Màn đêm buông xuống, trên con đường lên Thái Bình sơn có không ít du
khách đi lên, bọn họ một bên quan sát cảnh sắc ở Hồng Kông một bên quan
sát cảng Victoria.
Lúc này bọn họ cũng không có phát hiện một đám hắc y nhân có trang bị võ trang đầy đủ thừa dịp bóng đêm, lấy cây cối 2 bên ven đường để che dấu, cấp tốc đi lên đỉnh núi.
- Bùi tiên
sinh đã đến đã đến chân núi, chúng ta phải lên công viên tại đỉnh núi
trước khi mọi người lên đây. Phía bên miếu Quan Công đã tiến hành kiểm
tra cản thận, bảo đảm chắc chắn không có sơ hở.
Lúc này một người thân mặc y phục màu đen, trên y phục có thêu 2 chữ Phong Diệp màu đỏ, tay cầm bộ đàm rồi hạ mệnh lệnh.
Hắn chính là Phong Diệp- thủ lĩnh của Phong Diệp.
Bởi vì không xác định được Tương Cương có thể vặn ngã Phương Khôn không nên lúc sáng Bùi Đông Lai đã gọi điện cho Quý Hồng, để nàng điều động Phong Diệp.
Sau khi nhận được điện của Bùi Đông Lai, Quý Hồng liền
phái Phong Diệp đến Nam Cảng, nhưng mà trên người Phong Diệp có mang
theo vũ khí nên tốn thời gian một chút. Sau đó Phong Diệp liền dùng tốc
độ nhanh nhất đến Thái Bình sơn.
Phong Diệp vừa hạ mệnh lệnh, tất cả các thành viên còn lại trong Phong Diệp liền tăng tốc.
Trong một rừng cây trong công viên trên đỉnh núi, hai mươi mấy người thân mặc âu phục màu đen, sắc lãnh lãnh mạc đứng thành một loạt. Cùng đứng đợi
nam nhân trung niên kia ra lệnh.
Nương theo ánh trăng có thể thấy được trên mặt nam nhân trung niên kia có một vết sẹo, đó là lúc hắn bảo vệ quốc gia, bảo vệ nhân dân bị địch nhân làm tổn thương.
Từng vết thương trên người hắn chính là huy chương của cuộc đời làm binh sĩ của hắn.
Mà hiện giờ, vết sẹo trên mặt của hắn càng làm cho hắn thêm dữ tợn, khủng bố.
Đang lúc mọi người nhìn vào hắn, nam nhân trung niêm cầm lấy kính viễn vọng
quân dụng, thông qua kính viễn vọng thì hắn có thể nhìn thấy tất cả mọi
chuyện dưới chân núi.
Mắt thấy đoàn xe của Hồng Tinh tiến đến,
nam nhân trung niên liền buông kính viễn vọng xuống, ánh mắt như đao
quét qua mọi người, giọng nói khàn khàn:
- Bọn hắn đã lên núi, kế tiếp chúng ta dựa vào hành động mà làm, một tên cũng không để lại.
- Lão Lưu, nhiệm vụ lần nào chúng ta cũng lưu lại người sống sao?
Nghe được Lưu Kiến nói như thế thì một tên đồng đội của hắn liền nở nụ cười.
Dưới bóng đêm, nụ cười của hắn vô cùng âm trầm.
- Các huynh đệ, tôi hy vọng mọi người nên cẩn thận, bởi vì dựa theo lời
của lão đại thì Phương Khôn biết hành động lần này của chúng ta. Phương
Khôn là một kẻ âm mưu dối trá, chúng ta không biết được mục đích cuối
cùng của hắn cho nên nhất định phải cẩn thận.
Lông mày Lưu Kiến nhíu lại, nhắc nhở.
- Hắc, cho dù Phương Khôn đem những tên Hồng Tinh kia ra thì sao? Tuy
rằng những tên kia đã trải qua huấn luyện chuyện nghiệp nhưng mà bọn hắn chưa từng giết người, bọn chúng chỉ nhìn mà không dùng được.
"Ha ha. . ."
Trong lúc nhất thời, hơn hai mươi mấy người liền nở nụ cười khinh thường.
Sau đó.
Mọi người liền tản ra, dựa theo kế hoạch trước đó mà tiến hành mai phục.
Cùng lúc đó, dọc theo đường lên Thái Bình sơn, trong một chiếc Lincoln đột nhiên điện thoại của Phương Khôn vang lên.
- Phương gia, người của Lăng Hoa Cường đã mai phục.
Điện thoại được chuyển, trong điện thoại liền truyền ra một giọng nói âm trầm.
- Để người của cậu sẵn sàng chuẩn bị, tiếng súng vang lên thì chúng ta liền rút lui.
Phương Khôn thản nhiên nói:
- Mặt khác, thông tri cho Tương Cương, nói trên đỉnh núi không có điều gì khác thường.
- Vâng, Phương gia.
Công viên trên đỉnh núi, đội phó bảo vệ cua Hồng Tinh liền cung kính trả ra câu trả lời chắc chắn.
Sau đó, hắn liền cúp điện thoại, cầm lấy bộ đàm, liên lạc với đội trưởng của Hồng Tinh.
- Anh Long, mọi chuyện trên đỉnh núi đều bình thường.
- Nghe rõ, tiếp tục quan sát, có tình huống khác thường thì thông báo.
Thân là đội trưởng đội bảo vệ của Hồng Tinh cũng là cận vệ của Tương Cương thì Hắc Long liền hạ lệnh.
Sau đó, hắn quay sang Tương Cương nói:
- Tương tiên sinh, A Minh vừa nói rằng trên đỉnh núi không phát hiện điều khác lạ.
Bởi vì nghe được lời đề nghị của Bùi Đông Lai, cho nên Tương Cương đã phái người lên núi.
Hiện giờ nghe được Hắc Long nói thế, vẻ mặt Tương Cương bình tĩnh:
- Đông Lai, mọi chuyện trên đỉnh núi đều bình thường.
Bùi Đông Lai khẽ nhíu mày, hơi có vẻ nghi hoặc.
- Đông Lai, cho dù A Khôn có trái ý của ta nhưng hắn cũng sẽ không lựa chọn hôm nay.
Thấy Bùi Đông Lai có chút nghi hoặc, Tương Cương mang theo vài phần tự tin tươi cười:
- Bởi vì hắn biết, mỗi lần ta đi bái Quan Nhị gia đều sẽ mang theo bảo
tiêu của Hồng Tinh, không nói người của A Không cho dù người của Lăng
Hoa Cường tham gia vào việc này thì cũng chưa chắc có thể chiếm được ưu
thế.
- Có thể là tôi quá lo lắng.
Bùi Đông Lai cười cười,
cũng không nói mình vận dụng Phong Diệp cho Tương Cương nghe. Dù sao nếu nói ra thì Tương Cương sẽ cho rằng Bùi Đông Lai khinh thường bảo tiêu
của Hồng Tinh, thậm chí là khinh thường Tương Cương.
Theo thời gian trôi qua, 8 chiếc Lincoln cùng 10 chiếc Mercedes-Benz chậm rãi đi đến bãi đỗ xe của công viên trên đỉnh núi.
Bởi vì công viên đang sửa chữa nên đoàn người Tương Cương chỉ có thể đem xe đỗ lại ở phía ngoài, sau đó mới đi bộ vào bên trong, đi bộ khoảng 800m
về phía Tây thì sẽ thấy miếu Quan công.
Sau khi xe dừng lại, cửa
của 10 chiếc Mercedes-Benz liền mở ra trước, sau đó một đám đại hán mặc
âu phục lần lượt từ trong ce đi ra rồi chia 2 đội. Trong đó một đội đi
nhanh vào công viên, đứng ở cạnh đường đi vào miếu Quan Công.
Mà một đội khác thì bước nhanh đến xe của Tương Cương.
- Tương tiên sinh, Bùi tiên sinh.
Thân là bảo tiêu của Tương Cương thì Hắc Long liền bước xuống xe, chủ động mở cửa xe cho Tương Cương và Bùi Đông Lai.
Tương Cương hướng về phía Bùi Đông Lai ý bảo một chút sau đó xuống xe, Bùi
Đông Lai theo sát rồi bước xuống sau. Cùng lúc đó, một chiếc
Mercedes-Benz S350 đi đến, Ôn Nhã Hinh từ trong xe bước xuống đi đến bên cạnh Tương Cương rồi thân thiết nắm lấy cánh tay của Tương Cương.
Ngoài ra, còn có 5 tên lão đại của Hồng Tinh đi đến phía sau Tương Cương.
- Chuyện gì xảy ra đối với bọn họ?
Mắt thấy Phương Khôn cùng 3 tên lão đại của Hồng Tinh không xuống xe thì Tương Cương nhướng mày, sắc mắt hết sức khó coi.
Nghe Tương Cương nói thế, sắc mặt của 5 tên lão đại đều giống như Tương
Cương. Bọn hắn đều đem ánh mắt nhìn về 8 chiếc Lincoln cách đó không xa.
Mà Bùi Đông Lai thì hơi híp mắt.
Sau đó, không đợi Tương Cương và 5 vị lão đại chờ đơi, bảo tiêu của Phương Khôn đã nhanh chóng đi tới.
- Đám người A Khôn làm gì đó ? Chẳng lẽ muốn ta đi mời bọn hắn sao?
Mắt thấy bảo tiêu của Phương Khôn đến gần, khuôn mặt của Tương Cương trở lên lạnh lùng.
Đối mặt với cơn tức giạn của Tương Cương, bảo tiêu của Phương Khôn vội vàng cúi đầu, trả lời:
- Bẩm Tương tiên sinh, Hồng gia, Phương gia, Trịnh gia nói bọn họ sẽ ở ngoài, không vào bái Quan Công rồi.
"Bá!"
Nghe được bảo tiêu của Phương Khôn nói thế, sắc mặt của 5 tên lão đại liền
thay đổi. Theo bản năng bọn hắn quay lại nhìn Bùi Đông Lai một cái. Sau
đó mang theo vài phần lo lắng nhìn Tương Cương, muốn nói gì nhưng lại
thôi.
"Hừ!"
Tương Cương nói xong, sắc mặt liền trở nên doạn người, hắn hung hăng nhìn thoáng qua chiếc Lincoln rồi nói:
- Nếu bọn hắn không đi thì cũng không cần, chúng ta đi.
Nói xong, Tương Cương không hề chờ đợi mà nắm lấy cánh tay của Ôn Nhã Hinh bước đi vào công viên.
Bùi Đông Lai liền bước nhanh đuổi theo Tương Cương:
- Tương tiên sinh.
Có lẽ là bị tức giận đến không nhẹ nên sắc mặt Tương Cương có chút khó
coi, nghe Bùi Đông Lai gọi thì hắn cũng không có hé răng mà chỉ nhìn Bùi Đông Lai một cái.
- Có điểm lạ.
Bùi Đông Lai nhắc nhở nói.
Tương Cương lắc lắc đầu:
- Ta đã cho người tiến hành điều tra trong này, không có phát hiện gì đặc biệt.
Thấy vẻ mặt tự tin của Tương Cương thì Bùi Đông Lai biết mình không thể
thuyết phục được Tương Cương nữa nên hắn cũng không nói gì mà quyết định đi bên cạnh Tương Cương.
Như vậy, hắn có thể bảo đảm an toàn của Tương Cương.
Còn về phần sinh tử của những người khác thì hắn cũng không quan tâm.
Trong bóng đêm, thân là nhân vật cầm đầu thì Lưu Kiến bấm số điện thoại của Lăng Hoa Cường, hạ giọng hội báo:
- Đại ca, Tương Cương đã vào công viên. Bất quá Phương Khôn, Hồng Cương, Trịnh Cử không có đi vào.
- Hắc, Phương Khôn quả nhiên là lão hồ ly. Hắn đoán chúng ta sẽ nhân cơ
hội lần này mà một lưới bắt hết cho nên đã thông minh lựa chọn đứng ở
bên ngoài.
Đầu bên kia điện thoại, Lưu Kiến cũng không có tức giận mà trầm ngâm một chút rồi nói:
- Thay đổi kế hoạch, tạm thời không cần động thủ với đám người Phương
Khôn. Toàn lực giết chết đám người Tương Cương, sau khi thành công thì
rời đi.
- Vâng.
Lưu Kiến trả lời một cách gọn gàng.
- Anh Phong, vừa rồi mới có tin hiệu, hướng 3h cách đấy 600m, phát hiện có người mai phục.
Lúc Lưu Kiến cúp điện thoại, chuẩn bị hạ lệnh cho thủ hạ hành động thì một
thành viên của Phong Diệp thông qua một loại trang bị đặc biệt đã phát
hiện được nơi ẩn thân của Lưu Kiến. Hắn liền báo cho Phong Diệp.
Không trả lời, Phong Diệp vội vàng lấy bộ đàm gọi cho Bùi Đông Lai:
- Bùi tiên sinh.
- Khụ!
Bùi Đông Lai đi sát bên Tương Cương, càng ngày càng tới gần miếu Quan Công. Nghe được giọng nói của Phong Diệp thì cố ý ho một cái. Đây là tín hiệu trả lời của hắn.
- Chúng tôi vừa đến đỉnh núi, phát hiện trong công viên có người mai phục.
Nghe Bùi Đông Lai ho một cái thì Phong Diệp vội vàng báo:
- Bọn hắn ở hướng 3h.
- Ừh.
Lông mày Bùi Đông Lai nhíu lại, liếc mắt nhìn hướng 3h một cái, sau đó đi lên 2 bước, ngăn cản đường đi của Tương Cương.
Hướng 3h bên ngoài 500m, một tay súng bắn tỉa vốn đã nhắm vào Tương Cương,
chuẩn bị bóp cò. Lúc này thấy Bùi Đông Lai bước lên chặn đường Tương
Cương thì hắn mỉm cười, sau đó đem nòng súng nhắm vào đầu Bùi Đông Lai.
- Sao thế?
Bị Bùi Đông Lai cản đường. Vẻ mặt Tương Cương nghi hoặc hỏi.
- Có mai phục.
“ Pằng!”
Dứt lời, tiếng súng vang lên.
Một viên đạn bắn về phía đầu của Bùi Đông Lai.