Siêu Cấp Cường Giả

Chương 303: Q.1 - Chương 303: Mãnh Long Quá Giang (1)




Trong phòng tổng thống của khách sạn 5 sao Đông Kinh Mỗ Gia.

Sau khi Tương Cương cúp điện thoại xong thì hắn cũng không có đặt nó lên bàn mà là cầm trên tay, vẻ mặt đang suy nghĩ điều gì.

- Làm sao thế?

Một nữ nhân thân mặc một chiếc áo dài màu vàng phối hợp với một chiếc váy màu đen, tay bưng 2 chén rượu đỏ, đi đến trước người rồi đặt 2 chén rượ lên bàn, đôi tay khoát lên vai Tương Cương nhẹ nhàng vuốt ve, thân mật hỏi.

Nương theo ánh sát của ngọn đèn có thể thấy được mái tóc của nữ nhân có màu đỏ được uốn lại, khuôn mặt chữ xoan, nước da trắng nõn, đôi môi màu hồng nhạt khiến cho người ta không nhịn được mà muốn hôn một cái.

Dưới ánh đèn nữ nhân này khẽ nép vào người Tương Cương.

- Nam Cảng xảy ra chút việc, chúng ta lập tức trở về.

Cảm nhận được vẻ thân mật của nữ nhân, Tương Cương quay đầu nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của nữ nhân này một cái rồi mỉm cười.

- Chuyện gì mà gấp thế?

Nghe được những lời của Tương Cương thì nữ nhân này khẽ kinh ngạc.

- Nhã Hinh, còn nhớ rằng anh từng nói với em là bên cạnh Liễu Nguyệt có một người trẻ tuổi gọi là Bùi Đông Lai không?

Tương Cương hỏi.

Nữ nhân tên là Ôn Nhã Hinh gật đầu:

- Nhớ rõ, anh nói Liễu Nguyệt vô cùng quan tâm người trẻ tuổi này hơn nữa hắn còn là đệ tử của Cổ Bồi Nguyên, ngoài ra lúc hắn và Khuynh Nhan bị bắt cóc thì 2 người đã kết bạn. Khuynh Nhan vì muốn cảm ơn hắn mà đã tự mình đến ĐH Đông Hải biễu diễn một ca khúc.

- Ừh, là hắn.

Giọng nói Tương Cương phức tạp, sau đó giận dữ:

- Nhưng mà có điều em không biết, 2 ngày trước Phương Húc Vĩ muốn dùng quy tắc ngầm với một cô gái tham gia chương trình “ TQ ai đồ” nhưng ai ngờ cô gái kia là bằng hữu của hắn, kết quả là Phương Húc Vĩ bị đánh gãy 2 chân.

Ôn Nhã Hinh cả kinh.

- Đêm nay, hắn được Khuynh Nhan mời đến dự buổi tiệc sinh nhật, kết quả là Phương Húc Đông lại phái người đối phó với hắn.

Nói tới đây, Tương Cương cảm thấy chuyện này vô cùng khó giải quyết, chỉ mỉm cười:

- Vừa rồi Khuynh Nhan gọi điện cho anh để nói chuyện này, nói hắn cũng không có bị thương.

Bên tai vang lên cái tên Phương Húc Đông, khóe mắt Ôn Nhã Hinh nhảy lên một cái nhưng mà nàng cũng liền che dấu, đợi sau khi Tương Cương nói xong thì liền hỏi:

- Vậy anh tính làm gì?

- Tiểu tử Bùi Đông Lai kia có thân thủ không tệ nếu không cho hắn công đạo thì chỉ sợ hắn sẽ không để yên.

Tương Cương cũng không có đem chuyện Bùi Đông Lai giết chết đám bắt cóc, cứu Mộ Khuynh Nhan nói cho Ôn Nhã Hinh nghe mà là đổi đề tại, đột nhiên trên mặt hắn hiện ra vài phần tức giận:

- Lúc trước khi Phương Húc Vĩ bị đánh gãy 2 chân thì anh cũng nói với pk để hắn không nên đi tìm người trẻ tuổi kia gây phiền phức. Phương Húc Đông coi thường mệnh lệnh của anh, anh phải trừng phạt hắn nếu không thì hắn sẽ không biết bản thân mình là ai.

Ôn Nhã Hinh trầm mặc không nói.

Miếu Nhau, ngay tại quán ăn, bởi vì chuyện tình đánh nhau đã xảy ra nên những khách nhân đã bỏ chạy.

Lúc này đám người A Uy cùng thủ hạ hắn vô cùng sợ hãi, bọn hắn không dám hung hăng càn quấy nữa mà là giống như một con chó TQ, vẻ mặt chờ mong nhìn Bùi Đông Lai, hy vọng Bùi Đông Lai có thể tha cho bọn hắn.

- Trở về nói cho Phương Húc Đông, chuyện lúc nãy ta sẽ không truy cứu nhưng nếu hắn muốn chơi tiếp thì tốt nhất là hắn nên chuẩn bị một cái quan tài đi.

Hôm nay là sinh nhật của Mộ Khuynh Nhan, nhớ lại những lời của Tương Cương thì Bùi Đông Lai cũng tính toán đợi sau khi Tương Cương trở lại thì mới nói sau.

- Được được, chúng em sẽ đem lời của đại ka nói lại.

Mắt thấy Bùi Đông Lai muốn thả thì đám người A Uy liền giống như một đám nô tài cúi đầu, khom lưng.

- Cút.

Đang lúc nói chuyện, tay phải Bùi Đông Lai vừa động, một viên đạn liền bắn xuống đất.

“ Rốp”

Sau đó không đợi đám người A Uy cút đi, khẩu súng trong tay đã bị Bùi Đông Lai bóp nát.

A Uy sợ tới mức té đái, không nói nhiều lời mà là dùng ánh mắt ra hiệu, cố nén đau đớn trên bàn tay rồi cút đi.

Thấy A Uy rời đi, những tên đại hán kia liền khom lưng, không dám thở mạnh rồi chạy đi.

- Xin lỗi Đông Lai, tớ…

Mộ Khuynh Nhan cúi đầu, vẻ mặt tự trách nhìn Bùi Đông Lai, vốn nàng muốn mượn cơ hội lần này để mang theo Bùi Đông Lai đi chơi đùa ở Nam Cảng nhưng không ngờ lại phát sinh chuyện này.

- Khuynh Nhan, việc này không liên quan đến cậu, cần gì phải nói xin lỗi.

Bùi Đông Lai không để ý, cười cười.

- Nhưng…Nhưng mà…

Vẻ mặt Mộ Khuynh Nhan ủy khất, nước mắt xuất hiện trên vành mắt tuy rằng nàng không biết tại sao Phương Húc Đông lại đối phó với Bùi Đông Lai nhưng trực giác nói cho nàng biết rằng nguyên nhân chính là bản thân nàng.

- Được rồi, không nên nói nữa, khách nhân đều đã chạy hết để tớ tới bồi thường thiệt hại cho ông chủ.

Bùi Đông Lai cười cười rồi vỗ vỗ bả tai Mộ Khuynh Nhan sau đó hướng quầy thu ngân đi tới.

Quầy thu ngân, ông chủ cũng 3 gã phục vụ nghe được tiếng bước chân đến thì đều khẩn trương.

- Chuyện vừa rồi đã ảnh hưởng đến việc buôn bán của mọi người, đã gây ra thiệt hại cho mọi người.

Bùi Đông Lai đi đến trước quầy thu ngân, lấy ra một ít tiền mà trước khi đi Nam Cảng thì Quý Hồng đã đưa cho mình mà đặt trên bàn:

- Số tiền này bồi thường cho mọi người.

Nói xong, Bùi Đông Lai liền xoay người bỏ đi đến bên cạnh Mộ Khuynh Nhan, sau đó hắn do dự một lát rồi vẫn là nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Mộ Khuynh Nhan, bước ra khỏi quán.

- Ông…Ông chủ hắn để lại thật nhiều tiền.

Sau khi Bùi Đông Lai rời đi thì một tên phục vụ thấy được số tiền trên bàn thì 2 mắt liền mở to ra.

- Làm sao hắn lại để để tiền cho chúng ta?

- Đúng a, thật lạ. Vừa rồi hắn còn cầm súng nhét vào mồm tên kia, thế mà bây giờ….

- Hắn là người tốt, hắn làm như vậy chính là ăn miếng trả miệng, lấy bạo chế bạo thôi.

Ông chủ cũng không có đi ra lấy tiền mà là nhìn vào bóng lưng của Bùi Đông Lai, thì thào tự nói.

- Xem xem, tên kia có ở phía sau không?

Lúc này, đám người A Uy đã chạy đến một chỗ khác rồi ra lệnh cho thủ hạ coi thử Bùi Đông Lai có đuổi theo không.

- Uy ca, hắn không đi theo chúng ta.

- Xác định là không có?

- Dạ.

Nghe thủ hạ trả lời như thế, A Uy liền thở nhẹ một hơi sau đó hắn rút điện thoại ra rồi bấm số của Phương Húc Đông.

- Mọi chuyện đã làm xong chưa?

Điện thoại vừa được chuyển đã truyền ra giọng nói của Phương Húc Đông, giọng nói của hắn vẫn âm trầm như trước nhưng mà mang theo vài phần hưng phấn cùng chờ mong.

- Đông….Đông ca…hắn rất…lợi hại…

Có lẽ là hành động vừa rồi của Bùi Đông Lai đã làm cho A Uy run sợ cho nên lúc nói chuyện giọng nói của A Uy hơi cà lăm hơn nữa tay cầm điện thoại cũng run run.

“ Ách”

Nghe được câu trả lời của A Uy thì vẻ mặt của Phương Húc Đông lại trở nên âm trầm hơn, giọng nói lạnh lùng hỏi:

- Ý của mày là làm không được ư?

- Vâng….xin lỗi anh Đông , hắn quá lợi hại, các anh em không phải là đối thủ của hắn, em vốn muốn dùng súng của hắn nhưng kết quả là ngay cả cơ hội cầm súng cũng không có.

- Phế vật.

A Uy chẳng những không hoàn thành nhiệm vụ mà Phương Húc Đông giao cho hơn nữa lại còn tâng bóc Bùi Đông Lai, điều này làm cho Phương Húc Đông vô cùng tức giận hận không thể lập tức chạy đến trước mặt A Uy, tát vào mặt hắn mấy chục cái để hả giận.

- Hắn ở đâu?

Vô cùng phẫn nộ, Phương Húc Đông liền lấy lại tinh thần, vẻ mặt âm trầm hỏi.

- Không….không biết.

Mới vừa rồi Bùi Đông Lai thiếu chút lấy mạng A Uy, hắn còn dám tìm xem Bùi Đông Lai ở nơi nào nữa ư?

- Đạch cmm.

Câu trả lời của A Uy đã làm cho Phương Húc Đông nổi giận, cho nên hắn liền mắng ra một câu thô tục.

A Uy khóc không ra nước mắt, ở hắn xem ra nếu bản thân hắn và mấy tên thủ hạ chạy chậm thì quỷ mới biết Bùi Đông Lai có nổ súng không?

- Đúng…đúng rồi, anh Đông , hắn để em nhắn lại với anh 1 cậu.

A Uy liền mở miệng nói.

- Câu gì?

Phương Húc Đông lạnh lùng hỏi

- Hắn nói hắn sẽ không truy cứu chuyện này nữa nhưng nếu anh còn muốn đối phó với anh thì hắn sẽ động thủ.

A Uy hơi sợ Phương Húc Đông cho nên hắn hơi thay đổi lời nói của Bùi Đông Lai.

- A Uy, nếu để lão tử còn gặp cái mặt mày ở Nam Cảng này thì lão tử sẽ làm thịt mày.

Phương Húc Đông mắng một câu rồi cúp điện thoại sau đó hắn vung chân lên đá thẳng vào cái bàn sách.

“ Reng…Reng…”

Đột nhiên sau đó điện thoại của hắn lại vang lên.

Nghe được tiếng chuông điện thoại, sắc mặt Phương Húc Đông liền nhìn vào màn hình, chỉ thấy trong đó có một tin nhắn: “ Chuyện đêm nay đã khiến hắn tức giận, hắn muốn đi suốt đêm trở về, nói là muốn trừng phạt anh. Anh đi chỗ nào tránh gió đi, để hắn hết giận rồi hãy về.”

Ôn Nhã Hinh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.