Đối với Phương Húc Đông mà nói, mặc dù hắn biết em trai của hắn cùng thủ hạ A Uy đều chịu thiệt trong tay Bùi Đông Lai, nên chẳng những tiến
hành lục soát đối với Bùi Đông Lai, hơn nữa cơ hồ đem tất cả thủ hạ tinh anh tới đây, thậm chí còn trang bị cả súng ống.
Từ ý nào đó mà nói, hắn đã chuẩn bị không có tý sai sót nào.
Chẳng qua là.
Hắn đã đánh giá thấp thực lực của Bùi Đông Lai!
Lấy thực lực có thể sánh ngang với cảnh giới Ám Kính đại thành của Bùi Đông Lai, trong vòng mười thước, binh lính bình thường ngay cả súng cũng
không kịp rút ra thì đã bị giết chết, huống chi mới vừa rồi bao gồm cả
Phương Húc Đông cùng đồng bọn ở bên trong, đều bị tiếng rên rỉ mê người
của Mộ Khuynh Nhan thu hút.
- Tắt… Tắt màn hình, hạ… hạ súng xuống.
Cảm nhận được sát ý kinh khủng trên người Bùi Đông Lai, Phương Húc Đông cảm giác được dường như bản thân mình đã rơi vào trong tay Tử Thần, lông
tóc cả người dựng đứng lên, hô hấp trở nên dồn dập, nói chuyện có chút
cà lăm.
Nghe được mệnh lệnh của Phương Húc Đông, mấy tên thủ hạ
của Phương Húc Đông sắc mặt tức giận nhìn chằm chằm vào Bùi Đông Lai,
đem súng ném xuống dưới chân, mà tên đại hán lúc trước mở màn hình trên
tường lại đi tắt màn hình lớn.
“Vù!”
Bùi Đông Lai thấy
thế, chân phải nhấc lên, hất một khẩu súng nằm dưới đất lên, tay trái
vung lên không trung, thuận thế chộp vào trong tay.
“Bá!”
Thấy một màn như vậy, những tên thủ hạ kia của Phương Húc Đông đều sắc mặt đại biến.
- Lăn qua đây!
Bùi Đông Lai nắm chặt cổ họng của Phương Húc Đông, dùng họng súng chỉ về mấy tên đại hán phía sau đang định đánh lén.
Mấy tên đại hán kia vốn đang định đánh lên từ phía sau Bùi Đông Lai, đột
nhiên thấy Bùi Đông Lai dùng súng chỉ hướng bọn hắn, đều bị hù dọa tới
mức mặt biến sắc, liền bỏ qua ý niệm đánh lén trong đầu, bọn hắn giống
như chuột thấy mèo, cước bộ như nhũn ra đi tới hướng đồng bọn đang đứng
đối diện.
- Dẫn tao đi gặp Khuynh Nhan, nhanh lên!
Mắt
thấy thủ hạ của Phương Húc Đông tụ tập lại một chỗ, Bùi Đông Lai không
có nổ súng, mà là đem họng súng lạnh như băng chỉa vào cái ót của Phương Húc Đông.
Cảm thụ được nòng súng truyền đến cảm giác lạnh như
băng cùng sát ý không có chút nào che dấu trên người Bùi Đông Lai, trái
tim Phương Húc Đông co quắp kịch liệt, hai chân có chút nhũn ra.
Sau đó, trong sự tức giận mà khẩn trương cùng ánh nhìn chăm chú của mấy tên thủ hạ của Phương Húc Đông, Phương Húc Đông cắn răng, sắc mặt trắng
bệch mà dẫn Bùi Đông Lai đi về phía sau hành lang.
Một bước, hai bước, ba bước…
Qua năm bước chân, Bùi Đông Lai cùng Phương Húc Đông thối lui đến đầu hành lang.
Những tên thủ hạ kia của Phương Húc Đông thấy thế, đều khom lưng, chuẩn bị nhặt súng lên đuổi theo.
Chẳng qua là.
Bùi Đông Lai lại không hề do dự nổ súng, không cho bọn hắn có cơ hội!
“Pằng!Pằng!Pằng!...”
Cò súng giật mấy phát, đạn bay ra khỏi nòng súng, thanh âm tử vong vang lên.
Mấy viên đạn viên sau nối viên trước từ nòng súng bay ra, mang theo hơi thở tử vong, quét về phía mấy tên thủ hạ của Phương Húc Đông.
“Phốc! Phốc! Phốc!”
Từng tiếng đạn xuyên qua thân thể lần của mấy tên đại hán lần lượt vang lên ở trong đại sảnh, mấy tên thủ hạ của Phương Húc Đông giống như bị tử thần hỏi thăm bình thường, ngã xuống một mảng lớn trên mặt đất.
Trong lúc nhất thời, trong đại sảnh tán loạn, máu tươi văng khắp nơi, huyết nhục đầy đất, tựa như địa ngục trên nhân gian.
“ A…”
- Đừng… đừng bắn!
Sau khi bắn càn quét một vòng, chỉ còn hai người may mắn còn sống sót cả
người xụi lơ, gắt gao nằm gục trên mặt đất, bọn hắn dùng một loại ánh
mắt hoảng sợ tới cực điểm nhìn Bùi Đông Lai.
“Pằng!”
“Pằng!”
Không chút do dự, Bùi Đông Lai liền bắn ra hai phát, ngay giữa đầu hai gã đại hán, đều là một súng nổ đầu.
- A!
Trơ mắt nhìn hai gã thủ hạ bị bắn nổ đầu, Phương Húc Đông hoảng sợ hét lên.
Sau đó…
Hai chân hắn mềm nhũn, trực tiếp xụi lơ trên mặt đất, một cỗ chất lỏng màu vàng từ giữa hai chân của hắn chảy ra.
- Đừng… Đừng… Đừng giết tôi…
Phương Húc Đông xụi lơ trên mặt đất, cả người run run van xin tha thứ, trong đôi mắt của hắn hoàn toàn bị nỗi sợ hãi chiếm lấy.
Sợ!
Hắn thật sự rất sợ!
Hắn thân là nhân vật trẻ tuổi có thực quyền trong Hồng Tinh, hắn đã từng giết người, hơn nữa không chỉ là một người!
Chỉ là.
Hắn cảm thấy mới vừa rồi Bùi Đông Lai không phải là đang giết người, mà là đang giết gà!
Ông nội biến thành cháu trai, chỉ cần trong nháy mắt.
Giờ khắc này Phương Húc Đông không giống với lúc mới nhìn thấy Bùi Đông Lai mà hò hét điên cuồng, ngược lại, hắn chỉ cảm thấy mình giống như con
sâu cái kiến, tùy thời sẽ bị Bùi Đông Lại bóp chết!
Mắt thấy
Phương Húc Đông giống như một con chó TQ quỳ trên mặt đất cầu xin tha
thứ, Bùi Đông Lai sắc mặt không đổi ngồi xổm người xuống, một tay nắm
lấy Phương Húc Đông, hướng cuối hành lang mà đi tới.
“ A… A…”
Theo bước chân của Bùi Đông Lai đi tới, tiếng rên rỉ của Mộ Khuynh Nhan càng ngày càng gần.
Tiếng rên rỉ câu hồn, mê người kia rơi vào trong tai Phương Húc Đông, không
hề gợi lên hứng thú của hắn, cũng không làm hắn thú huyết sôi trào, mà
giống như là ma âm đến từ địa ngục tập kích vào tâm thần của hắn.
- Giải dược.
Xác định Mộ Khuynh Nhan ở gian phòng phía trước, Bùi Đông Lai dừng bước lại, lạnh lùng nói.
Không trả lời, Phương Húc Đông giống như là bị đánh cắp linh hồn, hai mắt vô thần nhìn Bùi Đông Lai.
Bùi Đông Lai thấy thế, liền lục soát một vòng thật nhanh ở trên người Phương Húc Đông, kết quả không có tìm được giải dược.
Phát hiện này khiến cho chân mày Bùi Đông Lai cau lại, tay phải đang nắm lấy cổ áo của Phương Húc Đông, đột nhiên buông ra.
Thân thể Phương Húc Đông rơi xuống, Bùi Đông Lai không có rút tay về, mà là thuận thế vung lên!
“ A!”
Một tiếng giòn vang, Bùi Đông Lai cho Phương Húc Đông một cái bạt tai vang
dội, sau đó không đợi thân thể Phương Húc Đông bay ra ngoài, lại một
phát nắm được cổ áo của Phương Húc Đông, đem Phương Húc Đông treo trên
không trung.
- Giải dược ở đâu?
Mắt thấy Phương Húc Đông đã tỉnh lại một chút, Bùi Đông Lai đem mặt ghé sát vào Phương Húc Đông, thanh âm khàn khàn hỏi.
“Hô… Hô…”
Vẫn như cũ không trả lời, Phương Húc Đông thở hổn hển, chất lỏng màu vàng tùy ý từ giữa hai chân của hắn chảy ra.
“A… Ư… A…”
Trong phòng, tiếng kêu của Mộ Khuynh Nhan càng lúc càng lớn, tựa hồ như tùy thời sẽ hít thở không thông.
- Tao hỏi mày một lần cuối cùng, giải dược ở đâu?
Bùi Đông Lai dùng súng nhắm ngay mi tâm của Phương Húc Đông.
- Ở… Ở… Ở trong cái tủ ngay đầu giường.
Đôi mắt Phương Húc Đông trợn to ra, sợ hãi lắp bắp nói.
“Bốp!”
Nghe được lời nói của Phương Húc Đông, Bùi Đông Lai lập tức đánh ngất Phương Húc Đông, một tay kéo Phương Húc Đông, nhanh chóng mở cửa phòng.
“ A…Ư…A…Ư”
Trên giường trong gian phòng, Mộ Khuynh Nhan giống như bị điện giật bình
thường, cả người dạng ra thành hình chữ “Nhân” nằm ở trên giường, điên
cuồng giãy dụa thân thể mềm mại, lớn tiếng rên rỉ.
Bởi vì Mộ
Khuynh Nhan mặc váy ngắn nằm đối diện cửa phòng, Bùi Đông Lai vừa bước
vào cửa phòng, lập tức nhìn thấy cái quần lót Lace che chắn chốn đào
nguyên hoàn toàn ướt đẫm hơn nữa phía dưới của khăn trải giường cũng ướt nhẹp một mảnh.
Đối mặt với cảnh sắc đủ để cho nam nhân điên
cuồng này, sắc mặt Bùi Đông Lai hết sức khó coi, một tay hắn ném Phương
Húc Đông vào góc tường, sau đó nhanh chóng bước vọt tới bên giường, một
tay nhấc ra hộp thuốc trong chiếc tủ đầu giường.
Phương Húc Đông
ép Mộ Khuynh Nhan uống vào “Khoái nhạc nhất hào” là đồ của Mỹ sản xuất.
Do ngành đặc biệt của Mỹ đặc biệt nghiên cứu chế tạo ra, dược lực cực kỳ bá đạo, một khi nữ nhân uống vào thì cho dù là trinh nữ cũng sẽ biến
thành dâm phụ.
Không chỉ như vậy, nữ nhân một khi uống vào “Khoái nhạc nhất hào”, đối với hơi thở của đàn ông cực kỳ nhạy cảm.
Lúc này Mộ Khuynh Nhan cũng là như thế, lúc Bùi Đông Lai đi tới bên giường, cầm lấy hộp thuốc trên cái tủ đầu giường, đang xác định có phải giải
dược hay không thì đồng thời lúc đó nàng đột nhiên mở mắt.
Dưới ánh đèn, cặp mắt của nàng vốn là trong suốt, trong đôi mắt đơn thuần tràn ngập mê ly, hoàn toàn bị dục vọng chiếm cứ.
- Đàn ông… Ngứa quá…
Ngửi được hơi thở nam nhân trên người Bùi Đông Lai, dược lực trong cơ thể Mộ Khuynh Nhân tựa hồ như bị trực tiếp triệt để kích phát vậy, khiến cho
đôi mắt của nàng toát ra quang mang cực nóng, toàn thân đỏ tới mức muốn
nhỏ ra máu.
Mặc dù lực khống chế của Bùi Đông Lai cực kỳ xuất
sắc, hơn nữa bởi vì Mộ Khuynh Nhan bị bắt cóc, bỏ thuốc cùng chuyện tình Tương Cương bị giết, trong lòng hắn tràn ngập sát ý, chỉ là… Hắn là một nam nhân chân chính, nghe được tiếng rên rỉ của Mộ Khuynh Nhan có thể
làm cho bất cứ nam nhân nào cũng nổi điên, cũng không thể khống chế mà
nổi lên phản ứng mà nam nhân nên có, giữa hai chân hắn trong lúc vô tình nổi lên một cái lều nhỏ.
- Em ngứa… Giúp em… Giúp em với…
Dưới ánh đèn, Mộ Khuynh Nhan hoàn toàn điên cuồng, nàng giãy dụa muốn ngồi
dậy, nhưng hai chân bị trói chặt, căn bản không cách nào đứng dậy, chỉ
có thể lợi dụng cái eo của mình uốn éo, hai tòa Thánh Nữ Phong trước
ngục đung đưa kịch liệt không ngừng, chiếc giường theo nhịp uốn éo của
nàng mà vang lên tiếng kêu.
Sau khi xác định dược vật trong tay
đích xác là giải dược, Bùi Đông Lai biết rõ dược lực trong cơ thể Mộ
Khuynh Nhan đã hoàn toàn phát tác, không dám chậm trễ, đầu tiên là mạnh
mẽ chế trụ dục vọng trong nội tâm, sau đó nhanh chóng xoay người, một
tay nâng cằm của Mộ Khuynh Nhan lên, khiến Mộ Khuynh Nhan hé miệng ra,
đem một viên thuốc màu đen bóp nát, đưa vào trong miệng Mộ Khuynh Nhan.
Làm xong hết thảy, Bùi Đông Lai không hề dừng lại, mà là một lần nữa xách Phương Húc Đông lên, bước ra khỏi gian phòng.
Hắn hiểu được, mặc dù đã cho Mộ Khuynh Nhan uống giải dược, cũng phải chờ
dược tính phát tác cần một chút thời gian, mà hắn vừa rồi đem giải dược
bóp nát, chính là vì để cho dược tính trong thời gian ngắn nhất phát huy tác dụng.
Vừa ra khỏi phòng, Bùi Đông Lai liền nghe được tiếng bước chân hỗn loạn, lập tức giơ súng lên hướng đại sảnh đi tới.
Cùng lúc đó.
Tám tên thủ hạ của Phương Húc Đông đang chờ ở cửa thang máy cùng bãi đậu
xe, bởi vì nghe được tiếng súng nên đã chạy tới đại sảnh.
Trong
đại sảnh, hơn mười tên thủ hạ của Phương Húc Đông đã biến thành một đống tử thi, máu tươi nhuộm đỏ cái thảm màu trắng. Hơn nữa trong không khí
tràn ngập mùi máu tươi gay mũi, thậm chí còn lơ lửng một tầng huyết khí
nhàn nhạt.
“ Ọe”
Thấy một màn máu tanh này, dù tám tên thủ hạ của Phương Húc Đông đều là kẻ tàn nhẫn trên tay nhuốm không ít máu
tươi, nhưng cũng bị dọa cho hồn phi phách tán không nói, dạ dày co quắp
kịch liệt, khom lưng nôn lên nôn xuống.
Đột nhiên.
Một gã
đại hán ngừng nôn mửa, hắn giống như là nhìn thấy ma quỷ vậy, đôi mắt
đột nhiên trừng lên lớn nhất, không nhúc nhích nhìn Bùi Đông Lai đang
giơ súng, dọc theo hành lang mà đi tới đại sảnh.
Sau đó, bảy tên đại hán kia bởi vì nghe được tiếng bước chân, cũng không hẹn mà cùng đem ánh mắt ném về hướng Bùi Đông Lai.
Hình ảnh dừng lại.
Dưới ánh đèn, tám tên đại hán không có rút súng, mà là giống như tám bức
tượng điêu khắc đứng im ở nơi đó, không nhúc nhích nhìn Bùi Đông Lai.
“ A…”
Nhìn, nhìn, một gã đại hán trong đó đột nhiên thức tỉnh, phát ra một tiếng kêu bén nhọn, liền quay đầu bỏ chạy.
Tiếng kêu của tên đại hán kia khiến cho bảy tên đại hán kia từ trong sợ
hãiđều lấy lại tinh thần, bọn hắn không có rút súng ra, mà là học theo
tên đại hán kia, lựa chọn xoay người bỏ chạy.
Bởi vì, ở trong mắt bọn hắn, Bùi Đông Lai chính là tử thần tới để thu gặt sinh mạng của tám người bọn hắn.
Bọn hắn chỉ muốn cách xa Bùi Đông Lai… Càng xa càng tốt!
Thấy tám tên đại hán muốn chạy, Bùi Đông Lai tay giơ súng lên, cò súng lại động một lần nữa.
“Pằng!”
“Phốc!”
“Pằng!”
“Phốc!”
Âm thanh tử vong lại vang lên một lần nữa.
Mỗi một viên đạn là nổ một đầu.
Bùi Đông Lai đại khai sát giới.