Siêu Cấp Cường Giả

Chương 312: Q.1 - Chương 312: Mãnh Long Quá Giang (10)




Tương Cương cũng không biết mình đã thành cá nằm trên thớt, tùy thời sẽ bị A Minh giết chết, sau khi hắn thấy Bùi Đông Lai dẫn người rời đi, vội vàng ra lệnh:

- Mau sớm liên lạc với những người khác, để cho bọn họ tới đây tập hợp.

- Rõ, Tương tiên sinh.

Mặc dù A Minh thấy Bùi Đông Lai dẫn người rời đi nhưng hắn cũng vội vàng đồng ý, chuẩn bị dựa theo an bài của Phương Khôn, đợi những người trung thành với Tương Cương đến đây rồi sau đó sẽ giết hết.

Sau đó, lúc một gã hộ vệ phía sau A Minh chịu trách nhiệm liên lạc với năm tên đại lão Hồng Tinh kia, Bùi Đông Lai không có mang người chạy thẳng tới phía chiếc xe cáp kia mà là dừng bước.

- Bùi tiên sinh, có chuyện gì thế?

Đám người Phong Diệp thấy Bùi Đông Lai dừng lại, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó cho là Bùi Đông Lai phát hiện nguy hiểm, vẻ mặt cảnh giác nhìn bốn phía.

- Trong đám hộ vệ kia của Tương tiên sinh có nội gián bên trong, mới vừa rồi sở dĩ ta nói rời đi, là muốn dẫn xà xuất động.

Bùi Đông Lai xuyên thấu qua rừng cây, nhìn đám người A Minh cách đó không xa, vẻ mặt bình tĩnh nói:

- Chúng ta thần không biết quỷ không hay ẩn núp ở đây, một khi tên nội gián hiện thân, lập tức giết chết.

“Ách?”

Nghe được lời nói của Bùi Đông Lai, cho dù là đám người Phong Diệp đã trải qua huấn luyện cực kỳ tàn khốc, tố chất tâm lý cũng thật tốt nhưng cũng khó tránh khỏi ngẩn ra.

Bùi Đông Lai không có nói gì nữa, mà là liền động thân, tính toán vây quanh phía sau đám người Tương Cương.

Theo hắn xem ra, những thủ hạ kia của Lăng Hoa Cường thực lực cũng không tầm thường nhưng mà chỉ cần hắn mang theo Tương Cương tránh khỏi một kiếp này, những tên thủ hạ kia cũng không có bất cứ uy hiếp nào nữa.

Ngược lại, nội gián bên cạnh Tương Cương lại có uy hiếp rất lớn, dù sao những thứ nội gián kia núp phía sau màn ngươi không thể biết hắn lúc nào sẽ nhảy ra.

“Reng… Reng…”

Bùi Đông Lai vừa mới động thân, điện thoại trong túi áo liền rung lên.

Bên tai vang lên âm thanh chấn động của điện thoại di động, cước bộ Bùi Đông Lai đột nhiên dừng lại, làm ra một cái thủ thế, ý bảo đám người Phong Diệp cứ ẩn núp trước.

Ngồi xổm người xuống, lấy ra điện thoại di động, con ngươi Bùi Đông Lai đột nhiên lớn hơn, trong lòng tuôn ra một cái trực giác không tốt!

Bởi vì… Chủ nhân cuộc gọi tới chính là Mộ Khuynh Nhan!

Bởi vì đoán được Phương khôn sẽ lợi dụng cơ hội bái Quan Nhị gia tối nay để động thủ, cho nên trươc lúc Bùi Đông Lai đi theo Tương Cương đến núi Thái Bình, đã bàn với Tương Cương đem Mộ Khuynh Nhan dời đến một địa phương tuyệt đối bí mật, hơn nữa còn dặn Mộ Khuynh Nhan tối nay không tiếp bất kỳ điện thoại của ai, cũng không gọi điện thoại cho ai.

Ở dưới dạng tình hình này, Mộ Khuynh Nhan đột nhiên gọi điện thoại tới, khiến cho vẻ mặt của Bùi Đông Lai trong nháy mắt trở nên cực kỳ ngưng trọng, bất quá vẫn là trầm ồn ấn nút trả lời, trước tiên mở miệng hỏi:

- Khuynh Nhan?

- Khuynh Nhan? Ai ui, gọi thật là thân mật a.

Phảng phất xác minh suy đoán của Bùi Đông Lai là đúng, trong điện thoại không có truyền ra giọng nói của Mộ Khuynh Nhan, mà là một giọng nói không xa lạ với Bùi Đông Lai.

Chủ nhân của thanh âm này đúng là Phương Húc Đông!

Nghe ra đúng là giọng nói của Phương Húc Đông, chân mày Bùi Đông Lai trong nháy mắt nhíu lại thành hình chữ Xuyên, không có lên tiếng.

- Tiểu tạp chủng, mày có phải đang suy nghĩ tao làm sao có thể lấy được điện thoại của Mộ Khuynh Nhan?

Đầu bên kia điện thoại, Phương Húc Đông thấy Bùi Đông Lai trầm mặc, âm trầm nói:

- Chúng mày nghĩ chúng mày len lén đem Mộ Khuynh Nhan dời đi, tao liền không tìm được nàng ư?

- Ha hả ha hả ha hả…

Nói tới đây, Phương Húc Đông lại âm trầm nở nụ cười:

- Tiểu tạp chủng, lại nói tao còn phải cảm tạ mày, tên hộ vệ của Mộ Khuynh Nhan buổi tối hôm qua bị mày đuổi đi nhắc nhở tao, tao liền biết bọn mày sẽ có trò này, cho nên, tao đã để cho người của tao len lén đặt thiết bị theo dõi mini ở trong hộp hóa trang của Mộ Khuynh Nhan.

- Mày dám động vào một đầu ngón tay của Mộ Khuynh Nhan, tao đảm bảo Phương gia từ nay xóa tên khỏi Hương Cảng!

Nghe được lời nói của Phương Húc Đông…, ánh mắt Bùi Đông Lai híp lại thành một đường nhỏ, sát ý trong giọng nói không thể nghi ngờ.

Bất quá Phương Húc Đông một chút cũng không có cảm thấy sợ mà là giống như nghe được chuyện đáng cười nhất thế giới này, cười phá lên:

- Tiểu tạp chủng, tao thật mong đợi mày diệt cả nhà Phương gia chúng tao đấy,đến đây đi, tao bây giờ đang ở một club tư nhân tên là Baby, mày tới đây giết tao đi.

- Mày phải tới nhanh một chút, nếu không mày không thể nhìn thấy Mộ Khuynh Nhan đang lẳng lơ quỳ ở chỗ kín của tao cầu xin tao thượng nàng, mặt khác, mày không cần ảo tưởng báo cảnh sát, nếu như tao phát hiện mày báo cảnh sát mà nói…, sau khi thượng nàng xong tao sẽ để cho thủ hạ của tao thay phiên thượng nàng, hơn nữa còn có thể đem nàng ném xuống cái hộp đêm nát nhất Hương Cảng này, làm cho nàng ngày ngày bị nam nhân dày vò.

Dường như cảm thấy đả kích như vậy đối với Bùi Đông Lai còn chưa đủ, vẻ mặt Phương Húc Động hiện lên nụ cười tà ác tiếp tục nói:

- Thử nghĩ xem, Thiên Hậu đại danh đỉnh đỉnh Châu Á ngày sau biến thành kỹ nữ hạ tiện nhất, những thứ khách làng chơi kia có thể điên cuồng hay không?

Không đợi Phương Húc Đông nói ra câu kế tiếp khỏi cửa miệng, Bùi Đông Lai đã cúp điện thoại.

“Đô… Đô…”

Nghe được trong ống nghe truyền ra thanh âm đô đô, Phương Húc Đông có một loại cảm giác thú vị, hắn suy nghĩ một chút, nói:

- Tên tiểu tạp chủng kia thân thủ rất tốt, khiến cho người ta xem trọng rồi, nếu như hắn đem theo rất nhiều người hoặc là có cảnh sát xuất hiện, lập tức báo cho ta biết. Nếu như hắn đến một mình, như vậy soát hết vũ khí trên người hắn, dẫn hắn đi vào.

- Rõ, anh Đông!

Một gã thủ hạ của Phương Húc Đông lớn tiếng lĩnh mệnh.

- Anh Đông, đã để cho tiểu kỹ nữ Mộ Khuynh Nhan kia ăn “Khoái nhạc nhất hào” rồi, dược tính sau 20 phút nữa sẽ phát tác.

Lại một gã thủ hạ khác của Phương Húc Đông, vẻ mặt cười dâm nói:

- Anh xem lúc nào thì thượng nàng?

Thanh âm vừa dứt, trên mặt của hắn lộ ra vẻ mặt mong đợi, trong đôi mắt đều là dục vọng —— vừa rồi hắn nghe được Phương Húc Đông nói chuyện cùng Bùi Đông Lai, biết sau khi Phương Húc Đông chơi xong Mộ Khuynh Nhan, rất có thể để cho bọn họ cùng nhau thượng nàng.

- Không vội.

Phương Húc Đông cười lạnh lắc đầu:

- Tiểu kỹ nữ Mộ Khuynh Nhan này ở trong sinh nhật cùng tiểu tử kia thân mật, không nể mặt ta, như vậy, ta sẽ để nam nhân nàng thích, trơ mắt nhìn nàng tự mình lẳng lơ, van xin, quỳ, khóc, hô lên xin ta thượng nàng. Các ngươi ngẫm lại xem, lúc ta đem đoạn video đó cho nàng nhìn xem, nàng sẽ có tâm tình như thế nào? Ha ha ha ha…

Thanh âm vừa dứt, dường như Phương Húc Đông nghĩ tới một màn kia, cười phá lên cực kỳ biến thái.

Bùi Đông Lai cũng không biết kế hoạch của Phương Húc Đông.

Mặc dù trong lòng của hắn đang có một cỗ lửa giận thiêu đốt, chỉ là sau khi cúp điện thoại, hắn hết sức điều chỉnh tâm tình một phen, làm cho mình tỉnh táo lại, sau đó dùng vô tuyến điện hạ mệnh lệnh với đám người Phong Diệp, nói:

- Tất cả mọi người trở về chỗ của ta.

Tất cả thành viên Phong Diệp căn bản đã ẩn núp xung quanh đám người Tương Cương, nghe được mệnh lệnh của Bùi Đông Lai, không dám hỏi nhiều, mà là lập tức thật cẩn thận di chuyển về phía Bùi Đông Lai đang ẩn núp.

- Tưởng thúc!

Nửa phút đồng hồ sau, Bùi Đông Lai mang theo đám người Phong Diệp hướng về phía đám người Tương Cương đi tới, vì cho thấy thân phận, nên lớn tiếng gọi.

Chẳng lẽ… Chẳng lẽ hắn biết kế hoạch của Phương gia?

Không thể nào!

Trong lòng A Minh hiện lên một tia ý niệm hoảng sợ, bất quá rất nhanh liền phủ định suy nghĩ này.

Trong lòng mặc dù nhấc lên kinh đào hải lãng, nhưng là bởi vì A Minh đang cùng Hắc Long đứng cùng một chỗ, vì thế vẻ mặt của những thủ hạ kia của A Minh cũng không có bất kỳ khác thường nào.

- Đông Lai?

Tương Cương Lại lại là mang theo vài phần nghi ngờ hỏi một tiếng.

- Là tôi!

Bởi vì trong lòng lo lắng cho an nguy của Mộ Khuynh Nhan, Bùi Đông Lai không dám lãng phí thời gian, mà là sải bước đi nhanh tới hướng Tương Cương.

- Đông Lai, cậu…

Thấy Bùi Đông Lai dẫn người xuất hiện, vẻ mặt Tương Cương đầy vẻ nghi ngờ.

- Tưởng thúc, tôi cóc việc cần nói với thúc.

Không đợi Tương Cương nói xong, Bùi Đông Lai liền cắt đứt lời của Tương Cương.

- Tốt.

Tương Cương cũng gật gật đầu, đi theo Bùi Đông Lai sang một bên để nói chuyện riêng.

- Tưởng thúc, Khuynh Nhan bị Phương Húc Đông bắt cóc rồi!

Vì tiết kiệm thời gian, Bùi Đông Lai lựa chọn đi thẳng vào vấn đề.

- Cái gì?

Đối với Tương Cương mà nói, Mộ Khuynh Nhan là người thân duy nhất của hắn, là tâm can bảo bối của hắn được hắn nâng niu che chở, lúc này lại nghe được Bùi Đông Lai nói Mộ Khuynh Nhan bị rơi vào trong tay Phương Húc Đông, cả người hắn trực tiếp sững sờ ngay tại chỗ, sắc mặt khiếp sợ nhìn Bùi Đông Lai, cảm giác kia dường như đang hỏi: “ Làm sao Khuynh Nhan lại bị bắt được?”

- Mới vừa rồi Phương Húc Đông dùng điện thoại của Khuynh Nhan gọi điện thoại cho tôi, nói là đã bắt được Khuynh Nhan. Dựa theo lời hắn nói, người của hắn đã lén cài thiết bị theo dõi vào trong hộp hóa trang của Khuynh nhan.

Nói tới đây, Bùi Đông Lai có chút tự trách, lúc hắn cùng Mộ Khuynh Nhan tách ra, đã kiểm tra y phục, giày, bao tay cùng điện thoại di động của Mộ Khuynh Nhan, duy nhất chỉ có không kiểm tra hộp hóa trang của Mộ Khuynh Nhan.

- Phương… Phương Húc Đông, hắn muốn làm gì?

Bởi vì quá mức lo lắng cho an nguy của Mộ Khuynh Nhan, trên mặt của Tương Cương cũng không tìm được nửa điểm trấn định, có chẳng qua là kinh hoàng.

- Phương Húc Đông bắt cóc Khuynh Nhan, là vì muốn dụ tôi tới đó, sau đó giết tôi!

Bùi Đông Lai cực kỳ nhanh nói:

- Tưởng thúc, hiện tại tôi sẽ lập tức đi cứu Khuynh Nhan.

- Ta cùng đi với cậu!

Tương Cương không chút nghĩ ngợi nói.

- Tưởng thúc, thúc đi cùng tôi không có chút tác dụng nào, ngược lại sẽ làm tôi phân tâm.

Bùi Đông Lai rất dứt khoát cự tuyệt đề nghị của Tương Cương

Tương Cương há mồm ra, nhưng không biết nói cái gì cho phải.

- Tưởng thúc, thời gian cấp bách, tôi không cùng chú nhiều lời. Thúc cần phải nhớ kỹ một điểm —— trong đội hộ vệ của thúc có nội gián, nhưng tôi không biết chính xác là người nào. Vốn là tôi định dẫn xà xuất động tiêu diệt một lượt. Hiện giờ Khuynh Nhan bị bắt cóc, chỉ có thể buông tha cho kế hoạch kia. Tôi dẫn người đi cứu Khuynh Nhan, đồng thời lưu lại tám người bảo vệ an toàn của thúc!

Bùi Đông Lai dùng một loại giọng nói không thể nghi ngờ.

Có lẽ là chuyện tình của Mộ Khuynh Nhan khiến cho Tương Cương mất hết tinh thần, thế cho nên nghe được Bùi Đông Lai nói hộ vệ bên cạnh hắn có nội gian, phản ứng của hắn cũng không có kịch liệt, mà là máy móc gật đầu.

Thấy Tương Cương đáp ứng, Bùi Đông Lai hỏi Tương Cương địa điểm hội sở Baby ở đâu, sau đó bước nhanh đi tới trước người Phong Diệp, hướng về phía Phong Diệp nói:

- Phong Diệp, cậu lưu lại bảy người bảo vệ Tương tiên sinh, bốn người còn lại đi theo ta!

- Xin Bùi tiên sinh yên tâm, tôi nhất định sẽ bảo vệ tốt sự an toàn của Tương tiên sinh.

Mặc dù Phong Diệp không biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, chỉ là theo hắn xem ra, nếu một cú điện thoại có thể khiến cho Bùi Đông Lai thay đổi kế hoạch dẫn xà xuất động tiêu diệt nội gian, như vậy chuyện đó khẳng định hết sức nghiêm trọng.

- Đi!

An bài hết thảy mọi việc xong, Bùi Đông Lai không hề dừng lại, mang theo bốn gã thành viên Phong Diệp, chạy nhanh về hướng xe cáp ở phía tây.

Mà bảy gã thành viên Phong Diệp còn lại dưới sự chỉ huy của Phong Diệp lưu lại, che ở bên cạnh Tương Cương, cảnh giác nhìn tất cả thành viên đội bảo vệ Hồng Tinh bao gồm cả Hắc Long, A Minh.

1’ sau.

Bùi Đông Lai mang theo bốn gã thành viên Phong Diệp chạy như điên đến chỗ xe cáp đứng chờ, lại phát hiện không có xe cáp.

- Thắt lưng!

Bùi Đông Lai thấy thế, quay đầu nói với một gã thành viên Phong Diệp.

Tên thành viên Phong Diệp kia dường như đoán được cái gì, lại không dám khẳng định, mà là đem dây lưng có chất lượng đặc biệt lấy xuống, đưa cho Bùi Đông Lai.

- Các cậu trở về cùng Phong Diệp bảo vệ Tương tiên sinh!

Bùi Đông Lai nhận lấy thắt lưng, phân phó một tiếng, sau đó không đợi bốn gã thành viên Phong Diệp đáp lời, liền dùng dây lưng quàng lên đường cáp treo, tung người nhảy lên, hướng về phía chân núi mà trượt xuống.

Mặc dù bốn gã thành viên Phong Diệp đều đã trải qua huấn luyện cực kỳ tàn khốc, chỉ là nhìn thấy phương pháp liều mạng của Bùi Đông Lai thì đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

Trong ánh mắt nhìn chăm chú của bốn gã thành viên Phong Diệp, 2 tay Bùi Đông Lai nắm thật chặt lấy cái thắt lưng có chất liệu đặc biệt, dưới tác dụng của trọng lực, phảng phất như một trận gió cấp tốc lướt đi.

“Pằng!Pằng!Pằng!Pằng!Pằng!”

Lúc Bùi Đông Lai lướt đi đến giữa sườn núi, trên đỉnh núi vang lên tiếng súng nổ, phá vỡ đêm tối yên lặng.

Tâm Bùi Đông Lai liền chìm đến đáy cốc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.