Cảm nhận được cơn đau ở trên mặt, ngửi được trong không khí tràn đầy mùi thịt nướng, lửa giận trong lòng của Phương Húc Đông liền bị đốt lên.
- Có phải cậu cảm thấy rằng hiện nay mình đã đủ lông đủ cánh, ta không có tư cách giáo huấn cậu sao?
Mắt thấy vẻ mặt Phương Húc Đông phẫn nộ, Tương Cương liền vỗ mạnh một phát lên bàn.
“ Bịch”
Tương Cương vỗ xong liền nhìn chằm chằm vào Phương Húc Đông , gằn tửng chữ:
- Ta cho cậu 2 lựa chọn, hoặc là xin lỗi Đông Lai ngay lập tức, hoặc là bắt đầu từ ngày mai cút khỏi Hồng Tinh.
Nghe được Tương Cương nói như thế, trong lòng Phương Húc Đông không khỏi run lên.
Giờ phút này thấy được Tương Cương tức giận hắn đột nhiên nhớ lại một sự
thật, mặc kệ là cha hắn Phương Khôn còn con bài nào chưa lật đi chăng
nữa thì ít nhất bây giờ Hồng Tinh là của Tương Cương.
Tương tiên sinh.
3 chữ kia đại biểu cho điều gì ở Nam Cảng thậm chí là hắc đạo cả phương Nam.
Trong lòng hiện lên điều này, Phương Húc Đông liền tỉnh mộng, lập tức nhìn về phía Phương Khôn.
- Tiểu Đông, đại ca nói đúng dấy, mặc dù A Uy chọc phải Bùi tiên sinh nhưng mà con cũng phải có trách nhiệm trong việc này.
Phương Khôn lại mở miệng, giọng nói bình tĩnh giống như là đang nhắc tới một chuyện nhỏ:
- Đi xin lỗi Bùi tiên sinh đi.
"Bá!"
Nghe Phương Khôn nói thế, sắc mặt Phương Húc Đông không khỏi biến đổi.
“Còn về phần trốn thì không cần, nếu như Tương Cương vì một người ngoài mà
đối phó với con thì ta cũng không để ý mà để Hồng Tinh đổi thành họ
Phương.”
Giờ phút này, trong lòng hắn nghĩ lại những câu nói này của Phương Khôn.
- Thất thần cái gì nữa?
Thấy Phương Húc Đông còn đứng nguyên thì Phương Khôn liền nhíu mày, nói:
- Đi.
Chẳng….chẳng lẽ cha đang dùng kế hoãn binh?
Nghe được Phương Khôn nói vậy, trong lòng Phương Húc Đông vừa động, hắn liền áp chế cơn tức giận trong lòng đi đến trước người Bùi Đông Lai rồi cúi
đầu xuống, vẻ mặt biệt khuất mở miệng:
- Bùi tiên sinh, là tôi
không dạy dỗ tốt thủ hạ của mình, để cho chúng nó chọc phải ngài, mong
ngài bỏ qua chuyện nay không cần phải chấp nhặt với bọn nó.
- Ta vừa nói, hắn không cần phải chịu hậu quả gì.
Bùi Đông Lai nói.
Phương Húc Đông không nói cái gì nữa, mà là cúi đầu, cắn răng, cố gắng không để cho bản thân phát tác.
- Đông Lai, đi.
Thấy Bùi Đông Lai không dị nghị, Tương Cương liền đứng lên nói.
Bùi Đông Lai gật đầu đứng dậy rồi đi theo phía sau Tương Cương.
- Khuynh Nhan không thích cậu, sau này tránh xa nàng một chút.
Lúc bước ngang qua Phương Húc Đông ,Tương Cương dừng bước lại, lạnh lùng nói.
Cả người Phương Húc Đông rùng mình.
Vẻ lãnh mang trong mắt của Phương Khôn chợt lóe lên nhưng đã bị Bùi Đông Lai nhìn thấy.
- Cha, tên tiểu tạp chủng kia thật sự quá khinh người mà. Còn có Tương
Cương nữa, hắn vì một kẻ bên ngoài mà dám trước mặt cha động thủ với
con.
Chân trước chân sau Tương Cương và Bùi Đông Lai vừa mới đi thì Phương Húc Đông liền không kìm lòng được mà phẫn nộ nói.
- Húc Đông, con hẳn là còn nhớ rõ, bởi vì con không cam lòng nên ta cho con thêm một cơ hội.
Phương Khôn châm một điếu thuốc lá, nhẹ nhàng hút một hơi, nói:
- Mà mọi chuyện vừa rồi đã đập nát cơ hội của con.
- Húc Đông sai rồi, xin cha ra mặt.
Trong lòng Phương Húc Đông cả kinh, vội vàng cúi đầu.
Phương Khôn nhìn ra bên ngoài cửa sổ, mỉm cười:
- Trời của Nam Cảng, hắn là nên thay đổi rồi.
Lúc này, sau khi Tương Cương rời khỏi biệt thự của Phương Khôn thì sắc mặt của hắn vẫn tỏ ra âm trầm.
Hắn ngồi trong ôtô, hút xì gà, không nói một lời.
Sau đó, đột nhiên trong ôtô truyền ra một tiếng bật bật lửa.
Tương Cương quay đầu lại thì thấy Bùi Đông Lai đang nhẹ nhàng hút lấy điếu xì gà.
- Tưởng thúc, hương vị của nó cũng không tệ.
Bùi Đông Lai cười cười, nói.
Bên tai vang lên lời nói thoải mái của Tương Cương, nhìn nụ cười trên mặt
Tương Cương, nghĩ đến lúc nãy Bùi Đông Lai nói ra một câu châm ngoài ly
gián quan hệ giữa mình và Phương gia. Tương Cương cười không nổi, hắn
đang rất muốn hỏi vì sao Bùi Đông Lai lại làm như vậy nhưng mà hắn không biết nên mở miệng như thế nào.
- Tương thúc, mọi chuyện xảy ra lúc nãy thì ngài đã nhìn thấy, ngài cảm thấy được Phương Húc Đông sợ ngài sao?
Dường như là đã nhận ra tâm tình của Tương Cương, Bùi Đông Lai liền nói thẳng:
- Hoặc là nói, ngài cảm thấy Phương Khôn không sợ một người là đại ca như ngài sao?
- Cậu có ý gì?
Sắc mặt Tương Cương thay đổi, tuy rằng hắn nhận ra cha con Phương gia cũng
không úy kị hắn nhưng mà chính Bùi Đông Lai đã làm trò nói ra những lời
này, điều này làm cho hắn có chút không nhịn được.
- Tương thúc,
tôi biết thân phận của ngài ở Nam Cảng vô cùng hiển hách, địa vị cao,
thanh danh cao, có thể nói là nhất hô bá ứng. (được nhiều người ủng hộ)
Bùi Đông Lai hỏi một đằng, trả lời một nẻo:
- Tất cả những chuyện này đã làm ngài buông lỏng cảnh giác, bởi vì ngài
cảm thấy rằng ở Hồng Tinh thậm chí là cả hắc đạo Nam Cảng ngài nói 1 là
1, không ai dám nói 2. Bởi vì ngài là Tương tiên sinh là Tương tiên sinh độc nhất vô nhị.
"Bá!"
Nghe được những lời này của Bùi Đông Lai, sắc mặt Tương Cương không khỏi biến đổi:
- Vừa rồi cậu hao hết tâm tư để phá quan hệ giữa ta và Phương gia, rốt cuộc là cậu muốn làm gì?
- Tương tiên sinh, theo ngài thì tôi muốn làm gì?
Có lẽ là trước khi đi đã nhận thấy vẻ lãnh mang trong mắt Phương Khôn, Bùi Đông Lai lo lắng về tương lai của Mộ Khuynh Nhan cho nên hắn cũng nói
thẳng với Tương Cương.
Muốn làm gì?
Bị Bùi Đông Lai hỏi như vậy, Tương Cương không phản bác được.
Ở hắn xem ra thì Hồng Tinh chính là thứ mà người khác muốn lấy nhất.
Mà nếu như Bùi Đông Lai lựa chọn cùng Mộ Khuynh Nhan ở một chỗ thì Hồng Tinh chính là của hồi môn của Bùi Đông Lai.
- Không phải là cậu muốn nói đến Hồng Tinh sao?
Tương Cương nhìn chằm chằm vào Bùi Đông Lai, vẻ mặt phức tạp nói:
- Một mặt cậu nói cậu không có hứng thú với Hồng Tinh, hơn nữa cho dù cậu muốn thông qua phương thức này để nhúng chàm vào thì cũng không thể
được.
- Cũng không đúng.
Bùi Đông Lai nhìn thẳng Tương Cương, lắc đầu.
“ Ách”
Lời nói của Bùi Đông Lai làm cho Tương Cương hoàn toàn bị mê hoặc.
- Hồng Tinh ở trong mắt nhiều người là một tòa Kim Sơn. Rất nhiều người
mong muốn có được nó ví dụ như cha con Phương gia, mà tôi giống như ngài nói, đối với Hồng Tinh cũng không có hứng thú quá lớn.
Bùi Đông Lai thấy Tương Cương không nói lời nào liền ngữ xuất kinh nhân:
- Đây cũng chỉ là một nguyên nhân.
- Hay là cậu có năng lực nhúng chàm vào Hồng Tinh?
Trong lòng Tương Cương vừa động, mang theo vài phần kinh ngạc nhìn Bùi Đông Lai.
Bùi Đông Lai cười cười rồi hỏi lại:
- Tương tiên sinh, ngài cảm thấy Hồng Tinh so với hắc dạo ở Hỗ Hàng thì cái nào nặng hơn?
“ Bịch”
Nghe Bùi Đông Lai nói thế, Tương Cương cảm thấy được ý thức của mình đã chết đi. Hắn trừng to mắt, vẻ mặt không thể tưởng tượng nỗi nhìn Bùi Đông
Lai, thế cho nên khi xì gà trong tay hắn rơi xuống thảm ôtô thì hắn cũng không nhận thấy được.
Thân là đại của Hồng Tinh thì Tương Cương hiểu rõ hắc đạo Hỗ Hàng đại biểu cho cái gì?
Có thể nói không khoa trương, lợi ích của hắc đạo Đông Hải không phải Hồng Tinh có thể nghĩ tới.
Huống chi còn có 2 tỉnh Hồ Giang và Nam Tô?
Nhưng mà.
Đối với Tương Cương mà nói, sở dĩ hắn kinh ngạc là bởi vì hắn nghe được ý tứ khác trong lời nói của Bùi Đông Lai.
Bùi Đông Lai thấy thế liền cúi người xuống, nhặt điếu xì gà lên rồi bỏ vào tàn thuốc.
“ Ực”
Tương Cương nuốt nước bọt, mang theo vẻ không thể tin nhìn Bùi Đông Lai, hỏi:
- Cậu muốn nói cho ta biết điều gì?
- Hắc đạo ở Hỗ Hàng là do tôi đánh đoạt được, ngài cảm thấy tôi không thể định đoạt sao?
Bùi Đông Lai hỏi lại.
- Điều này làm sao có thể được?
Mặc dù ý tứ của Bùi Đông Lai rất rõ ràng nhưng mà dựa vào tin tức mà Tương
Cương lấy được thì Tương Cương biết được Quý Hồng dựa vào người có lai
lịch thần bí thông qua Bạch gia đã làm cho ln thuần phục, còn nuốt cả
hắc đạo Hồ Giang, trong 2 ngày nay đang chậm rãi cắn nuốt hắc đạo ở Nam
Tô.
Huống chi, thân là đại ca của Hồng Tinh thì hắn biết rõ được Bùi Đông Lai không thể nào thu phục được Quý Hồng, Xà mỹ nữ này.
Dù sao ở trong nhiều năm qua đã có rất nhiều người muốn thu phục Quý Hồng nhưng không một ai có thể làm được.
Đối mặt với nghi ngờ của Tương Cương, Bùi Đông Lai cũng không có giải thích thêm.
"Hô. . . Hô. . ."
Thấy Bùi Đông Lai trầm mặc, Tương Cương liên tục hít sâu 2 hơi, vẻ mặt dần dần bình tĩnh, nhìn chằm chằm vào Bùi Đông Lai:
- Rốt cuộc là cậu muốn làm gì?
- Xem ra Tương tiên sinh cũng tin lời tôi ư?
Bùi Đông Lai cười hỏi.
Sắc mặt Tương Cương phức tạp, tuy rằng hắn cảm thấy những lời của Bùi Đông
Lai nói vô cùng khó tin nhưng mà từ sau khi hắn và Bùi Đông Lai gặp mặt
cho đến nay thì những biểu hiện của Bùi Đông Lai đã làm ra thì bản thân
hắn thấy rõ cả. Hắn cũng từng có cái nhìn khác với Bùi Đông Lai.
Tự tin, không sợ hãi.
Đây là cảm giác của hắn.
Bởi vì phần cảm giác này không tìm thấy được trên những người cùng tuổi với Bùi Đông Lai, bởi vì không tìm được động cơ của Bùi Đông Lai cho nên
Tương Cương tin rằng Bùi Đông Lai không có lừa dối hắn.
- Giống
như lời nói lúc trước, thân là bạn của Khuynh Nhan, tôi không hy vọng
thấy hạnh phúc của nàng bị biến mất. Mà một ít hành động của ngài có thể hủy sạch tất cả chuyện này.
Bùi Đông Lai trầm giọng nói:
- Phương Khôn là một người rất nguy hiểm, nếu ngài muốn tiếp tục làm
Tương tiên sinh độc nhất vô nhị ở Nam Cảng, muốn Khuynh Nhan được hạnh
phúc như ta đề nghị ngài nên khai đao với Phương gia.
“ Đùng”
Không trả lời.
Ngoài cửa sổ, sấm sét nổ vang.
Bão táp đã nổi lên