
Bùi Đông Lai thấy thế thì liền bước nhanh lên chào hỏi.
- Trần tỷ.
2 người gặp nhau, Bùi Đông Lai chủ động mở miệng hỏi trước.
Trần Anh thấy thế, dừng bước lại, đợi Bùi Đông Lai đến gần rồi mới nói:
- Đợi lâu rồi sao?
- Không sao, vừa mới đến.
Bùi Đông Lai lắc đầu.
Vẻ mặt Trần Anh tỏ ra bình tĩnh nói:
- Ngày mai mới là tới Thanh minh, vốn ngày mai mới đến nhưng mà nghĩ lại ngày mai có không ít người đến cho nên sáng sớm liền đến đây.
Hả?
Bên tai vang lên lời nói Trần Anh, nhìn bộ dạng thản nhiên của Trần Anh thì Bùi Đông Lai ngẩn ra.
Trong ký ức của hắn, trước kia mỗi lần Trần Anh nhắc đến Tiêu Phi thì sẽ xuất hiện một ít dao động, mà hiện giờ nàng lại vô cùng bình thản, vì
thế hắn biết rõ Trần Anh đã thoát khỏi bóng ma sau khi Tiêu Phi chết đi.
- Đông Lai, cảm ơn cậu.
Mắt thấy Bùi Đông Lai không nói lời nào, ánh mắt Trần Anh nhìn Bùi Đông Lai hiện lên vài phần cảm kích:
- Cảm ơn cậu đã làm cho tôi biết thế nào là cuộc sống, càng cảm ơn cậu vì anh ấy mà làm mọi chuyện.
- Trần tỷ, đây là việc mà tôi phải làm.
Bùi Đông Lai lắc đầu, hắn biết rõ nếu như không có dung hợp với linh hồn Tiêu Phi thì hắn sẽ không làm được mọi chuyện.
- Nếu anh ấy biết được thành tựu ngày hôm nay của cậu thì ở dưới Cửu Tuyền anh ấy sẽ rất vui mừng.
Trần Anh nói một câu tự đáy lòng, sau đó lại nói:
- Cậu qua đó đi, tôi về trước đây.
- Được.
Bùi Đông Lai gật gật đầu, chấm dứt nói chuyện với nhau, cùng Trần Anh gặp thoáng qua rồi đi về phía mộ Tiêu Phi.
Trước mộ có đặt một lẵng hoa, hương cũng chưa tàn, khói hương tràn ngập trước mộ bia, bao phủ cả ảnh chụp của Tiêu Phi.
Đây là lần đầu tiên Bùi Đông Lai nhìn thấy ảnh chụp của Tiêu Phi.
Trong hình Tiêu Phi một thân quân trang, bộ mặt kiên cường, ánh mắt kiên định mà tự tin.
- Thực xin lỗi Tiêu đại ca, có lẽ em nên đến thăm anh sớm hơn.
Bùi Đông Lai ngồi xổm xuống, từ từ nói:
- Nhưng anh cũng biết em là một người quật cường, nếu đáp ứng làm chuyện của anh thì em không làm được sẽ không đến gặp anh.
- 2 năm trước, anh lựa chọn không chiếm lấy cơ thể em, tùy ý dung hợp
linh hồn với em, anh cũng từng nói: Không để cho em lấy Long Nha làm
kiêu ngạo, mà là để Long Nha thậm chí là cả nước cộng hòa vì em mà kiêu
ngạo.
Khi nói chuyện, Bùi Đông Lai mở từ từ chiếc rương da ra, đầu của Aust, Philipps, Sonali, Dixi đặt chỉnh tè ở trong rương da.
Hắn đưa rương da đến trước mộ Tiêu Phi, nhẹ giọng nói:
- Thật may mắn, hiện giờ em đã làm được. Tính đến trước mắt, toàn bộ
người Thần Võng trừ Odin ra đã bị giết hết, toàn bộ những căn cứ của
Thần Võng đã bị phá hủy, đây là đầu của tứ đại thần chi tử, thần chi nữ. Bọn hắn là hung thủ giết chết anh, hôm nay em dùng đầu của bọn hắn để
tế điện cho anh, hy vọng anh có thể ngủ yên ở dưới cửu tuyền.
Nói xong, Bùi Đông Lai lấy ra hộp quẹt rồi châm lửa đốt cái rương da kia.
Vô luận là rương da hay 4 đầu người kia đều đã trải qua xử lý đặc thù nên dễ dàng bị đốt cháy.
Ánh lửa bùng lên, 4 cái đầu người cùng với cái rương da dần dần trở thành một đống tro bụi.
- Tiêu đại ca, trước em nghe anh nói, mất đi mới biết quý trọng, khi đó
bản thân còn quá nhỏ nên rất ngốc, không hiểu. Hiện giờ nghĩ lại thì
đúng là như thế, tuy rằng em đã có những thứ như ngày hôm nay nhưng mà
em lại không cảm thấy có chút cao hứng gì.
Mắt thấy đầu 4 người Dixi hóa thành tro thì Bùi Đông Lai châm 1 điếu
thuốc, cắm trước mộ rồi tự mình châm 1 điếu, giống như là nói chuyện với lão bằng hữu lâu năm vậy.
- Khi còn bé, em cùng Qua tử sống dựa vào nhau, bởi vì trong nhà rất
nghèo cho nên bị rất nhiều người khinh thường. Khí đó em thầm thề ở
trong lòng, em sẽ cố gắng học tập, thi vào trường ĐH tốt nhất, tìm một
việc có tiền lương cao nhất để mua phòng lớn, cưới vợ đẹp cho Qua tử, để cho đám người khinh thường kia phải trừng to mắt mà nhìn.
- Hiện giờ, em đã là anh hùng của dân tộc, được ghi danh vào sử sách.
Nói tới đây, Bùi Đông Lai ngẩng đầu nhìn lên bâu trời, giọng nói hơi run lên:
- Nhưng mà anh biết không? Em nhớ nhất chính là cảnh em cùng Qua tử ở
trong núi, nhớ nhất là cuộc sống 2 người ở trong khu dân nghèo, chứ
không phải là hình ảnh mà người nhìn em lớn lên.
- Nếu Qua tử có thể xuất hiện trước mặt thì em đồng ý buông tha quanh
vinh cả đời này, vô luận là làm một người thường hay là cùng ngươi trở
lại núi lớn làm ruộng thì em đều cam tâm tình nguyện.
“Phù”
Nói xong lời cuối cùng, Bùi Đông Lai khó tránh khỏi kích động, hắn thở ra một hơi rồi lại nói:
- Tiêu đại ca, ngày mai là Thanh minh, em muốn trở lại Đông Bắc để
viếng mộ, tính lúc này sẽ đi cho nên sẽ không nhiều lời với anh, hôm nào em cùng Cuồng ca sẽ trở lại thăm anh.
Nói xong Bùi Đông Lai đứng dậy, đứng ở trước mộ Tiêu Phi rồi cúi lạy 3 cái.
…
2 tiếng sau, chuyên cơ chở Bùi Đông Lai đến núi Đại Hưng An đã hạ xuống sân bay ở Gia Cách Đạt Kỳ.
- Bùi tiên sinh, mọi thứ cần cho việc tao mộ đã có sẵn trong xe.
Phong Diệp đứng đó thấy Bùi Đông Lai cùng 4 người Tần Đông Tuyết từ trên máy bay đi xuống thì vội vàng bước lên, cúi người chào.
- Cực khổ rồi.
Bùi Đông Lai vỗ nhẹ vai của Phong Diệp, nói:
- Tôi mang các nàng đi trước, các anh đi theo ở phía sau.
- Vâng Bùi tiên sinh.
Phong Diệp cúi đầu lĩnh mệnh bước đi đến một chiếc Benz, còn Bùi Đông
Lai thì đi vào chiếc Land Rover, đợi 4 người Tần Đông Tuyết đi vào thì
khởi động xe.
Rất nhanh, xe đã chạy ra sân bay, hướng về mộ của Bùi gia cách Gia Cách Đạt Kỳ 100km mà chạy tới.
Trong xe, một cỗ khí tức bi thương tràn ngập, trong đó vẻ mặt 2 người
Tần Đông Tuyết và Quý Hồng đều trang nghiêm, mà đôi mắt của 2 người Hạ Y Na cùng Mộ Khuynh Nhan mơ hồ có chút phiếm hồng.
Các nàng chưa có gặp qua Bùi Vũ Phu cũng vĩnh viễn không có khả năng gặp được.
Ước chừng 30’ sau, Bùi Đông Lai lái chiếc Land Rover đến một nơi cách mộ Bùi gia không xa.
Lúc trước, Bùi Đông Lai muốn lập bia cho Bùi Vũ Phu, triệu tập đông đảo
cường giả võ học TQ đến đây chém giết tử sĩ Thôi gia HQ.
Mà hôm nay, hắn mang theo tứ nữ đến đây ngoài tảo mộ ra thì quan trọng hơn là lập bia cho Bùi Vũ Phu.
Khi xe dừng lại, tứ nữ bước xuống xe, giữ im lặng mà đi phía sau Bùi
Đông Lai, Bùi Đông Lai ngưng mắt nhìn lên chỗ mộ Bùi gia, bởi vì cỏ dại
mọc rất cao nên hắn không thể thấy rõ.
Bùi Đông Lai thu hồi ánh mắt, để Phong Diệp đem đồ tảo mộ đi lên trước, sau đó hắn mang tứ nữ lên chỗ đất bị cỏ dại bao phủ kia.
Hả?
Đi được vài bước, Bùi Đông Lai bỗng nhiên dừng bước, cúi đầu nhìn về phía dưới chân.
- Sao thế?
Tần Đông Tuyết thấy thế, liền vội vàng hỏi.
- Có người đến.
Phát hiện dưới chân có dấu bước chân, Bùi Đông Lai hơi nheo mắt lại.
Nghe được Bùi Đông Lai nói thế sắc mặt 4 người Tần Đông Tuyết biến đổi.
Mà Bùi Đông Lai thì nhắm mắt lại, thu liễm tâm thần, làm cho mình tiến vào trạng thái “ Vô Thần” để cảm ứng khí tức xung quanh.
Bá!
Rất nhanh, Bùi Đông Lai cảm nhận được ngay chỗ mộ Bùi gia có một khí tức, hắn liền mở mắt ra nhìn đến.
Ngay sau đó.
Một đạo thân ảnh từ từ trong bụi cỏ đứng lên.
Mặc dù cách xa nhau trăm mét nhưng mà Bùi Đông Lai vẫn thấy rõ bộ dáng của người kia.
Khuôn mặt người kia để lâu lôi thôi, vẻ mặt nở ra nụ cười ngây ngốc.
"Rầm!"
Thấy vậy thì Bùi Đông Lai chỉ cảm thấy một trận ù ù, hắn trừng to mắt,
vẫn không nhúc nhích nhìn vào khuôn mặt tươi cười quen thuộc kia.
4 người Tần Đông Tuyết vốn là có chút khẩn trương, lúc này thấy được
Bùi Đông Lai như là choáng váng, vẻ mặt ngai sáp thì cảm thấy có chút
nghi hoặc.
Nghi hoặc rất nhiều, các nàng đều nhìn về phía trước.
- Bùi thúc?
Thực lực Quý Hồng vốn là đã khối phục, thị lực tốt hơn đám người Tần
Đông Tuyết nên thấy được khuôn mặt tươi cười thật thà phúc hậu của Bùi
Vũ Phu thì lập tức cả kinh trợn mắt há hốc mồm!
"Ách. . ."
Nghe được 2 chữ “ Bùi thúc” thì 3 người Tần Đông Tuyết chỉ cảm thấy bên
tai vang lên một đạo sấm rền, trực tiếp bị sợ ngây người.
Mà Bùi Đông Lai thì giống như là trong mộng tỉnh lại.
- Cha.
Hắn hét to lên một tiếng rồi chạy nhanh về phía trước, tốc độ vô cùng khủng khiếp.
100m, 80m, 50m….
Trong phút chốc, khoảng cách giữa Bùi Đông Lai và Bùi Vũ Phu chỉ còn khoảng 10m.
Lúc này, Bùi Đông Lai đột nhiên dừng bước.
- Cha…Cha…là cha sao?
Anh mặt trời chói chang, 2 mắt hắn đỏ bừng, cả người run lên nhìn về người đứng ở trước mặt, nhẹ giọng hỏi.
Nói xong, hắn ngừng thở, mở to 2 mắt, thân hình cứng ngắc, không dám cử động.
Bởi vì.
Hắn sợ.
Hắn sợ mọi thứ trước mắt đều là ảo giác.
Hắn sợ thân ảnh Bùi Vũ Phu đột nhiên biến mất!
Ngày đó, tại trên du thuyền thì hắn đã trải qua 1 lần.
Hắn không muốn lại trải qua lần thứ hai!
Bên tai vang lên lời nói nhẹ giọng của Bùi Đông Lai, nhìn vẻ khẩn trương cùng kích động của Bùi Đông Lai thì , Bùi Vũ Phu không có lên tiếng,
chỉ là ngây ngốc gật đầu, chủ động đi về phía Bùi Đông Lai.
Thấy một màn như vậy thì Bùi Đông Lai không động đậy.
Hắn đứng đỏ mà nhìn Bùi Vũ Phu đi về phía hắn, tầm mắt trở nên mơ hồ,
nước mắt không khống chế được mà chảy ra từ trong mắt hắn, dọc theo
khuôn mặt kiên nghị kia mà chảy xuống.
Nam nhi có lệ không dễ rơi.
Trong 2 năm qua, vô luận là đối mặt với khó khăn như thế nào, thậm chí là đứng trước sinh tử thì hắn cũng chưa từng rơi lệ.
Một giọt cũng không có!
Nhưng giờ phút này hắn lại giống như đứa bé khóc bù lu bù loa.
Mắt thấy Bùi Đông Lai rơi lệ đầy mặt, thân mình Bùi Vũ Phu đột nhiên
nhoáng lên một cái, lập tức xuất hiện ở trước người Bùi Đông Lai, giơ
bàn tay thô dày lên, lau đi nước mắt trên mặt Bùi Đông Lai.
- Cha.
Không đợi Bùi Vũ Phu vuốt lấy khuôn mặt của Bùi Đông Lai thì Bùi Đông
Lai giống như là một đứa trẻ chịu ủy khuất, khóc nhào vào lòng của Bùi
Vũ Phu.
Thân thể Bùi Vũ Phu cứng đỡ, tùy ý để nước mắt của Bùi Đông Lai thấm ướt vạt áo của mình, nhẹ nhàng mà vỗ lưng của Bùi Đông Lai.
Xa xa, 4 người Tần Đông Tuyết thấy vậy thì lệ rơi đầy mặt.
Tuy rằng các nàng không biết tại sao Bùi Vũ Phu lại làm thế nhưng mà các nàng có thể cảm nhận được tình cảm của Bùi Vũ Phu giành cho Bùi Đông
Lai.
Tình thương của cha.
- Khi nào lại bắt đầu học khóc nhé đó?
Một lát sau, Bùi Vũ Phu thu tay về, cười hỏi.
“Hô”
Không trả lời, Bùi Đông Lai phun ra một ngụm oi bức, sau đó lau nước mắt, giống như là đứa trẻ tức giận nhìn Bùi Vũ Phu:
- Qua tử, người không biết nên nói cái gì sao?
- Oh…
Mặt già Bùi Vũ Phu có chút đỏ lên, xấu hổ, hơi trầm ngâm rồi nói:
- Muốn biết cái gì?
- Vì sao phải gạt con ?
Bùi Đông Lai hỏi.
- Con hẳn là nhớ rõ, ta đã từng hỏi con, rằng con có muốn vượt trội hay
không. Con cho ta biết con muốn hơn nữa câu trả lời lại như đinh đóng
cột, cũng vì thế mà ta đã làm lời hứa với mẹ con, lựa chọn rời núi.
Bùi Vũ Phu khẽ thở dài, nói:
- Trong mắt ta, ta chưa đủ tư cách làm một người cha, cũng không thể để
cho con có mọi thứ, mà là chỉ cố gắng cung cấp cho con một nền tảng tốt
nhất.
- Mà từ nhỏ tính khí của con đã quật cường, chuyện gì cũng đều muốn tự
bản thân làm tốt nhất cho nên ngày từ đầu khi con xuôi Nam đến Đông Hải
thì ta vẫn không hiện thân, đều vì là muốn cho con một nền tảng tốt
nhất, hoặc là nói để sân khấu cho con biểu diễn.
Đáng thương cho tấm lòng của cha mẹ trong thiên hạ.
Nghe được Bùi Vũ Phu nói ra nguyên nhân thì trong lòng Bùi Đông Lai cảm
thấy ấm áp, hắn mở miệng thở dốc, không nói lên được lời nào.
- Khi thấy người đứng ở trên võ đài, trong lòng con vô cùng kích động đến mức ngủ không yên.
Bùi Vũ Phu ngây ngốc nở nụ cười.
- Không cho phép.
Bùi Đông Lai thấy thế, sắc mặt cố ý trở nên nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, nói:
- Rốt cuộc là cuộc chiến Thần bảng đã xảy ra chuyện gì?
- Ta quy ẩn 20 năm, lại rời núi là nhận được lời khiêu chiến của Odin,
những cường giả kia tiến đến là để xem cuộc chiến, bởi vì biết điểm này
nên ta đã lợi dụng cơ hội lần này, liên thủ với Salem để diễn trò giả
chết.
Bùi Vũ Phu vội vàng thu lại nụ cươi, rồi nói.
Bùi Đông Lai cả kinh:
- Liên thủ với Salem sao ?
- Ừh.
Bùi Vũ Phu gật đầu nói:
- 20 năm trước Salem từng âm thầm ám sát ta, ám sát thất bại, bất quá ta không có giết hắn, hắn vì cảm kích ta cùng theo đuổi võ đạo nên đã lựa
chọn làm việc cho ta, ta đem những hiểu biết võ học giao lại cho hắn.
Sau khi tin ta rời núi truyền ra thì hắn liền liên hệ với ta trước.
- Theo ý của người thì Salem cố ý mai phục người ở đó, đánh lén người, cho cơ hội để Odin xuất thủ sao?
Bùi Đông Lai lập tức hiểu ra cái gì.
Bùi Vũ Phu gật đầu.
- Nếu con đoán không sai thì thực lực của Salem cũng không kém gì Odin, cho nên chuyện hắn bị Long Bồ a di làm bị thương cũng là giả.
Bùi Đông Lai lại phân tích.
Lúc này đây, Bùi Vũ Phu không có tỏ thái độ, bởi vì nghe được cái tên Long Bồ Tổ Đề nên vẻ mặt hơi phức tạp.
- Qua tử, Salem hay là người giết Odin ?
Bùi Đông Lai lại hỏi.
- Ngoài Odin thì còn có Cuông Thần của bộ lạc Cuồng Nhân đều chết trong tay Salem.
Bùi Vũ Phu có chút ngượng ngùng, nói:
- Từ sau khi giả chết thì ta vẫn luôn ở chỗ này, chỉ rời khỏi đây 1 lần.
- Là lần con tham gia Đại Bỉ Võ bộ đội đặc chủng toàn cầu sao?
Trong lòng Bùi Đông Lai vừa động, nhớ lại ngày đó Bùi Vũ Phu xuất hiện cứu mình nhưng bản thân lại đột phá.
- Ừh, lúc đó ta vốn muốn xuất thủ cứu con, nhưng phát hiện con đột phá cho nên…
Bùi Vũ Phu giải thích, sau đó xấu hổ sờ sờ cái mũi, cũng không nói gì thêm.
Bùi Đông Lai tức giận trừng mắt nhìn Bùi Vũ Phu liếc mắt một cái:
- Qua tử, con muốn solo với người.
- So sánh mà nói thì chuyện tên nhóc Dixi cướp lấy căn cứ quân sự hạt nhân của M càng thêm nguy hiểm.
Bùi Vũ Phu cười cười, sau đó suy nghĩ:
- Đây là chuyện nằm ngoài ý muốn duy nhất của ta, may là thằng nhóc đó
không làm ra hành động điên cuồng nếu không thì ta sẽ trở thành tội
nhân.
Bùi Đông Lai thấy thế thì hỏi:
- Như lời của người thì ngày đó người xuất hiện ở đó chắc hẳn là Salem.
- Ừh, là ta để Salem đến giúp con giết thằng nhóc kia, bất quá Salem
phát hiện được con đã luyện thành « Vô Thần” nên đã báo lại cho ta, ta
liền để cho hắn rời khỏi đó.
Bùi Vũ Phu tràn đầy vui mừng nhìn vào Bùi Đông Lai:
- Con đã luyện thành “ Vô Thần”, lại thêm đột phá Cương Kính đại thần,
bằng vào vũ kỹ mới mà con sáng tạo thì có thể giết thằng nhóc kia dễ như trở bàn tay.
- Cho nên người muốn con trở thành anh hùng dân tộc?
Bùi Đông Lai một đầu hắc tuyến.
- Ừh, ngẫm lại thử, nếu con có thể trở thành anh hung dân tộc thì đây là chuyện đáng tự hào bao nhiêu?
Bùi Vũ Phu rất là kiêu ngạo mà vuốt vuốt chùm râu.
Bùi Đông Lai khóc không ra nước mắt, sau đó, trong lòng vừa động:
- Qua tử, hỏi người chuyện này?
- Chuyện gì?
- Thực lực của người bây giờ là?
Bùi Đông Lai nháy mắt con ngươi, tràn đầy tò mò.
Bùi Vũ Phu do dự một chút, nói:
- Đột phát Cương Kính, Đan Kính.
- Đan Kính?
- Ừh, sau này con cũng sẽ đạt tới.
- Con ăn no rửng mới mới tu luyện tiếp.
Bùi Đông Lai liếc mắt, sau đó lại nghĩ tới điều gì vội vàng nói:
- Qua tử, hiện giờ thì người hẳn là đứng thứ nhất trên Thần bảng, Salem thúc đứng thứ 2….
- Không, con là đệ nhất.
Không đợi Bùi Đông Lai nói hết thì Bùi Vũ Phu đã cắt ngang.
- Sao?
- Thần bảng là ta sắp xếp.
Bùi Vũ Phu lên tiếng, lộ ra nụ cười ngây ngô.